Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1772

Liễu Tuấn thầm thở dài, mỉm cười đứng lên đón.

Thấy Liễu Tuấn đứng dậy, Trần Hải Kiều và Trầm Nhàn cung đứng dậy theo, nhìn hai người phụ nữ đang đi tới. Nhìn một cái biết ngay tuy hai người là nữ giới, nhưng là nhân vật cực có quyền thế. Nhìn năm sáu nam nhân trung niên khí độ đường đường vây quanh là biết.

- Chào tỉnh trưởng, tỉnh trưởng có nhã hứng quá.

Hầu Vĩnh Hồng đi tới bắt tay Liễu Tuấn cười nói, từ khi thành đại tướng Liễu hệ, Hầu Vĩnh Hồng khá tự nhiên trước mặt Liễu Tuấn, trong lời nói tỏ ra vài phần thân cận.

Nhưng lời này suýt làm Trần Hải Kiều và Trầm Nhàn ngã lăn ra.

Tỉnh trưởng!

- Ha ha, tôi ở đây nói chuyện với hai người bạn nhỏ.
Liễu Tuấn cười nói.

- Tỉnh trưởng ngày trăm công ngàn việc, thời gian nghỉ ngơi thả lỏng một chút, là đạo văn võ mà.

Liễu Tuấn gật đầu, chủ đồng chào hỏi "bộ trưởng ngoại giao":
- Chào Yến chủ nhiệm.

Yến chủ nhiệm đeo kính gọng vàng, mặt mày thanh tú, khá có vẻ đẹp nữ trí thức, đưa bàn tay thon thả ra bắt tay Liễu Tuấn, cười duyên:
- Rất vui được gặp tỉnh trưởng.

- Hai vị có chuyện công phải không? Vậy tôi không làm phiền nữa, ngày mai phải họp rồi, tôi về phòng nghỉ ngơi trước.

Liễu Tuấn không muốn "dây dưa" với hai người, hàn huyên mấy câu xong liền cáo từ.

Hầu Vĩnh Hồng vội nói:
- Tỉnh trưởng nghỉ ngơi sớm.

Yến chủ nhiệm thì nhìn Trần Hải Kiều và Trầm Nhàn, lộ vẻ tò mò:
- Hai người bạn trẻ này là bạn của Liễu tỉnh trưởng? Trẻ quá, còn đi học phải không?

Liễu Tuấn nói:
- Hậu duệ của cố nhân, học ở đại học Hoa Đông, tôi tới Minh Châu nên nói chuyện với họ.

- Liễu tỉnh trượng thật trọng tình.
Yến chủ nhiệm gật đầu nói.

- Yến chủ nhiệm quá khen rồi.

Trầm Nhà và Trần Hải Kiểu đi theo sau Liễu Tuấn, có chút mơ mơ hồ hồ, thế nào lại cùng uống cà phê, nói chuyện với một tình trưởng nửa ngày, thật ly kỳ.

Vào thang máy, Trầm Hải Kiều đột nhiên lớn tiêng snói:
- Anh biết cô ấy là ai rồi.

Lời vừa ra khỏi miệng Trần Hải Kiều mới ý thức được không ổn, vội che miệng lại, lo lắng nhìn Liễu Tuấn.

Trầm Nhà lườm hắn một cái, tỏ ý bất mãn. Thật ra cô cũng muốn hét lớn một hồi. Không ngờ chị mình lại là bạn của tình trưởng.

Liễu Tuấn biết Trần Hải Kiền nhận ra Yến chủ nhiệm, vì liên quan tới công việc. Yến chủ nhiệm thường xuyên xuất hiện trên giới truyền thông, hơn hẳn các cấp phó bộ thông thường. Hơn nữa công tác cô ta đang đảm nhiệm là điểm nóng, sinh viên như Trần Hải Kiểu cũng rất quan tâm.

Tới đại sảnh, Hắc Tử đứng dậy đón.

Giám đốc và phó giám đốc khách sản liền đứng dậy theo.

Không biết tổng giám đốc Nhan đợi nhân vật lớn nào ở đại sảnh, nhưng hai vị giám đốc khách sạn nhất định phải bổi tiếp, tổng giám đốc Nhan không thường xuyên xuất hiện ở khách sạn cấp dưới, đối với họ mà nói đây là áp lực lớn, là cơ hội lớn, chỉ cần biểu hiện tốt, thăng cấp tăng lương nắm trong tay.

Thấy Liễu Tuấn từ trong thang máy đi ra, hai vị giám đốc vỡ lẽ.

Liễu tỉnh trưởng đúng là đáng để tổng giám đốc Nhan ngồi đợi.

Liễu Tuấn đi nói tới:
- Hắc Tử anh an bài đưa Tiểu Trần và Trầm Nhàn về trường.

- Vâng.

- À.. Liễu... Tỉnh trương...
Thấy sắp chia tay, Trầm Nhàn ấp úng nói, tựa hồ muốn nói mấy lời khách khí.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Trầm Nhàn về đi, khi nghỉ thì tới Ngọc Lan thăm chị em.

....

Đêm hôm đó cô giáo Trầm bị em gái hành hạ đến khổ, vốn cô giáo Trầm đã tắm rửa đi ngủ rồi, không ngờ bị Trầm Nhàn gọi điện đánh thức.

- Chị, chị thành thật khai báo mau, Liễu Tuấn rốt cuộc là ai?

Trầm Nhàn phía bên kia nói lớn, hưng phấn vô cùng.

Trầm Nhiêu đau đầu, cô em gái này tính y hệt cô lúc học đại học, trong lòng không giấu được một cái gì, câu đố lớn như thế ở trong lòng, không làm rõ làm sao ngủ nồi.

- Ờ, em gặp anh ấy rồi à? Anh ấy tự đến sao?
Trầm Nhiêu hơi bất ngờ.

- Không, anh ấy sai người tới. Này, chị có biết anh ấy là tỉnh trưởng tỉnh A không? Em vừa lên mạng tra rồi, anh ấy còn chưa tới 36 tuổi? Mau thành thực khai báo đi, làm sao chịu dụ đỗ được anh ấy.

Đó là cách nói chuyện đặc sắc của Trầm Nhàn, trước mặt người ngoài thì cố làm ra vẻ thục nữ, trước mặt chị ruột thì không cần thiết, lộ ra nguyên hình.

Trầm Nhiêu cả giận:
- Dụ dỗ cái gì? Nói thật khó nghe.

- Được được, em sai rồi! Em lỡ lời, được chưa? Em chỉ lấy làm lạ sao chị lại quen được tỉnh trưởng? Giáo viên trung học tỉnh bọn chị, đều có thể kết bạn với tỉnh trưởng sao?

Trầm Nhiêu hỏi ngược lại:
- Giáo viên trung học vì sao không làm bạn với tỉnh trưởng được?

- Rồi, em phục! Vị tỉnh trưởng này rất thân dân, rất tốt với giáo viên trung học. Hi hi, chị à, nói thật nhé, Liễu Tuấn thật đẹp trai, khí phách, chậc chậc. Nhãn quang của chị không tệ đâu nhé.

Trầm Nhàn cười hì hì, ăn nói chẳng qua suy nghĩ gì hết. Kỳ thực cô cũng không hoài nghi giữa chị mình và Liễu Tuấn có quan hệ thân mật kia, chỉ trêu ghẹo một chút thôi, nhận đình là có nguyên nhân khác. Mà cô cũng chẳng cảm nhận được khí phách của Liễu Tuấn, nhưng biết thân phận của y rồi, khí phách nó tự sinh ra.

Cũng hơi buồn cười.

Trầm Nhiêu lại trịnh trọng nói:
- Nhàn Nhàn, đừng nói bừa! Quan hệ giữa chị và anh ấy không được nói với người khác, ảnh hưởng không tốt.

Trầm Nhàn tức thì kinh hải, thế này tức là giữa chị mình và Liễu Tuấn quan hệ không đơn giản. Cô hiểu chị mình, nếu như không có chuyện kia, thì chẳng quan tâm tới ảnh hưởng hay không ảnh hưởng.

- Chị, thật đấy chứ?

Trầm Nhàn chần chứ nói, ngữ khí trở nên thận trọng hơn.

Trầm Nhiêu không đáp.

Chuyện này Trầm Nguyệt Sơn và Diệp Ninh đã biết, ngầm cho phép rồi, Trầm Nhàn sớm muộn gì cũng biết, người trong nhà, làm sao giấu được?

- Chị, chị... Chị nghĩ kỹ rồi chứ?

Trầm Nhàn từ trong hưng phấn tỉnh lại, lo lắng hỏi, chuyện này kích thích cô quá mạnh.

Trầm Nhiêu do dự rồi đột nhiên hỏi:
- Em nói xem, với quan điểm của em, em thấy anh ấy thế nào? Phải nói thật.

Trầm Nhàn nói:
- Nói thật là rất khó nói, chỉ nói riêng bề ngoài thì rất đẹp trai, rất sáng láng, rất chững chạc, không tệ. Nhưng bên trong ra sao thì em không biết. Chỉ cảm thấy, người này có thể đam lại cho người ta cảm giác an toàn, nói chuyện với anh ấy một lúc, lòng an tâm không ít.

Trầm Nhiêu mỉm cười.

Cảm giác của Trầm Nhàn giống với cô, khi ở bệnh viện cô cũng có cảm giác đó.

- Nhàn Nhàn, rất nhiều chuyện hiện giờ em chưa hiểu, trước kia chị cũng không hiểu, đợi khi em tốt nghiệp đi vào xã hội rồi em từ từ sẽ hiểu. Nói như thế này vậy. Liễu Tuấn rất tốt, đối tốt với chị, đối tốt với người khác. Giữa chị và anh ấy coi như là một loại duyên phận. Nhưng duyên phận này tới hơi muộn. Hiện giờ em đừng quan tâm tới chuyện này, học cho tốt. Nghỉ học rồi tới chỗ chị, chị đưa em đi du lịch.

Trầm Nhiêu lên mặt chị hai.

- Chị, em không ngủ được.
Trầm Nhàn làm ồn.

- Ôi, em là đồ ngốc. Được rồi, chị em mình nói chuyện... Về Trần Hải Kiều...

- Anh ta à? Anh ta có gì đáng nói, béo ú, chẳng đẹp trai chút nào.

Trầm Nhàn cong môi lên, có điều rất nhanh luốn mồm nói những chuyện thú vị của Trần Hải Kiều, chàng béo đó tuy không đẹp trai, nhưng rất thú vị.

Trưa hôm sau, Hoàng Thái Phượng tìm Trầm Nhiêu, mặt đỏ bừng, tựa hồ xấu hổ, mắt cũng đỏ như vừa khóc qua. Dù trang điểm tỉ mỉ nhưng không che dấu được.

Trầm Nhàn luôn cảnh giác cao độ với Hoàng Thái Phượng.

Cô ta nổi danh điêu ngoa mà lại.

- Trầm Nhàn, tầm chi phiếu này tôi không dùng tới, bạn nhận lại đi.

Hoàng Thái Phượng gọi Trầm Nhiêu tới chỗ không người, đem tấm chi phiếu của Hắc Tử hôm qua trả lại, ấp úng nói, mặt đỏ tới tận mang tai.

Trầm Nhàn không nhận lấy, mà cảnh giác nói:
- Hoàng Thái Phượng, cô có ý gì?

- Không có gì, hôm qua là tối sai, tôi không nên như thế. Cái vòng kia do tôi đánh vỡ, bạn nhận lại số tiền này đi.

Hoàng Thái Phương vất vả xin lỗi Trầm Nhàn, ngó đong ngó tây, không dám nhìn Trầm Nhàn, tựa hồ sợ người khác nhìn thấy. Nếu tiểu thư Thái Phượng kiêungạo chịu thua người khác, sau này còn lên mặt sao được nữa.

- Số tiền này không phải của tôi, tôi không nhận.

Nghe thấy Hoàng Thái Phượng xin lỗi trước mặt, Trầm Nhiêu khoan khoái, có điều cô rất tỉnh táo, không nhận tiền bừa bãi.

- Trâm Nhàn, bạn cứ nhận đi, dù sao là của bạn của bạn, tới khi đó bạn trả cho anh ta là được.

Hoàng Thái Phượng dậm chân, nươc mặt vòng quanh, phải xin lỗi "đồ nhà quê" này với cô ta mà nói không phải dễ dàng.

Nhưng cha cô ta xưa nay luôn cưng chiều cô ta lại nổi giận khủng khiếp, còn thiếu chút nữa đánh cô ta. Hoàng Thái Phượng chỉ nghĩ tôi đã sợ, không ngờ Trầm Nhàn thường ngày không có gì nổi bật lại có người bạn lợi hại như thế.

Hoàng Thái Phượng nhìn ra, cha mình đúng là rất sợ chuyện gì đó.

Trầm Nhàn còn đang do dự, Hoàng Thái Phương đã nhét chi phiếu vào túi cô, lau nước mắt chạy đi như bay.
Bình Luận (0)
Comment