Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 188

Điều chỉnh cán bộ lần này, người vui nhất không phải là Nghiêm Ngọc Thành, cũng không phải là cha, mà là Nghiêm Phi. Tiểu cô nương vừa nghe được thông tin này, quả nhiên rất vui mừng__Tiểu Tuấn lập tức chuyển đến khu tập thể thường vụ tỉnh uỷ, ngày nào cũng có thể gặp mặt cậu ấy rồi.

Tôi đã hứa với Nghiêm Phi rồi, một tuần gặp mặt nhau một lần, không thể để lỡ hẹn được.

Nhưng nói thế nào đi chăng nữa, ngày ngày gặp mặt cũng không được tốt cho lắm.

Cứ tiếp tục như vậy, Lương Xảo sẽ dần dần bị bỏ quên mất.

" Tiểu Tuấn , hôm nào cậu đến thành phố Bảo Châu?"

Trong căn phòng nhỏ, tôi và Lương Xảo cùng nhau ngồi trên chiếc giường bé nhỏ nói chuyện. Xảo Nhi cúi đầu xuống loay hoay vò vạt áo, đôi lông mi dài chớp loé chớp loé, mắt chan chứa nước mắt.

Cha chuyển đến thành phố Bảo Châu trước, cả nhà tôi ở lại đây hai ngày nữa mới chuyển.

"Tam quân bất khả,nhất nhật vô suất", văn kiện bổ nhiệm đã gủi lên huyện rồi, cha và Đường Hải Thiên hoàn tất việc giao nhận công việc, trong ngày hôm đó phải lập tức đến khu vực báo danh.

"Sau này anh còn đến đây thăm em không?"

Tiểu Nhi cố nén không rơi lệ, từ từ nói.

Tôi nhẹ nhàng vòng tay ôm Xảo Nhi, Xảo Nhi tựa vào vai tôi, bỗng nhiên tôi có cảm giáp cổ mình mát mát, thì ra là nước mắt của Xảo Nhi rơi xuống vai tôi. Tôi dự định đùa nàng vài câu, nhưng nhìn thấy nàng vội vội vàng vàng, nhưng lúc đó lại tôi không nhẫn tâm làm trò ác ý.

" Ngốc ạ, em cũng biết anh không bao giờ bỏ em lại một mình cơ mà."

Tôi nhẹ nhàng xoa xoa đầu nàng rồi hôn nhẹ lên trên trán, nhẹ nhàng nói. Đôi tay không tự chủ được, ôm chặt vòng eo mềm mại của chị. Xảo Nhi quáy người ép sát vào ngực phải tôi.

Xảo Nhi không khoc nóc nức nở nữa, lập tức nhoe miệng cười, môi đặt bên tai tôi, nhẹ nhàng căn một cái, dần dần di chuyển đến mặt. Phương pháp hôn của a đầu này thật mới lạ.

Xem ra nha nội tôi phải chủ động một chút, giúp đỡ chị một tay.

Ai ngờ tôi đang định chủ động hôn chị, lập tức trong chớp nhoáng chị hôn một nụ hôn nhẹ vào má tôi, rồi lập tức rời xa vòng tay của tôi, ngồi bên cạnh, ngượng ngùng, đỏ mặt,nhìn chị thật kiều diễm ướt át.

" Một tuần anh đến thăm em một lần được không? "

Toát hết mồ hôi!

Điều kiện sao giống Nghiêm Phi vậy?

Vừa rồi còn có hứng thú, trong giây lát bị chị cho " Leo cây", cũng biết điều kiện của Xảo Nhi là đúng, nhưng tôi không cam lòng, nhíu mày nói: " Giữa năm nay, anh học cấp ba rồi, phải chăm chỉ học bài, chuẩn bị cho kì thi đại học sắp tới, sợ không có nhiều thời gian rảnh."

Đây là một lí do rất chính đáng, ha ha.

" Chị không biết...ít nhất một tuần một lần phải đến thăm em một lần."

Lương Xảo nhõng nhẹo, không đồng ý.

Ôi chào! tính cánh dịu dàng của Xảo Nhi cũng có lúc nhõng nhẽo như vậy? Tôi không khỏi kinh ngạc, nhìn thấy Xảo Nhi cắn đôi môi mềm mại đỏ mọng, bộ dạng chờ đợi trong vô vọng, vô cùng đáng yêu, vô cùng thương tiếc, không biết những lời ranh mãnh đó đọc ở đâu ?

Trong chớp nhoánh, tôi ôm chầm lấy nàng, hôn vào môi nàng một nụ hôn nồng thắm, nàng đẩy tôi ra, tôi liền cầm tay nàng, nói: "Xảo Nhi anh chuẩn bị chuyển đến thành phố Bảo Châu...."

" Cái gì...."

Xảo Nhị bị nụ hôn của tôi làm cho rối loạn tâm trí, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào lấy lại được tinh thần.

" Sắp phải đi rồi."

Tôi cũng không vội vàng giai thích, kéo tay chị đi ra ngoài.

" Đợi đợi, em thay quần áo đã...."

Xảo Nhi chân tay chân tay luống cuống.

A, a, quyên mất, con gái trước khi ra ngoài phải trang điểm chuẩn bị một chút.

Tôi thong thả ra ngoài phòng khách đợi, nghe thấy tiếng nói từ trong phòng vọng ra " Tất tất tác tác", biết chị ấy đang muốn tìm một thứ gì đó, nhưng tôi không dám đẩy cửa vào.

Tôi cũng biết Xảo Nhi đang khoá trái cửa phòng, chiếc cửa gỗ ván này làm sao có thể ngăn trở được võ công luyện tập nhiều năm của nha nội tôi? Nếu hôm nay tôi đã luyện được khí công rồi, một viên gạch dùng một tay có thể đập vỡ, sư phụ nói trong thời gian không lâu nữa có thể tăng lên một viên gạch nữa để luyện tập.

" Xong rồi, chúng ta đi thôi...Còn phải mang đồ gì nữa không?"

Phải mất nửa tiếng, Xảo Nhi mới từ phòng đi ra.

Nhìn thấy chiếc quần nhung đỏ, đầu tóc búi gọn cài nơ, dang đi uyển chuyển, bước ra. Chị thật xinh đẹp, những lúc như vậy đừng bảo tôi là nửa tiếng, chứ đến một tiếng, hai mươi tiếng, tôi cũng đợi được.

"Còn muốn mang theo cái gì nữa không? Hôm nay chúng ta đi chơi...., Chị thật xinh đẹp."

Xảo Nhi hé miệng mỉm cười.

"Em đi cùng tiểu Tuấn đến thành phố Bảo Châu một chuyến, chị trông cửa hàng nhé."

Trước khi đi ra ngoài, Xảo Nhi còn giao phó nhiệm vụ cho chị Lương Xảo Lan.

Lương Xảo Lan gật đầu, nhìn tôi và Xảo Nhi cười: " Xảo Nhi, càng ngày càng xinh ra ."

" Nhìn tôi giễu cợt. Chị Xảo Lan mới càng ngày càng xinh ra mới."

Lời nói của Xảo Nhi không cũng không phải là khoa trương lắm, cuộc sống hai năm gần đây của chị tiểu Lam rất thoải mái," Viên ngọc minh châu càng ngày càng sáng", toàn thân toát mồ hôi, đúng như lời các cụ nói: " Gái một con trông mòn con mắt". Nhưng Xảo Nhi còn xinh hơn, nếu nói có sức hút với đàn ông, sợ rằng vẻ ngây ngô của Xảo Nhi càng ngày càng phát huy uy lực.

" Đi đường cẩn thận nhé, đi sớm về sớm........."

Ra khỏi cửa, Lương Tiểu Lan cảm giác không yên tâm đứng ở phía sau nhắc lại một câu, không biết chị ấy không yên tâm vì an toàn của chuyến đi, hay không yên tâm nha nội tôi. Tuy chị ấy biết rất rõ tôi thuộc " háo sắc", nhưng Lương Xảo không thể biết, trên đường đi xảy ra chuyện gì cũng khó nói trước được.

" Biết rồi."

Lên xe, Xảo Nhi kéo chặt tay tôi hỏi: " Tiểu Tuấn, đến thành phố Bảo Châu làm gì vậy?"

" Đến để gặp cha tôi...Con dâu phải đến gặp bố chồng chứ?"

Tôi đùa chị một câu.

" Chị không..."

Lương Xảo ngạc nhiên, thiếu chút nữa mở của xe nhảy xuống."

Lương Xảo tưởng tôi nói thật, hốt hoảng, tôi vừa buồn cười vừa thấy đáng thương. A đầu này, sao lại không biết đùa gì cả, bảo tôi làm sao có thể tiếp tục nhẫn tâm đùa chị ấy nữa?

" A đầu ngốc ạ, nhìn bộ dạng của chị kìa....Lừa chị đó, vẫn còn sớm, phải đợi mấy năm nữa..."

Lương Xảo thở phào nhẹ nhõm, đánh tôi một cái nhẹ vào ngực, nhất thời chóng mặt, hoảng sợ hoa hết mắt.

Tôi cố gắng nhẫn nại, trong lòng không yên, liếc nhìn Tô Kiến Trung một cái, thằng bé này đúng là đồ đầu đá, nhìn thấy tôi và Lương Xảo đi cùng nhau liền cười, mắt không chớp lấy một cái, hai tay cầm chiếc la bàn "An vũng như sơn nhạc".

Ha ha, người lái xe cũng thật là...

Tăng thêm tiền lương.

Thành phố Bảo Châu không hổ danh là một nơi phong cảnh hữu tình, thành phố có lịch sử lâu đời, thị trấn Hướng Dương là một ví dụ điển hình, đây lại là hai việc hoàn toàn khác nhau. Không nói đến khu vực khác, đây là một con phố, không rộng, sạch sẽ cũng không hắn là sạch sẽ. Nói tóm lại, đây là một thành phố nhỏ, không thể nào so sánh với thành phố Đại Ninh và thành phố Hồng Dương.

Nhưng nói đến số công nhân viên chức và nhân viên chính phủ quốc gia, thì đây là khu vực tập trung nhiều nhất.

Trước mắt chính là việc kinh doanh cửa hàng làm bánh mì, quan trọng là mọi người phải có thu nhập cố định, không tính số lượng ít hay nhiều. Tại thị trấn Hướng Dương, việc kinh doanh ở cửa hàng làm bánh của Xảo Nhi rất bấp bênh, mỗi tháng đầu tư vào năm, sáu nghìn tệ. Trong khoảng thời gian ngắn mà nói, để đạt đến " Điểm tới hạn" của một người đó, nếu nghĩ cách để nâng cao năng suất lên, phải đợi thị trấn Hướng Dương mở rộng khu vực, dân cư tăng trưởng. Dù không phải kiểm tra con số cụ thể, chỉ dựa vào suy đoán, chỉ có thành phố Bảo Châu là có triển vọng.

Nhân khẩu ít nhất cũng lớn hơn thị trấn Hướng Dương một trăm lần trở lên.

Thời gian trước, tôi cũng đã điểm qua thành phố Bảo Châu, vừa vui mừng vừa bất ngờ, thành phố Bảo Châu lại to như vậy, nhưng không thấy một cửa hàng bánh mì nào. Nha nội tôi không do dự hét to một tiếng, xem ra, kiến thức thương nghiệp của mọi người vẫn nhiều hạn chế. Cửa hàng làm bánh của Xảo Nhi ở thị trấn Hướng Dương làm ăn phát đạt như vậy, ở thánh phố Bảo Châu lại không có người cạnh tranh, đúng là chuyện lạ có thật.

Nếu đổi lại ở kiếp sau, việc kinh doanh gì đó vừa phát triển, người cạnh tranh xuất hiện " Ào ào như vũ bão", nhiều như đống nát vụn thối ở sông Giang, không bao giờ bỏ qua một cơ hội làm ăn kinh doanh nào.

Tôi lựa chọn xây dựng của hàng mới ở trên phố cũ gần khu tập thể thường uỷ thành phố, cách khoảng năm sáu trăm mét, thuê của công ty bách hoá, cửa hàng nằm giữa hai thành phố,đại khái năm mươi mấy mét vuông, đối với một cửa hàng làm bánh mà nói, diện tích này cũng được cho là lớn, bên ngoài còn có hành lang, có thể đặt mấy chiếc bàn, nếu ai muốn ở trong dùng đồ, vậy chúng ta cung cấp thêm sữa, nước ngọt, trà sữa...cũng không tồi.

Đối với người làm kinh doanh mà nói, địa điểm này cũng không được cho là tốt nhất, địa điểm tốt nhất chính là ở cửa chính công ty bách hoá, đây chính là đoạn phồn hoa nhất của thành phố. Nhưng những thứ như bánh mì, trước mắt, ở thành phố Bảo Châu vẫn được coi là "Dương ngoạnh ý", chi tiêu chỉ đạo nhằm vào giờ đi làm và tan sở của công nhân viên chức nhà nước. Khu tập thể thường uỷ thị thành phố Bảo Châu, là nơi tập trung một lực lượng lớn cơ quan, trung tâm nhà nước.

Thực ra mà nói, cửa hàng bán bánh kinh doanh có tốt hay không tôi không để ý một chút nào. Lúc này điều tôi quan tâm không phải là tiền, mà chính là Lương Xảo, cũng xem như lấy được một người" Tiểu phúc bà", gia sản lúc đó đã vượt qua sáu con số. Nhưng cô ấy vẫn kiên quyết bảo số tiền đó là của tôi, tôi chỉ biết đồng ý lí do đó để cô ấy yên tâm đi. Mấu chốt là phải có quan hệ chặt chẽ với bộ công an, viện kiểm sát, và một số cơ quan chức năng có thẩm quyền, như vậy tình hình trị an mới tốt lên được.

Năm 1983, tình hình trị an của đất nước, đặc biệt là tình hình trị an của thành phố, rất loạn. Thành phố Bảo Châu nhỏ bé, cũng không ngoại lệ. Tiền nhiều hay ít cũng không giải quyết được vấn đề gì, an toàn của Lương Xảo vẫn phải đặt lên vị trí đầu tiên. Rất may khi Tô Kiến Trung không có việc gì, thường ở trong cửa hàng, tôi cảm thấy tương đối yên tâm.

" Xảo Nhi, chị thấy cửa hàng này thế nào? "

Cửa hàng bắt đầu đi vào sửa chữa, lắp đặt, sàn nhà khắp nơi đặt rất nhiều ván gỗ, sắt thép các loại, tất cả đồ dùng phục vụ cho việc sửa chữa. Mấy người thợ đang gõ gõ đập đập, rất náo nhiệt.

Năm nay, cá thể làm ăn kinh tế trong khu vực thành phố Bảo Châu cũng mọc lên rất nhiều, xuất hiện rất nhiều đội xây dụng, đội sửa chữa, tuy quy mô không lớn, nhưng đây cũng được coi là một hình thức kinh doanh.

" Đây chính là cửa hàng bánh mới của chúng ta? "

Lương Xảo đã đoán được bảy tám mươi phần trăm, vẫn còn một số không được chính xác.

" Đương nhiên rồi, tôi chuyển đến thành phố Bảo Châu, có thể không đưa chị đến được hay sao? "

Tôi nhìn chị mỉm cười.

Xảo Nhi xấu hổ, đỏ mặt, bộ dạng say mê tràn đầy hạnh phúc, nhẹ nhàng cắn môi, hạ thấp giọng nói: "Thì ra em đã có chuẩn bị từ trước....."

" Còn phải nói sao, việc này là việc đại sự, tôi không sắp xếp trước sợ đến ngủ cũng không ngủ ngon được."

Nhìn bộ dạng của Xảo Nhi, nếu không phải vì ở trước mắt rất nhiều người, thì chị ấy đã nhao vào ôm chặt lấy tôi rồi.

Đây là phòng làm bánh, đây là phòng bán hàng, còn đây, là phòng ăn.

Tôi kéo tay Lương Xảo vào trong cửa hàng, giới thiệu----nói cho chị ấy biết bố cục tình hình.

" Phòng ăn? Dùng vào việc gì? Chẳng lẽ chúng ta định mở một cửa hàng ăn? "

Xảo Nhi trừng hai mắt, có chút không hiểu.

Tôi cười rồi giải thích cho chị biết tác dụng của phòng ăn.

Tốt thật...Tiểu Tuấn, cậu thật thông minh...."

Nha nội tôi mắc " Chứng sợ hãi ", nhưng đối với lời khích lệ của Lương Xảo, hoàn toàn miễn dịch.

" Xảo Nhi, chúng ta lên lầu xem nhé...."

Tôi kéo tay chị lên tầng hai.

Diện tích tầng hai rộng hơn tầng một, tôi thuê rộng thêm ba mươi mét vuông, kế hoạch tham khảo hàng bánh cũ của Xảo Nhi ở huyện Hướng Dương, cũng phân cách làm ba phòng, một phòng ngủ, một phòng vệ sinh, còn lại là một phòng khách nhỏ nhỏ. Diện tích các phòng rộng hơn cửa hàng ở huyện Hướng Dương một chút, cũng đủ dùng.

Tôi nói ý tưởng của tôi cho Xảo Nhi nghe, Xảo Nhi đồng ý gật đầu liên tục.

" Ngồi xuống một chút."

Trên lầu có đặt hai chiếc ghế gỗ nhỏ, hình như là công nhân sửa chữa mang đến.

Xảo Nhi và tôi ngồi xuống, tự nhiên tôi vươn tay ra ôm chặt lấy chị, Xảo Nhi ngả đầu vào vai tôi, hưởng thụ thời khắc ấm áp yên tĩnh.

" Tuấn, vậy cửa hàng ở huyện Hướng Dương phải làm thế nào? Đóng cửa hay sao?"

Mội lúc sau, Lương Xảo hỏi.

" Đóng cửa thế nào được? Giao cho chị Lương Tiểu Lan quản lí, giúp chị ấy tăng thêm thu nhập."

Lương Tiểu Lan là chị ruột của Xảo Nhi, cửa hàng bánh ở huyện Hướng Dương giao hết cho chị ấy. Không phải là tôi đang giả bộ, mà sự thật đã chứng minh, người " Không làm mà ngồi hưởng" mãi mãi không bao giờ có tiền đồ.

"Máy móc làm thế nào?"

Tôi cười ha ha, Xảo Nhi của tôi cũng bắt đầu biến thành " Bà chủ" rồi.

" Toàn bộ máy móc đồ nghề để lại hết cho chị ấy, tôi đã gọi điện cho anh Kinh Vĩ rồi, tiền cũng gửi qua cho anh rồi, bảo anh ấy đặt hai bộ máy nướng bánh gửi đến, mấy ngày nữa sẽ đến, chị không phải lo lắng..."

" Uh...."

Xảo Nhi ôm tôi, nỉ non một tiếng hạnh phúc.

" Vấn đề tìm nhân công, chúng ta đi về thương lượng với chị Tú Cúc một chút, xem chị ấy có đồng ý đến thành phố Bảo Châu làm việc hay không? Chúng ta sẽ tăng tiền lương lên cho chị. Nếu chị không đồng ý đến, tôi sẽ đến đại đội Phong Thụ mời người, người quen dễ nói chuyện...Ở đây cũng phải tuyển thêm một người, quen thuộc khu vực thành phố.

Dù sao tôi cũng sắp xếp hết rồi, chị không phải lo lắng nhiều, chỉ sợ lòng dạ hẹp hòi của tôi ngày nào cũng ngọt ngào gặp mặt.

Xảo Nhi, trong điện thoại anh Kinh Vĩ có nói, anh ấy có bạn gái rồi..."

" Thật không?"

Xảo Nhi đang tựa đầu vào vai tôi lập tức ngước lên, vừa vui mừng vừa kinh ngạc hỏi.

" Tôi lừa chị làm gì? Nghe nói bạn gái anh ấy rất xinh, là thiên kim tiểu thư con quận phó quận trưởng gì đó. Ha ha, anh Kinh Vĩ lần này thật đào hoa, được làm" Phò mã gia ...."

"Sao anh ấy không nói gì với chị...."

Lương Xảo vừa vui vừa tức giận. Tức giận nửa ngày trời, anh chị em ruột không bằng"Huynh muội" thân cận, việc lớn như vậy, nói cho tôi biết, nhưng lại không nói cho Xảo Nhi.

" Bây giờ chị là đại cô nương rồi, việc này làm sao có thể nói với chị?

Tôi cười.

" Còn nữa, anh Kinh Vĩ thăng chức rồi, phó doanh trưởng !"

Ha ha, làm " Phò mã gia", đường công danh lập tức thuận lợi, chức phó doanh trưởng đối với một người 25 tuổi mà nói, quá trẻ. Cũng may có chiêu bài chữ vàng đặt trước mặt làm bảng đỡ " Đấu tranh anh hùng cấp hai", việc này cũng không có gì thái quá.

" Anh Kinh Vĩ nói rồi, mấy ngày nữa sẽ dẫn chị dâu về nhà ra mặt."

" Vậy thì tốt quá..."

Cấp bậc, chức vụ của đại đội quân đội , Xảo Nhi không hiểu nhiều. Nhưng khi nghe thấy anh thăng chức, còn dẫn chị dâu về nhà ra mắt, tự nhiên thấy vui mừng khôn xiết.
Bình Luận (0)
Comment