Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1558

Hai người cũng không tản bộ lâu, rất nhanh điện thoại của Liễu Tuấn vang lên, Nguyễn Bích Tú gọi y trở về ăn cơm.

Liễu Tuấn cười nói: "Đi thôi, ăn cơm."

Khâu Tình Xuyên cũng không nói lời khách sáo nhiều, từ sau khi Liễu Tấn Tài vào kinh, tết âm lịch hàng năm Khâu Tình Xuyên đều phải đến đây thăm hỏi, cũng không phải là lần đầu tiên ăn cơm tại Liễu gia. Đương nhiên, lễ thượng vãng lai, tết âm lịch hàng năm Liễu Tuấn cũng thường đi thăm trưởng bối của Khâu Tình Xuyên.

Lập tức hai người chậm rãi bước về nhà, Nguyễn Bích Tú thấy Khâu Tình Xuyên thì rất vui vẻ, cười ha ha mời hắn ngồi vào vị trí.

Liễu Tấn Tài đã trở về, ngồi ở chỗ kia bưng bát ăn cơm, mỉm cười hướng Khâu Tình Xuyên gật đầu, nói: "Tiểu khâu, cùng nhau ăn cơm đi."

Khâu Tình Xuyên vội vàng cúi người, cùng Liễu Tuấn sóng vai ngồi xuống.

Món ăn trên bàn cũng không phải phong phú, chỉ có hai món ăn mặn một thức ăn chay, còn có một đĩa gà hầm xem như là canh. Quy củ của Liễu gia "Ăn không nói tắm không la", Khâu Tình Xuyên đã từng ăn cơm ở Liễu gia nên cũng hiểu quy củ này, hơn nữa khi hắn ăn cơm cũng không thích nói. Lập tức mọi người im lặng ăn cơm.

Liễu Tấn Tài chỉ ăn một chén, tuy nhiên còn ăn một cái đùi gà, uống một chén canh gà, đây là "nhiệm vụ" Nguyễn Bích Tú đã quy định sẵn. Vốn Liễu Tấn Tài cũng không cam tâm tình nguyện tuân thủ, nhưng Nguyễn Bích Tú lại lý do "ăn thì ít, việc thì nhiều, sao có thể sống lâu?"

Liễu thủ tướng biết bị con trai "tính kế", lời nói nho nhã như vậy nhất định là Liễu Tuấn dạy cho mẹ.

Tận khả năng bảo Liễu Tấn Tài ăn dinh dưỡng một chút là điều duy nhất Nguyễn Bích Tú có thể làm được. Bà cũng không có biện pháp thực sự để giảm thiểu lượng công việc của thủ tướng.

Sức ăn của Khâu Tình Xuyên và Liễu Tấn Tài cũng tương đương, cũng là một chén đã no, Liễu Tuấn vẫn "rộng lượng" hơn, một hơi ăn bốn chén, đồng thời tốc độ cực nhanh, trên cơ bản Liễu Tấn Tài và Khâu Tình Xuyên buông bát thì y cũng đã ăn xong rồi.

Nhìn con trai ăn cơm là việc Nguyễn Bích Tú hạnh phúc nhất.

Sau khi cơm nước xong, bởi vì Khâu Tình Xuyên có ở đây nên Liễu Tấn Tài ngoại lệ không có vội vàng trở về văn phòng xử lý công vụ, ba người ngồi xuống trên ghế sofa, mở TV, chuẩn bị xem tin tức.

Liễu Tấn Tài thuận miệng hỏi một số tình huống của ban thành viên thành phố Giang Khẩu, Khâu Tình Xuyên kính cẩn đáp lại. Nhìn như nói chuyện phiếm, nhưng Khâu Tình Xuyên biết, thủ tướng đột nhiên hỏi những chuyện này tuyệt đối không phải không có nguyên nhân. Nhất là Liễu Tấn Tài đối với tình huống của hai cán bộ trong ban Thành ủy Giang Khẩu hình như đặc biệt cảm thấy hứng thú, hỏi tương đối nhiều hơn.

Khâu Tình Xuyên liền giới thiệu tỉ mỉ tình huống của hai cán bộ này.

Liễu Tấn Tài gật đầu: "Năng lực của hai đồng chí này đều rất tốt, thời gian công tác tại địa phương tương đối dài quá, thời gian thích hợp hẳn là tới bộ ủy quốc gia rèn luyện một chút."

Khâu Tình Xuyên không khỏi vui mừng.

Hai cán bộ này đều là người giỏi trên tuyến của Lê bí thư. Giả sử điều hai cán bộ này vào bộ ủy quốc gia, Lê bí thư tại hội Thường ủy rất khó bảo trì ưu thế tuyệt đối nữa. Nếu như có thể thay thế bằng cán bộ thân cận với Khâu Tình Xuyên, như vậy Khâu Tình Xuyên trên cơ bản có thể có địa vị ngang nhau với Lê bí thư tại thành phố Giang Khẩu, không rơi vào hạ phong.

Chỉ là bố cục chính trị của tỉnh D và Giang Khẩu xưa nay đều cực kỳ phức tạp, các loại thế lực dây dưa không dưới, muốn thay toàn bộ người của Khâu Tình Xuyên thì độ khó không nhỏ.

Đương nhiên, Khâu Tình Xuyên sẽ không nói ra, chỉ là mỉm cười gật đầu: "Vâng thưa thủ tướng, hai đồng chí này nếu như điều đến công tác tại bộ ủy quốc gia quả thực là một sự rèn luyện rất tốt."

Liễu Tấn Tài hơi gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Lúc này TV đã bắt đầu phát bản tin thời sự, ba người đều an tĩnh, chuyên tâm xem tin tức.

Sau khi xem tin tức xong, thấy Liễu Tấn Tài cũng không có ý muốn nói chuyện tiếp, Khâu Tình Xuyên lễ phép đứng dậy cáo từ, Liễu Tấn Tài cũng không giữ lại, đứng dậy cùng hắn nắm tay, nói: "Tiểu khâu, bất kể công việc nào cũng có mặt gian nan của nó, phải kiên trì."

"Vâng thưa thủ tướng, tôi sẽ nhớ kỹ lời chỉ bảo của thủ tướng."

Khâu Tình Xuyên kính cẩn đáp.

"Ừ!"

Liễu Tấn Tài gật đầu.

Liễu Tuấn thay mặt cha tiễn khách, đưa ra ngoài cửa mới chia tay.

"Ba, sản nghiệp nhà đất không thể trở thành sản nghiệp trụ cột, chuyện này phải thận trọng suy nghĩ."

Trở lại phòng khách, Liễu Tuấn thần sắc trịnh trọng nói với Liễu Tấn Tài.

Liễu Tấn Tài cau mày: "Chuyện này đã có vài tỉnh thị đề xuất, đương nhiên đều chỉ dừng ở trên miệng. Thí dụ như đồng chí Vu Hướng Hoành của thành phố Minh Châu thì nói thẳng hy vọng sản nghiệp nhà đất trở thành sản nghiệp trụ cột, sẽ nói lên trong báo cáo công tác Chính phủ năm tới."

Liễu Tuấn cười lạnh: "Hắn là e sợ thiên hạ không loạn!"

Liễu Tấn Tài có phần kinh ngạc nhìn con trai.

Liên hệ giữa hai cha con xưa nay vẫn luôn thẳng thắn thành khẩn, nhưng hình như trước đó Liễu Tuấn vẫn chưa bao giờ dùng ngôn từ kịch liệt như vậy cùng thần thái xem thường đánh giá một cán bộ lãnh đạo cấp phó quốc gia. Lại không biết Liễu bí thư đối với Vu bí thư nộ khí lớn như vậy, là bởi vì cớ gì?"

Liễu thủ tướng đương nhiên cũng không rõ, trong đầu con trai đã hiện ra một đoạn ký ức có quan hệ đến Vu Hướng Hoành tại một thế giới song song khác. Người này chính là người tài giỏi đắc lực bên đó, ở trong một thế giới song song khác, rất nhiều chuyện đều là hắn dẫn đầu làm ra, có chút tư thế của người dẫn đầu tích cực.

Vốn tưởng rằng bởi vì ảnh hưởng của hiệu ứng hồ điệp nên người sẽ cải biến tác phong hành sự, hiện tại xem ra tựa hồ là rất khó thay đổi. Vu Hướng Hoành vẫn là người tích cực dẫn đầu hành động, cùng Lê bí thư của thành phố Giang Khẩu diêu tương hô ứng.

"Kỳ thực, có viết lên báo cáo công tác Chính phủ năm tới hay không, trên bản chất không có gì khác nhau."

Liễu Tấn Tài hơi thở dài nói.

Cho dù không có sự cho phép của Chính phủ Trung ương, mỗi chính phủ của tỉnh thị muốn làm theo ý mình, đều đề xuất thực thi chính sách này, kết quả cuối cùng tạo thành vẫn là như nhau.

"Không, có khác nhau!"

Liễu Tuấn lắc đầu, phản bác.

"Đầu tiên nói từ trên pháp lý, họ người nào làm theo ý người ấy, ít nhất không phải là danh chính ngôn thuận. Chỉ có thể là hành vi của Chính phủ địa phương, không phải là hành động thống nhất toàn quốc. Quyền chủ động cũng không có hoàn toàn trong tay họ, sau này muốn đối với ngành nghề này tiến hành điều tiết khống chế lại là danh chính ngôn thuận. Một khi viết vào báo cáo công tác Chính phủ, họ chính là phụng mệnh hành sự, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động hoàn toàn. Thứ hai, nếu như chỉ là hành vi tự phát, như vậy đối với các tỉnh khu và thành phố khác sẽ không có lực ràng buộc, tuy có đại bộ phận tỉnh thị sẽ học theo, nhưng ít ra cũng còn một bộ phận tỉnh thị có thể làm ra thử nghiệm khác, có đối lập thì mới có phương án giải quyết, mọi người tất cả đều hành động nhất trí, vấn đề xảy ra, ngay cả một cơ hội vãn hồi cũng không có."

Liễu Tuấn bình tĩnh phân tích.

Liễu Tấn Tài trầm ngâm: "Lời con nói có đạo lý, thế nhưng áp lực rất lớn."

Liễu Tuấn nói: "Áp lực là khẳng định có, tuy nhiên việc này rất trọng đại, con cho rằng cần phải kiên quyết đứng vững."

Liễu Tấn Tài gật đầu, sau đó chuyển nói sang vấn đề khác: "Lần này con hồi kinh là vì chuyện gì?"

Liễu Tuấn liền báo cáo lại nội dung triệu kiến của Hà Trường Chinh với cha mình.

Thần sắc Liễu Tấn Tài liền ngưng trọng: "Đại sự này không thể làm hư được. . . Tiểu Thanh đối với Putin tới cùng có thể ảnh hưởng đến trình độ nào?"

Tập đoàn Thịnh Nghiệp tại Nga có đại lượng đầu tư, thậm chí thâm nhập đến ngành nghề chiến lược của Nga, điểm này Liễu Tấn Tài rất rõ. Nhưng chỉ bằng vào điều này có thể ảnh hưởng hữu hiệu đến Putin hay không thì rất khó nói.

Putin đối với tài chính quốc nội và nguồn năng lượng đầu sỏ đều áp dụng thủ đoạn sấm sét.

Liễu Tuấn nói: "Hẳn là có lực ảnh hưởng nhất định. Bất kể như thế nào cũng phải thử một lần."

Liễu Tấn Tài gật đầu: "Toàn lực ứng phó đi."

"Vâng!"

"Con cũng lâu rồi chưa có đi thăm đồng chí Kiến Quân phải không?"

Liễu Tấn Tài nâng chung trà lên uống một ngụm, lại nói qua chuyện khác.

Liễu Tuấn cả cười: "Vậy thì con đang đợi đến chỗ bác Tiền làm khách."

Liễu Tấn Tài cũng cười: "Không cần đợi, con gọi điện thoại liên hệ đi, để xem ông ấy có khách không, nếu như không có thì qua, thời gian cũng không còn sớm."

"Vâng!"

Liễu Tuấn gật đầu đáp ứng, lập tức đi gọi điện thoại. Rất trùng hợp, Tiền Kiến Quân không chỉ có ở nhà mà còn không có người khách khác, nghe Liễu Tuấn nói muốn qua đây thăm thì Tiền Kiến Quân vui vẻ đồng ý.

Nơi ở của Tiền Kiến Quân cách Liễu gia cũng không xa, Liễu Tuấn cũng không lái xe mà chỉ đi bộ qua.

Trên mặt hồ gió đêm khẽ vuốt qua, thấm lên thân thể có phần thoải mái.

"Ha ha, Liễu bí thư đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón a!"

Thấy Liễu Tuấn, Tiền Kiến Quân liền trêu chọc. Tuy nói là không có từ xa tiếp đón, nhưng vẫn ngồi ở trên ghế sofa mà không đứng dậy. Với Tiền Kiến Quân mà nói, Liễu Tuấn là tiểu bối chân chính, hơn nữa Liễu Tuấn rất được Tiền Kiến Quân yêu thích, vì vậy Tiền Kiến Quân ở trước mặt Liễu Tuấn rất là tùy ý, toàn bộ lễ nghi phiền phức đều miễn hết.

Dì Đàm liền trừng mắt liếc lão, oán trách nói: "Coi ông kìa, Tiểu Tuấn người ta vừa về thủ đô đã lập tức đến thăm ông, ông thì còn đi bắt bí nó?"

Tiền Kiến Quân cười nói: "Tôi không phải là bắt bí nó, Liễu bí thư không có việc gì sẽ không đăng tam bảo điện, lại muốn cho tôi hạ bộ tới, tôi không đuổi hắn ra ngoài đã coi như là khách khí rồi."

Liễu Tuấn giật mình nói: "Bác Tiền, lời của bác thật là khiến cháu thương tâm a, có lúc nào cháu để bác hạ bộ tới đâu, vẫn chưa đúng không! Thân là người đứng đầu quốc gia bác cũng không thể oan uổng người tốt như vậy."

Tiền Kiến Quân thản nhiên cười: "Cậu là người tốt hả? Sao tôi lại không nhìn ra nhỉ?"

Liễu bí thư tranh luận đến mức đỏ tía tai, có vẻ như tiền bí thư chính là cơ trí, trong lòng đồng chí Liễu Tuấn có suy tính cũng đừng nghĩ giấu diếm được người ta.

Dì Đàm cười nói: "Tiểu Tuấn à đừng nghe bác Tiền của cháu nói bậy, ông ấy chỉ thích trêu những người thanh niên các cháu thôi, mau tới đây ngồi đi!"

"Vâng, cảm ơn dì Đàm."

Liễu Tuấn vội vàng gật đầu cảm ơn, đi tới ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Tiền Kiến Quân.

Dì Đàm tự mình bưng cho y một ly trà nóng, cũng chỉ có tiểu bối thân cận như Liễu Tuấn mới có thể nhận được đãi ngộ như vậy.

"Liễu bí thư, thật dám chơi, tại thành phố Ngọc Lan lập pháp bình ổn giá nhà, cậu thật đúng là dám làm!"

Liễu Tuấn vừa ngồi xuống, ánh mắt lợi hại của Tiền Kiến Quân đã nhìn qua, tự tiếu phi tiếu nói.

Liễu Tuấn cười cười, dửng dưng nói: "Bác Tiền, không có gì không dám làm hết. Chúng ta phát triển kinh tế, mục tiêu cuối cùng là cộng đồng toàn dân giàu có, nếu như bộ phận nhiều người ngay cả nhà cũng mua không nổi thì chúng ta còn phát triển kinh tế làm cái gì?"
Bình Luận (0)
Comment