Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 219

Trước khi ăn cơm trưa, Trần Lập Hữu và Giang Hữu Tín đã đến rồi. Vừa thấy thế này, may là bổn thiếu gia đã nói với mẹ trước, chuẩn bị thêm phần của hai người, lại gọi điện cho cha, nói có cố nhân đến thăm, mời ông về nhà đúng giờ để ăn cơm.

Nhưng cha vẫn về muộn, cơm canh dọn cả lên bàn rồi mà không thấy người đâu cả.

Cơm nước là do chị cả làm, đã làm vợ người ta rồi, thì phải xuống bếp nấu ăn. Tài nấu ăn của chị cả cũng không tồi, nhưng gần đây mới “vào ngành” không lâu, nên vẫn còn bỡ ngỡ. May mà chị cả rấ thông minh, món ăn chủ đạo là vị cay, nên đã qua mắt được rất nhiều người, bởi lẽ vị cay, chỉ cần cho nhiều ớt là có thể ăn được hết. Đương nhiên, trong đó cũng có một nguyên nhân lớn là nghĩ cho Giang Hữu Tín.

Giang Hữu Tín gầy, không ăn quen thịt cá tươi lợn tươi, nên chỉ gắp vài đũa lại thôi.

Chị cả thật thương anh ta.

“Huyện trưởng Trần, không đợi ông ta nữa, chúng ta ăn trước đi.”

Mẹ nói.

Trần Lập Hữu ngay lập tức cung kính nói: “Cứ đợi thêm chút nữa đi....cục trưởng Nguyễn, bác đừng gọi cháu là huyện trưởng Trần nữa, cứ gọi tên đi, bác gọi cháu là huyện trưởng Nguyễn, thật là không dám...”

Người như Trần Lập Hữu, thật là hiểu phép tắc.

Mẹ cười ha ha nói: “Huyện trưởng Trần khách sáo rồi. Tiểu Tuân à, con rót rượu cho huyện trưởng Trần đi!”

Tôi ngay lập tức cười hì hì đứng dậy, lấy bình rượu. Ăn cơm trong gia đình vẫn thường uống rượu trắng. Hôm nay uống rượu Dương Mai. Dùng rượu trắng ngâm với dương mai tươi, rồi cho thêm ít đường, vị trở nên ngọt lịm, và cũng không nặng, uống rất ngon.

Chỉ thị này của mẹ không là gì với tôi, nhưng áp lức với huyện trưởng Trần lại lớn lắm. Bình thường đều là anh ta rót rượu cho tôi. Đừng thấy tôi và cha đều đã đến thành phố Bảo Châu, “nội các” của tôi vẫn không bị giải tán. Mỗi tháng ít nhất phải hội họp một lần.

Thấy Trần Lập Hữu vội vàng đứng dậy, tôi mỉm cười nói: “Huyện trưởng Trần. Mời ngồi, đây là ở nhà, anh là khách, đó là điều đương nhiên rồi....”

Trần Lập Hữu đành ngồi xuống, cám ơn mấy hồi.

Mẹ và chị cả còn nói Trần Lập Hữu vì cha tôi mà khách khí với tôi, nên vội vàng ra lời an ủi, làm cho Trần Lập Hữu càng khó xử hơn. Anh ta ở trong quan trường, rất xem trọng quy cách này, đã tự nguyện quy về cửa của “Tuấn thiếu”, thì không thể làm loạn được.

Tôi rót rượu cho Trần Lập Hữu và Giang Hữu Tín, rót cho mẹ một ly, rồi lại rót thêm hai ly nữa, một đặt ở vị trí của cha, ly cuối cùng, không khách khí để đến trước mặt tôi.

Mẹ mắng: “Tiểu Tuấn, trẻ con trẻ cái, uống rượu cái gì?”

Trần Lập Hữu và Giang Hữu Tín đều nhìn sang tôi cười, trong bụng nghĩ hóa ra Tuấn thiếu ra dáng thế mà ở trong nhà lại bị mẹ mắn như trẻ con!

Tôi cười đáp: “Rượu dương mai uống không say được mà mẹ, hơn nữa huyện trưởng Trần là khách quý, phải tiếp một ly chứ.”

Thấy nói đến Trần Lập Hữu, mẹ không nói gì thêm nữa.

Đang đợi đến sốt ruột, tiếng còi vang lên, thư ký Liễu trăm công ngàn việc cuối cùng đã về rồi.

“Ha ha, Lập Hữu à, lâu ngày không gặp rồi!”

Cha cười hà hà bắt tay Trần Lập Hữu, thần thái vô cùng vui vẻ. Ông là người nhớ lâu, Trần Lập Hữu lại là tướng do chính tay ông đề bạt lên, triển khai công việc ở huyện Hướng Dương rất tốt, đóng góp không ít cho nhân dân, nên rất coi trọng.

“Thư ký Liễu, chào bác!”

Có thể thấy rằng, Trần Lập Hữu cũng rất cảm động, hai tay bắt tay cha, lắc qua lắc lại một hồi.

Giang Hữu Tín bước lên một bước rồi cầm chiếc cặp công văn của cha. Anh ta là thư ký tiền nhiệm của cha, giờ lại là khách quý, việc này làm rất quen thuộc, không chậm trễ chút nào.

“Hữu Tín cũng đến rồi ư, mọi người đợi lâu rồi phải không, ngồi xuống đi, ăn cơm thôi...”

Trần Lập Hữu mặc dù là lão tướng của cha, nhưng không ngồi cùng bàn ăn nhiều, nên rất phép tắc. Cha lại không thích tiếp đón khách, may mà có tôi và Giang Hữu Tín cùng mời rượu, nên bữa ăn rất vui vẻ.

“Lập Hữu, đến khu để họp sao?”

Thói quen của cha là không nói chuyện trên bàn ăn, đợi đến khi mọi người đã ăn xong rồi, buông đũa bát, mang lên thuốc và hoa quả, cha mới uống một ngụm trà, rồi mở miệng hỏi.

“Không phải là đi họp, là đến khảo sát hạng mục công trình xưởng gia công thịt, thư ký Hải Thiên rất quan tâm đến vấn đề này.”

Trần Lập Hữu cung kính đáp.

Cha gật đầu, nói đến hạng mục này, cha không phát ngôn nhiều nữa. Hạng mục Tiết chuyên viên tự mình phụ trách, nói nhiều không nên.

“Mọi thứ trong huyện đều tốt cả chứ?”

Trần Lập Hữu rất nghiêm chỉnh, thấy cha không nói chuyện đó bèn không nhiều lời thêm, lái sang chuyện khác cùng cha một lúc, thấy không còn sớm nữa, cười đứng dậy cáo từ.

“Hữu Tín à, anh ở lại đây đi.”

Trần Lập Hữu quả nhiên hiểu ý người khác, cười ha ha nói với Giang Hữu Tín.

“Ừm...vậy mai tôi về huyện.”

Giang Hữu Tín rất thành thực, và cũng không khách khí với Trần Lập Hữu.

Trần Lập Hữu nói: “Cũng không phải về sớm quá đâu, chiều mai nói với thư ký Hải Thiên và huyện trưởng Lưu cũng không muộn, không cần phải gấp quá.”

Chị cả đỏ mặt. Chị và Giang Hữu Tín mặc dù đã đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, đã được pháp luật chứng nhận là vợ chồng, nhưng chưa làm tiệc rượu, theo thói quen của chúng tôi, vẫn chưa được là vợ chồng, phải ngủ riêng giường. Nhưng Giang Hữu Tín có thể ở lại nhà một đêm còn hơn ăn xong vội vàng đi.

“Hữu Tín, công việc triển khai thuận lợi chứ?”

Sau khi tiễn Trần Lập Hữu, lại ngồi về chỗ cũ, cha cười hì hì hỏi.

“Rất thuận lợi ạ, thư ký Hải Thiên và huyện trưởng Lưu, huyện trưởng Trần rất ủng hộ công việc của cháu, đặc biệt là biện pháp gộp khu công nghiệp của thư ký Hải Thiên rất có tác dụng, khu công nghiệp của thị trấn Hướng Dương đã bắt đầu đi vào quy hoạch rồi.

Giang Hữu Tín đáp.

Trần Lập Hữu về rồi, chị cả bèn ngồi vào bên cạnh, gọt táo cho mọi người ăn.

Cha cười nói: “Chủ ý này, là của Tiểu Tuấn đấy. Hải Thiên đã áp dụng nó.”

Đều là người của mình, lại vốn biết Giang Hữu Tín vốn thận trọng, nên cha cũng không giấu anh ấy, vừa nói vừa rất đắc ý. Giang Hữu Tín cười, anh ta còn biết rõ năng lực của tôi hơn cha.

Nhưng tôi không nghĩ đến chuyện đó, chau mày nói: “Ông Lý Ái Quốc đó, con thấy có vấn đề.”

Trần Lập Hữu ở đó, tôi không tiện nói chuyện này, dù sao thì anh ta vẫn chưa thân thiết đến mức đó.

Cha và Giang Hữu Tín đều giật mình, cha trầm giọng hỏi: “Vấn đề gì?”

Tôi nói: “Cụ thể vấn đề gì con vẫn chưa nói được, nhưng con thấy phương án vận động vốn để kiến thiết này không chắc chắn lắm...”

Cha nghiêm mặt nói: “Vậy là con nói về việc nhập cổ của ông ta?”

Tôi gật đầu.

Xem ra cha ngoài mặt không quan tâm đến vấn đề này, nhưng thực chất lại hiểu rất rõ. Điều này cũng rất bình thường, công xưởng chế biến thực phẩm này dù sao cũng ở trên địa bàn thành phố Bảo Châu, thân làm thư ký thị ủy, chẳng lẽ lại không hỏi không han gì? Hơn nữa Nghiêm Ngọc Thành và Tiết Bình Sơn đã thành mâu thuẫn, có lẽ về sau tranh đấu ngày càng dữ dội, cha là một người quan trọng trong hai nhà Nghiêm Liễu, càng phải làm rõ vấn đề này.

Giang Hữu Tín nói: “Cục công nghiệp nhẹ của khu và huyện Thanh An, huyện Bảo Tây, còn có cả xã cung cấp hàng hóa khu, đều đã nhập cổ phần rồi, không có vấn đề gì chứ?”

Cha hừ một tiếng: “Họ rất tích cực đấy!”

Tôi cười đáp: “Hạng mục Tiết chuyên viên tự mình nắm lấy, có thể không tích cực sao? Ý, đúng rồi, nói vậy là thành phố Bảo Châu vẫn chưa nhập cổ đông phải không?”

Nếu nói là xưởng này mở ở trên thành phố Bảo Châu, thì Lý Ái Quốc tiên sinh và cục trưởng Tiền phải là người cổ động thành phố Bảo Châu nhập cuộc mới đúng.

“Thị trưởng Tô đã nói với cha từ lâu rồi nhưng cha không đồng ý.”

Cha lạnh lùng nói.

Giang Hữu Tín nói: “Cha, con nghe Lý tiên sinh và cục trưởng Tiền nói, nếu không tham dự làm cổ đông thì không thể ký hợp đồng thu mua...”

Từ khi lấy được giấy đăng ký kết hôn với chị cả, Giang Hữu Tín cũng đã thay đổi cách xưng hô. Anh ta đã đi theo cha nhiều năm nay, rất biết ơn cha, lại vô cùng bái phục cha, nên tiếng “cha” này gọi vô cùng thân mật, không có chút giả tạo nào.

Tôi cười khanh khách, rồi nói: “Đây chỉ là một cái cớ thôi, để gọi mọi người mau chóng nhập cổ phần. Thật ra, dù là công xưởng này không có vấn đề gì, mở ở trên địa bàn của thành phố Bảo Châu, ông ta dám hống hách thế sao?”

Cha nói: “Tiểu Tuấn, con cứ nói xưởng này có vấn đề, thế có chứng cớ gì không?”

Ông quan tâm nhất là vấn đề này.

“Con không hiểu tại sao ông ta nhất định yêu cầu những bộ phận chính phủ này nhập cổ đông. Chẳng lẽ ông cảng thương này là một cái hũ trống không? Chẳng có gì cả.”

Cha ngỡ ngàng, nhưng vẫn nói: “Vấn đề này cha đã hỏi Tô Chí Tân, ông ấy nói người cảng thương đó lo lắng nội địa chúng ta không hợp nhất, giờ đây Tiết chuyên viên ủng hộ ông ta, nhỡ đâu ngày nào đó Tiết chuyên viên thăng cấp rồi, điều đi nơi khác rồi, chuyên viên mới đến không ủng hộ thì không làm tiếp được nữa...”

“Vì thế phải kêu gọi những bộ phận chính phủ nhập cổ đông, kết thành một khối chung lợi ích?”

Tôi phản vấn.

“Có lẽ là ý đấy, mấy nhà tư bản này, thật là thông minh!”

Cha thở dài nói.

Tôi cười lạnh lùng: “Chỉ sợ thông minh quá lại không làm được việc thôi.”

“Tiểu Tuấn, không có chứng cứ rõ ràng, việc này không được nói bừa đâu!”

Cha nghiêm túc nói.

“Con biết. Anh Giang, buổi chiều anh có nói chuyện lới Lý Ái Quốc và cục trưởng tiền về việc quy hoạch kiến thiết cụ thể của xưởng gia công thịt này chưa? Đã hơn nửa năm rồi, mà còn chưa đâu vào với đâu, tiến triển vậy cũng quá chậm rồi nhỉ?”

Giang Hữu Tín nói: “Quy hoạch kiến thiết cụ thể, cũng đã nói rồi. Nhưng có điều, cảng thương đó kiên quyết nói bản thân mình chỉ đầu tư ba trăm vạn, còn khu Bảo Châu phải đầu tư vào hai trăm vạn, ông ta mới đồng ý kiến thiết. Giờ đã đầu tư vào đó 160 vạn rồi, vẫn còn hai đơn vị nữa.”

“Nếu tính cả huyện Hướng Dương, thì chỉ còn thiếu 1 đơn vị nữa thôi.”

“Đúng thế, việc này, anh nghĩ rằng thư ký Đường và huyện trưởng Lưu sẽ đồng ý thôi.”

Tôi cười nói: “Không đến lượt họ đồng ý, em đồng ý trước rồi.”

Cha và Giang Hữu Tín đều tròn mắt nhìn tôi. Không hiểu tôi nói thế là ý gì.

“Hì hì, con lấy danh nghĩa tổng công ti Đằng Phi Liễu Gia Sơn, nhập cổ phần 200 vạn, ngày mai sẽ đi gặp vị cảng thương này!”

Chị cả trợn tròn mắt, cha và Giang Hữu Tín đánh mắt sang nhìn nhau, gật gật đầu.

...

“Ôi chà chà, ông chính là chủ tịch tập đoàn Liễu của công ty Đằng Phi ư? Đã nghe danh từ lâu, giờ mới được gặp mặt...”

Lý Ái Quốc tiên sinh tròn vo vô cùng nhiệt tình, giống như là “lăn” đến vậy, bắt chặt lấy tay tôi, lắc qua lắc lại.

Việc này, phải điều động bác năm đích thân ra trận rồi. Dù là 200 vạn tôi cũng có thể điều động được, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, không tiện lộ mặt.

“Tổng công ty phát triển thực nghiệp Đằng Phi tỉnh N” đùng nói là ở khu Bảo Châu, dù là ở tỉnh N, cũng rất có danh tiếng, tên của bác năm đã lên báo tỉnh một lần. Còn trên “Nhật báo Bảo Châu” thì thành chuyện cơm bữa rồi.

Lý Ái Quốc đã đến hơn nửa năm, tất nhiên cũng biết tên của Liễu Tấn Văn.

Bác năm thò tay ra để mặc ông ta bắt, chỉ nói một câu “Khách khí rồi.”

Tổng tông ty Đằng Phi giờ đây đã có sản nghiệp gần tiền ức, bác năm thật sự đã có tiền vốn rất dày!

“Anh bạn trẻ, là cậu?”

Sau khi khách khí với bác năm một chập, ông chủ Lý lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của bổn thiếu gia tôi.

“Ha ha, ông chủ Lý, đây là cháu trai tôi, về sau tổng công ty Đằng Phi sẽ đưa cho nó quản, tôi mang nó đến gặp mặt ông.”

Bác năm cười đáp.

Thực ra hôm nay đến thăm dò Lý Ái Quốc, nguyên nhân cụ thể tôi không nói ra, chỉ nói là do cha tôi sắp đặt. Bác năm cũng không hỏi thêm, mà chỉ gật đầu đồng ý.

“Ừm, hóa ra là thế, ôi chà, Liễu tiên sinh thật là thiếu niên tuấn tú, còn trẻ hơn cả tinh anh trong giới thương nhân Hồng Kông chúng tôi...”

Lý Ái Quốc ngay lập tức quay sang nịnh nọt tôi.

Vị thư ký mặt hầm hầm hôm qua, đầu tiên là lộ ra vẻ kinh ngạc, rồi ngay lập tức cười tươi như hoa, vội vàng nhường chỗ cho chúng tôi, đứng dậy rót trà.

Lý Ái Quốc và thư ký của ông ta ở trong một gian của phòng tiếp đón khu. Phòng của sở tiếp đón khu tất nhiên có điều kiện tốt hơn là của huyện Hướng Dương, là một gian lớn, có một phòng khách cũng khá rộng.

Còn về phòng ngủ, thì chỉ có một gian rồi, thấy người ta thân mật thế kia, cũng không có ý định giấu giếm người khác.

“Lý tiên sinh, bác năm tôi không nói giỏi tiếng phổ thông, nên tôi đến đây thay bác năm tôi nói về tình hình gia nhập cổ phần, thế nào?”

Vừa ngồi tôi cũng không vòng vèo nhiều nữa, đi thẳng vào vấn đề.

“không vấn đề gì, hai vị ông chủ Liễu ai đến nói chuyện cũng vậy thôi...”

“Lý tiên sinh, chúng tôi dự định đầu tư vào 200 vạn, không biết ý của Lý tiên sinh thế nào?”

Tôi nói tùy tiện, hình như hai vạn không phải là con số nhỏ.

Bác năm thò tay ra, ngay lập tức lấy ra một tờ chi phiếu có ghi số ở trên đó, bên trên con số 2 làm người ta hoa cả mắt.

“Ôi chà chà, ông chủ Liễu đúng thật là người giàu có...Tất cả vấn đề đều dễ thương lượng mà...”

Lý Ái Quốc xoa tay, vô cùng hưng phấn.

“Lý tiên sinh, không biết công ty của mình ở Hồng Kông tên là gì, mở ở khu nào của Hồng Kông thế?”

Tôi vẫn hỏi rất tùy ý.

“Ồ, công ty chúng tôi tên là ‘công ty trách nhiệm hữu hạn Hưng Phát Hồng Kông’, ở Động La Loan....A Kiều à, mang giấy phép hành nghề của chúng ta ra đây cho ông chủ Liễu xem...”

Vị thư ký tên A Kiều đó quay người đi vào trong, một lúc sau quả nhiên lấy ra một tờ giấy phép kinh doanh. Kiếp trước tôi cũng đã từng làm việc cho doanh nghiệp vốn đầu tư Hồng Kông ở miền duyên hải, nên tôi cũng đã từng nhìn giấy phép kinh doanh của Hồng Kông, có đối chiếu tiếng Anh và tiếng Trung, dùng chữ phồn thể.

Cái giấy phép hành nghề này cũng thật là ra dáng, một trăm người thì có đến 99 người không phân biệt được thật giả, nhưng không may, bổn thiếu gia lại là 1 người còn lại đó.

Mặc dù tôi không phải là người trong ngành, nhưng Lý Ái Quốc cũng không ngờ được, tên nhỏ tuổi này lại là người tinh thông tiếng Anh. Nếu ông ta không lấy ra cái tờ giấy phép kinh doanh này thì thôi, đã lấy ra rồi, bổn thiếu gia vừa liếc qua, ngay lập tức nhận ra ba chỗ không khớp với nhau trên tờ giấy đó.

Có lẽ ông ta cũng không hiểu những từ tiếng Anh trên tờ giấy này viết gì, tên tiếng Trung và tiếng Anh của công ty không phù hợp với nhau. Khi mời người làm giả, có lẽ trình độ tiếng Anh của người đó cũng chẳng ra gì, chỉ muốn cho xong nhanh việc, nên chỉ thay đổi tên tiếng Trung vốn có, còn để nguyên tên tiếng Anh.

Này, thôi đi, có làm giả cũng phải chuyên nghiệp chút chứ!

Không còn gì để nói, vị tiên sinh Lý Ái Quốc này, chính là một tên lừa bịp.
Bình Luận (0)
Comment