Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 2096

- Này, bộ này trông có đẹp không?

Trầm Nhiêu mặc một bộ áo lông màu hoa hồng thời thượng, xoay một vòng trước mặt Liễu bí thư, hỏi.

Thời gian đã vào tháng mười hai, mùa đông ở Nam Phương đã se se lạnh, đã có thể mặc áo lông, Trầm Nhiêu cũng giống như các cô gái khác, có sở thích dạo phố mua đồ. Đương nhiên cô giáo Trầm vui như vậy là vì Liễu Tuấn.

Người này vẫn như trước kia, cùng cô đi dạo phố, xem phim, tựa hồ không vì thân phận địa vị thay đổi mà phát sinh ra biến hóa.

Theo Trầm Nhiêu, đó là minh chứng Liễu Tuấn quan tâm tới cô.

Trầm Nhiêu không hiểu quan trường, nhưng cũng biết ủy viên dự khuyết cục chính trị là cái gì, khi tên Liễu Tuấn xuất hiện trên báo chí, có thêm hàng chữ lãnh đạo của đảng và nhà nước.

Có điều Liễu bí thư mỗi lần cùng Trầm Nhiêu dạo phố thế nào cũng phải cải trang, trừ kinh râm phải ăn mặt thật trẻ trung, không phải người cực kỳ thật thuộc sẽ không thể nhận ra y.

Chẳng phải Liễu Tuấn sợ bị người ta vạch trần, chỉ không muốn tạo nên hỗn loạn mà thôi.

Mặc dù y "thường" bỏ thời gian ra dạo phố cùng Trầm Nhiêu, nhưng cái thường này là với Liễu bí thư thôi. So với các cặp tình nhân khác có thể nói là gần như không đáng kể.

May là qua nhiều năm, Trầm Nhiêu cũng quen rồi, không tùy tiện bĩu môi với y nữa, ít nhất khi Liễu Tuấn ở bên cô rất thật lòng thành ý, tuyệt không phải là đối phó cho xong. Chỉ nói những đề tài các cô gái quan tâm, tuyệt đối không nhắc tới chính trị, đó là điều đáng quý.

Theo cô biết, nam nữ thường ở với nhau tất nhiên là nhiều hơn hai người họ, nhưng những chàng trai kia chẳng tiếp bạn gái nói những chuyện vụn vặt dồng dài mà các cô gái hứng thú. Bọn họ chỉ toàn nói chuyện bóng đá hay dùng giọng hâm mộ nói về ai đó phát tài. Chỉ e rất ít các chàng trai biết, các cô gái không muốn nghe những đề tài đó.

Có lẽ bọn họ biết, nhưng không muốn sửa, vẫn làm theo ý mình.

Có mấy chàng trai khi ở bên bạn gái thực lòng muốn bạn gái mình vui sướng? Mà không phải đang làm tròn trách nhiệm?

Nhưng Liễu Tuấn thật lòng để cô vui sướng, điều này Trầm Nhiêu chưa bao giờ hoài nghi.

Bất cứ khi nào Liễu Tuấn nhìn tới, anh mắt đều đầy cưng chiều.

Dùng cách hình dung rất chua là, lần nào Trầm Nhiêu cũng đắm chìm trong ánh mắt đó.

- Đẹp lắm.

Liễu Tuấn gật đầu, da Trầm Nhiêu rất tốt, mặc vào áo lông màu hoa hồng này, có thể tôn lên khi chất. Nếu là cô gái da không trắng lắm mặc vào thì lại không đẹp.

Trầm Nhiêu cười:
- Được, vậy mua bộ này đi, em gái, gói vào cho chị.

Cô gái nhỏ bên cạnh mua y phục hâm mộ nói:
- Chị này, bạn trai chị chiều chị thật đấy...

Trầm Nhiêu từ lúc vào cửa hiệu này trước sau đã thử năm sáu bộ y phục, lần nào Liễu Tuấn cũng chăm chú đánh giá, khác hẳn thái độ đối phó với các chàng trai khác.

Trầm Nhiêu cười, bĩu môi nói:
- Anh ấy à, giả vờ đấy.

Liễu Tuấn mỉm cười không phản bác.

Một lúc sau y phúc được gói xong, cô giáo Trầm tiện tay giao túi lớn cho Liễu bí thư, bản thân hai tay không, thong dong. Dùng liễu bí thư làm "cu li", cả nước cộng hòa cũng chỉ có giáo Trầm mới có khí phách đó.

Theo tính cách của cô giáo Trầm, đây mới là bắt đầu thôi, không mua năm sáu bộ là cô giáo Trầm không chịu thôi, không phải là cô thích mua y phục mới, mà là cô thích quá trình.

Được lên mặt này.

Khoe giàu này.

Liễu bí thư sách túi theo sau đúng tiêu chuẩn người hầu, nếu bị người ta nhận ra đúng là lòi mắt.

Trầm Nhiêu hứng trí, đi lại có chút nhún nhảy.

- A, Trầm Nhiêu?

Cô giáo Trầm đang ngó nghiêng đột nhiên có tiếng gọi vui mừng.

Giọng nói này Liễu bí thư cũng quen.

- A, Tiểu Mẫn.

Trầm Nhiêu đầu tiên là giật mình, tiếp đó là vui sướng nhào tới ôm lấy Tiểu Mẫn.

Cô gái xinh đẹp kia tất nhiên là bạn cùng phòng thời đại học của Trầm Nhiêu.

- Tiểu Mẫn, sao khéo thế?

Trầm Nhiêu cao hứng làm ầm lên.

Từ sau khi bị Quế Vĩnh Càn quấy rối, vừa vặn bị Liễu Tuấn gặp được, Tiểu Mẫn đổi công ty hàng không, tổng bộ đặt ở Nam Phương. Cô và Trầm Nhiêu luôn giữ liên lạc, hai người thi thoảng cũng tụ hội, nếu như có bạn học tới Nam Phương công tác hoặc du lịch, thường do hai người phụ trách tiếp đãi. Đương nhiên đa phần là Trầm Nhiêu tiếp đãi, Tiểu Mẫn hiện giờ bay chuyến nước ngoài, thời gian ở trong nước rất ít.

- Ừ, cậu cũng dạo phố à?

- A, Liễu... Chào ngài.

Tiểu Mẫn lập tức nhận ra đồng chí "cu li", tức thì ngẩn người, luống cuống chân tay.

May là Tiểu Mẫn hết sức thông minh, biết rõ nơi công chúng tuyệt đối không hợp tiết lộ thân phận Liễu Tuấn, hàm hồ chào một tiếng.

Thực ra Tiểu Mẫn và Liễu Tuấn gặp nhau không nhiều, nếu chẳng phải là nhìn thấy bên cạnh Trầm Nhiêu, bằng cách ăn mặc của y, chắc gì Tiểu Mẫn đã nhận ra.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

Chàng trai trẻ đi cùng Tiểu Mẫn trông rất cao lớn đẹp trai, tất nhiên phát hiện ra sự thay đổi của cô, trong lòng khó hiểu, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn không khỏi thêm phần cảnh giác. Liễu Tuấn đẹp trai như thế, lại mơ hồ mang theo khí độ uy nghiêm của người ở trên người khác, ai mà biết trước kia có quan hệ với Tiểu Mẫn ra sao.

Trầm Nhiêu thì vẫn cứ chẳng biết suy nghĩ, cười nói:
- Này Tiểu Mẫn, đây là bạn trai của cậu hả? Không giới thiệu một chút đi.

Tiểu Mẫn lúc này mới tỉnh ra, vội nói:
- À, đây là Triệu Hữu Đào, bọn mình là đồng nghiệp.

- Xin chào, tôi là Trầm Nhiêu, là bạn đại học của Tiểu Mẫn, chúng tôi còn ở cùng phòng đấy.

Trầm Nhiêu tươi cười đưa tay ra.

Triệu Hữu Đào vội bắt tay cô, nói:
- Sớm nghe đại danh cô giáo Trầm, Tiểu Mẫn thường nhắc tới với tôi, nói hai cô là bạn thân nhất.

Triệu Hữu Đào lên tiếng một cái gọi ngay cô giáo Trầm, có thể thấy trước đó Tiểu Mẫn nhân định đã nhắc tới Trầm Nhiêu với hắn.

- Vị này là?

Triệu Hữu Đào chủ động hỏi tới Liễu Tuấn.

Trầm Nhiêu cười nói:
- Đây là bạn trai của tôi, họ Liễu.

- Chào Liễu tiên sinh.

- Chào Triệu tiên sinh.

Liễu bí thư mỉm cười bắt tay hắn, không có gì khác thường.

Triệu Hữu Đào hỏi:
- Xin hỏi Liễu tiên sinh công tác ở đâu.

- Tỉnh ủy.

- Ồ? Liễu tiên sinh làm việc ở ban nào của tỉnh ủy.

Triệu Hữu Đào tựa hồ có chút hứng thú, hắn không nắm chắc tuổi của Liễu Tuấn lắm, nhìn qua hẳn là ba mấy, nếu là bạn trai của Trầm Nhiêu, đoán chừng không thể nhiều được.

Tiểu Mẫn vội nói:
- Làm gì thế? Tra hộ khẩu à?

Triệu Hữu Đào cười ngượng, quả nhiên không hỏi nữa, lần đầu tiên gặp mặt đã truy cứu tận cùng hiển nhiên là không thích hợp lắm. Có điều nghe nói Liễu Tuấn là bạn trai của Trầm Nhiêu, chút hoài nghi trong lòng hắn cũng phai đi. Nếu trước đó Liễu Tuấn và Tiểu Mẫn có mắc míu gì, Trầm Nhiêu đã không giữ quan hệ tốt như thế với Tiểu Mẫn.

- Tiểu Mẫn, đang đi dạo phố mua y phục à?

Trầm Nhiêu hỏi, tất nhiên cô muốn di chuyển sự chú ý của Triệu Hữu Đào, mặc dù Triệu Hữu Đào là đồng nghiệp của Tiểu Mẫn, có lẽ không tiếp xúc với quan trường nhiều. Nhưng Liễu Tuấn xuất hiện trước giới truyền thông nhiều, cứ dây dưa khó đảm bảo không nhận ra.

- Đúng thế, trời trở lạnh, nên thay trang phục rồi, cả hai cũng đang mua y phục à?

Tiểu Mẫn liếc nhìn cái túi lớn Liễu Tuấn đang sách, thầm than, không biết Trầm Nhiêu có bản lĩnh gì mà được Liễu Tuấn sủng ái như thế.

- Đúng thế, bọn mình mua xong rồi.

Tiểu Mẫn nói:
- Ồ, bọn mình còn chưa mua, không đi cùng hai người nữa...

Kỳ thực ngẫu nhiên gặp nhau, Tiểu Mẫn rất muốn đi dạo cùng Trầm Nhiêu, nhưng ngại Liễu Tuấn ở bên cạnh, không tiện yêu cầu. Nên thoát thân sớm một chút thì hơn, Tiểu Mẫn hiện giờ lớn rồi, gặp nhiều chuyện, rất hiểu thân phận Liễu Tuấn là sao, đi dạo phố mua y phục cung hai người này, chỉ nghĩ thôi đã thấy căng thẳng...

- Ừ, được...

Trầm Nhiêu kỳ thực có tâm tư tương tự, liếc nhìn Liễu Tuấn một cái, cuối cùng vẫn nhịn được, gật đầu không tình nguyện.

Liễu Tuấn cười:
- Bạn bè hiếm khi gặp nhau, cùng đi đi, mọi người tham khảo cho nhau.

Triệu Hữu Đào lập tức nói:
- Đúng đúng, đi cùng cho vui.

Hắn không hiểu thân phận của Liễu Tuấn, nhưng hiểu tâm tư của bạn gái.

Tiểu Mẫn không nói, chỉ nhìn Liễu Tuấn, ánh mắt có chút thấp thỏm.

Liễu Tuấn cười gật đầu.

Trầm Nhiêu mừng rõ, kéo tay Tiểu Mẫn nói:
- Đi nào di nào, mình còn muốn mua vài bộ y phục nữa, vừa khéo cậu tham khảo cho mình.

Thấy Liễu Tuấn gật đầu, Tiểu Mẫn không cự tuyệt nữa, cũng cười hớn hở kéo tay Trầm Nhiêu cùng đi dạo.

Liễu bí thư vẫn thong thả theo sau, như người hâu tận tâm.

Còn về mấy vệ sĩ bố trí xung quanh thì không một ai phát giác ra
Bình Luận (0)
Comment