Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 165

Mấy ngày sau tôi cùng hai vị Nghiêm Bạch vui vẻ trở về huyện Hứơng Dương.
Phóng viên báo tỉnh đích thân đến thăm huyện Hướng Dương, thật sự là một việc đại sự. Cho nên trước khi xuất hành tôi đã gọi điện thông báo việc này cho bộ trưởng tuyên truyền Lý Thừa Nghiêm, thông báo cho ông ta cũng là thể hiện sự coi trọng ông ta và đương nhiên là vừa đúng phép tắc nhà quan vừa tránh hiềm nghi của kẻ khác, hơn so với việc thông báo cho cha trước, dù sao ông ta cũng là lãnh đạo huyện quản lý việc này.
Mạnh Vũ Hàn cũng rất nhạy cảm với những việc thế này. Lý Thừa Nghiêm biết tin thì tự ông ta cũng sẽ có cách giải quyết theo quy định thôi.

Xe chạy đến trước cửa sân lớn của ủy ban huyện, thì tôi cùng hai vị phóng viên xuống xe, dù sao khi đó một chiếc xe jeep mà chạy vào ủy ban rất dễ gây chú ý, mà tôi lại không thích tự tìm phiền phức. Đưa hai vị đó vào sân lớn, đến văn phòng làm việc của bộ trưởng tuyên truyền Lý Thừa Nghiêm rồi cười nói: “ Hai người tự mình vào đi, em còn nhỏ vào đó không tiện, chỉ có thể tiễn đến đây thôi”
Bành Phi gật đầu.
Bạch Dương xoa đầu tôi, cười nói: “ Cảm ơn em, tiểu Tuấn, sau khi phỏng vấn xong, chúng tôi sẽ lại tìm em”
“Vâng, kì thực em vẫn chưa nói với mọi người, cha em là chủ nhiễm Liễu Tấn Tài cuả ủy ban cách mạng huyện Hướng Dương”
Tôi nghĩ đến bây giờ thì cũng khồng cần tiếp tục giấu diếm họ nữa.
Bạch Dương cười nói: “ Chị đã sớm biết rồi, chị em đã nói cho chị”

Bành Phi có chút khó chịu, nhưng không nói gì. Nói đến 1 chủ nhiệm ủy ban cách mạng huyện trong mắt anh ta cũng chẳng phải là to tát gì?
“ Thế thì được, đợi hai người phỏng vấn xong. Khi nghỉ tối, em sẽ đến thăm hai người”
“Được, được, em đi trước đi”
Khi hai người họ tiến vào trong văn phòng làm việc của Lý Thừa Nghiêm rồi. tôi liền quay lại tiến vào văn phòng làm việc của cha.
“Cha. Con về rồi ạ”
Phòng làm việc của cha không có ai khác. Chỉ có thư kí Liêu Thuận Lợi đang sắp xếp tài liệu, cha đang xem xét lại tài liệu.

“À, tiểu Tuấn, về rồi à con, có vất vả lắm không?”
“Vẫn tốt ạ”
“ Bác Châu của con vẫn khỏe chứ?”
“Không tồi ạ, vẫn rất tốt, ăn no ngủ kĩ, rất mạnh khỏe”
“Thế thì tốt”
“Cha, hai vị phóng viên của báo tỉnh vừa đến văn phòng của bộ trưởng Lý đấy ạ”
Tôi nói.

Cha gật đầu không nói gì.
Đang định nói, thì có tiếng bước chân từ phía hành lang vọng vào.
“Chủ nhiệm Liễu, xin chào, hai vị phóng viên của báo tỉnh, Bành Phi và Bạch Dương, đã đặc biệt đến thăm huyện Hướng Dương chúng ta…”
Lý Thừa Nghiêm tràn đầy hưng phấn, giọng nói còn có chút run rẩy nói.

Ông ta làm công tác tuyên truyền cả đời rồi, phó bộ trưởng bộ tuyên truyền nhiều năm, việc mà phóng viên tỉnh đến phỏng vấn thế này có lẽ là chưa từng xảy ra, nên có chút kích động.
Bạch Dương thấy tôi, lặng lẽ liếc nhìn tôi. Còn tôi thì làm mặt quỷ nhìn lại, trêu cô ta cười như nở hoa.
Cha liền vội vàng đứng dậy bắt tay với Bành Phi và Bạch Dương, không ngớt lời nói: “ Hoan nghênh”
Liêu Thuận lợi thì vội vàng đi pha trà.

Tôi liền cười, cái người họ Liêu này, vẫn chưa thật hiểu quy tắc chốn quan trường. Bành Phi và Bạch Dương, còn có thể ngồi đây lâu ?
Quả nhiên, cha sau khi nói xong hai câu kia, thì liền quay ra nói với Lý Thừa Nghiêm: “ Bộ trưởng Thừa Nghiêm, đồng chí đưa hai vị đây đến chào hỏi bí thư Mạnh đi”
Trong lời nói đó của cha xen lẫn có chút ý trách cứ.

Phóng viên báo tỉnh đến phỏng vấn, theo lý thì Lý Thừa Nghiêm phải dẫn họ đến chào hỏi Mạnh Vũ Hàn trước, dù sao người ta cũng là bí thư, là người lãnh đạo. Hơn nữa LýThừa Nghiêm và Mạnh Vũ Hàn lại làm cũng trong cũng một tầng lầu, vậy mà ông ta lại đưa hai vị phóng viên đi 1 vòng xuống chào hỏi cha trước thế này nếu như việc này truyền đi thì thật không hay.
Lý Thừa Nghiêm mỉm cười, vội vàng gật đầu, đưa hai vị phóng viên đi ra.

Lý Thừa Nghiêm đã tham gia chốn quan trường lâu như vậy, chẳng nhẽ lại không biết cái quy tắc này? như thế này là đã phạm phải điều cấm kị rồi, ông ta cứ làm như vậy, thì tuy không nói ra nhưng đã ý tứ đã quá rõ ràng. Trong cái huyện Hướng Dương này, với ông ta thì cha mới là lãnh đạo chính thức! còn Mạnh Vũ Hàn coi như là bù nhìn mà thôi!

Tuy trong lời nói của cha có ý trách cứ, nhưng nếu như ông ta thật sự đưa hai người phóng viên đó đến chào hỏi Mạnh Vũ Hàn trước thì không biết sẽ để lại ấn tượng xấu gì trong lòng của Liễu chủ nhiệm nữa. Với những việc như thế này tại chốn quan trường thật sự có những quy tắc rất nghiêm khắc. Lý Thừa Nghiêm đã lựa chọn đi theo cha, thì không thể dễ dàng thay đổi được. Nếu ngược lại thì hai người này thật sự rất khó nói chuyện với nhau.
Hơn nữa Mạnh Vũ Hàn cũng có thể tùy tiện mà tín nhiệm ông ta sau hàng loạt việc như thế sao?

Tôi mỉm cười, thấy rằng những năm tháng mà Lý Thừa Nghiêm vật lộn tại chốn quan trường này cũng coi là có thành công.
Bành Phi và Bạch Dương ở tại huyện Hướng Dương mấy ngày nay, đương nhiên tôi phải rất quan tâm tới những vị khách này rồi, dù sao Mạnh Vũ Hàn cũng vừa tới nhậm chức tại đây cho nên chẳng có liên quan gì tới việc phóng viên báo tỉnh tới đây tìm hiểu về những việc phát triển tiên tiến của huyện rồi. nhưng dù sao ông ta cũng là bí thư ủy ban huyện của huyện Hướng Dương, nếu như Bành Phi và Bạch Dương không cẩn thận, đẩy ông ta lên trước đài, bổn nha nội này như vậy không phải là “ Vì người mà làm dâu” hay sao?

Những việc ngu ngốc thế này tôi phải đích thân rat ay sao?
Do đó công việc “ Dẫn dắt chính xác hướng phát triển của dư luận” là rất quan trọng. nhưng công việc này, không cần tôi phải quá lo lắng, Lý Thừa Nghiêm đã cử phó bộ trưởng bộ tuyên truyền Vương Kiệt cùng đi với hai vị phóng viên.
Vương Kiệt này, trước đây là trưởng khoa khoa văn giáo bộ tuyên truyền, sau khi Lý Thừa Nghiêm liên tiếp lên hai cấp, ông ta vì thường xuyên qua lại với lãnh đạo, có công lao, luận công định thưởng để có thể đề bạt lên chức phó bộ trưởng. Lý Thừa Nghiêm cử ông ta đi cùng, đương nhiên đã có định liệu từ trước.

Bạch Dương rất có hứng thú với vườn trồng rau sạch, lần đầu tiên đến phóng vấn lại được đến công xã tiêu thụ này.
Tôn Hữu Đạo giỏi về việc ngoại giao, cho nên lần này coi như là cơ hội cho anh ta bộc lộ tài năng, đưa hai vị phóng viên này đi thăm quan khắp nơi, cẩn thận hầu hạ, xưng hô rất thoải mái với hai người Bành Bạch này. Đêm hôm đó tôi còn đưa anh ta cùng với sở trưởng Trung Sơn đến chào hỏi hai vị này tại nơi tiếp đón khách nữa.

Một Khổng Hữu Đạo, một Trung Sơn, đều là những người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, cứ thế tâng bốc họ, Bạch Dương chỉ mỉm cười, còn Bành Phi thì bị hai người này làm cho say mê, không xác định nổi thật giả nữa, còn bổn nha nội tôi đây chỉ ngồi bên cạnh âm thầm cười.
“Được rồi, chủ nhiệm Khổng, sở trưởng Trung, mọi người đừng khen nữa, chúng tôi không tốt như những gì mọi người nói đâu. Người làm về thời sự, đều là tìm hiểu sự thật…”
Đến bây giờ, Bạch Dương thực sự không thể nhin được nữa, mỉm cười lên tiếng chặn lại những lời hoa mỹ từ miệng lưỡi của hai con người kia.
Khổng Hữu Đạo không đợi lâu, nói ra những lời không hề đỏ mặt : “ Phóng viên Bạch nói rất hay, cần phải tìm hiểu sự thật, huyện Hướng Dương của chúng tôi dưới sự lãnh đạo của chủ nhiệm Liễu, năm nào cũng như vậy, thậm chí có thể nói, không có Liễu chủ nhiệm thì không có những ngày tốt đẹp của huyện Hướng Dương chúng tôi như ngày hôm nay…”

Tôi đang ngồi khi nghe thấy những lời này liền vội vàng đứng dậy.
Bạch Dương cười nói: “ tiểu Tuấn, em làm gì thế?”
“ Có người tự xưng là gia quân, kẻ làm con, đương nhiên phải biết đáp lễ…”
Tôi cười nói.

“Ừm, không thể ngờ em còn nhỏ như vậy mà đã hiểu cái gì là phép tắc rồi?”
Tôi cười nói: “ Chúng ta dù sao cũng đã có 5000 năm văn minh rồi, phải hiểu cáu lễ nghĩa chứ!”
Bạch Dương bị tôi trêu cho cười không ngớt rồi.

Khổng Hữu Đạo nhìn tôi một cái, chứng nào tật ấy lại tiếp tục nói ra những lời xu nịnh. Thật sự khi nghe những lời này tôi cảm thấy nổi da gà, chẳng có chút hứng thú nào.
Khổ cực cả ngày nay, cũng chính là vì cái câu này của Khổng Hữu Đạo, mục đích đã đạt được, phóng viên người ta cũng đã thấm mệt rồi, nếu như tiếp tục bàn bạc nữa, có lẽ thật sự là không phải.
Lần này đến phỏng vấn là vì “ Công ty trách nhiệm hữu hạn rượu Ngũ Phong tỉnh N”, Hồ Gia Huy và Dư Quốc Vĩ còn được coi là lãnh đạo? đương nhiên là không còn lời nào để nói về công lao của Liễu chủ nhiệm nữa. Nếu như hai năm trước đây nhà máy sản xuất của huyện vẫn phải chịu lỗ quá nhiều, còn như hiện tại thì sản lượng của hai nhà máy “ Nhà máy Ngũ Phong cũ” và “ Nhà máy Ngũ Phong Đại Khúc” còn không đủ cung cấp cho cả trong và ngoài huyện, lợi nhuận theo dự tính hàng năm cũng phải chừng 2 trăm vạn. Bành Phi và Bạch Dương đều vô cùng ngạc nhiên, trong những lời nói của họ không giây phút nào là không nhắc tới chủ nhiệm Liễu Tấn Tài với những kiến thức mới.

Thời gian của buổi tối, ngoài mang cho hai người họ chút đồ ăn đêm là thịt bò tẩm và hoa quả tươi ra, thì tôi không hề đi gặp hai người họ nữa.
Người ta là phóng viên, cả ngày đi điều tra phỏng vấn, tối lại phải viết bài nữa, bận luôn chân luôn tay, cũng có chút vất vả, cho nên cũng cần tới hỏi thăm.
Nhưng khi tôi đến thì mới thấy trong phòng của họ đã có rất nhiều hoa quả rồi, hỏi ra mới biết là do đích thân bí thư ủy ban huyện Mạnh Vũ Hàn mang tới, ông ta cũng vừa đi không lâu.
Việc này cũng là cái lễ nên làm. Mạnh Vũ Hàn nếu như không đến chào hỏi nữa, mới là kì lạ đó!

“Ài, tiểu Tuấn, em lại mang đến nhiều đồ thế này, làm sao mà có thể ăn hết được chứ, thôi em mang về đi”
Bạch Dương nhẹ nhàng nói vài câu.

“Không sao, hôm nay không ăn hết thì mai ăn, mấy ngày liền cũng không thể hỏng được đâu”
Đã mang tới rồi, đương nhiên không có cái đạo lý nào lại mang về cả.
Bạch Dương cũng không từ chối nữa, tươi cười nhận lấy.

“Tiểu Tuấn à, cha em thật là một lãnh đạo tốt hết lòng vì nhân dân”
“Chị Bạch Dương quá khen rồi, những việc này, em không thật hiểu. Chẳng qua cha em từ khi đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm của ủy ban cách mạng huyện, thì thường xuyên phải ở dưới cơ sở, đến tối cũng phải 8-9 giờ mới về đến nhà, rất ít khi ăn cơm cùng cả nhà, mẹ em rất lo lắng cho tình hình sức khỏe của ông ý”
Tôi khéo léo không hề cố ý nói lộ ra mình lại đang khen ngợi cha thêm lần nữa.

“ Với tư cách là cán bộ ủy viên đảng, thì nên toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ, đây là những lời các lãnh đạo vĩ đại dạy chúng tôi. Cha chị trong nhà cũng thường nói những lời như thế này”
“Lệnh tôn đại nhân là…”
Bạch Dương cười.

“ Chị cũng không giấu em nữa, cha chị là bộ trưởng tuyên truyền tỉnh Bạch Kiến Minh”
Kì thực việc này tôi cũng đã sơm tìm hiểu rồi, nếu không làm sao phải tốn công sức ra mời họ xuống tận đây để phỏng vấn chứ? Đương nhiên lúc này vẫn phải giả bộ là ngạc nhiên rồi.
“Á, bộ trưởng bộ tuyên truyền, đó thật sự là một đại lãnh đạo”
“Hi hi, đừng gọi là đại lãnh đạo chứ, đều là vì nhân dân phục vụ mà thôi”

Tôi liền gật đầu, nói: “ Thảo nào chị Bạch Dương lại có khí chất tốt như vậy, quả nhiên là xuất thân từ gia đình có học thức, không giống như “ Thiên kim tiểu thư” của gia đình đại lãnh đạo.

Những câu nịnh nọt như thế này không biết Bạch Dương đã nghe bao nhiêu lần rồi, nhưng từ miệng của một đứa trẻ con như tôi thì lại mang đến một cảm giác khác, Bạch Dương cười tươi như hoa, nhẹ nhàng gõ nhẹ lên đầu tôi.

“ Thằng nhóc này, mồm mép quá đó”

Ài, lại không cẩn thận rồi. Có lẽ cách gọi ‘Thằng nhóc” này sẽ cư thế theo tôi nhiều năm nữa đây.

Nản thật

“Chị Bạch Dương, chị nghỉ sớm đi, em không làm phiền chị nữa”

“ Hơ, nghỉ ngơi, em nói thật dễ dàng đó, còn phải nhanh chóng viết bài nữa đó!”

“Công việc đương nhiên là quan trọng, nghỉ ngơi càng quan trọng hơn. Sức khỏe là tiền vốn của cách mạng đó”, tôi cười nói thêm một câu: “ Hơn nữa, nữ giới cần nghỉ ngơi nhiều một chút, ngủ đủ, thì da sẽ đẹp, vừa mịn màng vừa có tính đàn hồi nữa đó—sắc da đều là do giấc ngủ quyết định đó.”

Bạch Dương không ngờ được những lời “ Người lớn” thế này lại từ miệng của tôi một “Thằng nhóc” nói ra, cho nên rất kinh ngạc.

Tôi không đợi chị ta định thần trở lại, làm mặt quỷ nhìn chị ta, rồi ra về.

“Ha ha, đây mà là trẻ con ư, đã sắp trưởng thành rồi…”

Những câu của Bạch Dương nói sau lưng tôi giống như những lời của Nghiêm Ngọc Thành.

Ngày thứ 3, nơi đến thăm là trạm nuôi ong mật cục nông nghiệp, phải chạy qua mấy công xã khi trở về đã rất muộn rồi, tôi cũng không dám tới làm phiền họ. Ngày thứ 4 là mới là mở đầu của vở kịch, là đến thăm mấy đại đội của công xã Hồng Kì và đại đội Liễu Gia Sơn.

Ngoài việc cha tranh công lãnh thưởng, một trong những mục tiêu của tôi còn là cố gắng quảng cáo cho Giang Hữu Tín và bác Năm. Vì Giang Hữu Tín có thể tạo lập thế lực thì cũng là điều đương nhiên, giới thiệu bác Năm lại là vì giúp cho mấy nhà máy của Liễu gia sơn càng nổi danh hơn.

Công tư hợp lại, chính sách và pháp luật không có quy tắc phân minh rõ ràng, tuy nói “ Pháp luật không cấm chỉ sự tự do”, nhưng trước khi cải cách mở cửa, chính sách quốc nội cũng có rất nhiều thay đổi, tuy tiến hành trong khó khăn nhưng nói chung cho dù có biến đổi cũng không thể lặp lại những sai lầm như trước, cần phải biết hướng về phía trước. Nếu như không cẩn thận phạm phải sai lầm thì việc cải cách mở cửa của một đất nước thì sẽ giống như muối bỏ biển, không đáng đề cập đến, nhưng đối với liễu Gia Sơn và tôi thì lại là tai họa ập xuống đầu.

Lần này mượn báo tỉnh để tuyên truyền, sẽ có thể tạo nên những thanh thế mới, còn có thể bảo vệ được thêm một tầng thế lực nữa. Khi đó quốc nội vẫn rất chú ý tới việc bảo vệ những mặt điển hình.

Sau khi tìm hiểu xong mô hình “ Kinh tế hộ gia đình” của công xã Hồng Kì, thấy được cảnh nhà nhà nuôi gà nuôi lợn, hộ hộ đều trồng cây quả, cây thuốc các loại cây trồng vật nuôi, thật sự là một hình tượng đẹp về hình ảnh của nông thôn mới, Bành Phi và Bạch Dương không ngớt khen ngợi. Khi họ đến văn phòng Lâm Lập, cơ khí của đại đội Liễu Gia Sơn, thì lại càng kinh ngạc hơn nữa, không thể tin được rằng tất cả đây đều là của một đại đội.

“ Đây ….đây thật là quá thần kì đó…”
Lặng đi rất lâu, Bạch Dương mới thốt được ra câu đó.
“Đúng vậy, thật là thần kì…”
Ngay cả người có kiến thức như Bành Phi cũng chỉ có thể nói ra hai từ để hình dung ra những cảnh tượng mà mình đang trông thấy “ Thần kì”
“Hai vị phóng viên, chúng ta vào trong xem đi”
Cậu ân cần niềm nở đón tiếp
…cậu như bây giờ cũng là “ Nhà báo đặc biệt được mời tới” của , uy viên ủy ban đảng của công xã Hồng Kì kiêm cán sự tuyên truyền, khi có phóng viên đến công xã Hồng Kì, đương nhiên phải do chính cậu đến tiếp đón.
Vốn là ý của Lý Thừa Nghiêm, là để cậu cùng Vương Kiệt cùng đưa họ đi, sau khi xin chỉ thị của cha—thì sẽ do em của Liễu chủ nhiệm sẽ tiếp đón hai vị phóng viên này, không biết Mạnh Vũ Hàn sẽ có cảm tưởng gì.
Cả tuần nay, công việc phỏng vấn của hai vị phóng viên này mới coi như là thuận lợi thành công, không lâu sau thì một bài thời sự nghìn chữ đã được gửi đến cho báo tỉnh, bài báo này đã khẳng định toàn mặt của huyện Hướng Dương, hơn nữa còn chỉ đích danh của những cán bộ trong công cuộc cách mạng này như:Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài, Trần Lập Hữu, Khổng Hữu Đạo, Hồ Gia Huy, Giang Hữu Tín, Liễu Tấn Văn, tất cả đã tạo nên được sức ảnh hưởng rất lớn tại tỉnh và khu vực Bảo Châu.
Như câu “Mượn sức đánh sức” thực sự đã thành công mỹ mãn, bổn nha nội với tư cách một người làm quan cả họ được nhờ, kêu gọi bạn bè tập chung lại nhưng lại không ngờ được rằng, “ Mượn sức đánh sức” này lại nhằm tới 1 người đến nỗi tạo ra hậu quả.
Bình Luận (0)
Comment