Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1954

"Kỳ thực, lời của Cao tổng cũng có đạo lý."

Liễu Tuấn bỗng nhiên chậm rãi nói, cũng như Cao Trường Hoành, hai hàng lông mày cau lại, sắc mặt lo âu.

Dự đoán ngày hôm nay của Cao Tương Hoành, cơ bản là ăn khớp với tình hình của một thế giới song song khác trong đầu y. Trong thế giới đó, bắt đầu từ năm 2007, thị trường chứng khoán quốc nội bắt đầu nóng lên không bình thường, cuối cùng đạt được trạng thái hoàn toàn điên cuồng. Mà bất động sản cũng là một đường bão táp, càng điên cuồng hơn cả thị trường chứng khoán.

Sau đó, cuộc khủng hoảng tín dụng nổ ra ở Mỹ trước tiên, rất nhanh lan tràn ra toàn cầu, nguy cơ tài chính lần thứ hai phủ xuống, kinh tế toàn thế giới đều bị thiệt hại nặng.

Mà lấy địa vị hôm nay của Liễu Tuấn, tình hình này y không cần dựa vào ký ức của kiếp trước cũng có thể đoán trước được. Không chỉ nói tỉnh A, ngay cả đại thế kinh tế toàn quốc cũng vẫn luôn nằm trong sự quan tâm của y, lý giải tương đối thấu triệt.

Dấu hiệu "toàn dân chơi chứng khoán", "toàn dân chơi bất động sản" đã xuất hiện.

Cao Trường Hoành gật đầu, trầm giọng nói: "Tôi cũng có đồng cảm."

Nói xong câu đó, nhà hàng lại trở nên tĩnh lặng.

Liễu Tuấn cầm lấy thuốc lá trên bàn, châm một điếu, sau đó đẩy gói thuốc tới trước mặt Cao Trường Hoành.

Cao Trường Hoành cũng lấy ra một điếu, nhìn thoáng qua, lại nói: "Loại thuốc lá Vương Bài này tương đối đặc biệt, trong thành phố hình như không có."

Đương nhiên, đây là loại thuốc Tiểu Thanh chế riêng cho Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cười đáp: "Một người bạn đã chế riêng cho tôi."

Cao Trường Hoành liền gật đầu, không hỏi nhiều nữa, cũng châm một điếu. Đế quốc tài chính khổng lồ phía sau Liễu Tuấn cũng không thể hoàn toàn bảo mật. Cao Trường Hoành cũng ít nhiều biết một chút, đương nhiên chỉ là da lông, nội tình chân chính cũng sẽ không rõ nhiều.

Chuyện như vậy, Cao Trường Hoành sẽ không đi tìm hiểu, chí ít sẽ không hỏi bản thân Liễu Tuấn.

"Liễu bí thư, ngày hôm nay tôi mời anh tới đây chính là muốn thảo luận với anh một chút, tình hình này rất nguy hiểm."

Hút vài hơi thuốc, Cao Trường Hoành nói, thanh âm đã khôi phục bình tĩnh, hai hàng lông mày cũng xoè ra, bộ dạng rất ung dung. "mỗi lần đại sự có tĩnh khí", đây vốn là đánh giá của đại lão Cao hệ đối với Cao Trường Hoành.

"Kế hoạch 5 năm lần thứ nhất năm ngoái, trong báo cáo công tác Chính phủ năm nay, thủ tướng đã tiết lộ tin tức tương đồng, đó chính là muốn tiếp tục điều tiết khống chế, muốn phòng ngừa kinh tế quá nhiệt. . . Tôi cho rằng, điều này cực kỳ chính xác, là cách làm có trách nhiệm."

Cao Trường Hoành chậm rãi nói.

Liễu Tuấn khẽ giật mình.

Rất rõ ràng, đây là ý nghĩ của Cao Trường Hoành phát ra từ nội tâm. Cao Trường Hoành không cần phải mời y qua đây, chỉ đặc biệt nói vài câu "nịnh hót" với y như thế. Có lẽ tỉnh trưởng khác sẽ làm như vậy, nhưng Cao Trường Hoành thì sẽ không.

"Tất cả mọi người không làm thực nghiệp, không thành lập con đường lưu thông bình thường đi kiếm tiền, mà là như ong vỡ tổ đi chơi chứng khoán, chơi bất động sản, bao gồm cả ngân hàng quốc hữu, rất nhiều tài chính không phải tập trung ở trên những hạng mục thực thực tại tại, mà là tập trung đến thị trường chứng khoán và bất động sản. Nếu để phát triển tiếp tục, không tới hai ba năm, tình hình tài chính quốc gia sẽ trở nên cực kỳ nghiêm trọng, toàn bộ kinh tế sẽ đối mặt với sự phiêu lưu cao độ. Tiếp tục như vậy sẽ không được đâu."

Vẻ sầu lo lại hiện lên trên mặt Cao Trường Hoành.

Vẻ mặt Liễu Tuấn cũng trở nên hết sức nghiêm túc, gật đầu nói: "Không sai. Không gặp chuyện thì thôi, nếu xảy ra thì đại sự không chỉ thị trường chứng khoán và bất động sản bị thiệt hại, toàn bộ kinh tế đều có nguy cơ."

Cao Trường Hoành hơi nghiêng đầu, nhìn sang Liễu Tuấn.

Hắn cũng không nghĩ tới Liễu Tuấn sẽ hoàn toàn tán thành ý kiến của hắn. Trên thực tế, ngày hôm nay hắn mời Liễu Tuấn qua đây, trong đầu chỉ có ý đồ dò xét. Dù sao hắn đang rất mịt mờ "chỉ trích" công tác của Chính phủ Trung ương, cũng chính là hướng về lão gia tử của Liễu Tuấn. Nếu như Liễu Tuấn phản bác ý kiến của hắn, Cao Trường Hoành cũng không cảm thấy bất ngờ chút nào.

Hiện tại Liễu Tuấn tỏ thái độ như vậy, Cao Trường Hoành cảm giác rất vui mừng.

Bất kể trận doanh của song phương thế nào, trên chuyện quan hệ đến dân tộc dân tộc quốc gia thì hai người họ là nhất trí.

"Không dối gạt Liễu bí thư, tôi đã thỉnh cầu gặp mặt thủ tướng. Thủ tướng đồng ý buổi tối ngày mai sẽ tiếp kiến. Tôi muốn làm báo cáo chuyên môn với thủ tướng về một số vấn đề phát triển kinh tế."

Lát sau, Cao Trường Hoành còn nói thêm. Liễu Tuấn hơi gật đầu, khóe miệng hiện ra một tia mỉm cười. Đương nhiên dáng tươi cười này chủ yếu là xuất phát từ lễ phép.

"Cao tỉnh trưởng, tôi rất kính phục."

Cao Trường Hoành vừa mới được tuyển tỉnh trưởng tỉnh Giang Hán, lập tức yêu cầu yết kiến thủ tướng, trình bày vấn đề kinh tế quan trọng như vậy, đủ thấy hắn có can đảm. Cần biết hiện tại nhất cử nhất động của hắn đều sẽ làm người khác chú ý. Rất nhiều lời nói và việc làm của hắn sẽ được mọi người cho là ý chí của toàn bộ Cao hệ. Theo Cao Kính Chương gần rời khỏi sân khấu chính trị, địa vị của Cao Trường Hoành tại đại phái hệ cũng càng nổi bật hơn.

Đã bắt đầu diễn chính.

Lời này của Liễu Tuấn cũng phát ra từ nội tâm.

Ý của Cao Trường Hoành rất rõ ràng, hắn kiên quyết ủng hộ chính sách điều tiết vĩ mô của Chính phủ Trung ương, thậm chí hắn càng cấp tiến hơn, đã hơi "nghi ngờ" Liễu Tấn Tài không đủ "cường ngạnh". Cao Trường Hoành làm như vậy, bất kể ước nguyện ban đầu là thế nào, nếu tiếp tục phát triển, nhất định sẽ dẫn đến Cao hệ và Nghiêm Liễu hệ dựa vào nhau là sự thật.

Cao Trường Hoành cười cười, lập tức nói: "Liễu bí thư, không cần nói khách sáo làm gì. Kỳ thực, tôi là bị ảnh hưởng của Liễu bí thư thôi. Tại tỉnh A, rất nhiều động tác của anh đã đi trước toàn quốc. Nếu như tôi sở liệu không sai, bước tiếp theo, bí thư sẽ tại tỉnh A toàn diện phổ biến chính sách hạ giá nhà đúng không?"

Trước kia Cao Trường Hoành cho rằng, Liễu Tuấn đảm nhiệm tỉnh trưởng thì sẽ tại toàn tỉnh triển khai chính sách hạ giá nhà. Bình ổn giá nhà, vốn là Liễu Tuấn dẫn đầu đề xuất, lúc này đã có một bộ phận thành phố chạy theo, bao gồm mấy thành phố của tỉnh Giang Hán. Đây đã là cố gắng lớn nhất của Cao Trường Hoành rồi. Dù sao lúc đó hắn không phải là thành viên của Chính phủ tỉnh, mặc dù ảnh hưởng của Cao hệ tại tỉnh Giang Hán tương đối sâu, rất nhiều chuyện, Cao Trường Hoành cũng phải cân nhắc đến quan hệ các mặt, không thể biểu hiện quá cường thế.

Liễu Tuấn được tuyển tỉnh trưởng, không triển khai chính sách này tại toàn tỉnh, Cao Trường Hoành cũng có thể lý giải. Tại phạm vi toàn quốc thì ván cờ chính trị của tỉnh A đều kích liệt nhất, không kém kịch liệt so với ván cờ của cao tầng. Tại tình hình này, Liễu Tuấn có cường thế thì cũng phải bước từng dấu chân một. Hôm nay chính vị bí thư Tỉnh ủy, chính sách này nhất định phải triển khai tại toàn tỉnh, đây là điều không hề nghi ngờ.

"Ừh, điểm này, tôi đã cùng đồng chí Bạch Dương đạt được nhất trí. Sau khi kết thúc hội nghị sẽ trở về, chuẩn bị thực thi ngay."

Liễu Tuấn cũng không giấu diếm.

Cao Trường Hoành gật đầu: "Tôi cũng dự định toàn diện triển khai tại tỉnh Giang Hán. Muốn khống chế thị trường nhà đất không tự phát triển, chỉ dựa vào mệnh lệnh hành chính của Chính phủ Trung ương và điều tiết khống chế thì vẫn không đủ. Liên quan đến lợi ích bản thân mà. . . Nếu như có thể triển khai ở mấy tỉnh thì tốt rồi. Có thể tạo thành một loại thanh thế, hô ứng lẫn nhau, tôi cho rằng có thể hạ nhiệt độ được."

Giọng điệu của Cao Trường Hoành vẫn bình tĩnh, giống như đang kể về một chuyện nhỏ không để mắt tới.

Liễu Tuấn kìm lòng không đậu ưỡn thẳng người, trầm giọng nói: "Cao tỉnh trưởng, với hành động này, quốc gia thật là may mắn."

Cao Trường Hoành mỉm cười: "Liễu bí thư quá khen, tôi chẳng qua là tận chức vụ của mình thôi. Chủ chính địa phương thì cũng phải để lại cho hậu nhân một chút gì thì mới tốt."

Liễu Tuấn hơi thở dài: "Đáng tiếc, rất nhiều người cũng không nhìn xa trông rộng như Cao tỉnh trưởng. Họ chỉ chú trọng vào cáo lợi ích trước mắt, chú trọng vào cái gọi là chiến tích. Chúng ta, đã càng lúc càng đi vào một con đường sai lầm."

"Đúng vậy, đến cùng cái gì mới là chiến tích mới là chân chính, tôi thấy cần thiết phải định vị lại."

Cao Trường Hoành cũng khẽ cảm thán một tiếng: "Nhưng mà, các đồng chí cùng chung chí hướng, chung quy cũng vẫn phải có."

"Ừm, chúng ta cũng có thể làm thêm công tác tư tưởng. Đúng như Cao tỉnh trưởng nói, nếu như triển khai thêm ở nhiều tỉnh, thanh thế sẽ càng tăng lên."

Nếu như Cao Trường Hoành tại tỉnh Giang Hán toàn lực phổ biến ổn định giá nhà, cùng Liễu Tuấn đông tây hô ứng, Liễu Tuấn lại đi làm công tác với những người khác thì độ khó sẽ nhỏ hơn nhiều. Chí ít tại mấy tỉnh thị mà cán bộ Nghiêm Liễu hệ chiếm vị trí chủ đạo thì đều có thể làm thử nghiệm tương tự. Có bốn năm khu hành chính cấp tỉnh dựng lên lá cờ phản đối tăng giá nhà, phản đối "kinh tế bán đất", ảnh hưởng mà nó tạo thành vượt xa Liễu Tuấn có thể làm tại tỉnh A.

Có Cao Trường Hoành "gia nhập", ý nghĩa sẽ cực kỳ lớn lao.

Ngô đạo bất cô dã.

Phải nói, Cao Trường Hoành cũng đều đang chờ đợi cái ngày này.

Có lẽ thấy bầu không khí trong nhà hàng tương đối ngưng trọng, Cao Trường Hoành nhớ lại chức trách của chủ nhà là mình, hắn vừa cười vừa nói: "Nào, dùng bữa đi Liễu bí thư. Để nguội thì ăn không ngon đâu. Tôi biết sức ăn của Liễu bí thư mà."

Liễu Tuấn cười ha ha, cầm lấy đũa.

Cao Trường Hoành vẫn nhã nhặn có lễ, nhưng giữa đôi bên đã cảm thấy đã gần thêm một bước.

Kế tiếp, hai người cũng không luận việc công nữa, rất "chăm chú" ăn uống, thỉnh thoảng cũng sẽ nâng ly, bầu không khí rất là hòa hợp. Luận sức ăn, Cao Trường Hoành đuổi không kịp Liễu Tuấn, tuy nhiên hắn ăn rất nhã nhặn. Mãi cho đến khi Liễu Tuấn buông đũa, cầm lấy một điếu thuốc, Cao Trường Hoành cũng mới buông đũa, thân phận chủ nhà vẫn thủ rất nghiêm.

Hai người rời khỏi bàn ăn, chuyển đến ngồi sóng vai trên ghế sofa bên cạnh.

Liễu Tuấn hút hai hơi thuốc, nói: "Còn có một thị trường chứng khoán cũng phải suy nghĩ. Bất kể là ngành nghề nào, nếu đầu cơ quá độ thì đều nguy hiểm. Ngọn nguồn của thứ này là ở ngân hàng."

Cao Trường Hoành rất tán thành: "Đúng vậy, không nắm được ngọn nguồn, rất khó khống chế. . . Bên đồng chí Khâu Tinh Xuyên cũng đã dốc hết sức. Anh ta cũng có chỗ khó xử của mình, giám sát và quản lý là hai việc khác nhau mà."

Liễu Tuấn thoáng khựng lại.

Cao Trường Hoành và y lại cùng nghĩ đến một chuyện.

Hệ thống tài chính trải qua sự cố gắng chấn chỉnh của Khâu Tinh Xuyên, một số hiện tượng trái luật quả thực đã đạt được ngăn chặn hữu hiệu. Nhưng đúng như Cao Trường Hoành nói, giám sát và quản lý là hai việc khác nhau. Sau giám sát làm cho dù tốt thì vẫn chỉ là "mất bò mới lo làm chuồng". Nếu như có thể ngay từ đầu nắm được ngọn nguồn tràn lan, không thể nghi ngờ so với trừng phạt sau có tác dụng càng rõ ràng hơn.

Cao Trường Hoành hẳn là rất rõ ràng quan hệ giữa Khâu Tinh Xuyên và Liễu Tuấn, khi nói điều này cũng là có ý "nhắc nhở".
Bình Luận (0)
Comment