Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1695

Lưu Quang Hưng hiện giờ đã là phó bí thư tỉnh ủy, tự trọng thân phận chẳng muốn cãi nhau với Trang Quốc Thắng, hơn nữa chuyện bảy ra đó rồi, Uông Quốc Chiêu ngang nhiên dám chống đối Liễu Tuấn khẳng định được Lưu Phi Bằng sai phái. Vậy Lưu Phi Bằng vì sao dám làm như thế, nhất định cho rằng mình nắm giữ ưu thế trên thường ủy, có thể cưỡng ép thông qua, hơn nữa kiến nghị của Uông Quốc Chiêu cũng rất chú ý.

Hắn không đưa ra những hạng mục cụ thể, ví dụ khu mua sắm lớn ở Nguyên Nam, kiến trúc cao tầng ở Ngô Tây, những hạng mục này phải được ban nghành chính phủ tỉnh phê duyệt, cho dù có thông qua trên thường ủy, Liễu Tuấn không ký tên chẳng ai dám. Một câu nói của tỉnh trưởng là có thể lật nhào hết quyết định này, nên phải cẩn thận hơn một chút.

Làm việc chu đáo cẩn thận là điều cần thiết, khi Liễu tỉnh trưởng thẩm tra những hạng mục này, muốn tìm ra một hai chỗ không hợp quy tắc quá đơn giản, anh cứ thong thả mà sửa đi nhé, khi nào sửa xong thì tôi phê chuẩn. Cho nên Uông Quốc Chiêu lựa chọn thành lập khu khai phát.

Đây là khu hành chính, chỉ cần thường ủy tỉnh ủy hình thành quyết định, phía dưới có thể lách qua chính phủ tỉnh, thành lập trước. Thậm chí thành phố An Phong trước khi được phê duyệt đã công bố danh sách thành ban bệ mấy khu cấp huyện rồi.

Lưu Quang Hưng hiểu rất rõ điểm mấu chốt trong chuyện này, bất giác nhìn sang phía Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Các đồng chí khác có ý kiến gì thì phát biểu đi, hoan nghênh mọi người góp ý cho công tác của chính phủ.

Lưu Quang Hưng hơi yên tâm.

Dương Nguyên Ích hắng giọng một cái, nói:
- Tôi thấy những khu khai phát này có thể hoãn thành lập, tỉnh chúng ta có bao nhiêu khu khai phát rồi, thực sự vận hành tốt sinh ra hiệu ích dựa vào tỉ lệ mà nói chứ tới 40%, là số ít. Trong đó hẳn còn chuyện thổi phòng. Ít nhất tình hình ở thành phố An Phong là như thế, đồng chí Hồng Thiên Kính rất coi trọng công tác tuyên truyền chính diện, nên thường đưa ra một số tin tức quá mức. Điều này cũng không hề gì, chủ đạo của công tác tuyên truyền là phải chú trọng vào việc tốt. Có điều căn cứ vào căn cứ vào tìm hiểu chuyên sâu của bên tuyên truyền chúng tôi, trong nội dung tin tức của An Phong tồn tại tình huống sai sự thật nghiêm trọng. Ví dụ như trước đó thành phố An Phong khua chiêng gõ trống tuyên truyền việc cải tạo nhà ổ chuột, trong nội dung tuyên truyền nói thành phố bọn họ cấp cho mỗi hộ dân 30.000 tiền hỗ trợ, sau đó dựa theo giá thị trường, bán nhà đơn với giá ưu đãi cho người dân. Nhưng giá bình quân của nhà đơn đó là 2400 đồng/ mét vuông, hộ gia đình nhỏ nhất phải mua trên 130 mét vuông, tức là trên 400.000 đồng dù là giá ưu đãi cũng phải trên 300.000 đồng. Thành phố trợ cấp cho 30.000 đồng so ra chỉ như muốn bỏ bể. Ai cũng biết rằng bằng thu nhập của gia đình khu ổ chuột kia thì lấy đâu ra khoản tiền lớn như thế? Nếu có bọn họ chúng ở khu ổ chuột rồi... Cho nên tôi không tin vào hiệu ích kinh tế mà thành phố An Phong đưa ra ở khu khai phát đó. Tôi cho rằng công tác của họ nên đặt ở việc làm thiết thực , đừng có làm những công trình chỉ mang tính thành tích, không có lợi gì cho phát triển kinh tế, và sinh hoạt của người dân.

Dương Nguyên Ích là người nổi tiếng lịch sự, ít khí có lời nói kịch liệt, lần này không chút dung tình vạch trần nội tình công trình thành tích của thành phố An Phong, coi như nằm ngoài dự liệu mọi người rồi.

- Dương trưởng phòng, chuyện nào ra chuyện này chứ. Việc cải tạo khu ổ chuột ở thành phố An Phong ra sao chúng ta còn chưa hiểu lắm, không thể tùy tiện kết luận. Hơn nữa trong kiến nghị của Uông tỉnh trưởng có liên quan tới mấy thành phố liền, không phải chỉ riêng An Phong. An Phong có thổi phồng, không đại biểu cho các thành phố khác cũng thế. Hiện giờ chúng ta đâu có thảo luận vấn đề của An Phong phải không nào?
La Tự Lập lên tiếng, ánh mắt có vẻ rất thân thiết.

Dương Nguyên Ích tuy xếp hạng trên thường ủy không cao, nhưng nắm giữ trận địa tuyên truyền, sức nặng lớn, hơn nữa phẩm hạnh cá nhân rất tốt, thấy ông ta lên tiếng, La Tự Lập cũng đích thân lên "chiến trường".

La Tự Lập lên tiếng, thế là đại tướng của Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn đều tỏ thái độ cả rồi. Cuối cùng có thể hình thành quyết định hay không phải xem thái độ của mấy thường ủy khác.

Nếu như nhân số thường ủy hai bên tương đương, Lưu Phi Bằng có lẽ có thể dựa vào quyền lực của bí thư tỉnh ủy mà vỗ bàn thông qua. Đương nhiên làm thế không hợp quy củ cho lắm, nếu như được quá nửa thường ủy lên tiếng ủng hộ Uông Quốc Chiêu là tốt nhất, khiến Liễu Tuấn không thể nói được gì.

Dương Nguyên Ích gật đầu, ông ta đã tỏ rõ thái độ của mình rồi, không cần phải nói dông dài nữa.

Liễu Tuấn đột nhiên hỏi:
- Dương trưởng phòng, nếu như những hộ dân khu ổ chuột kia không nộp đủ tiền mua nhà thì thành phố An Phong bố trí bọn họ ra sao?

Liễu Tuấn vừa mới nhậm chứ, không hiểu về tình hình ở An Phong mấy, nghe Dương Nguyên Ích nói, tức thì khiến y coi trọng.

Lời này của Liễu Tuấn khiến ánh mắt của mọi người đổ dồn vào y, chỉ thấy vẻ mặt của y thực sự rất quan tâm trong khi vừa rồi lại thản nhiên trước kiến nghị của Uông Quốc Chiêu. Sài Thiệu Cơ mặt lộ vẻ kính phục.

Hắn biết Liễu Tuấn chính là người như thế, khó khăn thực tế của quần chúng mới là điều y quan tâm thực sự, hơn xa việc tranh giành thắng bại trên thường ủy lần này.

Đương nhiên cũng có thường ủy cho rằng Liễu Tuấn đang đánh lạc hướng. Có lẽ Liễu Tuấn cho rằng không thể thắng được khi chọi cứng với Lưu Phi Bằng trên cuộc họp thường ủy rồi.

Dương Nguyên Ích đáp:
- Theo tìm hiểu của phóng viên, thành phố An Phong xây dựng một khi nhà đơn giản trong vùng núi, mỗi nhà hai mấy mét vuông, những người dân không mua nổi nhà đều đưa tới đó hết. Đều là nhà mới xây dựng, trang thiết bị phục vụ không theo kịp nhu cầu sinh hoạt. Kỳ thực thành phố An Phong cưỡng ép những hộ dân đó di dời.

Nói tới đây Dương Nguyên Ích vốn nho nhã cũng tỏ vẻ tức giận.

An Phong vì thành tích, có lẽ vì một số lợi ích mờ ám, mà không ngó ngàng gì tới lợi ích của quân chúng, trong mắt Liễu Tuấn liền thoáng hiện vẻ lo lắng.

Lòng Trang Quốc Thắng trầm xuống, hắn biết Liễu Tuấn ghi nhớ chuyện này rồi, thực tế Hồng Thiên Kính rất tôn trọng cán bộ lãnh đạo, còn là khách quen ở nhà Trang Quốc Thắng, hắn không muốn Hồng Thiên Kính xảy ra chuyện gì.

Có điều Liễu Tuấn không tiếp tục truy hỏi chuyện này nữa chỉ gật đầu nói:
- Ừ, tôi biết rồi.

Phòng hội nghĩ trở nên tĩnh lặng, các thường ủy khác không ai lên tiếng cả.

- Ha ha, các đồng chí có ý kiến gì với kiến nghị của đồng chí Uông Quốc Chiêu thì nói đi nào...
Lưu Phi Bằng nói, ánh mắt như vô ý dừng trên mặt thư ký trưởng Triệu Đan.

Triệu Đan thầm thở dài, biết không thể không lên tiếng rồi, dù Lưu Phi Bằng đã tìm hắn nói chuyện, hắn cũng có ý ngả theo Lưu Phi Bằng, nhưng ở tỉnh huống có thể không đắc tội với Liễu Tuấn thì cứ tránh đắc tội là hơn. Là thư ký trưởng tỉnh A, hắn được coi là cán bộ Cao hệ, quá dựa vào Lưu Phi Bằng, chưa chắc có lợi với hắn, nhưng địa vị của hắn quyết định hắn không thể không ủng hộ Lưu Phi Bằng, ít nhất là trong thời gian Lưu Phi Bằng làm bí thư tỉnh ủy.

Nếu như hắn không lên tiếng tỏ rõ thái độ, đối tượng Lưu Phi Bằng sẽ điều chỉnh chỉ e rằng sẽ là hắn, là quản gia của trụ sử tỉnh ủy, lại không đứng cùng đường với bí thư tỉnh ủy, Lưu Phi Bằng có đầy đủ lý do điều chỉnh hắn. Đó là quý tắc ước định thành tục lệ của quan trường.

- Ừm, Lưu bí thư, Liễu tỉnh trưởng, tôi phát biểu ý kiến một chút vậy...
Triệu Đan do dự một chút rồi chậm rãi nói.

Lưu Phi Bằng hơi cau mày, Triệu Đan còn chưa hoàn toàn hạ quyết tâm, vẫn cẩn thận xưng hô "Lưu bí thư" và "Liễu tỉnh trưởng". Có điều muốn giữ trung lập trong cuộc đấu tranh quyết liệt thế này là rất khó.

- Cá nhân tôi cho rằng, đề nghị của đồng chí Uông Quốc Chiêu rất có tính khả thi, những khu khai phát trước kia hiệu quả không tốt là do nguyên nhân lịch sử tạo thành, kinh nghiệm chưa đủ mà... Cải cách mở cửa vốn là dò đường tìm lối. Qua nhiều thực tiễn, tôi tin rằng mọi người đã tích lũy được kinh nghiệm nhất định, khi thành lập khu khai phát mới này có thể gạn đục khơi trọng, phát huy hiệu quả tốt đẹp. Nếu như là thế, lập những khu khai phát này là có lợi. Đương nhiên với những khu khai phát đã không còn có lợi, thậm chí là lỗ vốn, nên chính đốn, tranh thủ phát huy sức sống mới.

Triệu Đan nói rất thận trọng, cuối cùng còn uyển chuyển nói cho Liễu tỉnh trưởng một câu. Lưu Phi Bằng trong lòng bực bội hừ một tiếng.

Nhưng cho dù thế nào thì Triệu Đan cũng ủng hộ Uông Quốc Chiêu, tính thêm hắn nữa thì đã có 5 phiếu rồi, theo thông lệ tư lệnh viên quân khu Vương Trung cũng sẽ ủng hộ bí thư tỉnh ủy.

Lưu Phi Bằng đã nhìn thấy ánh sáng thắng lợi.
Bình Luận (0)
Comment