Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1682

Thường Liễu Tuấn sau khi xem xong tin thời sự, nếu như không có xã giao sẽ trực tiếp vào thư phòng xử lý công vụ hoặc là lên mạng xem một số tin tức và văn chương chứ rất ít nói chuyện với người khác. Mặc dù dãy số YY mà Trương Thiên cho y là số may mắn nhất nhưng thường thì Liễu tỉnh trưởng cũng không cần. Cũng may bên Trương Thiên có an bài chuyên gia nên bình thường cũng thăng cấp tại tuyến cho y, bằng không thì Liễu tỉnh trưởng chỉ sợ cũng bị đá ra ngoài.

Đương nhiên, Liễu tỉnh trưởng cũng sẽ dành chút thời gian để trò chuyện với vợ con, kể chuyện xưa cho Liễu Dương chẳng hạn.

Nhưng ngày hôm nay, Liễu tỉnh trưởng cũng rất bất ngờ, sau khi xem xong thời sự rồi đi ra ngoài, chắp tay sau lưng, chậm rãi dạo bước. Thời tiết đã bước vào giữa mùa hạ, từng cơn gió đêm thổi qua khiến người có cảm giác mát lành lạnh, cũng may Liễu tỉnh trưởng có tố chất thân thể tốt nên cũng không sợ chút gió lạnh ấy.

Hồ Hạo Nhiên cũng thong thả đi theo phía sau.

"Xin chào Liễu tỉnh trưởng."

Đi trên con đường mòn vắng vẻ chưa được vài phút, không ngờ vô ý gặp được Hướng Hàm. Hướng Hàm có thói quen tản bộ này nên mỗi ngày kiên trì tập luyện tầm 1 giờ, cách tập luyện của bà chính là tản bộ.

Phải nói, là một phụ nữ trung niên hơn 40t, hơn nữa là cán bộ lãnh đạo bình thường hay ngồi văn phòng, vóc dáng của Hướng Hàm được bảo trì rất tốt, chỉ hơi chút phúc hậu, cả người nhìn qua đẫy đà mà không mất vẻ lồi lõm. Nhất là loại phụ nữ tri thức và khí chất của quan lớn quyền to khi hỗn hợp lại khiến Hướng Hàm tự có một cổ khí độ đặc biệt.

Chỉ là Hướng Hàm cũng không ngờ sẽ gặp Liễu Tuấn vào lúc này.

Có vẻ như trước đây Liễu Tuấn cũng không có thói quen đi tản bộ vào buổi tối.

Những quan lớn là nam giới này khoảng thời gian buổi tối hình như đều rất quý báu.

"Ha ha, là Hướng bộ trưởng à, xin chào."

Liễu Tuấn mỉm cười chào hỏi Hướng Hàm.

Hướng Hàm ngậm cười hỏi: "Liễu tỉnh trưởng cũng có thói quen tản bộ ư?"

"Ừm, khí trời tốt nên đi ra ngoài một chút, thuận tiện suy nghĩ một số việc?"

Hướng Hàm cười nói: "Tỉnh trưởng có phải lại đang lo lắng hết lòng cho đại kế phát triển của toàn tỉnh."

Liễu Tuấn tức thì thu lại dáng cười trên mặt, thần sắc ngưng trọng, nói: "Lo lắng hết lòng không dám nói, tuy nhiên thế cục kinh tế hiện nay trên toàn tỉnh quả thực là khá nghiêm trọng. Trong đó tối then chốt là các cán bộ, nhất là các cán bộ lãnh đạo chủ chốt của địa phương trên tư tưởng nhận thức đã xuất hiện một số thành kiến, tư tưởng cấp tiến tương đối ràng. Hướng bộ trưởng, tôi rất có đồng cảm đối với năm điều tổng kết trên Hội nghị xử lý Thường vụ bí thư của chị. Một số cán bộ lãnh đạo Đảng của chúng ta quả thực tồn tại thói quen độc đoán, nghe không vào tai những ý kiến bất đồng, trên phương lược thi chính nóng lòng cầu thành, hoàn toàn bỏ qua tình huống thực tế. Loại tình huống này nhất định cần phải sửa chữa."

Hướng Hàm cũng nghiêm túc gật đầu, nhưng không nói gì phụ họa theo Liễu Tuấn.

Cần biết đây là tại viện Thường ủy Tỉnh ủy, đang nói chuyện với bà là một tỉnh trưởng. Hiện nay thế cục trong tỉnh thậm chí cục diện chính trị toàn quốc đều rất mẫn cảm, Hướng Hàm cũng không muốn ở tại thời khắc mẫn cảm này để cho người khác hiểu lầm cái gì.

"Hướng bộ trưởng, tổ công tác của Kỷ ủy tỉnh và bộ Tổ chức đã phái ra rồi chứ?"

Liễu Tuấn và Hướng Hàm sóng vai đi trên mặt đường đá sỏi, chậm rãi bước về phía trước, thuận miệng y hỏi.

"Ừm, đã phái ra sáu tổ công tác. Ý của Hoành Cửu bí thư là muốn thành lập chín tổ công tác, tại từng thành phố điều tra nghiên cứu vừa đến hai tháng, như vậy trước cuối năm trên cơ bản có thể luân phiên 18 địa thị toàn tỉnh."

Hướng Hàm rất cẩn thận đáp.

Liễu Tuấn gật đầu: "Hoạt động của Bộ Tổ chức và Kỷ ủy tỉnh vẫn là rất nhanh, sở Thẩm kế bên kia thì động tác khá chậm. Ngô Vĩnh Hoa tuổi tác đã cao, nhiệt tình không còn đủ."

Trong lòng Hướng Hàm cảnh giác hơn gấp bội.

Ngô Vĩnh Hoa chính là sở trưởng của sở Thẩm kế, một tướng đắc lực của Lưu Phi Bằng. Y theo phân công của Chính phủ tỉnh, công tác giám sát và Thẩm kế là do tỉnh trưởng trực quản. Hai cơ cấu cường lực Kỷ ủy tỉnh và Chính pháp ủy tỉnh đều có Thường ủy Tỉnh ủy đích thân lĩnh hàm, tính độc lập tương đối mạnh. Thường thì tỉnh trưởng đều sẽ nắm trong tay cơ cấu giám sát và Thẩm kế, coi như là một loại chế hành đối với cơ cấu cường lực.

Trước mặt Hướng Hàm, Liễu Tuấn không hề cố kỵ phê bình Ngô Vĩnh Hoa không đủ nhiệt tình, Hướng Hàm không thể không cẩn thận ứng đối.

"Ừm, đối với tình huống của đồng chí Ngô Vĩnh Hoa tôi không hiểu nhiều. Tuổi tác của đồng chí này cũng khá lớn, hành sự tương đối vững vàng. Ha ha, có lẽ là có khả năng không đủ nhiệt tình như tỉnh trưởng nói. . . Tỉnh trưởng có thể tìm đồng chí ấy nói chuyện để đốc thúc một chút mà."

Hướng Hàm châm chước câu chữ rồi đáp.

"Đã nói rồi nhưng hiệu quả không rõ. Hướng bộ trưởng, tôi kiến nghị bộ Tổ chức Tỉnh ủy khảo sát một chút đồng chí Phan Tri Nhân của TP.Tiềm Châu, đồng chí này trước đây là thư ký của tôi, sau đó công tác qua ở sở Thẩm kế quốc gia một đoạn thời gian, kinh nghiệm ở phương diện thẩm kế vẫn khá phong phú. Nếu như thích hợp, tôi kiến nghị điều đồng chí này đến sở Thẩm kế."

Liễu Tuấn dừng chân rồi mắt nhìn Hướng Hàm, rất chăm chú nói.

Dưới ngọn đèn đường êm dịu, có thể tinh tường thấy hai hàng lông mày xinh đẹp của Hướng Hàm hơi nhíu lại.

Không ngờ đồng chí tỉnh trưởng đêm nay đột nhiên đi tản bộ, nhưng lại còn có ôm mục đích, vì chính ở chỗ này có thể cùng đồng chí Hướng Hàm "ngẫu ngộ". Bí thư Tỉnh ủy quản cán bộ, đây là nguyên tắc tổ chức. Lúc này Lưu Phi Bằng và người phân công quản lý công tác Đảng La Tự Lập là cùng một trận doanh, Hướng Hàm chính là nhân mã Cao hệ, một đại tỉnh trưởng như Liễu Tuấn trên vấn đề điều phối cán bộ thì không đủ quyền ngôn ngữ.

Thành thật mà nói, mấy ngày nay Hướng Hàm cũng đứng ở trên lập trường khách quan để phân tích bố cục và thủ đoạn của thế lực tam phương tỉnh A sau này. Lưu Quang Hưng ngoài dự đoán của mọi người đảm nhiệm bí thư Thành ủy Ngọc Lan, Lưu Phi Bằng có thể nói là chỉ sai một nước cờ đã bị Liễu Tuấn chiếm tiên cơ. Nhưng Liễu Tuấn bất lợi nhất là ở trên vấn đề an bài nhân sự. Nếu tranh thủ La Tự Lập thì cơ bản là không có khả năng, như vậy, người mà Liễu Tuấn có lẽ muốn tranh thủ chính là Hướng Hàm bộ trưởng Tổ chức này.

Mặc dù Hướng Hàm là nhân mã của Cao hệ, nhưng tại tỉnh A tạm thời kết minh cùng Liễu Tuấn, điều này cũng không phải không có khả năng. Bằng không thì, Hướng Hàm cũng chỉ có thể lựa chọn kết minh cùng Lưu Phi Bằng, nhưng nếu làm như thế thì phiêu lưu khá lớn.

Trong một tỉnh, bí thư Tỉnh ủy, phó bí thư Đảng và bộ trưởng tổ chức nếu thống nhất bước đi, trên vấn đề an bài nhân sự hoàn toàn không cần đến tỉnh trưởng .Vậy đây hoàn toàn cho Liễu Tuấn có thể mượn cớ, y có thể coi đây là nguyên do để hướng Trung ương yêu cầu điều chỉnh ban của tỉnh A lần nữa, song khả năng điều chỉnh Lưu Phi Bằng không lớn, nhưng Hướng Hàm và La Tự Lập sẽ không được đảm bảo như vậy.

Bây giờ bên kia đang cùng Nghiêm Liễu hệ triển khai đánh cờ, Cao hệ bảo trì trung lập sống chết mặc bây, càng nghĩ, khả năng Hướng Hàm bị điều chỉnh là rất lớn. Nếu Thai Duy Thanh đã thôi chức, Cao hệ nói không chừng sẽ cân nhắc triệt để nhượng lại tỉnh A, không xen vào trong nữa. Nếu chỉ dựa vào lực lượng của Hứa Hồng Cửu và Hướng Hàm thì rất khó tại trong tỉnh làm xanh một mảng bầu trời, ngược lại sẽ dễ bị liên luỵ vào, cái được không bù đắp đủ cái mất.

Đương nhiên, Hướng Hàm cũng có thể kiên trì "cá tính độc lập" của mình, cũng như đại phái hệ, trong ván cờ của Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn áp dụng tư thái trung lập, chẳng qua như vậy Hướng Hàm sẽ có nguy hiểm bị mất quyền lực. Đã không có sự ủng hộ của bí thư Tỉnh ủy, cũng không một lòng với tỉnh trưởng, vậy bộ trưởng tổ chức sẽ khó mà tự lực, rất có thể sẽ bị biên duyên hóa.

Mà hiện tại, Liễu Tuấn chẳng khác nào như chính thức phát ra lời mời với Hướng Hàm.

Hướng Hàm phải suy nghĩ chuyện này, suy nghĩ coi có nên tiếp nhận lời mời này của Liễu Tuấn không.

Hướng Hàm vẫn chưa hé môi, Liễu Tuấn cũng rất kiên trì, hai người chậm rãi đi tới, chút bất tri bất giác, không ngờ đã đến trước căn lầu số 15 của Hướng Hàm.

Hướng Hàm nhoẻn miệng cười: "Ôi, về đến nhà rồi. . . tỉnh trưởng nếu có thời gian thì vào ngồi chơi đi?"

Phải nói, trong lời này của Hướng Hàm rõ ràng có chứa phần khách khí. Lúc này, Hướng bộ trưởng cũng không muốn cùng Liễu tỉnh trưởng đồng thời ra vào cửa nhà. Nhìn qua thì không ai chú ý tới hành động của họ, nhưng Hướng Hàm rất rõ, chỉ sợ không cần chờ đến sáng sớm ngày mai, "tin tức" Liễu tỉnh trưởng đến nhà Hướng bộ trưởng làm khách sẽ truyền khắp toàn bộ viện Thường ủy Tỉnh ủy.

Hiện tại Hướng Hàm còn chưa quyết định được.

Dự đoán nhất định Liễu Tuấn cũng có thể hiểu tâm tư của Hướng Hàm.

Chẳng ngờ Liễu Tuấn còn lợi dụng thời cơ, mỉm cười đáp: "Được, từ lâu đã muốn tới bái phỏng Hướng bộ trưởng rồi, đồng chí Ngọc Hoa đã trở về chưa?"

Đồng chí Ngọc Hoa ở đây chính là Lý Ngọc Hoa chồng của Hướng Hàm, đang làm người phụ trách của một xí nghiệp quốc gia. Tổng bộ của xí nghiệp này thiết lập tại TP.Đông Hải, Lý Ngọc Hoa cũng là một người bận rộn nên phải cách một khoảng thời gian mới có thể về tỉnh A gặp gỡ Hướng Hàm một lần, khi đó hai vợ chồng mới có thể vui vẻ bên nhau.

Hướng Hàm mỉm cười: "Anh ấy hả, bề bộn nhiều việc lắm. . . tỉnh trưởng mời!"

Mặc dù Hướng Hàm cũng không chào đón Liễu Tuấn đăng môn bái phỏng vào lúc này, nhưng Liễu Tuấn kiên trì muốn vào nhà thì trong lòng Hướng Hàm cũng không phản cảm. Bản thân Hướng Hàm đối với loại tâm tính này cũng có chút khó hiểu, vị tỉnh trưởng trẻ tuổi cao to anh tuấn này, quả thật là có mị lực như thế hay sao?

Căn lầu số 15 ở viện Thường ủy Tỉnh ủy, ở trên bố cục kiến trúc đại thể không khác quá nhiều 18 căn khác, tương đối mà nói, Hướng Hàm cùng một bảo mẫu ở trong một tòa biệt thự lớn như vậy thì khá trống trải, thậm chí ánh sáng êm dịu phát ra từ đèn treo thủy tinh trong phòng khách cũng có vẻ lạnh lẽo.

Vừa vào cửa đã nghe một mùi hương nhàn nhạt, Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Đây là hương hoa hồng."

Hướng Hàm cười nói: "Điều này cần phải cảm tạ tỉnh trưởng."

Liễu Tuấn hơi có chút kinh ngạc: "Tôi có công gì?"

"Lẽ nào tỉnh trưởng đã quên, khu Trường Hà TP.Ngọc Lan có một thôn Dương Liễu, là một vườn hoa hồng nổi tiếng? Mỗi ngày đều đưa tới cho tôi rất nhiều cánh hoa hoa hồng được phơi khô, đặt ở trong phòng, mùi thơm rất dễ chịu."

Nói đến chuyện này, trên mặt Hướng Hàm nở một nụ cười rụt rè.

Liễu Tuấn bừng tỉnh hiểu ra, cười nói: "Có lẽ chỉ có Hướng bộ trưởng mới có loại nhã hứng này."

Hướng Hàm mỉm cười nói: "Nam nữ hữu biệt, khi tôi còn trẻ đặc biệt thích hoa hồng."

Liễu Tuấn cười nói: "Như vậy đồng chí Ngọc Hoa có phải là đã dựa vào 999 đóa hồng mà thu được phương tâm của Hướng bộ trưởng đúng không?"

"Anh ây hả?" Hướng Hàm cười lắc đầu: "Hồi đó đừng nói hoa hồng, cho dù hoa dại ảnh cũng chưa từng tặng tôi!"

Liễu Tuấn không khỏi cười ha ha, tiếng cười thật là sang sảng.

Hướng Hàm lại nhịn không được quan sát Liễu Tuấn vài lần. Người thanh niên này quả nhiên vô cùng sắc sảo, cho dù muốn kéo "minh hữu" cũng dùng thủ đoạn trực tiếp như thế, mặc kệ Hướng Hàm có nguyện ý hay không liền trực tiếp "sát" tới cửa.

Ừm, điều này cũng rất phù hợp với tác phong xưa nay của Liễu Tuấn mà.

Có vẻ như cái mũ ô sa đại quan trên đầu anh ta cũng chính là đi "cướp" được.

Đối mặt với một nam nhân cường thế như vậy vươn cành ô-liu, Hướng Hàm rất rõ mình đã không còn nhiều cơ hội để mà lựa chọn!
Bình Luận (0)
Comment