Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 148

Anh ta đến rất nhanh, tiên sinh gọi điên thoại chưa đến 20 phút, thì đã thấy bóng dáng vội vã của anh ta tiến lại văn phòng của Châu tiên sinh rồi.

Nghe tiên sinh nói Lã Sung là học sinh cũ của Triệu Lương Trung cựu biên tập của báo tỉnh, nghĩ rằng tuổi anh ta cũng không nhiều, đến khi gặp mặt, mới phát hiện cũng đã 32-33 tuổi rồi. Lên được vị trí cao như thế này trong báo tỉnh, dựa vào tình hình thực tế khi đó của những cán bộ lão thành mà làm được như vậy, thì Lã Sung cũng được xem như là người có năng lực rồi. Hơn nữa anh ta còn tham gia lớp bồi dưỡng cán bộ của trường đảng ủy tỉnh, lớp học này hoàn toàn không giống với lớp bồi dưỡng cho những cán bộ bình thường. Lớp bồi dưỡng này thường được giành cho những cán bộ chuẩn bị được đề bạt. Sau khi lớp học này kết thúc, thông thường là sẽ được tăng thêm một chức.

Cũng chính là, nếu như không xảy ra những việc ngoài ý muốn, Lã Sung sau khi tốt nghiệp thì sẽ là chủ nhiệm của phòng thời sự báo tỉnh. Tuy nói bồi dưỡng của trường đảng phần lớn chỉ là hình thức, nhưng tiên sinh là phó hiệu trưởng của trường đảng này, nếu như cho ông ta một lời đánh giá không phù hợp, chỉ sợ con đường trên con đường tiền đồ của Lã Sung sau này sẽ có chút nản lòng.

Chính là vì như vậy, khi tiên sinh gọi điện thoai, mới giảm giọng xuống một chút.

Lã Sung vừa bước vào cửa, thì đã khách khí hỏi: “ Chào Châu tiên sinh”.

Khi tôi nghe cách xưng hô này, trong lòng càng có chút ngạc nhiên.
Không gọi là hiệu trưởng Châu, cũng không gọi giáo sư Châu, lại gọi là “ Thầy Châu”, cách gọi giữa chừng như thế này không phải là mối quan hệ thân thiết thông thường. Khi nghĩ tới mối quan hệ nhiều năm giữa Triệu Lương Trung cùng với tiên sinh, cũng có thể gọi là gần gũi.

“ Lã Sung à, cái tài liệu này anh xem đi”

Tiên sinh cũng không khách khí gì với anh ta, trực tiếp đưa tài liệu tôi viết cho Lã Sung.

Lã Sung đưa hai tay nhận lấy tài liệu đó, xem được một nửa, hai mắt nhăn lại, vừa mới xem xong, liền tức giận nói: “ Cái này thật vô pháp vô thiên….”( trái pháp luật loạn kỷ cương)
Tôi lại cười. cũng là người thông minh đó!
Nghe giọng điệu của anh ta. Kì thật rất tức giận. Anh ta đường đường là phó chủ nhiệm của bộ thời sự báo tỉnh. Cái mặt tối nào của xã hội nào chưa nhìn thấy, việc này Mạnh Túc Tiến, trong mắt anh ta, thật sự là cái án kết án nhỏ. Hơn nữa đề cập tới những cái tốt của một người 32-33 tuổi lại là trong cái tòa soạn báo tỉnh sâu thẳm không nhìn thấy tận đáy sâu. Sớm nên hình thành tính cách bình tĩnh trước mọi việc rồi. Cái lòng đầy căm phẫn này của anh ta là làm cho tiên sinh xem.
Khi là cán bộ kì cựu. đặc biệt là sửa lại cái án sửa sai đã xếp kệ bao nhiêu năm nay này của tiên sinh. Càng là hạt cát trong mắt khó loại bỏ được đối với xã hội.

Sự căm phẫn của Lã Sung, đã thể hiện đúng chỗ.

"Tiểu Lã à. Cậu xem việc này, nên giải quyết như thế nào?”

Tiên sinh không chút thay đổi sắc mặt. Nhưng trong cách xưng hô đã có chút nhẹ nhàng hơn. Gọi là “ Tiểu Lã”,như là cách gọi người thân vậy. Hơn nữa thăm dò ý kiến của Lã Sung cũng là một cách tôn trọng, hơn nữa không hề tùy tiện lấy thân phận của thầy giáo để ép buộc ý kiến.

Lã Sung sau khi suy nghĩ, nói:” Châu tiên sinh, sự việc này, theo trình tự thì trước tiên nên xem phản ứng của ủy ban huyện Thanh An hoặc sở công an khu vực Bảo Châu…”

Tiên sinh gật đầu, nói:” Dựa theo lý là như thế, nhưng nghe đồng chí của huyện Hướng Dương đến thông báo thì cục công an huyện Thanh An đã định tội cho Nghiêm Hải Quân là chọc ghẹo con gái nhà người ta. Ngay cả đương sự cũng không có hỏi han gì, chỉ dựa vào chứng cứ của một bên, thì định tội như thế có phải có chút không thỏa đáng ?”
"Thật sự có chút không thỏa đáng. Thế ý kiến của thầy là ….”
Tiên sinh cau mày một hồi, rồi nói: “ Cậu là phó chủ nhiệm của bộ thời sự báo tỉnh, tôi chỉ phụ trách thông báo thông tin cho cậu, nên giải quyết như thế nào, tự cậu nên tự có cách riêng.”

Haha, không ngờ tiên sinh lại quân tử chân thành, chơi trò “ Thái Kì thu tay”, cũng không hề hồ đồ.

Lã Sung cũng là người thông minh, nghe những lời này của tiên sinh chẳng nhẽ lại không hiểu? trước mắt tiến trình của bản thân làm trong tay của thầy Châu, hơn nữa lại không có quan hệ với cha con của Mạnh Vũ Hàn, cho nên không thể không quan tâm.

“Như thế này vậy, thầy Châu, em đi thu xếp, cho hai phóng viên đi điều tra thu thập chứng cứ đã rồi tiếp tục bàn bạc tiếp. Nếu như tình hình đúng như tài liệu phản ánh, thì em sẽ đến báo cáo”

Cậu bảy và Lâm Hải Nhân tỏ ra vui mừng ra mặt.

Lã Sung nói được là làm được, quả thật cho hai phóng viên, một nam một nữ đều còn trẻ trung, người con trai tên là Bành Phi, 25-26 tuổi, cũng giống như cái tên của anh ta, là một người rất nhanh nhẹn hoạt bát, dáng người cao cao, cả người toát ra sức sống tràn trề. Nghe nói là tốt nghiệp tại khoa trung văn của một trường đại học nổi tiếng nào đó ở Thượng Hải. Kì thực trường học của anh ta, sau này là khoa thời sự học rất nổi tiếng. Sớm đã xuất hiện tại thời kì đầu xây dựng đất nước rồi. Chẳng qua là do thời gian đại cách mạng bị kìm nén mà thôi, với tư cách của một người đã học 7-8 năm tại khoa trung văn chuyên nghiệp, lại từ khoa trung văn tách ra, thêm lần nữa trở thành khoa thời sự học độc lập.nhưng Bành Phi đã tốt nghiệp ba năm rồi, đương nhiên đối ngoại chỉ có thể tự gọi là tốt nghiệp khoa trung văn mà thôi.

Nữ phóng viên tên là Bạch Dương, là cùng trường với Châu tiên sinh, sinh viên khoa thời sự đại học Nhân Dân, được phân tới báo tỉnh thực tập, cũng hơn 20 tuổi, dáng cao nhỏ, khuôn mặt trái xoan, dáng nhỏ nhắn uyển chuyển, lộ rõ sự trẻ trung.

Nhìn ánh mắt của Bành Phi không ngừng liếc trộm chỉ muốn chớp cơ hội bắt chuyện, thì có thể biết được anh ta đã có ý với tiểu sư muội này rồi.
Haha, nam tài nữ mỹ, thật là cũng biết kết hợp.

Nhưng xem ra cô Bạch Dương này lại có ý giữ khoảng cách với anh ta, chỉ sợ hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình mà thôi.

Khi đó báo tỉnh cũng không xa xỉ, giống như hai phóng viên này đi được điều đi điều tra phỏng vấn, ngoài đem theo chút tính cách cá nhân ra, thì không có cái gì quan trọng cả, báo xã hội đương nhiên cũng không cho họ đi xe chuyên dụng. May Lã Sung cũng không khách khí mà bảo Bành Phi và Bạch Dương đi cùng chiếc xe mà chúng tôi đi đến Thanh An.

1 chiếc xe jeep ngồi chật 6 người, có chút quá tải, may mà nha nội này người nhỏ, 4 người lớn kia ngồi chen như thế vẫn có thể chịu được. Còn về vị trí của chỗ gần lái xe đương nhiên là giành cho cô Bạch Dương rồi.

Bạch Dương mới thực tập không lâu, phải nhận nhiệm vụ phỏng vấn như thế này, rất là hứng thú, vừa mới lên xe đã liên tục hỏi thăm không ngừng. Những lời bình thường của Cậu Bảy và Lâm Hải Nhân không thể công khai được, Châu Hậu Quần xuất thân là quân nhân, những lời nói hàng ngày cũng không tồi, nhưng khi xe vừa chuyển bánh thì lại không nắm rõ được ngọn nguồn của sự việc. Cho nên cái nhiệm vụ trần thuật lại câu chuyện lại phải do nha nội này đích thân đi làm.

Đời trước đã làm việc nhiều năm rại vùng ven hải rồi, những cái “ Quốc ngữ’ này làm sao làm khó kẻ hèn mọn này được chứ.

Tất cả những gì tôi trần thuật lại cho cô ta nghe hoàn toàn không hề có chút khoa trương, cũng không óc chút gì là bênh vực cho bên nào. Nhưng sự thực vẫn là Hắc Tử có lý, hơn nữa lại chiếm toàn bộ cái lý nữa, không hề có chút thêm dầu thêm mỡ gì, cũng đã thấy được sự tức giận của Bạch Dương.“A, lại còn có việc như thế này nữa? cục công an huyện Thanh An tại sao lại có thể đổi đen thành trắng thế cơ chứ? Cũng thật quá đáng quá rồi.”

“Đúng vậy đó, những người thuộc tầng lớp thi hành pháp luật này, tư chất thật sự không cao, chỉ sợ lại vì tạo quan hệ mà làm vậy thôi…”

Bành Phi thêm lời vào.

Bạch Dương nhìn anh ta, có lẽ có chút không bằng lòng, bĩu môi nói:

“ Bành Phi, thái độ này của anh là không đúng, sự việc vẫn chưa được điều tra làm rõ, làm sao có thể đưa ra kết luận những nguời thi hành pháp luật tư chất không cao chứ?”

Bành Phi lập tức cảm thấy ngượng ngùng. Tôi nghe xong, thiếu chút nữa là cười thành tiếng. Cô nương này thật cũng biết quấy nhiễu, rõ ràng cô ta là người đưa ra kết luận về tư chất “ Đổi đen thành trắng” của những con người này, vậy mà khi Bành Phi nói thêm vào thì lại nói anh ta có “ Thái độ không đúng”.

Xem ra cô ta thật sự không thích cái người Bành Phi này.

“ Phóng viên Bạch, quê của chị ở thành phố à? Tiếng phổ thông nói rất chuẩn.”

Tôi liền chụp cho cô ta cái mũ.

“ Không, chị là người đại ninh, học ở thành phố mà thôi, cậu bạn nhỏ, em tên là gì? Nói tiếng phổ thông cũng rất tốt đó....chẳng nhẽ quê em cũng ở thành đô? Hihi.........”

Nha đầu này, xử lý tình huống thật nhanh, chớp nhoáng đã chuyển sang bổn nha nội này được rồi.

“ Thành đô em cũng từng đến ạ. Nhưng em cũng rất thích huyện Hướng Dương. Dù sao đó cũng là quê nhà mà. Ai mà chẳng nói quê nhà luôn tốt!”

Muốn chơi trò khua môi múa mép sao, nha nội này sẽ cũng chơi. Dù sao cũng phải mất mấy tiếng nữa mới tới nơi, đường còn dài, cũng người đẹp nói chuyện, cũng coi như xua đi cái nhàm chán trên đường đi.

Bạch Dương cười, thấy những lời nói của tôi không có chút mất bình tĩnh nào cả, càng cảm thấy có hứng thú.

“Bạn nhỏ, em vẫn chưa trả lời câu hỏi đầu tiên của chị”

Lại là “Bạn nhỏ”, cách xưng hô này làm tôi có chút khó chịu. Vừa trải qua những việc như thế này, người ta lại gọi tôi là bạn nhỏ, tôi trả lời rõ ràng, có phần lấy làm vinh dự. Theo dòng chảy của thời gian, tuổi tác cũng ngày cũng dài thêm, như bây giờ thân phận cũng có phần cao sang hơn, những người đi theo cũng có cả nho nhã, có cả hắc đạo, cho nên cũng có chút mẫn cảm với cách gọi “ Bạn nhỏ”. Đặc biệt là với thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp như Bạch Dương đây, trong mắt tôi căn bản là tiểu cô nương không hiểu nhân tình thế thái, một lời ‘Bạn nhỏ”, nghe ra làm cho người ta cảm thấy khó chịu.

“Ừm, em là Liễu Tuấn, mọi người gọi em là tiểu Tuấn..”

Tuy có chút buồn bực phải đích than mình nói ra nhưng cách gọi “ Tiểu Tuấn” dù sao cũng dễ nghe hơn là “Bạn nhỏ”, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đành chấp nhận, chẳng nhẽ lại để người ta gọi mình là ‘Liễu thiếu gia”?cái danh Liễu Nha nội, đây là cách gọi chính tại huyện Hướng Dương hiện nay, nhưng người ta là mỹ nhân của tỉnh thành, ngay từ trẻ đã thực tập tại báo tỉnh, ai biết có nhiều chỗ dựa vững chắc chứ? tôi vẫn không cần

Đang suy nghĩ như vậy, đột nhiên tôi lại có hứng thú với cái họ của Bạch Dương.

“ Bạch” cái họ này thật sự rất ít gặp. Nhưng ủy ban thường ủy, lại có một một ngươi của thường ủy ủy ban tỉnh bộ trưởng tuyên truyền họ Bạch, là Bạch Kiến Minh.

(Nhật báo tỉnh N) chính là vị quan họ Bạch, chẳng nhẽ Bạch Dương là con gái hay cháu gái của người này sao?giả sử như thế thật, thì việc Bạch Dương thực tập tại báo tỉnh cũng chẳng có gì là lấy làm ngạc nhiên cả. Dù sao Bạch Dương vẫn là sinh viên ưu tú của đại học Nhân Dân, như bổn nha nội này tốt nghiệp đại chuyên của một trường không thể tàn tạ hơn, người ta ở báo tỉnh có sức hét ra lửa cũng đáng thôi.

Đương nhiên chỉ dựa vào họ Bạch của Bạch Dương, và việc cô ta thực tập tại báo tỉnh mà cho rằng cô ta là con gái hay cháu của Bạch Kiến Minh thật sự có chút miễn cưỡng. Việc như thế này, không tiện hỏi thẳng ra.

Bất luận như thế nào, chỉ cần đối xử tốt với người ta là được rồi.

Cứ coi như cô ta với Bạch Kiến Minh chẳng có quan hệ dây mơ rễ má gì cả. Chỉ đơn thuần là phóng viên của báo tỉnh, cũng đáng để bổn nha nội này quan tâm rồi. Phóng viên khi đó thật sự không phải là những người tầm thường.

“ Haha, tiểu Tuấn, việc này có liên quan tới em sao? Em đến để làm gì?”
Nữ phóng viên này làm sao lại giống như là gia đình nữ quyền, bát quái vô cùng thế này cơ chứ?

Ùm, nghĩ kỹ lại, Bạch Dương cũng không hoàn toàn bói toán gì, với tư cách của phóng viên đi tìm hiểu chân tướng sự thật, làm rõ vấn đề này thật sự cũng là đương nhiên, cũng rất khó đưa ra một sự giải thích hợp lý nào.
Nếu như cô biết tất cả, nha nội này cũng có sở trường, chính là nói dối trước mặt mà không hề đỏ mặt, hơn nữa phản ứng nhanh nhạy, nói những lời kiểu thế này vẫn thuộc hàng cao thủ.

“ Là thế này, cậu Bẩy của em....” tôi chỉ về phía Nguyễn Thành Thắng: “............nói cần đến tỉnh thành để gặp Châu tiên sinh, thì cho em đi cùng.”

Thấy tôi nói lung tung ngay trước mặt, làm trò trêu đùa cô phóng viên xinh đẹp, thì cậu Bẩy và Lâm Hải Nhân đều phải trộm cười.

“ Châu tiên sinh? Châu hiệu trưởng của trường đảng ư?”

“ Vâng”

“ thế em và Châu hiệu trưởng có quan hệ gì?”

Haha, Bạch tiểu thư, như thế này là muốn tìm hiểu đến tận cùng rồi đấy.

Việc này tôi cũng không cần phải nói dối, : “ Châu tiên sinh khi còn ở huyện Hướng Dương , là thầy giáo của em”

“Á? Châu hiệu trưởng từng làm thầy giáo ở huyện Hướng Dương sao, thật không ngờ tới”

Bạch Dương tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Tôi mỉm cười, không do dự mà trả lời : “ Vâng ạ, thầy giáo cho một mình em”

“ Thầy của mình em? Tiểu Tuấn, em thật may mắn đó, có thể được thành đệ tử của Châu hiệu trưởng>”

Bạch Dương có chút ngưỡng mộ. Tôi cười gật đầu, tổ ra vô cùng tự hào.

“Bạch Dương, lần này đi điều tra, cô định làm thế nào?”

Thấy tôi và Bạch Dương nói chuyện vui vẻ, Bành Phi có chút đỏ mắt, liền nhảy vào hỏi han.

“ Cái này là do anh quyết định, tôi chỉ là đi thực tập với anh thôi mà”

Ngay cả đến công việc, Bạch Dương cũng rất tuân thủ phép tắc, không hề tùy tiện chút nào.

Bành Phi có chút đắc ý, nói : “ Tôi thấy đầu tiên cứ liên hệ với cơ quan công an khu vực, như thế mới phù hợp với nguyên tắc.”

Bạch Dương nghĩ một lát, cười nói: “ Theo tôi thấy, không bằng chúng ta trực tiếp tìm đến đại đội mà có đương sự Thạch Tú Lệ đó, thăm dò tình hình rồi so sánh, như thế tốt hơn. Nắm vững được tài liệu đầu tiên.”

Bành Phi kinh ngạc, vội cười : “ Như thế cũng được”

Kì thực tôi biết, Bành Phi nói cũng có lý, theo quy định, phóng viên khi đến điều tra viết bài nên chào hỏi cơ quan chính trị tại nơi đó. Đương nhiên cũng có những cuộc điều tra ngầm, nhưng đó chỉ áp dụng cho những vấn đề nghiêm trọng mà thôi, hơn nữa thông thường đều đề cập đến thành phần chính phủ tại địa bàn, mới phải dùng tới cách điều tra ngầm thôi.

Nhưng rất rõ ràng rằng, Bạch Dương cũng thật sự đang ở trong cái độ tuổi thích đi tìm những cái gì mới lạ mạo hiểm một chút, theo cách làm của bành phi, thì có phần tốt thì tốt, tránh được quá mất đi những hứng thú. Huống hồ tôi mời bọn họ tới đây để minh oan cho Hắc Tử, làm kinh động những người trong cục công an của huyện thanh an, không biết lại xảy ra thêm những điều bất ngờ gì nữa đây.

Bành Phi đang đánh giá chủ ý của Bạch Dương, cái yêu cầu nhỏ bé của người kia, tự nhiên là cần làm hài lòng.

Phóng viên báo tỉnh khi đó, cũng chẳng coi trọng gì cục công an của một huyện. Đến trưa, chiếc xe đáp đến huyện Hướng Dương, tôi mời Bành Phi, Bạch Dương vào ăn tại nhà hàng Nhân Dân, tạm gác mọi việc nghỉ ngơi đã, rồi tiếp tục lên đường đến Thanh An. Châu Hậu Quần hai ngày này liên tục phải di chuyển, thật sự có chút vất vả.

Mời cơm thì hai người bọn họ không phản đối nhưng muốn là không nên quá xa xỉ.

Tôi gật đầu đồng ý.

Kết quả là đợi hai người họ ngồi xuống, đương nhiên những món ăn của nhà hàng Nhân Dân đều đã mang lên, cả một bàn tiệc thịnh soạn, rượu cũng là rượu Mao Đài, chỉ đáng tiếc là không có đồ nhắm, có chút không đúng với phóng viên Bạch.

Nhìn thấy bàn ăn toàn gà,vịt, cá, Bành Phi và Bạch Dương vừa kinh ngạc vừa buồn cười.
“ Tiểu Tuấn, mọi người làm như thế này là hối lộ phóng viên rồi!”

Bạch Dương nửa đùa nửa thật nói.

“ Chi sai rồi, chị Bạch, hai năm gần đây, kinh tế của huyện Hướng Dương có phần tốt lên nhiều, mức sống của nhân dân cũng dần dần nâng cao. Chị và anh bành phi, không cần dùng cái nhìn cũ mà nhìn sự việc mới thế.”

Tôi cố gắng nói ra hai chữ “ Chị” và “ Anh’, thật sự có chút gắng gượng, trong người nổi hết da gà, nhưng cũng không thể lộ cho người ngoài biết.

“ Thật vậy ư?”

Bạch Dương có chút kinh ngạc hỏi.

“Đuơng nhiên là thật rồi. sau khi hai người làm xong “ Bao Thanh Thiên” tại huyện Thanh An xong, nếu như có thời gian, không bằng ở lại huyện Hướng Dương chơi đôi ba ngày, thăm thú những sự việc mới của huyện hướng dương này. Nhất định mọi người sẽ có thu hoạch lớn.”

“ Thế thì tốt, Bành Phi, anh thấy sao?”

Bạch Dương rõ ràng đã bị những lời này của tôi làm mê hoặc rồi, tỏ ra vô cùng hứng thú.

“Ha ha, cái này đợi sau khi chúng tôi điều tra làm rõ xong hãy nói tiếp”

Bành Phi quả không hổ danh là “ Lão” có chút kinh nghiệm, không dễ dàng chấp nhận.

Tôi cũng không miến cưỡng, dù sao mục tiêu lần này là cứu hắc tử, cái điều căn bản này không thể thay đổi được.

Sau bữa cơm, tôi bảo châu hậu quần đưa hai người này đến Thanh An, Bạch Dương thì thế nào cũng được, Bành Phi thì kiên quyết không đồng ý. Phóng viên thời gian này, tính kỷ luật và nguyên tắc nghiêm chỉnh hơn so với sau này.

Cũng có lẽ vì như thế, phóng viên khi đó mới “Duệ”!(vứt) khi đó một nhân viên biến thành không đáng đồng tiền, thường là tự mình trong cái nghề nhân viên trở nên “ Đê tiện”

“ Thế thì tôi bảo lái xe tiễn hai vị đến trạm xe, chúc hai người thuận buồm xuôi gió”
Bình Luận (0)
Comment