Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1372

Chung Hải Vận nhìn Cận Hữu Vi chằm chằm, không nói một lời, cầm lấy cái bóp, quay ngắt mông đi, rầm rầm đi về phòng mình. Cận Hữu Vi lắc đầu, thở dài một tiếng rồi lại thích thú ngồi xem chuộc Mickey và vịt Donald, tới rất khuya mới thong thả đứng dậy đi về phòng.

Vốn trong phòng ngủ cũng có TV và đầu Video, nhưng Cận Hữu Vi không muốn xem trong phòng ngủ, tránh cho tai khỏi bị quấy rối, Chung Hải Vận mà mở máy thì có thể làm người ta điên đầu tới chết.

Cô gái này trước kia cũng rất lắm lời nhưng không quá đáng như hiện giờ, xem ra tuổi tác đúng là kẻ thù của nữ nhân, chẳng những bề ngoài thay đổi, mà cái miệng cũng thay đổi.

Cận công tử cố ý về phòng ngủ thật muộn, không ngờ tính nhầm, xem thường sự "kiên cường" của Chung Hải Vận, cô ta vẫn còn chưa ngủ, ngồi trên giường hờn dỗi, trên tủ đầu giường có đặt một cuốn tạp chí phụ nữ, hẳn là xem một hổi rồi bỏ.

Cận Hữu Vi liếc cô ta một cái, không nói gì cả, rửa ráy xong chuẩn bị đi ngủ.

- Ê, rốt cuộc anh có phải là Cận Hữu Vi không hả?

Chung Hải Vận thấy cảnh này thì cơ hồ muốn hét lên, đấm mạnh một cái vào vai Cận Hữu Vi.

- Này, nhẹ một chút được không? Đây là thịt, không phải là bao cát.

Cận Hữu Vi phong lưu tiêu sái, tuy chưa nói bi tửu sắc khoét rỗng người, nhưng so với Liễu nha nội thì khác nhau như trời với đất.

- Em hỏi anh, mảnh đất của chúng ta ở gần đường Thể Dục cứ vậy mà bỏ à? Trước kia mất bao nhiêu công sức mới có được nó? Biếu cho Chu Kỳ Xương bao tiền? Anh quên rồi à?

Chung Hải Vận mặc kệ bả vai Cận công tử làm bằng gì, trong lòng chỉ nhớ mãi mảnh đất kia. Là công ty địa ốc lớn ở tỉnh A, địa ốc Tinh Vũ không thể chỉ một mảnh đất, nhưng mảnh ở bên đường Thể Dục vị trí cực tốt, trước kia kiếm được với giá hợp lý, Chung Hải Vận đã lên kế hoạch xây dựng chỉnh thể, theo xu thế phát triển mấy năm qua của Ngọc Lan, sau khi đi vào sử dụng, khẳng định sẽ kiếm lớn.

Hiện giờ Liễu Tuấn vì cái thanh phố xanh gì đó mà ngang nhiên thu mảnh đất này về, khác gì móc miếng thịt trong miệng Chung Hải Vận ra, cô ta lại chẳng phát cuồng?

Tên Liễu Tuấn này đúng là khốn kiếp, cực kỳ khốn kiếp.

Cứ thích những thứ khác người, thành phố Ngọc Lan còn chưa đủ đẹp à? Còn muốn làm thành phố xanh gì chứ! Anh muốn làm thành phố xanh, được, ra ngoại thành kiếm đất trống mà trồng cây, lại muốn biến thành phố thành vườn hoa, thực hoang đường.

- Anh đã tính chưa? Mảnh đất đó sau khi xây xong, chúng ta ít nhất kiếm được 50 triệu, 50 triệu đó anh có hiểu không?

Chung Hại Vận luôn mồm không ngớt.

- Em không hiểu đâu.

Cận Hữu Vi vẫn quay mông về phía Chung Hải Vận, uể oải nói.

- Em không hiểu? Sao em không hiểu? Cận Hữu Vi, anh đừng có mà đem cái tầm nhìn chính trị gì đó ra để lừa em, em không dễ bị lừa đâu. Nói khó nghe một chút là, anh chẳng liên quan quái gì tới chính trị cả! Ba đã lùi về tuyến hai rồi, cũng là năm cuối rồi, phải nghỉ hưu thật rồi. Nhà họ Cận còn liên quan gì tới chính trị nữa? Anh hiện nay là thương nhân, thương nhân có hiểu không? Anh phải nghĩ cho cái túi tiền của mình, đừng suốt ngày dính tới đám Liễu Tuấn và Lý Huệ nữa, cả ngày cái gì mà chính trị với đại cục. Xí! Chính trị có cho anh tiền không? Đại cục có cho anh tiền không? Bọn họ lừa anh đó, bảo anh đi phối hợp với công tác bọn họ, nhưng mất tiền là anh, không phải Liễu Tuấn, cũng không phải Lý Huệ, nên họ đâu có sót.

Chung Hải Vận tức bầm gan tím ruột, tuôn ra một tràng trách móc Cận Hữu Vi.

Chẳng trách cô ta được, trước kia đầu tư nhà ốc ở Tiềm Châu, cô ta đã rất có ý kiên, Lý Huệ cấp cho mảnh đất không tệ, giá cũng ưu đãi, nhưng điều kiện rất hà khắc, trong ba năm phải giao nhà, giá cả phải theo yêu cầu của chính phủ.

Tính ra, mấy trăm mẫu đất ở Tiềm Châu, đầu tư không ít hơn ở Ngọc Lan, nhưng thu lợi kém xa, còn hao tâm tổn trí.

Còn hiện giờ vì phối hợp với cái thành phố xanh của Liễu Tuấn, Cận Hữu Vi lại là người hưởng ứng đầu tiên, chủ động trả mảnh đất vàng kia cho chính phủ, còn không lấy tiền vi phạm hợp đồng, lấy mỗi tiền mua năm xưa.

Người ta kết bạn trên quan trưởng là vì mưu lợi cho mình, Cận Hữu Vi thì hay quá, làm ngược lại hết, cơm tới miệng còn nhà ra. Mảnh đất kia Cận Hữu Vi đâu có bỏ công chút nào, toàn do một tay Chung Hải Vận làm, đút cho Chu Kỳ Xương cục trưởng cục tài nguyên đất đai không ít, còn tốn bao thời gian đi nịnh bợ người ta, cuối cùng mới kiếm được.

Vốn mảnh đất đó Đinh Linh cũng nhắm vào, còn tranh giành với cô ta mấy lần.

Kiếm được rồi, Chung Hải Vận cực kỳ đắc ý.

Thế nào, bà đây lợi hại không? Đừng thấy Cận lão gia tử lui về mà nhầm, lạc đà chết còn to hơn ngựa, Đinh Linh cô còn non lắm, làm nũng lừa nam nhân còn được, chứ nói tới thủ đoạn thương trường, không phải giở thói lẳng lơ ra mà xong.

Không ngờ hiện giờ tát cả đảo lộn hết, biết thành Đinh Linh diễu võ dương oai trước mặt cô ta rồi.

- 50 triệu to lắm à?

Cận Hữu Vi thở dài, đành ngồi dậy, hắn quá hiểu tính cách của Chung Hải Vận, nếu hôm nay không nói rõ với cô ta đừng mong ngủ được nữa.

- Cận Hữu Vi, anh nói nhẹ nhàng thật đấy, 50 triệu còn không nhiều, muốn bao nhiêu mới có thể lọt vào mắt Cận đại công tử đây ạ? Hình như anh đâu có phải là người giàu nhất thế giới.

Cận Hữu Vi không nói còn đỡ, chỉ cần lên tiếng, chắc chắn làm Chung Hải Vận tức tới xỉu.

Địa ốc Tĩnh Vũ mấy năm qua chinh chiến, lại theo đà phát triển kinh tế cao tốc của quốc gia, quy mô lên theo, giá trị tới hơn tỷ, có điều 50 triệu vẫn là con số làm người ta thèm thuồng, đó không phải là thu nhập, mà là lợi nhuận thuần.

- Nói em không hiểu chính trị không oan chút nào? 50 triệu đó chỉ là lâu đài trên không, hoa trong kính, nhìn được đấy, không ăn được đâu! Cái thành phố xanh này , Liễu Tuấn đã quyết trên cuộc họp chính phủ rồi, đã thành nghị quyết rồi, ai thay đổi được? Em sao? Thật là! Mạnh đất bên đường Thể Dục là miếng đất trống duy nhất gần đó, em không nhường ra mà được sao? Đối đầu với Liễu Tuấn à? Em chưa đủ tư cách đâu.

- Xí! Anh là bạn của y mà, em biết anh sẽ nói cho y. Nhưng Cận Hữu Vi, anh nghĩ cho kỹ, anh coi người ta là bạn, nhưng người ta có coi anh là bạn không?
Chung Hải Vận bĩu môi khinh thường nói.

Cận Hữu Vi trở nên nghiêm túc:
- Người ta sao lại không coi anh là bạn?

- Ha, em thấy anh còn chưa biết gì hết phải không? Cùng là một khu phố, cùng trong một phạm vi quy hoạch, sao mảnh đất bên đường Lâm Nghiệp của Đinh Linh lại được giữ lại? Người ta rõ ràng là bắt nạt anh, bợ đít Đinh Ngọc Chu.

Cận Hữu Vi tức tới mức bật cười:
- Đúng là kiến thức nữ nhân, mảnh đất đó mà bì được với mảnh đất bên đường Thể Dục à? Kém lắm, đất bên đường Lâm Nghiệp chưa khai thác không chỉ có một hai mảnh, giá cả cũng chênh lệch lớn. Nếu không trước kia em không đi tranh miếng đất đó? Lúc đó chẳng thèm nhìn, giờ lại nói khác.

- Anh... Tóm lại là anh vô dụng! Sao anh không nghĩ xem, trước kia Cận đại công tử oai phong nhường nào, ở trong Ngọc Lan muốn mưa là mưa muốn gió là gió, hiện giờ anh luôn miệng nói Liễu Tuấn là bạn tốt của anh, bạn tốt mà thế à? Miếng ăn đến miệng còn phải nhả ra, sao chỉ thấy anh phải hiểu cho y, mà y không thông cảm cho anh?

Chung Hải Vận không lui bước.

Nói cho cùng là cô ta sót 50 triệu kia.

Cận Hữu Vi lắc đầu.

Hắn phát hiện ra, muốn giải thích một quy hoạch lâu dài cho Chung Hải Vận là chuyện quá tốt sức. Cô gái này mãi mãi không hiểu được thế nào là "tầm nhìn chiến lược", cô ta chỉ nhìn thấy ánh hào quang khi Cận Tú Thật tại vị, mà không nghĩ tới thân là bí thư tỉnh ủy phải đắc tội với bao nhiêu người. Những người đó, đại bộ phận trẻ hơn Cận Tú Thật, giờ rất nhiều chiếm vị trí trọng yếu, chỉ cần Cận Tú Thật hoàn toàn nghỉ hưu hoặc buông tay ra đi, gặp thời cơ người ta đưa một ngón tay ra là cho nhà họ Cận nếm đủ.

Đã xuất thân từ gia đình nhà quan, lại tham gia vào nghề mẫn cảm như nhà đất, Cận Hữu Vi định sẵn là không thể hoàn toàn tách biệt với quan trường. Cận Tú Thật trước kia bỏ cả thể diện, chủ động tỏ thiện chí với Liễu Tuấn, chính là tìm cho Cận Hữu Vi một nơi có thể dựa lâu dài, đảm bảo về sau không bị người ta nuốt chửng.

Chuyện này, không phải người trong cuộc, không cảm thụ được nguy hiểm của nó.

Nhưng nguy hiểm đó lại có thật, lúc nào cũng lởn vởn bên người.

- Được, em không phục, vậy em định làm sao? Tới tòa kiện chính phủ à?

Cận Hữu Vi chẳng thèm giải thích thêm, giải thích nhiều tới đâu Chung Hải Vận cũng chẳng hiểu.

- Em kiện y đấy thì sao? Liễu Tuấn không phải luôn miệng nói pháp trị sao? Hiện giờ chính phủ vi phạm trước, sao em không kiện được?

Cận Hữu Vi cười:
- Được rồi, tắm rửa đi ngủ thôi, đừng có ngồi đó mà nói lời vô ích nữa.

Nói xong Cận công tử nằm xuống.

Chung Hải Vận hết cách đành đi tắm rửa, rồi ngoan ngoãn đi ngủ, có điều ngủ cũng không chịu yên, lát sau đeo dính lấy Cận Hữu Vi, nói phải hút cạn hắn, khỏi cho hắn đi tìm mấy con hồ ly tinh.

Lần này Cận công tử rất phối hợp, thế nào cũng phải an ủi vợ một chút, phải không nào?
Bình Luận (0)
Comment