Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 191

"Em gái, đi đâu vậy?"

Từ trong rừng cây chui ra ba tên lưu manh, nói cười trêu chọc ở phía sau lưng chúng tôi.

Trong lòng tôi chợt hồi hộp, xong rồi, gặp phải lũ lưu manh rồi. Người ta vẫn nói trước bình minh sẽ là lúc u tối nhất, trước khi bị trị thì đám lưu manh này sẽ hung tàn nhất, động một cái là dao đâm xuyên người.

"Các anh muốn làm cái gì?"

Chị Tiểu Thanh tự nhiên đứng chắn trước người tôi, muốn bảo vệ cho tôi.

"Ôi cha, em gái thật xinh đẹp, đi chơi cùng tụi anh đi!"

Tên đi đầu mặc một chiếc áo hoa, tên tiểu lưu manh để tóc dài này có lẽ khoảng 20 tuổi, thấy tư sắc của chị Tiểu Thanh lập tức lộ ra một ánh mắt tham lam. Hai tên còn lại một người mặc áo may ô, một người lại mặc một chiếc quần cộc, nghe thấy lời của tên mặc áo sơmi hoa liền bắt đầu đi sang hai bên. Bà nó chứ, ăn mặc như thế mà trốn trong rừng cũng không sợ muỗi cắn chết sao.

Tôi lập tức trấn tĩnh lại, mấy tên tiểu tử này chắc chắn là muốn đến "cướp sắc", hừ.

Tôi nắm chặt tay chị Tiểu Thanh, nhẹ nhàng kéo về phía sau. Học võ năm năm rồi, đương nhiên cũng có chút tài, lực tay cũng không nhỏ, kéo nhẹ một cái mà chị Tiểu Thanh đã lui tới phía sau, tôi liền bước lên phía trước một bước, ngăn ở trước, quay đầu thấp giọng nói với chị ấy: "Mau chạy!"

Chị Tiểu Thanh lắc đầu, ánh mắt kiên quyết.

"Ba vị đại ca, nể mặt chút đi, cha tôi là bí thư huyện uỷ thành phố Bảo Châu Liễu Tấn Tài!"

Tôi cười nói.

Tuy tôi bình thường thấy phản cảm nhất việc dựa vào tên tuổi người khác, nhưng bây giờ tình thế nguy hiểm, không thể không nói, chỉ có dựa vào chiêu bài cha thôi. Có điều cha vừa được nhậm chức, cũng không biết mấy tên khốn này đã nghe tin tức chưa.

Quả nhiên tên khốn đi đầu cười lớn, nói: "Tiểu huynh đệ, ở đây mà đòi bốc phét ư. Bí thư của thành phố Bảo Châu họ Nghiêm, nào có phải họ Liễu gì chứ?"

Hai tên lưu manh còn lại cũng hùa vào cười chế giễu theo.

"Ba vị đại ca không tin thì tôi cũng chẳng có cách gì. Như thế này đi. Ở đây tôi có chút tiền, các anh cầm lấy mà uống rượu với mua ít thuốc lá, mọi người kết bạn, thế nào?"

Nói rồi tôi liền lấy từ trong túi ra một đống tiền, khoảng một hai trăm, đều là những tờ tiền mới nhất, cầm trong tay từ từ bước lên.

Nếu như tôi muốn chạy thì ba tên lưu manh này cũng sẽ không đuổi kịp tôi, khổ nỗi chị Tiểu Thanh lại đi giày cao gót, không thể chạy nhanh được. Bây giờ chỉ có thể hết sức kéo dài thời gian, xem có người nào qua đường để giải nguy không thôi. Hơn nữa cũng hi vọng họ nhìn thấy nhiều tờ tiền giấy trong tay tôi thì sẽ ngừng công kích.

Lấy một chọi ba, lại còn phải bảo vệ chu toàn cho chị Tiểu Thanh, quả thực là không nắm chắc.

Thấy tôi rút ra nhiều tiền như vậy, mắt của ba tên khốn đều dựng cả lên, mồm nuốt nước bọt.

"Ha ha, được rồi, kết bạn đi..."

Tên mặc áo hoa đưa tay ra nhận tiền, rồi nháy mắt với hai tên đồng bọn. Hai tên khốn đó liền đi sát lần mò ở hai bên.

Không xong rồi, xem ra mấy tên khốn này không vừa muốn cướp tiền vừa muốn đoạt sắc rồi.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi tên áo hoa đưa tay ra nhận tiền thì tôi liền nhảy lên phi ra một cước, trực tiếp đá thẳng vào đũng quần hắn. Cái cước này vừa chuẩn vừa mạnh, đã trúng chỗ hiểm yếu. Tên mặc áo hoa kêu lên thảm thiết, lập tức đưa hai tay ôm phần dưới, rồi ngã lăn xuống đất.

Nếu mềm không được thì đành phải đụng đến cứng vậy. Thế cục rất bất lợi, trong binh pháp nói rằng: Muốn mắt kẻ trộm thì phải bắt tên đầu sỏ trước. Chúng ta phải hạ thủ thật mạnh với hắn trước. Có lẽ với cú đá này thì chắc tên áo hoa trong khoảng ba đến năm phút không thể đứng dậy được.

"Mẹ mày chứ, tiểu tạp chủng..."

Tên lưu manh mặc áo 3 lỗ lớn tiếng chửi, nhanh như cắt đã vung con dao tới. Tình thế lúc này rất nguy hiểm, nào có một nửa phần chậm chễ? Tôi lập tức xoay tròn cánh tay, vặn ngón tay nắm chặt lấy cổ hắn.

Nếu như hắn bổ dao xuống thật thì với công phu đan thủ khai chuyên của tôi thì xương cổ của tên tiểu tử này liệu có thể giữ vững được hay không còn phải nói sao.

Trong trường hợp này, những thên lưu manh này đã quen đánh nhanh, "kinh nghiệm chiến đấu" đương nhiên rất phong phú, tên áo ba lỗ nhìn thấy khí thế hung hãn của tôi vội vàng nghiêng đầu "rắc rắc" mấy tiếng, chưởng này vẫn đang gí mạnh trên cổ hắn, có điều khi hắn kịp thời tránh né thì đã tiêu phí không ít sức lực. Chưởng này chưa thể trở thành tổn thương trí mạng với hắn.

Một đòn không thể tiếp cận gây hại cho hắn thì phiền phức của bổn thiếu gia lại đến rồi, khoé mắt chợt loé lên một ánh sáng trắng, bay vụt qua phía bên phải, vẫn chậm hơn một chút, cánh tay trái thấy rất đau, đã bị một dao chém tới.

Trong lúc nguy cấp này tôi cũng không có thời gian để ý đến vết thương, đang nghênh chiếc dao gọt hoa quả của tên mặc quần đùi phi tới.

Ở trong lịch sử, nguyên soái Lưu Bá Thừa đã từng có một câu nói nổi tiếng như sau: Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng (gặp nhau trên con đường hiệp nghĩa thì những người anh dũng sẽ được chiến thắng)! Lấy một chọi hai mới có con đường sống, nếu quay người chạy thì khí thế sẽ bị yếu đi, chỉ có chết nhanh hơn thôi!

Tên mặc quần đùi không ngờ tôi lại có một khí thế không sợ chết như vậy, khi dao gọt hoa quả lại một lần nữa xong tới thì chậm hơn lần trước, cái gọi là đánh nhau kịch liệu chính là phải mắt tinh tay nhanh, nếu không sẽ không dành được thắng lợi. Nếu mắt không tinh tay không nhanh thì còn đánh nhau làm gì.

Tôi trở mình nhảy lên, cắn chặt vào cổ tay hắn, thuận thế mà vặn, tên mặc quần đùi rất đau đớn, dao gọt hoa quả cũng rơi leng keng xuống đất, chân trái của tôi đưa ra phía trước, kẹp lấy đũng quần của hắn, người hơi nghiêng một cái, vai vươn lên, eo và lưng đồng thời phát lực, tên mặt quần đùi kêu lên một tiếng đau đớn, bay từ đỉnh đầu tôi qua rồi ngã sõng soài dưới đất.

Tôi vội vàng lùi về phía sau, nhân lúc thế đang hừng hực thì một chân dẫm lên đầu hắn, tên mặc quần đùi lại kêu lên, nhưng rồi lại ngoan ngoãn nằm xuống đất.

Có điều lúc này sau lưng tôi lại có một tràng những tiếng chửi hung hăng, lại một chiếc dao nữa phi tới.

Cái khí thế ở đằng sau xông tới rất hừng hực, tôi vừa thu chân lại, người chưa đứng vững, mắt thấy dao đang tới bất luận thế nào cũng không tránh khỏi...nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chị Tiểu Thanh đột nhiên từ phía sau xông lên, ngăn trước người tôi, con dao phía sau đã đâm trúng vào ngực trái của chị Tiểu Thanh.

Chị Tiểu Thanh kêu lên một tiếng, cơ thể từ từ mềm ra và ngã xuống đất.

Theo như trong phim diễn hoặc trong tiểu thuyết viết thì với tình cảnh lúc này nhân vật chính sẽ lập tức ôm chị Tiểu Thanh rồi lớn tiếng gào thét, tôi cũng rất muốn làm như vậy, nhưng không thể được, tôi càng sợ tên quần đùi nhân cơ hội này sẽ phản công lại bổn thiếu gia. Chính trong cái lúc tên quần đùi hơi ngẩn ra thì tôi liền từ bên cạnh chị Tiểu Thanh xông lên, lực tập trung vào tay phải, hung hăng đấm tới một quyền. Tên lưu manh vội đưa tay lên đỡ, một quyền đập trúng vào cánh tay hắn, chiếc đao lập tức rơi xuống đất, tôi liền giơ quyền trái ra, đạp mạnh vào giữa ngực hắn. Tên mặc quần đùi hừ hậm hức vài tiếng rồi từ phía sau xông lên. Lúc này tất cả những quyền cước mà bình thường sư phụ nghiêm khắc bắt tôi luyện đều đã được triển khai ra. Không không nghĩ ngợi gì cả, giơ đầu gối chân phải ra thụi vào mặt tên mặc quần đùi, "rắc rắc' mấy tiếng, có lẽ xương mũi của hắn đã gãy, rồi tên khốn nạn ngẩng mặt lên trời, rồi từ từ ngã xuống đất.

Ba tên lưu manh hoàn toàn bị ngã xuống đất, không thể đứng dậy được, tôi vẫn chưa hết giận, xông lên như gió lốc, đạp cho mỗi tên mấy cái thật mạnh vào ngực vào đầu. Tên mặc áo hoa đầu tiên ngã xuống đát đang ôm bụng muốn đứng lên thì bị một cái đạp giữa mặt, lập tức mồm phun máu, tôi lại đạp thêm vào bụng hắn hai đạp, để cho tên khốn này một giờ ba khắc cũng không thể đứng dậy nổi.

"Chị Tiểu Thanh, chị...sao rồi?"

Tôi vội vàng chạy đến quỳ trước mặt chị Tiểu Thanh, vội hỏi.

"Không sao..."

Chị Tiểu Thanhhai tay ôm lấy vết thương ở ngực trái, hơi thở hơi yếu.

Liếc qua ngực của chị ấy thì lập tức toát ra một hơi lạnh, có thể thấy rõ máu tươi đã thấm đỏ chiếc áo trắng của chị.

Lập tức bất chấp tất cả, xé áo trên của chị Tiểu Thanh ra xem, vết thương ở phía dưới nhũ trái, cả bộ ngực trắng nõn đã bị nhiễm đỏ. Tôi lập tức cởi áo mình ra, ấn chặt vào miệng vết thương, nước mắt trong nháy mắt đã đầy khoé mắt.

"Chị tiểu Thanh, dùng sức ấn chặt vào, em...em sẽ đưa chị đi bệnh viện...chị...chị không được chết đâu đấy..."

Tôi hoảng sợ kêu lên vội vã, đưa tay ra ôm lấy chị ấy, chạy thẳng đến một trường học.

Vì từ đây trở về bệnh viện của khu đường rất xa, một mình tôi ôm chị ấy chạy thì không thể chống đỡ được, việc đang cấp bách cần phải đến trường học để gọi điện, có thể trường học sẽ có xe, có thể đưa chị Tiểu Thanh cấp cứu.

Bây giờ đang là lúc tranh đoạt từng giây.

Nơi sự việc phát sinh cách trường học tài vụ khoảng mấy trăm mét, tôi ôm chị Tiểu Thanh chạy trên con đường nhỏ, chị Tiểu Thanh một tay giữ chặt vết thương, một tay bám vào cổ tôi.

"Ôi, cậu...cậu làm gì đấy..."

Bác canh cửa vừa nhìn thấy hai người đầy máu xông vào trong thì sợ hãi kêu lên.

"Cháu là con trai của bí thư thị uỷ, chị của cháu bị thương, ở đâu có điện thoại vậy? Mau đưa cháu đi..."

Tuy sự việc đang rất gấp rút, tôi vẫn hết sức giữ bình tĩnh.

"Cậu...cậu nói cái gì..."

Khẩu âm của thành phố Bảo Châu và huyện Hướng Dương vốn khá nhau, người gác cửa già này lại bị hai người dính đầy máu làm cho sợ hãi, nên không hiểu tôi đang nói gì.

"Bác ơi, cháu là con trai của bí thư thị uỷ Liễu Tấn Tài, chúng cháu gặp phải côn đồ, chị cháu bị thương rất nặng, ở đâu có điện thoại vậy? Cháu cần phải gọi bệnh viện đến cấp cứu."

Lúc này càng bối rồi càng hỏng chuyện, dùng khẩu âm Bảo Châu nói lại một lần với bác ấy. Trên phương diện học tiếng địa phương thì tôi rất có tàu, khẩu âm thông dụng của một thành phố và bẩy huyện của khu Bảo Châu tôi đều có thể học được rất nhanh,

Lần này bác ấy đã nghe hiểu, đặc biệt là chiêu bài "bí thư thị uỷ" rất có tác dụng.

"Có có, chỗ bác có điện thoại..."

"Chị Tiểu Thanh, chị nằm xuống đây, giữ chặt vết thương nhé."

Tôi đặt chị Tiểu Thanh nằm trên chiếc giường trong phòng bảo vệ, bác bảo vệ thấy tình cảnh như vậy không khỏi nhăn mày, có lẽ là có chút kiêng kị với máu, có điều cũng không dám nói gì.

"Alo, xin nối máy cho bí thư thị uỷ Liễu Tấn Tài...cháu là ai là? Cháu là con trai của ông ấy, tên là Liễu Tuấn, cháu bị thương rồi, phiền nhanh lên một chút...a lo, cha à, là con đây, bây giờ con đang ở trường tài vụ, là như thế này, con và chị Tiểu Thanh gặp phải mấy tên côn đồ, chị Tiểu Thanh bây giờ bị thương rất nặng, cha mau cho người đến đây ngay, chị Tiểu Thanh sắp không xong rồi..."

Tôi đặt điện thoại xuống, thở thật dài, bất chấp cánh tay đang rất đau buốt, vội vàng chạy đến xem chị Tiểu Thanh. Chị Tiểu Thanh lúc này mặt đã tái nhợt, thấy dáng vẻ tôi đầy vẻ hoảng hốt liền hết sức nở ra một nụ cười nhạt, mấp máy môi nói: "Tiểu Tuấn...đừng lo...tôi...không sao..."

Trong lòng tôi đau xót, nước mắt lại chảy ra. Cái dao đó đâm trúng ngực trái, sâu nông không biết, tôi thật sự rất sợ hãi.

Đúng vậy, không phải lo lắng mà là sợ hãi!

Sợ hãi chị Tiểu Thanh không qua nổi tôi sẽ tự trách mình cả đời!

"Tiểu Tuấn...đừng khóc...chị không sao...nam tử hán không được rơi lệ..."

Chị Tiểu Thanh đưa cánh tay đầy máu tươi ra cố gắng muốn xoa mặt tôi, vừa nhìn thấy cánh tay đầy máu của mình thì đột nhiên cảm thấy không được liền run rẩy rụt lại.

Tôi nắm chặt lấy tay chị ấy, đặt vào mặt mình, đưa một tay khác ra giữ chặt vết thương.

Không lâu sau ở ngoài cửa đã có tiếng phanh gấp của ô tô vang lên, tôi lại thở phào nhẹ nhõm một lần nữa, một ngồi phệt xuống đất, cánh tay trái đột nhiên thấy đau đớn.

"Tiểu Tuấn, con ở đâu?"

Đó là giọng của cha, cha tôi đích thân tới đây.

"Con ở đây..."

Tôi đứng dậy lớn tiếng gọi.

"Mau, mau đưa tới bệnh viện..."

Cha tôi xông thẳng vào, thấy dưới đất đầy máu, vội vàng hô to.

Tôi đã lấy lại tinh thần, chạy tới ôm chị Tiểu Thanh.

"Tôi đến đây..."

Bên cạnh cha có một thanh niên vội vàng chạy tới. Tôi đã gặp anh ta vài lần, biết được anh ta là tài xế mới của cha, tên là Tiểu Ngũ.

"Không, để em."

Tôi kiên định lắc đầu, dùng hết sức bế chị Tiểu Thanh lên, trong giờ phút quan trọng này tôi không thể để chị Tiểu Thanh rời khỏi lòng mình.

Xe chạy nhanh như chớp, khoảng 10 phút thì đã tới bệnh viện Nhân Dân địa khu Bảo Châu. Một người luôn bình tĩnh như cha cũng đã nhăn mày lại, từ trên xe bước xuống, thấy mấy người mặc áo trắng liền xưng rõ thân phận mình.

"Tôi là Liễu Tấn Tài, bí thư thị uỷ thành phố Bảo Châu, mau, con trai tôi bị thương nặng, lập tức sắp xếp cấp cứu."

Tuy thành phố Bảo Châu không quản được đến bệnh viện nhân dân địa khu nhưng bí thư thị uỷ thành phố Bảo Châu kiêm nhiệm uỷ viên địa uỷ thì không phải là một nhân vật nhỏ, huống hồ nhìn thấy hai người máu me loang lổ, các bác sĩ và hộ sĩ cũng biết tình hình không ổn, đều vội vàng chạy tới, lập tức đưa hai chiếc xe đẩy tới, đặt tôi và chị Tiểu Thanh lên xe.

"Cháu không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi, mau cứu chị cháu..."

Tôi kêu lên.

"Tiểu Tuấn, đã đến bệnh viện rồi thì nghe theo lời bác sĩ đi!"

Cha quát nói.

"Cha, cha nói với bác sĩ đi, nhất định phải cứu sống chị Tiểu Thanh, nhất định..."

Tôi gấp gáp kêu lên. Khi trên xe ý thức của chị Tiểu Thanh đã mơ hồ đi rồi, nhưng khoé miệng vẫn luôn nở một nụ cười yếu ớt, hình như rất bình thản.

"Yên tâm đi, bác sĩ nhất định sẽ làm hết sức."

Cha đi tới, vỗ vỗ vào cánh tay tôi.

Tôi gật đầu, mắt liếc nhìn chiếc xe đang đẩy chị Tiểu Thanh vào trong phòng phẫu thuật, trong lòng lập tức trào lên một cảm giác khó chịu.

Sau đó tôi cũng được đẩy đến một phòng phẫu thuật khác. Bác sĩ đã kiểm tra cho tôi, cánh tay trái của tôi có một vết chém khoảng 5 phân, chỗ sâu nhất có thể nhìn thấy xương. Bác sĩ lập tức sát trùng cho tôi rồi khâu lại, tổng cộng là tám mũi. Bác sĩ vốn muốn tiên thuốc tê cho tôi nhưng tôi lắc đầu từ chối.

Tôi vậy giờ lòng như lửa đốt, chỉ có nỗi đau mới làm cho tôi duy trì được đầu óc tỉnh táo.

Từ trong phòng phẫu thuật đi ra, tôi yên lặng ngồi trước cửa một phòng phẫu thuật khác, hai tay ôm đầu.

"Tiểu Tuấn, sự việc là như thế nào?"

Cha bước tới khoác chiếc áo lên vai tôi, còn mình chỉ mặc chiếc áo ba lỗ. Bây giờ cũng không để ý đến thân phận bí thư thị uỷ của mình nữa. Bác sĩ đã hồi báo tình hình vết thương của tôi với cha, nghe thấy chỉ là vết thương ngoài da liền lập tức yên tâm.

Hai tay tôi dùng sức xoa lấy mặt, nói đơn giản tình hình cho cha nghe, hỏi: "Cha, khi mọi người đến có nhìn thấy ba tên khốn nạn đó không?"

"Không có, sợ là đã chạy rồi."

Tôi gật gật đầu, chạy thì cứ chạy đi, chỉ cần chị Tiểu Thanh không sao là tốt rồi. Nhưng chị Tiểu Thanh thật là sẽ không sao chứ? Tôi ngẩng đầu nhìn vào tấm biển trên phòng phẫu thuật, trong lòng một chút yên tâm cũng không có.

Cha đã chạy đến phòng làm việc của bệnh viện để gọi điện thoại.

"Alo, phòng thường trực của cục công an thành phố đấy à? Tôi là bí thư thị uỷ Liễu Tấn Tài, chuyện là như thế này, có một cái án muốn thông báo cho các anh..."
Bình Luận (0)
Comment