Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1949

Căn phòng KTV "Hồng tâm hoàng hậu" của hộp đêm Hoàng Hậu, giờ đã biến thành một quán bar.

Có vài người đang chen chúc uống rượu ở bên trong, trong đó chỉ có hai người đàn ông trung niên, còn có bốn cô nhân viên trẻ tuổi tiếp khách. Màn hình TV trong phòng KTV có mở nhưng không có tiếng, chỉ có từng đoạn ca từ hiện lên trên màn hình.

Chả có nguyên gì, vài người trong phòng hình như cũng không có hăng hái để hát hò. Mấy cô nhân viên muốn hát nhưng khách không cho. Trong đó một vị khách tất cả mọi người đều biết, là Mạnh Kế Lương ông chủ của hộp đêm Hoàng Hậu cũng là anh trai của Mạnh Cát Khánh, có người nói trước đây là đại quan của TP.Ngọc Lan, hiện tại là quan lớn hơn nữa, đang đi làm trong tỉnh.

Quan lớn như vậy, đối với các cô ả ở hộp đêm mà nói, căn bản là một khái niệm. Trong mắt của họ, sở trường đồn công an là nhân vật khó lường. Đương nhiên, có lẽ trong số nhiều người đàn ông đã lên giường với họ, có rất nhiều người là quan chức, và còn lớn hơn cả sở trường công an. Thế nhưng vậy thì sao chứ? Chẳng qua chỉ là một lần giao dịch, đàn ông cưỡi trên người họ, cho dù chức quan có lớn, cũng không có bất cứ quan hệ thế nào với họ hết. Xuống giường, đi ra cửa phòng, còn có người đàn ông nào sẽ nhớ đến họ đây?

Mà người đàn ông ngoài 50 tuổi có thể ngồi đối diện uống rượu với Mạnh Kế Lương, nhìn tư thế cũng là một đại nhân vật không hề dưới Mạnh Kế Lương. Không phải là ông chủ lớn trên thương trường, chính là cũng như Mạnh Kế Lương, là một đại quan.

Đương nhiên, họ cũng chỉ gọi tên chứ không xưng hô chức vụ, cho nên các cô ả vẫn không rõ, người đàn ông này tới cùng là ông chủ hay là đại quan.

"Bỉnh Trung, nào, cạn một ly. Đừng quá lo lắng, xe đến trước núi ắt có đường mà."

Mạnh Kế Lương hiển nhiên rất lý giải tâm tư của nam nhân đối diện, không ngừng giơ lên ly mời rượu. Mặc dù đang mùa rét đậm, hai người này lại uống bia tuyệt không hàm hồ. Vốn Mạnh Kế Lương là dự định uống chút rượu đế, tuy nhiên Đường Bỉnh Trung lo lắng uống rượu đế sẽ hỏng việc, nên vẫn chọn bia. Lại nói tiếp, Mạnh Kế Lương cũng có thể coi là ông chủ của hộp đêm Hoàng Hậu, đương nhiên là khách theo chủ.

Ngồi đối diện Mạnh Kế Lương chính là Đường Bỉnh Trung bí thư Thành ủy TP.Mã Đầu.

Lúc này Đường Bỉnh Trung từ lâu đã không còn vẻ uy phong hiển hách của bí thư Thành ủy, nhìn qua rất tiều tụy, khóe mắt đầy nếp nhăn, hai con mắt cũng hơi cộm lên, hơn phân nửa mái đầu cũng đã hoa râm. Một ngày không nhuộm là có thể nhìn ra được rõ ràng.

Mạnh Kế Lương biết Đường Bỉnh Trung vì sao tiều tụy như vậy.

Ai có thể nghĩ đến được.

Phỏng chừng hiện tại Đường Bỉnh Trung đã hối hận đến tận ruột.

Cái lần Liễu Tuấn tự mình thị sát TP.Mã Đầu, đã nói rõ ràng với Đường Bỉnh Trung, "quản lý địa phương không phải là trẻ con tập làm người lớn". Đáng tiếc Đường Bỉnh Trung bị Lưu Phi Bằng "lừa dối" hoàn toàn, không thể lý giải nổi khổ tâm của Liễu tỉnh trưởng. Còn tưởng rằng Liễu tỉnh trưởng là sợ uy danh của mình bị mất hết, khi đó mới chạy đến TP.Mã Đầu làm "tư tưởng công tác" cho hắn.

Khi đó, Đường Bỉnh Trung cảm thấy, đây là cơ hội tốt nhất để mà biểu thị lòng trung đối với Lưu Phi Bằng. Tùy Thiện Nghĩa của Tp.Ngô Tây không phải là làm rùa đen rút đầu sao? Có người nói Lưu bí thư đối với hắn ý kiến rất lớn, tự mình triệu kiến, phê bình hắn một trận, đối với tác phong "ngả về cả hai phía" của hắn rất là bất mãn. Có người nói Tùy Thiện Nghĩa sau khi bị giáo huấn, một đoạn thời gian rất dài tinh thần uể oải, thiếu chút nữa đã phải lâm bệnh nặng.

Đây cũng không trách được Tùy Thiện Nghĩa gan nhỏ.

Bị bí thư Tỉnh ủy nghiêm khắc răn dạy, người quan viên nào mà không bệnh chứ?

Người gan nhỏ chân chính phỏng chừng đã đái ra quần.

Đương nhiên, nếu gan muốn như vậy, cũng không dám vi phạm chỉ lệnh của bí thư Tỉnh ủy. Chỉ là, chỉ lệnh của tỉnh trưởng cũng khó không tuân.

Chí ít lúc đó Đường Bỉnh Trung cho rằng, lựa chọn của bản thân là cực kỳ chính xác. Tùy Thiện Nghĩa chính là người quá không có chủ kiến, mọi việc chỉ biết quay chung quanh cây gậy chỉ huy của Uông Quốc Chiêu, một khi không cẩn thận sẽ đắc tội với bí thư Tỉnh ủy.

Đối với Uông Quốc Chiêu, Đường Bỉnh Trung cũng không phải quá tín phục cho lắm. Trên cơ bản hắn chưa từng làm cộng sự với Uông Quốc Chiêu, mặc dù nghe nói qua danh "người tài ba" của Uông Quốc Chiêu, nhưng cũng không tin là có thật không. Có thể đi tới cái địa vi như Đường Bỉnh Trung ngày hôm nay, sao lại dễ dàng mà phục người? Trên thực tế, trên quan trường người có thể lên đến địa vị cao, tính cách đều tương đối chấp nhất, làm việc vì mục đích rất mạnh, rất rõ ràng thứ mà mình yêu cầu là gì.

Không có một ý chí kiên cường chưa từng có từ trước đến nay, dựa vào cái gì mà trở nên nổi bật.

Thế nhưng hiện tại thì, vẫn là ánh mắt của Uông Quốc Chiêu nhất đẳng.

Uông Quốc Chiêu có thể dự đoán được sự nguy hiểm của tương lai, Đường Bỉnh Trung thì kém một chút hỏa hậu. Đây là nguyên nhân vì sao Uông Quốc Chiêu sau khi đến Mạch Thành còn có thể Đông Sơn tái khởi, ngồi tới vị trí phó tỉnh trưởng Thường vụ. Mà Đường Bỉnh Trung hắn lại phải đối mặt với tai họa ngập đầu tai ương.

Ai có thể nghĩ đến, kết quả của ván cờ Lưu Liễu, không ngờ sẽ là Lưu Phi Bằng thất bại hoàn toàn.

"Bệnh" của Tùy Thiện Nghĩa còn đỡ, nhưng Đường Bỉnh Trung lại là "bệnh nguy kịch" .

"Ai. . ."

Đường Bỉnh Trung thở dài một tiếng, "cảm xúc" của thanh âm thậm chí hù dọa cả mấy cô nhân viên bồi rượu. Có thể thấy, nam nhân uy phong lẫm lẫm này đã gặp phải nan đề rất lớn.

"Một bước sai thua cả bàn a."

Đường Bỉnh Trung lắc đầu, bưng lên ly rượu, một hơi uống cạn cả ly, uống quá nhanh nên rượu còn theo khóe miệng chảy xuôi xuống. Đường Bỉnh Trung lại thoáng như chưa cảm thấy gì. Một cô nhân viên khuôn mặt bầu bĩnh bên người hắn vội cầm lấy khăn tay trên mặt bàn, nhẹ nhàng lau đi cho hắn.

"Ai, cũng là cô tốt với tôi. . ."

Đường Bỉnh Trung buông ly xuống, nắm lấy tay của cô gái kia, nhẹ nhàng vuốt vẻ, mang theo ý say nói. Cô gái liền tựa lên người hắn, tay Đường Bỉnh Trung cũng đặt lên bộ ngực đầy ắp của cô nàng.

Xem ra cho dù không uống rượu đế, Đường bí thư cũng say.

Mượn rượu tiêu sầu càng sầu thêm.

Mạnh Kế Lương không biết nên an ủi Đường Bỉnh Trung như thế nào. Lại nói tiếp, giao tình giữa hắn và Đường Bỉnh Trung có thể coi là tương đối thắm thiết. Trước đây hai người cùng nhau làm cộng sự tại Chính pháp ủy tỉnh. Bản tính của Đường Bỉnh Trung nhìn qua tuy hơi xung động, nhưng đối với bạn bè quả thực rất tốt, rất nói nghĩa khí. Hôm nay Đường Bỉnh Trung "cùng đường", có thể nhớ tới Mạnh Kế Lương hắn, hẹn hắn cùng nhau uống rượu, cũng có thể thấy trong cảm nhận của Đường Bỉnh Trung, Mạnh Kế Lương là một người bạn rất có phân lượng.

Mạnh Kế Lương bị điều khỏi vị trí bí thư Chính pháp ủy TP.Ngọc Lan cũng đã nhiều năm. Mấy năm nay vẫn ở trên vị trí phó kiểm sát trưởng Viện kiểm sát tỉnh, cấp bậc tuy lên, nhưng thực quyền khẳng định là không hiển hách như hồi còn ở TP.Ngọc Lan. Kiểm sát trưởng Viện kiểm sát tỉnh Trương Hạc Phi, là cán bộ do Cù Hạo Cẩm đề bạt lên, trên nguyên tắc cùng một trận doanh với hắn. Nhưng cũng chỉ là "chiến hữu" trên danh nghĩa mà thôi. Trương Hạc Phi là người thủ đoạn quan trường rất chu đáo, tại Viện kiểm sát tỉnh nắm hết quyền hành, những trợ thủ khác muốn chia một chén canh từ trong tay hắn quả thực không dễ dàng.

Đã ngồi mấy năm ghẻ lạnh, "cười" nhìn mây vờn mây tan, tâm tư trên sĩ đồ của Mạnh Kế Lương đã phai nhạt rất nhiều. Mặc kệ thế nào, so sánh với cán bộ bình thường thì hắn có thể nói là cực kỳ may mắn rồi. Có người ở trong quan trường phấn đấu cả đời, cho đến lúc về hưu cũng chỉ là một chủ nhiệm khoa, chỉ sợ một thực chức phó khoa trưởng cũng chưa kiếm được.

Về phần so sánh với đám người Lý Chính Nho, Hồng Thiên Kính, Mạnh Kế Lương càng thấy bản thân may mắn hơn.

Tuy nhiên, chính là bởi vì ghẻ lạnh mấy năm nay, Mạnh Kế Lương cũng càng có thể lĩnh hội tâm tình lúc này của Đường Bỉnh Trung. Cái loại cảm giác mất mác khi đột nhiên mất quyền hành, tại giai đoạn lúc ban đầu quả thực là cực kỳ gian nan.

Thế nhưng thoạt nhìn, đã không có lực lượng gì có thể ngăn cản Đường Bỉnh Trung "mất mát" rồi.

Đã từng là đồng sự của Liễu Tuấn, Mạnh Kế Lương có thể nói lý giải đến mười phần tác phong hành sự của Liễu Tuấn. Hành vi của Đường Bỉnh Trung tuyệt đối Liễu Tuấn không thể dễ dàng tha thứ. Có lẽ không chỉ là bởi vì Đường Bỉnh Trung đứng sai hàng, lựa chọn dựa vào Lưu Phi Bằng, và đối nghịch với Liễu Tuấn. Càng quan trọng là, biện pháp thi chính của Đường Bỉnh Trung tại TP.Mã Đầu, hoàn toàn tương phản với lý niệm chấp chính của Liễu Tuấn. Điều mà Liễu Tuấn không thể dễ dàng tha thứ nhất chính là biến công tác thành công cụ đấu tranh chính trị. Nếu như Đường Bỉnh Trung tại TP.Mã Đầu thi chính là vì phát triển kinh tế, dù cho hắn bất hòa với Liễu Tuấn, Liễu Tuấn cũng sẽ coi trọng nhìn hắn một cái.

Điều này đã có ví dụ chứng minh, thí dụ như Ngô Hưng Bình của TP.Nguyên Nam, Tô Duyên Quang của Tiềm Châu và Vương Lương Húc của TP.An Phong.

Ba người này, có người nói ở trước mặt Liễu Tuấn cũng rất có được tiếng nói.

"Bỉnh Trung, hút thuốc đi."

Mạnh Kế Lương thấy Đường Bỉnh Trung và cô nàng nhân viên bồi rượu càng lúc càng không ra gì, liền bắt chuyện với hắn một tiếng, đưa qua một điếu thuốc.

Hộp đêm này của Mạnh Cát Khánh cũng không phản đối khách và nhân viên sinh ra "thân mật tiếp xúc", Mạnh Kế Lương thậm chí Uông Quốc Chiêu đều đã bình thường đến nơi đây để mà thư giãn, nảy sinh một vài lộ thủy nhân duyên.

Nhưng hiện tại, Đường Bỉnh Trung đang phải đối mặt với loại tình hình nào, lại còn không biết thu liễm như vậy, khả năng sẽ xảy ra việc lớn hơn nữa.

Đường Bỉnh Trung cả kinh, lập tức cũng hiểu được, vội vã ngồi thẳng người dậy, nhận lấy điếu thuốc trong tay Mạnh Kế Lương. Cô nhân viên kia muốn châm lửa cho hắn, Đường Bỉnh Trung liền đẩy ra, tự mình châm.

"Kế Lương, nếu không thì, anh hẹn với Uông tỉnh trưởng được không?"

Hút vài hơi, cuối cùng Đường Bỉnh Trung lắp bắp nói, nhìn Mạnh Kế Lương, trong mắt toát ra vẻ sốt ruột mà lại xót xa. Trên thực tế, đây cũng là mục đích ngày hôm nay hắn hẹn Mạnh Kế Lương uống rượu đích. Mặc dù hắn cũng biết, khả năng Uông Quốc Chiêu chịu ra tay sẽ cực thấp, hơn nữa cho dù Uông Quốc Chiêu nguyện ý ra tay giúp hắn, cũng chưa hẳn có hiệu quả. Nhưng hiện tại hắn thật giống như là một người đang chìm xuống nước, không chỉ nói một cây rơm rạ, coi như là một ảo ảnh hư vô, hắn cũng sẽ nắm chặt lấy, cũng không buông tay.

Mạnh Kế Lương hơi khó xử. Hắn rõ ràng tính tình của Uông Quốc Chiêu, ở trước tình thế như vậy, không có khả năng sẽ lựa chọn đối nghịch cùng Liễu Tuấn. Uông Quốc Chiêu có thể đi tới địa vị cao như hôm nay, "bí mật" lớn nhất nằm ỡ chỗ thuận thế mà làm. Với Liễu Tuấn đã cường đại đến mức không thể chống lại, cần gì phải lấy trứng chọi đá? Lúc này Mạnh Kế Lương mà gọi điện thoại, nói không chừng sẽ bị Uông Quốc Chiêu phê bình một phen. Thế nhưng, nhìn ánh mắt xót xa của Đường Bỉnh Trung đã làm cho Mạnh Kế Lương không nỡ chối từ, chỉ phải gật đầu, cầm lấy điện thoại và đi tới một bên gọi cho Uông Quốc Chiêu.

Đường Bỉnh Trung lòng đầy hy vọng nhìn Mạnh Kế Lương, con mắt cũng không dám nháy đến một cái, hình như rất sợ mình nháy mắt, hi vọng cuối cùng này cũng sẽ hóa thành bọt nước vậy.

Tuy nhiên sự thực rất tàn khốc, Mạnh Kế Lương rất nhanh hướng về hắn mà lắc đầu.

Đường Bỉnh Trung chỉ cảm thấy trước mắt một màu đen, cả người như không còn sức lực.
Bình Luận (0)
Comment