Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1665

"Liễu Tuấn, đêm nay mời anh ăn cơm!"

Liễu tỉnh trường vừa về đến nhà, mới nói được mấy câu với mẹ thì điện thoại của Hà đại tiểu thư đã gọi qua, nghe thanh âm rất là hưng phấn. Dạo này có vẻ như ngoại trừ con trai, ít khi có chuyện có thể làm Hà đại tiểu thư hài lòng như vậy.

Liễu Tuấn mỉm cười: "Lương tâm trỗi dậy nên muốn bồi thường cho anh chút gì hả?"

Hà đại tiểu thư ngỡ ngàng: "Bồi thường gì? Em có thiếu nợ anh gì đâu?"

Hình như tâm tình của Liễu tỉnh trường cũng khá tốt nên cười nói: "Ha ha, em không cảm thấy gần đây em quan tâm anh không đủ sao?"

"Đi chết đi! Em quan tâm con trai anh còn không tốt hơn là quan tâm anh sao? Mà Liễu tỉnh trưởng hôm nay đã quyền cao chức trọng, người muốn quan tâm đến anh chắc phải xếp thành hàng? Đâu có đên phiên tôi?"

Hà đại tiểu thư cả giận nói.

Nghĩ đến mẹ mình còn ở bên cạnh, Liễu tỉnh trưởng không dám "dây dưa" cùng Hà đại tiểu thư, cười nói: "Cơm tối anh sẽ ăn ở nhà, nói chuyện với ông bà già, ăn xong anh sẽ qua, lúc đó sẽ điện thoại cho em."

Lý do này rất lớn, Hà Mộng Oánh không lời nào để nói, chỉ phải đáp ứng.

Nguyễn Bích Tú cũng không quá lưu ý, bây giờ con trai đã là tỉnh trưởng, khẳng định có rất nhiều chuyện muốn xử lý, có rất nhiều bạn bè muốn gặp.

Liễu Tuấn treo điện thoại, lại qua nói chuyện với mẹ.

Trò chuyện không được mấy câu điện thoại lại vang lên, tuy nhiên lần này không phải là điện thoại di động mà là điện thoại trong phòng khách. Nguyễn Bích Tú đưa tay cầm máy, khách khí hỏi: "Xin chào, ai vậy?"

"Đồng chí Bích Tú hả? Tôi là Đào Đức Trân đây!"

Trong điện thoại vang lên một giọng nữ già nua, giọng điệu mang theo vài phần kiêu căng.

"Chào Đào đại tỷ!"

Nguyễn Bích Tú hơi cả kinh, giọng càng khách khí hơn.

Liễu Tuấn vừa nghe gọi "Đào đại tỷ" thì khẽ giương mày. Người có thể gọi điện thoại trực tiếp tới nhà thủ tướng còn có thể khiến thủ tướng phu nhân gọi là "đại tỷ", hình như hợp điều kiện chỉ có một người mà thôi.

Bác gái của Đào Tư Thanh!

"Đồng chí Bích Tú, có một chuyện tôi muốn nói với cô đây. Vừa rồi cháu tôi là Đào Tư Thanh, không biết chuyện gì đã đắc tội với Liễu tỉnh trưởng con nhà cô, bị cảnh vệ viên của nó đánh cho một trận, chuyện này không tốt lắm đâu?"

Trong điện thoại Đào Đức Trân nói giọng không vui, thì ra là đang cáo trạng.

Nguyễn Bích Tú kinh hãi, nói: "Đào đại tỷ, chuyện này em cũng không rõ lắm, để em hỏi lại nó, nếu như thật có chuyện như vậy, đợi em tìm hiểu mọi việc xong sẽ gọi điện trả lời cho chị."

"Được rồi, cứ như vậy đi!"

Đào Đức Trân cũng không đợi Nguyễn Bích Tú nói cái gì liền treo điện thoại ngay, vẻ ngang ngược thấy rõ.

Sắc mặt Nguyễn Bích Tú nhất thời cũng trầm xuống. Tính cách của Nguyễn Bích Tú vốn rất hiền hoà, cũng không có tâm cơ gì, chưa từng ra ngoài làm vẻ. Theo địa vị của Liễu Tấn Tài từ từ lên cao, Nguyễn Bích Tú cũng càng được người khác tôn trọng, vẫn chưa có người dùng giọng không khách khí như vậy để nói với bà, trong lòng tức giận chính là điều đương nhiên.

"Mẹ, là bác của Đào Tư Thanh phải không?"

Liễu Tuấn ngồi ở bên mẹ mình, thản nhiên hỏi, trên mặt vẫn không có biến đổi gì.

"Đúng, chính là bà ta. Đã 80t rồi vẫn còn thiếu kiên nhẫn như vậy, nói chuyện vẫn không chút chú ý!"

Nguyễn Bích Tú giọng không vui nói. Nếu là thời gian trước đây còn là cán bộ tại công xã huyện Hướng Dương, có người nói với mình như thế, Nguyễn Bích Tú sớm đã cự tuyệt rồi. Tính cách Nguyễn Bích Tú tuy hiền lành, nhưng khi nóng nảy cũng thực sự nóng nảy. Nhớ hồi khi còn bé, mấy chị em Liễu Tuấn còn sợ mẹ hơn cha, hôm nay đã là quý phu nhân đứng đầu, khi dùng từ dùng câu cũng chú ý nhiều hơn.

Tất cả mọi người biết là Liễu Tấn Tài rất chú ý ảnh hưởng.

Liễu Tuấn đang muốn nói thì ngoài cửa vang lên giọng chào hỏi của Giải Anh và vệ sĩ, thì ra mẹ vợ tới chơi.

Từ khi đến đại nội, hai nhà Nghiêm Liễu cũng cách nhau không xa, sau khi Nghiêm Ngọc Thành đi làm, Giải Anh không chịu ngồi yên, bình thường hay qua bên này tìm Nguyễn Bích Tú để nói chuyện, so với hồi ở công viên Long sơn còn thuận tiện hơn.

Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Liễu Tấn Tài không có quy luận như Nghiêm Ngọc Thành, đa số thời gian Nguyễn Bích Tú vẫn ở nhà để chăm sóc ông nhà nên số lần đến Nghiêm phủ cũng không nhiều như Giải Anh qua bên này.

Nguyễn Bích Tú và Liễu Tuấn vội đứng dậy đón chào.

"Ơ, Tiểu Tuấn trở về rồi à, họp hả?"

Giải Anh chưa lường trước sẽ thấy Liễu Tuấn nên không khỏi kinh hỉ. Khi bà không thấy Nghiêm Phỉ và Liễu Dương nên đoán không phải về nhà nghỉ mà tới thủ đô để họp.

"Đúng vậy, ngày mai Quốc vụ viện muốn tổ chức hội toạ đàm của người phụ trách Chính phủ các tỉnh Đông Nam."

Liễu Tuấn giải thích rồi mời Giải Anh nhập tọa.

"Sao thế Bích Tú, chị không vui hả?"

Giải Anh mới vừa ngồi xuống thì phát hiện thần sắc Nguyễn Bích Tú không bình thường. Họ là chị em đã hai mươi mấy năm, tâm tình Nguyễn Bích Tú có chút dị thường nào đương nhiên không thể gạt được ánh mắt của Giải Anh.

"Đúng vậy, chị nói có tức không? Vừa rồi đồng chí Đào Đức Trân gọi điện qua đây, vừa mở miệng đã cáo trạng với tôi ngay, nói cảnh vệ viên của Tiểu Tuấn đánh thằng cháu Đào Tư Thanh của bà ấy, còn nói chuyện này không tốt lắm gì gì đó, nói không được hai câu đã treo điện thoại!"

Nguyễn Bích Tú đã tìm được đối tượng "bộc lộ tâm sự" nên liền kể lể một tràng.

"Đào Tư Thanh? Chính là cái cậu công tử nhất gì đó ở thủ đô mà họ nói đó hả?"

Giải Anh cũng rất bất ngờ.

Nghe xong đánh giá của Giải Anh đối với Đào Tư Thanh, Liễu tỉnh trưởng không khỏi bật cười, sau khi cười xong lại lắc đầu. Ngay cả những phu nhân ở "thâm cung" lâu, không hỏi chính sự như Giải Anh và Nguyễn Bích Tú mà đều nghe nói qua "đại danh" của Đào Tư Thanh, bởi vậy có thể thấy được trình độ đàng điếm của Đào Tư Thanh!

Chỉ sợ Cao nhị thiếu gia Bảo Hoành tiên sinh, hai vị phu nhân cũng chưa từng nghe nói qua đại danh của hắn.

"Đúng chính là hắn, nghe nói lần trước đánh lộn với con trai của Lương bộ trưởng, đánh không lại nên chạy đến đây kêu viện binh, cũng là bà Đào Đức Trân này, một cuộc điện thoại kinh động đến cả đồng chí Trị Quốc, nói là phải nghiêm túc xử lý!"

Nguyễn Bích Tú càng thêm bực mình.

Liễu Tuấn hơi sửng sốt, không ngờ lần trước người trực tiếp kinh động chủ tịch Lý Trị Quốc cũng là Đào Đức Trân, Đào đại tỷ này. Vị nguyên lão phu nhân này quả nhiên càng già càng cay, so với Liễu tỉnh trưởng còn "lấp liếm" hơn. Thí dụ như chuyện ngày hôm nay, rõ ràng là Đào Tư Thanh không biết trời cao đất rộng đi khiêu khích Liễu tỉnh trưởng, chỉ bị giáo huấn chút xíu mà Đào Đức Trân lại biến nó trở thành việc to như trời, như một bà nhà quê tầm thường tự mình gọi điện thoại tìm Nguyễn Bích Tú cáo trạng, xử lý việc này chẳng khác nào hai đứa trẻ hàng xóm láng giềng đánh nhau!

Làm không tốt Đào Đức Trân còn có thể trực tiếp gọi điện thoại cho Liễu Tấn Tài hoặc là mấy ông đầu sỏ khác để cáo trạng.

Nhìn đứa con trai tỉnh trưởng của chú đi? Đức hạnh thế đấy? Mới vừa làm tỉnh trưởng đã ngang ngược tại thủ đô, sai cảnh vệ viên đánh thị dân, có còn là cán bộ cao cấp của Đảng nữa không?

Thực sự là ứng với câu thành ngữ - Tử hệ Trung sơn lang, đắc chí tiện xương cuồng!

"Tiểu Tuấn, sao con lại đánh nó?"

Hai chị em mới nói được mấy câu thì Giải Anh đã hỏi.

"Cũng chưa nói là đánh, người này muốn thèm đòn đúng hơn. . ."

Liễu Tuấn cười rồi đơn giản nói lại sự việc, dáng vẻ rất ung dung tự tại.

"Đó chính là hắn không đúng mà, Đào Đức Trân cáo trạng cái gì? Thật là! Đào Tư Thanh này thật đúng là quá ngông cuồng. . . Nghe nói mấy năm trước, tài xế của hắn đánh tài xế của XXX cũng là càn rỡ như thế, vẫn ác nhân cáo trạng trước, chuyện đó đã khiến cho xôn xao rất lớn, cuối cùng cũng không biết đã xử lý thế nào!"

Giải Anh lập tức nói.

Chuyện Giải Anh nói Liễu Tuấn cũng từng nghe qua. "XXX" trong miệng Giải Anh nói cũng là một vị nguyên lão đức cao vọng trọng, tại quân đội uy vọng rất lớn, mấy người Hà lão gia thấy cũng phải gọi một tiếng thủ trưởng. Có điều việc này xảy ra đã khá lâu, vị nguyên lão kia đã tạ thế, đoán là chắc cũng không có kết quả nghiêm chỉnh gì, nếu không Đào Tư Thanh cũng sẽ không càn rỡ như thế.

"Chuyện nhỏ không cần để ý tới, không chỉ nói không có đánh hắn, cho dù đánh thì có thể thế nào?"

Liễu Tuấn không thèm để ý, phất tay nói.

"Tiểu Tuấn, con cũng đừng quá sơ ý, Đào Đức Trân này có tiếng là chua ngoa, thích khắp nơi cáo trạng, gây chuyện thị phi. Lần trước bà ta có thể bẩm báo tới đồng chí Trị Quốc, lần này nói không chừng sẽ làm như thế!"

Nguyễn Bích Tú vội nhắc nhở con trai. Mặc dù bà không hỏi qua chính trị, nhưng cũng rõ địa vị của con mình ngày hôm nay, ảnh hưởng này là rất quan trọng. Lại còn thêm ông nhà mình là thủ tướng, đang lúc ở vào đầu sóng ngọn gió, nói không chừng sẽ bị kẻ thù chính trị nắm lấy nhược điểm gì đó.

Liễu Tuấn cười nói: "Cứ để mặc bà ta cáo đi, đêm nay con sẽ triệt để thu thập Đào Tư Thanh!"

"Hả?"

Hai bà mẹ đồng loạt mở to hai mắt, vẻ không tin nhìn Liễu Tuấn.

"Hắn không phải là thích cáo trạng sao? Lần này, con sẽ khiến hắn không có nơi mà khiếu nại, khóc cũng tìm không được phần mộ!"

Liễu Tuấn thản nhiên nói, trong mắt hiện lên một tia sát khí nồng đậm. Từ sau khi Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài đến Trung ương công tác, bên kia cũng chưa từng ngừng lén lút ám hại Nghiêm Liễu hệ. Mặc dù Liễu Tuấn mỗi một lần đều vượt qua trong nguy hiểm, hơn nữa trong đấu tranh không ngừng thăng chức, nhưng trong lòng quả thực cũng rất ức. Hiện tại ngay cả nhân vật như Đào Tư Thanh cũng dám ở trước mặt y nhăn mặt, Liễu tỉnh trưởng thực sự là "ông ba phải" hay sao? Nhất là Đào Đức Trân không ngờ còn cáo trạng tới tận nhà, còn lên mặt với thủ tướng phu nhân, quả thực khinh người quá đáng.

Không giáo huấn họ một chút, uy danh của Liễu tỉnh trưởng không khỏi bị hao tổn!

Nguyễn Bích Tú có chút lo lắng nói: "Tiểu Tuấn, con đừng có mà hành động theo cảm tình! Bây giờ đã làm tỉnh trưởng rồi, phải chú ý tới ảnh hưởng!"

"Mẹ, thế sao họ không chú ý ảnh hưởng? Ảnh hưởng là cái quái gì mà ai ai cũng sợ vậy, mẹ càng cường thế thì người ta càng không dám lung tung 'ảnh hưởng' đến mẹ, bằng không thì người người sẽ tới 'ảnh hưởng' chúng ta."

Giải Anh vỗ tay nói: "Tiểu Tuấn nói đúng, Đào Tư Thanh dám lên mặt với tỉnh trưởng, Đào Đức Trân còn dám ngang nhiên lấp liếm cáo trạng, sao họ không sợ ảnh hưởng? Tiểu Tuấn, mẹ ủng hộ con, cứ thu thập hắn! Lão nghiêm bình thường khen ngợi con ở trước mặt Nghiêm Minh, nói con tại thời khắc mấu chốt luôn đâu ra đó!"

"Chuyện này có nên cần thương lượng một chút với ba con hoặc là đồng chí Ngọc Thành không?"

Nguyễn Bích Tú vẫn còn lo lắng.

Liễu Tuấn cười nói: "Mẹ đề cao họ quá rồi, việc này có gì mà phải kinh động hai lão gia tử chúng ta chứ? Yên tâm không có việc gì đâu, phải chỉnh cho họ một trận, sau này bọn dám gây sự mới ít đi!"
Bình Luận (0)
Comment