Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1644

"Các đồng chí có ý kiến gì với sự điều chỉnh nhân sự này không?"

Thai Duy Thanh biểu dương xong Liễu Tuấn, lúc này mới theo lệ cũ bắt đầu trưng cầu ý kiến của các đồng chí.

"Tôi không đồng ý."

Thai Duy Thanh vừa dứt lời, Lưu Phi Bằng đã nói ngay, thanh âm nghe rất cứng, cùng với giọng điệu của hắn cơ hồ đã viết lên chữ bất mãn ở trên mặt.

Sắc mặt Thai Duy Thanh lập tức trầm xuống.

Lưu Phi Bằng vốn không dự định đứng ra nhanh như vậy, ánh mắt đảo qua trên mặt Liễu Tuấn vài lần nhưng thấy Liễu Tuấn lại không hề có ý muốn mở miệng, Lưu Phi Bằng quyết định không đợi Liễu Tuấn lên tiếng trước. Mặc kệ nói như thế nào, ở trong "đại sự" họ đang tiến hành gần đây là lấy Lưu Phi Bằng hắn làm chủ. Không chỉ bởi vì nếu như đại sự thành công thì người thu lợi lớn nhất chính là Lưu Phi Bằng, cũng bởi vì việc này nếu muốn thành công thì nhất định phải lấy Lưu Phi Bằng là chủ.
(nhắc mọi người nhớ: "đại sự" này ở C 1640)

Ván cờ trực tiếp đánh giáp lá cà cùng bí thư Tỉnh ủy nếu lấy Lưu Phi Bằng dẫn đầu thì thích hợp hơn, cũng sẽ không bị các đại lão lên án. Nếu là do Liễu Tuấn xông vào đầu tiên, lại không phù hợp lệ cũ trên quan trường, sẽ đưa chuôi kiếm cho người khác nắm.

Then chốt nhất chính là trong ván cờ này Lưu Phi Bằng không thể trốn ở phía sau màn, bằng không quả đào lớn nhất có thể bị người khác hái đi, kết cục của hắn chỉ là công dã tràng làm mướn không công cho người khác.

"Thai bí thư, Hướng trưởng phòng, tôi cho rằng hiện nay tình huống của TP.Ngọc Lan rất ổn định, chính là thời cơ tốt để đồng tâm hiệp lực làm công tác, không cần phải vào lúc này đại động can qua điều chỉnh cán bộ. Điều này rất có khả năng ảnh hưởng đến sự phát triển kinh tế 20 năm nay của TP.Ngọc Lan và sự ổn định của đội ngũ cán bộ. Đồng chí Tào Tiến nếu sức khỏe không tốt thì tôi cũng tán thành thay thế, nhưng cũng không nhất định cần phải là đồng chí Hàn Kình Vũ, bộ Tổ chức Tỉnh ủy có thể đề cử chọn người khác."

Lưu Phi Bằng rất rõ ràng bày tỏ quan điểm của mình.

Thai Duy Thanh trầm giọng hỏi: "Vậy ý của tỉnh trưởng do ai đảm nhiệm bí thư Thành ủy Đại Hồ thì mới thích hợp hơn?"

Thai Duy Thanh rất hy vọng Lưu Phi Bằng sẽ có mơ ước đối với chiếc bảo tọa bí thư Thành ủy Đại Hồ mà không phải là nguyên nhân khác. Nếu chỉ như vậy thì sự việc còn có thể chuyển biến. Thai Duy Thanh sẽ cố lui một bước nữa để thỏa mãn yêu cầu của Lưu Phi Bằng là được. Tỉnh A cũng không phải không có một chức vụ khuyết nào có thể sánh vai với bí thư Thành ủy Đại Hồ, Lưu Phi Bằng muốn thì cứ cho hắn thôi.

Then chốt là phải qua được cửa ải khó khăn trước mắt.

Lưu Phi Bằng mỉm cười: "Thai bí thư, điều này thì tôi không tiện nói, công tác cán bộ thì nên do bộ Tổ chức đi quản, vẫn là làm phiền đồng chí Hướng Hàm đi chọn nhân tuyển thích hợp vậy!"

Lòng Thai Duy Thanh trầm xuống.

Lưu Phi Bằng nói rất rõ, hắn không thèm vị trí bí thư Thành ủy Đại Hồ, Thai bí thư anh cứ cho ai thì cho.

Không thể nghi ngờ, Lưu Phi Bằng có mục tiêu càng quan trọng hơn so với bí thư Thành ủy Đại Hồ.

Hứa Hồng Cửu nói: "Tôi cảm thấy sự điều chỉnh này cũng được mà. Theo lý giải của tôi, đồng chí Hàn Kình Vũ là một cán bộ chính trực, có uy tín rất cao trong số quần chúng và cán bộ TP.Ngọc Lan, công tác kinh nghiệm cũng rất phong phú, bất kể là công tác Đảng vụ hay là công tác kiến thiết kinh tế đồng chí ấy đều có thể đảm nhiệm được. Chúng ta điều chỉnh cán bộ thì nên bắt nguồn từ góc độ có lợi cho công tác. TP. Đại Hồ tiếp giáp TP.Ngọc Lan và Tiềm Châu, ở giữa hai thành phố có nền kinh tế phát triển nhất toàn tỉnh, có đường cao tốc Ngọc Tiềm chạy xuyên qua. Nếu có một cán bộ năng động đến cầm lái, lợi dụng ưu thế thiên nhiên ưu đãi này, tin tưởng trong mấy năm sau diện mạo kinh tế của TP.Đại Hồ khẳng định có thể có một biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tôi cho rằng đồng chí Hàn Kình Vũ đặc biệt thích hợp là nhân tuyển cho bí thư Thành ủy Đại Hồ."

Những lời này của Hứa Hồng Cửu lại công khai tâng bốc Liễu Tuấn. Hai thành phố Liễu Tuấn chủ chính là đầu tàu về thực lực kinh tế toàn tỉnh. Hàn Kình Vũ là chi chính của Liễu Tuấn, để hắn đến TP.Đại Hồ, bất kể Ngọc Lan hay là Tiềm Châu đều cấp cho Liễu Tuấn sự ủng hộ nhất định. Nếu phân tích từ góc độ có lợi với công tác thì đây là đề nghị rất tốt.

Về điều chỉnh nhân sự lần này, trước đó Thai Duy Thanh cùng đã liên hệ với Hứa Hồng Cửu, đương nhiên cũng khá đơn giản, không tường tận như khi thương nghị với Hướng Hàm. Nhưng đối với cán bộ tầng cấp như họ mà nói chỉ điểm một câu cũng đã đủ rồi. Mắt thấy việc này quan hệ đến tiền đồ chính trị của Thai Duy Thanh, không cho phép Hứa Hồng Cửu không đứng ra. Một khi ngăn cản không được, bởi vậy sẽ dẫn phát hậu quả tuyệt đối là tai họa.

La Tự Lập ho khan một tiếng, chậm rãi nói tiếp lời Hứa Hồng Cửu: "Thai bí thư, Lưu tỉnh trưởng, để tôi nói cái nhìn của tôi vậy. . . tôi cho rằng, nếu như nhất định phải điều một cán bộ từ TP.Ngọc Lan đến TP.Đại Hồ nhậm chức, như vậy đồng chí Tạ Viện kỳ thực càng thích hợp hơn so với đồng chí Hàn Kình Vũ."

Lời này của La Tự Lập khiến mọi người sửng sốt.

Sắc mặt Thai Duy Thanh càng thêm không hài lòng.

Theo Thai bí thư thấy, những lời này của La Tự Lập thuần túy chính là "tranh luận". Nếu như Tạ Viện có thể đảm nhiệm bí thư Thành ủy Đại Hồ thì còn cần phải Thai bí thư vì thế mà ăn ngủ không yên?

La Tự Lập cũng không để ý tới sắc mặt không vui của Thai bí thư, nói tiếp: "Luận năng lực công tác, đồng chí Tạ Viện không dưới Hàn Kình Vũ, quan trọng nhất là Tạ Viện còn khá trẻ, tràn đầy nhiệt tình, do đồng chí Tạ Viện đảm nhiệm bí thư Thành ủy Đại Hồ càng có thể khích lệ sĩ khí của quần chúng cán bộ TP.Đại Hồ. Hơn nữa Tạ Viện là nữ đồng chí, cũng có thể lấy điều đó mà thể hiện sự coi trọng và bồi dưỡng nữ cán bộ của Tỉnh ủy tỉnh A chúng ta mà, nhất cử sổ đắc."

Lời này khiến Thai bí thư nghẹn họng!

Hướng Hàm thấy sắc mặt Thai Duy Thanh âm trầm, liền nói: "La bí thư, trên nguyên tắc tôi tán thành với ý kiến của bí thư. Tuy nhiên, nếu nhìn từ lý lịch của đồng chí Tạ Viện thì chưa bao giờ từng trải qua chủ chính địa phương, nếu nói từ kinh nghiệm công tác thì không thể so sánh với Hàn Kình Vũ được. Dù sao công tác chủ trì một thành phố cấp khu không phải chuyện chơi, cán bộ yêu cầu càng phải lão luyện thành thục hơn. Tôi tán thành do đồng chí Hàn Kình Vũ đảm nhiệm bí thư Thành ủy Đại Hồ."

Chung quy đây là Hội nghị xử lý Thường vụ bí thư, Hướng Hàm không phải là phó bí thư Tỉnh ủy cho nên lời nói cũng tương đối uyển chuyển, trước tiên là "trên nguyên tắc tán thành", sau đó mới phản đối trên thực tế.

La Tự Lập cười ha ha: "Đã như vậy tôi vẫn tán thành ý kiến của Lưu tỉnh trưởng, hiện nay TP.Ngọc Lan không cần phải động cán bộ, bí thư Thành ủy Đại Hồ có thể lựa chọn người khác."

Mặc dù trong miệng La Tự Lập cười ha ha nhưng thanh âm đã lạnh đi.

Lại nói tiếp, La bí thư cũng có lý do bất mãn. Điều chỉnh nhân sự quan trọng như vậy không ngờ trước đó chưa từng liên hệ với phó bí thư thuộc công tác phân công quản lý cán bộ là hắn, Thai Duy Thanh và Hướng Hàm sau lưng nói thầm vài câu thì đã tự định ra, trực tiếp không để ý tới sự tồn tại của La bí thư.

Mặc dù trong lòng La Tự Lập như gương sáng, nhưng công phu nét mặt vẫn phải thể hiện ra. Bất kể lần "hợp mưu" này Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn có thể đắc thủ hay không, La Tự Lập thân là phó bí thư Đảng Tỉnh ủy, trên vấn đề nguyên tắc quyết không thể nhượng bộ, tiền lệ như vậy không thể phá bỏ. Giả sử người ta đã gạt La Tự Lập hắn làm loại chuyện này, La Tự Lập còn vui vẻ chịu đựng, vui vẻ tán thành ý kiến của người khác, vậy chẳng khác nào là hắn tự đá mình ra ngoài.

Hứa Hồng Cửu lãnh đạm nói: "Điều chỉnh cán bộ bình thường vẫn là điều cần thiết mà, đây cũng là nguyên tắc tổ chức."

Đây là Hứa Hồng Cửu đang nhắc nhở La Tự Lập và Lưu Phi Bằng, các anh đừng có mà quên "cái mũ quản lý bí thư". Thai Duy Thanh thân là bí thư Tỉnh ủy, người đứng đầu, trên vấn đề phân công cán bộ đương nhiên cần phải lấy ý kiến của hắn là chủ. Đều đến tầng cấp phó bí thư chính Tỉnh ủy, tất cả mọi người nên nói quy củ, đừng tùy ý phá hư quy tắc, điều này đối với ai cũng không có lợi.

Nếu như Thai Duy Thanh trên phương diện an bài điều chỉnh tại cán bộ luôn gặp phải trở lực như vậy. Khó có thể chứng thực, nếu thật ầm ĩ lên, đại lão cao tầng tuy oán thầm năng lực nắm quyền của Thai Duy Thanh, nhưng càng có ý kiến với đám người Lưu Phi Bằng và La Tự Lập hơn. Không nói quy tắc, không xem bí thư Tỉnh ủy ra gì là vấn đề đặc biệt nghiêm trọng.

Bất kể phía sau Thai Duy Thanh là tập đoàn chính trị nào, chức bí thư Tỉnh ủy của hắn là Trung ương bổ nhiệm, giữ gìn quyền uy bí thư Đảng uỷ là điều nhận thức chung của toàn bộ đại lão. Đây là yêu cầu chung của toàn bộ tập đoàn chấp chính, không thể tuỳ tiện phá bỏ. Bằng không thì sẽ gây nên rung chuyển rất lớn.

La Tự Lập hoàn toàn không để mình bị đẩy vòng vòng. Muốn nói người phá hư quy tắc thì đầu tiên chính là Thai Duy Thanh trước. Anh đã coi việc điều chỉnh cán bộ thành "thao tác ngầm" rồi còn muốn tôi bịt mũi thừa nhận hay sao?

"Ha ha, điều chỉnh cán bộ bình thường đương nhiên là điều cần thiết, nhưng hiện nay Kỷ ủy TP.Ngọc Lan đang điều tra mấy án kiện trái với kỷ luật quan trọng, Hàn Kình Vũ tạm thời không thích hợp để động. Nếu nhất định phải điều động thì tôi cho rằng cũng phải đợi mấy án này tra được manh mối rồi hãy động thì mới thích hợp hơn. Tào Tiến mặc dù sức khỏe không tốt nhưng vẫn có thể kiên trì mấy tháng nữa, mấy tháng này cũng sẽ trôi qua nhanh thôi."

La Tự Lập không chút khách khí húc trở lại, tiện thể điểm thêm vài đề mục.

Hứa Hồng Cửu biến sắc, cũng âm trầm như Thai Duy Thanh.

Thế cục đã rõ, Lưu Phi Bằng và La Tự Lập không chịu từ bỏ ý đồ, cứ muốn giữ Hàn Kình Vũ ở lại TP. Ngọc Lan để điều tra mấy "án kiện quan trọng" này.

Song phương hình thành giằng co, hy vọng đánh vỡ cân đối đều đặt ở trên người Liễu Tuấn.

Ánh mắt mọi người như vô ý đảo qua Liễu Tuấn. Thai Duy Thanh và Hứa Hồng Cửu là mang theo vẻ chờ đợi, Lưu Phi Bằng và La Tự Lập thì chắc chắc hơn. Họ tin Liễu Tuấn nhất định có thể phân được rõ cái nào nhẹ, cái nào nặng.

Ngay khi Hứa Hồng Cửu và La Tự Lập đấu võ mồm, Liễu bí thư vẫn ung dung châm một điếu Xì-Gà, khóe miệng nở một nụ cười mỉm thản nhiên, giống như đang xem kịch vậy, cảm thấy quá trình "khẩu chiến" này rất thú vị.

Màn diễn xuất cái của Liễu Tuấn ngược lại đã kích thích cơn nghiện thuốc của Lưu Phi Bằng và La Tự Lập, hai người không hẹn mà cùng châm cho mình một điếu Xì gà, nhìn qua rất ung dung tự tại.

Hết thẩy người đang nắm giữ quyền chủ động đều biểu hiện như vậy.

Thấy cử động này của Liễu Tuấn, tâm tình Thai Duy Thanh càng thêm lo. Căn cứ vào lý giải của hắn đối với Liễu Tuấn, nói chung nếu cậu ta mà có biểu hiện như vậy thì đã nói lên trong lòng cậu ta đã xác định chủ ý rồi.

Lời quyết đoán này cũng không thấy rõ có lợi với Thai bí thư.

Nhưng trong lúc này, Thai Duy Thanh cũng không có biện pháp tốt hơn, chỉ có thể ký thác hy vọng ở trên người Liễu Tuấn.

"Đồng chí Liễu Tuấn thấy thế nào đối với việc này đây? Đồng chí nói thử ý kiến của mình đi."

Thai Duy Thanh tận lực kiềm chế phiền muộn trong lồng ngực, nói giọng ôn hòa, thậm chí trên mặt vừa rồi còn âm trầm cũng tràn ra dáng cười.
Bình Luận (0)
Comment