Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1702

Tin tức ở khu ổ chuột truyền đi rất nhanh, biết nhà Du Minh Học có khách tới, người xung quanh liền xúm tới xem náo nhiệt. Nhưng "nhà " của Du Minh Học thực sự quá nhỏ, không thể chứa nổi nhiều người như thế, một số cư dân lớn tuổi nhìn một lúc rồi đi, người trẻ tuổi không sợ lạnh thì tập trung ở cửa.

Mọi người đều đoán, mấy vị khách này của nhà Du Minh Học không tầm thường, nhất là người trẻ tuổi ngồi trên giường kia đoán chừng là nhân vật lớn. Đương nhiên với người dân nơi này, có công việc tốt, hoặc là ông chủ làm ăn gì đó đều được gọi là nhân vật lớn rồi.

Thông qua trao đổi với đám người Du Minh Học, Liễu Tuấn cơ bản có hiểu biết toàn bộ khu dân nghèo rồi. An Phong sau khi cưỡng ép di dời khu vực này không an bài ổn thỏa cho người dân, rất nhiều cư dân không nơi nào để đi, liền dựng lều tạm trên khu nhà bị tháo dỡ "kiên thủ". Một là bất đắc dĩ, hai là bất đắc dĩ. Dân khu ổ chuột thi thoảng tổ chức khiếu nại, với chính phủ thành phố "gây chuyện" như cơm bữa, có điều chẳng lần nào có kết quả gì.

Vì thế thành phố họp nghiên cứu mấy lần, cuối cùng ra thông báo, cuối năm tất cả cư dân khu ổ chuột phải di dời, tới nhà mà thành phố đã chuẩn bị. Vì đạt được mục tiêu này thành phố An Phong dùng biện pháp cưỡng chế gọi là "trách nhiệm cá nhân".

Cư dân của khu ô chuột, nếu như làm việc ở quốc xĩ hay xí nghiệp tập thể, bất kể là công nhân chính thức hay tạm thời, đều phải hưởng ứng hiệu triệu của thành phố, dẫn đầu di dời, nếu không lập tức cho thôi việc. Nếu như là nhà kinh doanh, cùng phải di dời, nếu không cửa hiệu bị đóng cửa, nếu làm ăn nhỏ không cho bày hàng. Nếu con cái cư dân khu ổ chuột làm việc ở quốc xĩ hay đơn vị nhà nước, phải về nhà công tác cho cha mẹ, nếu không di dời thì cách chức. Nếu là cán bộ nhà nước càng phải đi đầu, nếu không nghỉ việc.

Hồng Thiên Kính ra mệnh lệnh thép cho các phường và khu, nếunhư trước cuối năm không hoàn thành được nhiệm vụ di dời, người đứng đầu đảng chính phủ bị cách chức, an bài công tác khác.

Hồng Thiên Kính ở An Phong là một tên thổ hoàng đế, một tay che trời, bổ nhiệm miễn nhiệm cán bộ trung tầng do một lời của hắn quyết định. Ban bí thư và thường ủy An Phong chỉ là đồ trưng bày, đám thị trưởng hay cấp phó của hắn chỉ là thiên lôi chỉ đâu đánh đó, không dám nói nửa chữ :không" vứi hắn.

Loại tình hình này trước kia cũng có người đề xuất trên cuộc họp ban bí thư tỉnh ủy, Cù Hạo Cẩm gạt đi, cho rằng đó là biểu hiện Hồng Thiên Kính có năng lực, An Phong cần một lãnh đạo mạnh mẽ mới có thể phát triển nhanh.

Khi ấy Liễu Tuấn thể hiện quá nổi trội, Ngọc Lan và Tiềm Châu đều phát triển nhảy vọt, Cù Hạo Cẩm rất mong có thành phố khác theo kịp, để Liễu Tuấn đừng quá đắc ý. Trong mắt mọi người, Liễu Tuấn chẳng phải cũng là một lãnh đạo rất mạnh mẽ sao? Có thể thấy thành phố muốn tiến bộ, kinh tế muốn phát triển, thì người lèo lái nói hải nói một là một, hai là hai.

Hồng Thiên Kinh tinh thông thủ pháp quan trường, chẳng những ôm chặt chân Cù Hạo Cẩm và Lưu Phi Bằng, mà với đám Thai Duy Thanh cũng nghĩ đủ cách nịnh bợ , năm mới Liễu Tuấn cũng nhận được đủ thứ quà do Hồng Thiên Kính dùng danh nghĩa văn phòng thành ủy tặng cho, không nhất định là đặc sản mà còn cả đồ dùng.

Một số sản phẩm do xí nghiệp An Phong sản xuất ra, Hồng Thiên Kính lấy danh nghĩa ăn thử dùng thử, đường hoàng tặng cho lãnh đạo tỉnh. Theo Liễu Tuấn biết có rất nhiều thứ không phải do An Phong sản xuất ra, Hồng Thiên Kính cũng có cách, đó là bỏ mác của nó đi, thay bừa vào mác xí nghiệp của An Phong, mời lãnh đạo "dùng thử", mọi người hiểu trong lòng mà thôi.

Nhưng tất cả quà cáp tặng cho Liễu Tuấn, y đều dặn văn phòng Ngọc Lan không đụng vào chút nào, trả lại nguyên vẹn cho An Phong. Thậm chí có một lần Hồng Thiên Kính tới tận nhà, mang theo chút đặc sản cho Liễu bí thư, lần đó Liễu bí thư không từ chối, cũng lấy chút rượu chè tặng lại Hồng Thiên Kính. Từ sau đó Hồng Thiên Kính không tới nhà y nữa.

Liễu Tuấn vốn cũng biết, Hồng Thiên Kinh ra sức làm đẹp lòng các bên như thế, chắc chắn thành phố An Phong có vẫn đề, nhưng khi ấy tay y chưa đủ dài để vươn tới An Phong, không ngờ Hồ Thiên Kính làm càn tới mức này, trong lòng trào dâng sự phẫn nộ.

- Mọi người ăn cơm ở nhà tôi nhé, tôi đi chuẩn bị chút thức ăn.

Vợ Du Minh Học khách khí nói, dù cuộc sống khó khăn, nhưng khách tới không thể không chiêu đãi. Người sống ở dưới đáy xã hội thì càng hiếu khách.

- Không cần đâu chị dâu, bọn em ở một chút rồi đi.
Du Dũng vội nói.

Du Minh Học rít một hơi thuốc rồi nói:
- Anh em, cậu đi cũng được, không phải tôi không giữ, mà ở đây rất nguy hiểm...

- Nguy hiểm? Sao lại có nguy hiểm?
Liễu Tuấn ngạc nhiên.

- Ha ha, ông chủ lớn không biết rồi, thành phố hiện giờ đề phòng chúng tôi hơn phòng cướp. Sợ chúng tôi đi khiếu nại... Lần trước Du Dũng tới nhà tôi làm khách một lần, bị cảnh sát đuổi đi, sau đó bọn họ còn hỏi chúng tôi mấy lần, hỏi hai người Du Dũng có phải là phóng viên tỉnh hay TW gì không! Nếu bị bọn họ bắt được không phải chơi đâu, cảnh sát nơi này tàn bạo lắm.
Du Minh Học nói với chút sợ hãi.

Tựa hồ như nghiệm chứng lời nói của Du Minh Học, ông ta vừa dứng lời, bên ngoài vang lên tiếng hô.

- Cảnh sát tới rồi, chạy mau lên.

Tức thì đám đông ở cửa hoảng loạn bỏ chạy, tiếp đó là tiếng bước chân dồn dập, có nhiều người tới cửa quát:
- Chúng tôi là người của đồn công an, người bên trong ra hết đây.

Du Minh Học cả kinh, nhỏ giọng nói:
- Hỏng rồi hỏng rồi, chúng tới rồi... Người anh em, ông chủ Liễu, mọi người đừng chống lại bọn chúng, bọn chúng đánh người tàn nhẫn lắm..

Khuôn mặt Liễu Tuấn tức thì phủ một lớp băng, lạnh nhạt nói:
- Hạo Nhiên, Du Dũng, Tiểu Ngô, ba cậu ra xem sao.

- Vâng.

Ba người Hồ Hạo Nhiên nghe lời đứng dậy đi ra, Liễu Tuấn cũng thong thả đi theo.

- Các người là ai? Tới nơi này làm gì?

Bên ngoài có bảy tám nam nhân, nhìn kỹ có hai người mặc đồ cảnh sát, sáu người là dân cảnh. Cảnh sát thì tay không, còn sáu dân cảnh thì cầm gậy cảnh sát.

Người đi đầu là cảnh sát cấp một, chừng ba mươi, bụng phệ, phát tháo đám Hồ Hạo Nhiên.

- Đồng chí cản sát, chúng tôi tới thăm người thân.
Du Dũng trầm giọng nói.

- Thăm người thân? Ha ha ha, các ngươi lừa ai đấy? Thành thành khai báo đi, rốt cuộc các ngươi làm gì? Nếu không sẽ ăn đủ đấy.

Tên cảnh sát cấp một thấy chỉ có ba bốn người, càng vững tâm hơn, trở nên hùng hổ.

Du Dũng lấy làm lạ nói:
- Đồng chí cảnh sát, chẳng lẽ nơi này không có tới thăm người thân.

- Á à, còn dám vặn vẹo à... Hừ, các người chẳng phải người tốt đẹp gì? Có phải phóng viên không? Hừ, muốn tới đây lấy tin à? Cho các người biết, nhầm chỗ rồi đấy.

Tên cảnh sát cấp một hung tợn nói, kẻ này người không cao lắm, có điều tướng mạo hung dữ, có sức uy hiếp, đoán chừng vì nguyên nhân này mà cấp trên mới phái hắn tới đây.

- Trần đồn trưởng, hiểu lầm hiểu lầm rồi, mấy người này đúng là thân thích của chúng tôi, tới thăm chúng tôi đấy...

Du Minh Học thấy không ổn, chỉ đành liều ra giải thích, mặt tươi cười mang bao thuốc hai đồng, mời tên Trần đồn trưởng kia.

- Du Minh Học, đừng giở trò này.
Trần đồn trưởng gạt phắt bao thuốc Du Minh Học qua một bên, khinh khỉnh nói:
- Lần trước hai người thân tới thăm ông chính là bọn chúng phải không? Lần đó bọn chúng chạy mất, lần này tôi xem chúng chạy đi đâu?

Lúc này mấy dân cảnh đã ngầm bao vây, trong đó có ba tên còn gõ gậy trong tay, liếc xéo bọn họ, như muốn xông lên ra tay.

- Cho dù chúng tôi là phóng viên thì sao nào? Chẳng lẽ An Phong không cho phóng viên tới phỏng vấn sao?
Liễu Tuấn đứng sau Du Dũng, bình thản nói.

- Tao nhổ vào! Loại ngoại tỉnh như mày chưa ăn đòn bao giờ hả? Nhìn bộ dạng thối tha của mày đi, tưởng mình là nhân vật lớn à? Cho mày biết, ở An Phong này, mày có là con rồng cũng ngoan ngoãn nằm bẹp xuống! Bắt hết lấy bọn chúng.
Trần đồn trưởng khinh miệt hừ Liễu tỉnh trưởng một tiếng rồi quát, mấy tên dân cảnh xông lên.

- Này, các người làm gì thế? Sao không hỏi rõ trắng đên đã muốn bắt người?

Du Minh Học cuống lên, muốn xông lên ngăn cản, không ngờ bị một tên dân cạnh vung gậy bổ xuống vai, tức thì Á một tiếng ngã lăn ra đất.

- Tước khí giới của bọn chúng.
Liễu Tuấn lạnh lùng nói.

- Vâng.
Đám Hồ Hạo Nhiên đáp lời, thình lình ra tay, chỉ nghe thấy hàng loạt tiếng ối á, sáu tên dân cảnh ngã xuống, gậy cảnh sát trong tay đều bị đoạt lấy.

Du Dũng và Ngô Vĩ Hàng được Vương Bác Siêu chọn đi chấp hành nhiệm vụ này, phải có công phu, so với Hồ Hạo Nhiên thì tất nhiên không bằng, nhưng đối phó với mấy tên dân cảnh không có chút chuẩn bị tâm lý nào thì không thành vấn đề.

- Các ngươi ... Các ngươi dám đánh cảnh sát.

Trần đồn trưởng và một tên cảnh sát chính thức khác thất kinh, cuống cuồng rút súng, nhưng vừa mới có hành động đột nhiên như bị điểm huyệt, đứng ngây ra đó không dám nhúc nhích.

Một họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào mặt hai bọn chúng.
Bình Luận (0)
Comment