Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1337

Nghiêm Minh vẫn mơ hồ, không hiểu rõ huyền cơ trong đó, không phải là hắn phản ứng chậm chạp, mà vì gần đây hắn mới bắt đầu được Nghiêm Ngọc Thành coi trọng, cha con giao tiếp với nhau không được như Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tuấn. Hơn nữa hắn luôn được bồi dưỡng trong pháo đài kiên cố của Nghiêm Liễu hệ, chưa trải qua nhiều sóng gió, không nắm chắc đại thế lắm, càng không hiểu thấu triệt chuyện đấu tranh và thỏa hiệp giữa các hệ phái.

Có điều cả Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tuấn đều không định giải thích nhiều cho hắn ở chuyện này.

Liễu Tấn Tài đang dần làm mờ dấu ấn hệ phái, trong nội bộ hệ phái ít khi thấy ông phát biểu ý kiến gì, ngược lại được một số đại lão, kể cả người có tư tưởng chính trị bất đồng đều có cách nhìn tốt về ông. Ví dụ như Biện lão biểu dương Liễu Tấn Tài là "nhân tài hiếm có" một cách rõ ràng.

Lúc này Kính bộ trưởng lại lấy Liễu Tuấn ra trưng cầu ý kiến của Liễu Tấn Tài dụng ý thật sự là rất thâm, Liễu Tuấn gần đây gây ra những động tĩnh lớn, cực kỳ nổi bật trong lớn trẻ, cấp bậc lên tới phó bộ. Nhưng ở trong mắt đại nhân vật như Kính bộ trưởng, chẳng qua vấn là tiểu bối mà thôi, Kính bộ trưởng không phải cố ý nhắm vào y, nhưng thông qua việc này để đặt chướng ngại cho sự tiến bộ của Liễu Tấn Tài thì không phải là không thể.

Đấu tranh thành cự đầu năm sau sớm đã được kéo màn.

Hành động của Kính bộ trưởng không phải đại biểu cho mỗi ông ta mà cả hệ phái.

Tức thì trong thư phòng xuất hiện sự trầm mặc, Liễu Tuấn cúi đầu không nói.

Nghiêm Minh pha trà xong đặt trước mặt cha một chén rồi đặt trước mặt Liễu Tuấn một chén.

Nghiêm Ngọc Thành cầm chén trà lên nhấp một ngụm.

Liễu Tuấn trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Trừ con ra còn ai nữa ạ?

- Cao Trường Hoành.

Liễu Tuấn cười nhạt:
- Tham vọng của Thai Duy Thanh đúng là không nhỏ.

Hiện giờ nhân tuyển kế nhiệm thị trưởng Ngọc Lan cơ bản đã được xác định, giữa Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành, hai chọn lấy một.

Liễu Tuấn vừa nghe thấy Cao Trường Hoành có trong danh sách, lập tức đoán ra là đề nghị của Thai Duy Thanh, dù y không biết cuộc đám thoại kia ở sân Golf, nhưng căn cứu vào tính thế phân tích, thì người có khả năng đề xuất nhất là Thai Duy Thanh.

Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười:
- Ai cũng muốn tiến bộ mà.

Cơ cấu chính trị tỉnh A sớm đã lọt vào mắt các đại lão hệ phái, nói cách khác các hệ phái đang ổn định hậu phương của mình, đồng thời toàn lực tiến hành tranh thủ những nơi chưa "nhất thống", ánh mắt các đại lão nhắm vào tỉnh A là điều hợp lý.

Hiện giờ Cù Hạo Cẩm cơ bản không chế được thế cục, nhưng không đại biểu tỉnh A không còn chỗ để tranh thủ, vì còn cách xa lắm mới thành hậu hoa viên của hệ phái Cù Hạo Cẩm, sau khi Cù Hạo Cẩm rời nhiệm, tình A thuộc về ai là điều các đại lão trong hệ phái hết sức coi trọng.

Thai Duy Thanh chắc chắn muốn thuận lợi tiếp thế.

Nếu có thể thuận lợi đạt thành mục tiêu này Cao hệ đươg nhiên vui lòng nhìn thấy.

- Vì tỉnh A, nhà họ Cao đúng là đáng cược một phen, nhưng nếu con là Cao Trường Hoành thì sẽ không tới Ngọc Lan.

Liễu Tuấn bình tĩnh nói.

- Vì sao?

Nghiêm Ngọc Thành và Nghiêm Minh đồng thanh, có điều Nghiêm Ngọc Thành có ý khảo nghiệm, Nghiêm Minh lại mang ý hỏi, Nghiêm Minh nhìn cha có chút xấu hổ.

Liễu Tuấn cười:
- Thai Duy Thanh phong độ quá kém, dù hắn có thể trở thành bí thư tỉnh ủy cũng chưa chắc đã nắm giữ được toàn tỉnh, Cao hệ muốn có được một tỉnh hoàn chỉnh, chứ không phải hơi chút là phải đi chi viện cho Thai Duy Thanh, được không bằng mất. Quan trọng nhất, biết rõ Thai Duy Thanh không đủ phong độ, Cao Trường hoành vì sao phải tới tỉnh A làm tiên phong cho hắn.

Lấy người nối nghiệp của cả hệ phái đi hỗ trợ cho Thai Duy Thanh, không khỏi quá mạo hiểm, bất cẩn một chút thôi có thể dồn cả Cao hệ vào cảnh khó xử, cũng ảnh hưởng tới tiền đồ của Cao Trường Hoành.

So với tương lai hệ phái, tầm quan trọng của một tỉnh đương nhiên là thứ yếu rồi.

Nghiêm Ngọc Thành bật cười nhìn con trai.

Nghiêm Minh cũng cười nói:
- Thai Duy Thanh vận khí không may lắm.

Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tuấn đều nở nụ cười.

Nghiêm Minh nói câu này đã trúng vào chỗ yếu hại, với ánh mắt người thường, Thai Duy Thanh hiển nhiên là cán bộ vô cùng có năng lực, ít nhất trước khi làm tỉnh trưởng, biểu hiện rất nổi bạt, nếu không Cao hệ đã chẳng ra sức tiến cử hắn làm tỉnh trưởng. Nhưng năng lực của một người có cực hạn, phó tỉnh trưởng thường vụ là cực hạn của Thai Duy Thanh, tới tỉnh trưởng thì năng lực nắm giữ toàn cục rõ ràng không đủ, đương nhiên cũng do hắn không may.

Hắn không may ở chỗ gặp phải Liễu Tuấn, càng bất hạnh là hắn phán đoán Liễu Tuấn là điểm yếu của hệ phái Nghiêm Liễu để đả kích, kết quả đường đường tỉnh trưởng thua mất hết mặt mũi, Cao hệ nếu không hoài nghi năng lực của Thai Duy Thanh, khẳng định sẽ toàn lực ủng hộ Cao Trường Hoành tới Ngọc Lan, để sau khi Cù Hạo Cẩm rời đi, thì cùng Thai Duy Thanh hợp lực chiếm lấy bảo tọa bí thư tỉnh ủy, nạp tỉnh A làm hậu hoa viên.

Nếu thế thì Liễu bí thư hết chuyện làm rồi.

Rõ ràng Cao hệ không toàn lực tranh thủ nếu không sẽ chẳng có người đẩy Liễu Tuấn ra.

Liễu Tuấn mặt trầm ngâm:
- Nói không chừng bên phía nhà họ Cao hiện giờ cũng đang rất đau đầu.

Nghiêm Minh đột nhiên hỏi:
- Chuyện này rốt cuộc là ai đề nghị?

Nghiêm Ngọc Thành gật đầu tán thường, phản ứng của Nghiêm Minh cũng không chậm, ban đầu còn cho rằng Cao hệ muốn tranh đoạt vị trí này, nghe lời Liễu Tuấn nói lập tức ý thức được nhà họ Cao cũng giống Nghiêm Liễu, đều bị trúng chiêu.

Nghiêm Ngọc Thành lạnh nhạt đáp:
- Ý kiến của Cù Hạo Cẩm.

Kính bộ trưởng khi nói chuyện này với ông đã nói rõ là đề nghị của đồng chí Cù Hạo Cẩm.

Nghiêm Minh gật gù:
- Chẳng trách.

Cù Hạo Cẩm và Kính Thu Nhân đều là đại tướng của đương kim thủ tướng, ông ta đề nghị chuyện này có thể hiểu được.

Một loạn cuốn cả hai người nối nghiệp Cao hệ và Nghiêm Liễu hệ vào, Cù Hạo Cẩm đúng là rất tham, chưa nói ai tới, chắc chắc hệ phái Cù Hạo Cẩm đều tọa sơn quan hổ đấu. Đau đầu là Nghiêm Liễu hệ và Cao hệ, giải quyết xong đống hỗn loạn này, Cù Hạo Cẩm rời nhiệm một cách hoàn mỹ. Điều này cả Cù Hạo Cẩm và Kính Thu Nhân đều chưa bao giờ lo lắng.

Biểu hiện năng lực quản lý địa phương của Liễu Tuấn và Cao Trường hoành đều làm người ta yên tâm.

Nhìn từ phương diện này thì không thể nói Cù Hạo Cẩm hoàn toàn vì lòng riêng, ổn định đoàn kết của Ngọc Lan là điều vô cùng quan trọng, thân là bí thư tỉnh ủy ông ta chọn một vị thị trưởng mạnh mẽ cho thành phố trọng yếu của tình là hết sức hợp lý.

- Vậy hiện giờ phải đưa ra lựa chọn rồi ?

Nghiêm Minh rót đầy chén trà cho cha và Liễu Tuấn, hỏi.

Liễu Tuấn gật đầu, Cù Hạo Cẩm bày tỏ rõ ràng muốn một trong hai người tới Ngọc Lan, tuy quyền bổ nhiệm cán bộ cấp phó bộ nằm trong tay TW, nhưng thường sẽ tôn trọng ý kiến của bí thư tỉnh ủy, nói cách khác hai người Liễu Tuấn chỉ có 50% cơ hội tránh chuyện này.

Thực ra Cao Trường Hoành càng dễ né tránh hơn Liễu Tuấn.

Dù sao Liễu Tuấn từng công tác ở Ngọc Lan, sáng tạo ra kỳ tích Trường Hà, những đại lão của Cao hệ có thể thoải mái mà lên giọng quan cách: Đồng chí Liễu Tuấn quen thuộc tình huống hơn.

Nghiêm Ngọc Thành uống xong chén trà, nói với Liễu Tuấn:
- Cho ba một điếu thuốc.

Vì giúp Nghiêm Ngọc Thành khống chế hút thuốc, hộp thuốc trong thư phòng chỉ đặt hai ba điếu, hút hết Nghiêm đại bí thư phải đi xin vợ.

Đường đường ủy viên cục chính trị bị vợ trị cho thành ra thế này, đoán chừng Nghiêm Ngọc Thành cũng không ngờ.

Liễu Tuấn vội mời Nghiêm Ngọc Thành một điếu, lại đưa Nghiêm Minh một điếu. Nghiêm Ngọc Thành hít sâu một hơi, tựa hồ vô cùng khoan khoái, nhấm nháp hương vị một hồi rồi mới nới:
- Chuyện này con hãy suy nghĩ cho kỹ đi.

Liễu Tuấn cười nhạt:
- Bọn họ tự cho rằng kế mình hay, nếu con tới đó, chưa chắc đã như mong muốn của họ! Tới khi đó e rằng có kẻ vừa mất phu nhân lại thiệt quân.

Nghiêm Ngọc Thành bật cười:
- Khẩu khí không nhỏ, nói như thế là con hạ quyết tâm rồi.

Liễu Tuấn lắc đầu:
- Để xem đã, cho bọn họ sốt ruốt một chút cũng tốt.

Nghiêm Minh nói:
- Cậu đợi giá lên hà?

Nghiêm Ngọc Thành khẽ hừ một tiếng:
- Đừng quên tên tiểu từ này là một nhà tư bản lớn, đợi được giá là bản tính của nhà tư bản.

Liễu Tuấn và Nghiêm Minh đều cười.

Liễu Tuấn rít một hơi thuốc, ung dung nói:
- Chỉ cho bọn họ tính kế chúng ta, không cho chúng ta tính kế lại sao? Làm gì có cái lý đó.
Bình Luận (0)
Comment