Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 230

Chị Tiểu Thanh đã chuẩn bị cho tôi một căn phòng lộng lấy rồi. Với các vị trí đã sắp xếp (Hắc Tử có chức vị là chủ tịch hội đồng quản trị khách sạn thu thủy), Lâm tổng (đại hải là tổng giám đốc điều hành), Liễu tổng(là tống giám sát nghiệp vụ kiêm điều hành) ba người họ trong lòng vừa vui lại vừa có chút lo lắng. Tất cả nhân viện từ trên xuống dưới của khách sạn này sẽ có những đánh giá riêng hơn nữa lại có những cán bộ của khu Xà Sơn này đến thị sát nữa, ba vị này trước nay chưa từng trải qua, đương nhiên sẽ cảm thấy có chút căng thẳng.

Trong mắt ba người Hắc Tử, lần này tôi đến là với thân phận “Cha mẹ chồng”, bọn họ lại là những “Con dâu con rể”, sẽ nhận khen ngợii hay phê bình trong lòng họ đang có những suy nghĩ riêng.

Tiểu Thanh đích thân đến đón tôi.

Từ sau hai lần mệt mỏi ngồi tàu hỏa tới đây, tôi đã hạ quyết tâm lần tới đến Giang Khẩu, chỉ đi máy bay. Tuy ngồi máy bay phải đến Đại Ninh mấy tiếng này dù sao cũng hơn là 20 tiếng ngồi trên tàu hỏa. Đương nhiên sau khi đường cao tốc được xây dựng xong thì ô tô lại là sự lựa chọn không tồi.

Từ tháng 9 tới nay chị Tiểu Thanh đã lấy được bằng lái xe rồi.

Khách sạn có tất cả 5 chiếc ô tô, hai chiếc là Santana, một chiếc xe hàng nhỏ, hai chiếc loại vừa. Trong đó một chiếc Santana dành cho Hắc Tử và Đại Hải dùng, chiếc còn lại là của chị Tiểu Thanh . Dù sao trên danh nghĩa chị ấy cũng là nhà đầu tư tôi cũng cần cho chị chút gì đó trong tay.

Dù sao chị cũng là người giúp đỡ tôi, chẳng nhẽ lại không hoàn toàn tin cậy?

Khi đó công nghiệp toàn cầu đẫ đi vào giai đoạn phát triển nhanh chóng, sự ấm lên của trái đất cũng không rõ ràng như sau này, vào tháng 5 tại Bảo Châu, thi thoảng cũng mặc áo dài tay, nhưng thành Giang Khẩu ở vĩ độ thấp hơn bảo châu cho nên vào tháng 4 đã là mùa xuân rồi. chị Tiểu Thanh mặc chiếc váy tím, đứng trước cửa đón tại sân bay, khuôn mặt Thanh tú, đôi lông mày lá liễu lộ ra những nét đẹp quyến rũ nữ tính, quấn hút bao ánh mắt đàn ông,

Chị Tiểu Thanh rất nôn nóng, một tiếng trước đã đứng trước cửa sân bay rồi. may mà máy bay đến đúng giờ không thì đôi chân chị sợ là đứng không vững nữa.

Khi đó nha nội vẫn chưa có hứng thú với đồ hiệu, các hãng nổi tiếng trên thế giới vẫn chưa vào tới nội địa, bổn nha nội tuy rất coi trọng ăn mặc, những quần áo mang theo cũng không nhiều, may khi đó là đầu xuân nên một chiếc sơ mi cũng đủ ấm.

“Tiểu Tuấn, ở đây…”

Thấy tôi chị Tiểu Thanh liền vui mừng vẫy tay gọi,

Thực ra chị ấy cũng không cần vẫy tay, bổn nha nội chỉ cần quay mình là đã nhìn thấy rồi. nếu như chị biết, tôi rất chú ý tới những người đẹp, mà cô áy xinh đẹp trẻ trung mặc bộ đồ tím như chị điển hình của mỹ nữ thành thị, làm sao có thể không nhìn chứ?

Tôi mỉm cười đị lại gần, giơ hai tay ôm lấy chị.

Chị Tiểu Thanh liền đỏ mặt tim đập loạn nhịp. Đây.. đây là lần đầu tiên tôi ôm chị.

Đương nhiên Tiểu Thanh cũng ôm lấy eo tôi, nhẹ nhàng ngả đầu vào vai tôi. Tiểu Thanh thuộc những cô gái nhỏ nhắn, chỉ cao trên mét sáu một chút, nhưng tôi lại ra dáng của một nam tư hán, cao trên mét bẩy, có lẽ vẫn còn độ tuổi cao, sau này tôi cao gần mét tám, năng trên 60 cân, đương nhiên bây giờ vẫn chưa đạt đến chuẩn đó, nhưng căn bản cũng thuộc tuyp “Anh hùng hào kiệt” haha .

Sau đó tôi nhẹ nhàng bỏ hai tay ra, chị Tiểu Thanh đương nhiên cũng vẫn giữ “Nét thục nữ” nhất định, tuy nói Giang Khẩu là con rồng sau cải cách mở cửa, khi đó phong kiến xã hội vẫn còn khá nặng nề.

“Á, tiểu Tuấn, sao em..em lại đeo kính?”

Vừa rồi chị Tiểu Thanh hơi kích động không chú ý đến tôi đeo kính mà lại là đôi kính râm đen nữa thật giống kiểu dọa nạt người.

“Có phải học hành khổ quá, nên cận thị không?”

Tiểu Thanh quan tâm hỏi.

Tôi cười nói: “Không phải, đi thôi”

Đeo kính đâu phải bị cận chẳng qua chỉ làm đẹp chút thôi.

Tuy tôi đã sớm nhắc mấy người Hắc Tử không được lộ thân phận thật của tôi, coi như tôi là em họ xa của chị Tiểu Thanh , nhưng vẫn phải làm cho mình già đi một chút. Nếu không người ta lại dị nghị, hai vị phó tổng mời đến nhất đinh là những anh tài trong nghề, lợi hại vô cùng, nếu như bọn họ thấy nha nội chẳng qua chỉ là một đứa trẻ 16 tuổi thì không biết trong lòng sẽ nghĩ gì nữa.

Theo tôi đánh giá, thì họ rất phục Hắc Tử vì tính kiên định của anh ta, còn Lâm tổng và Liễu tổng sợ là vẫn chưa đạt được mức đó. May mà công việc tôi giao cho họ cũng rất rõ ràng, Hắc Tử là tổng phụ trách, Đại Hải chủ yếu phụ trách tiếp đón những người bạn chính phủ, chính vì có những người như vậy mới có cái chức trưởng tài này. Tuy chỉ mang cái danh tổng giám đốc nhưng không quản lý công việc của khách sạn. Tiểu Thanh chỉ quản lý tiền bạc, việc hàng ngày tại về quản lý là tôi để cho chị học hỏi thêm, không được tùy ý tham gia.

Thời cơ chưa đến.

Công việc quản lý này cần phải thành thạo mới được, cho nên mới cần có quá trình học tập.

Chị Tiểu Thanh cần túi cho tôi, trong túi chỉ là một bộ quần áo để thay, thực ra đây cũng là thừa, tại thành phố lớn như Giang Khẩu làm sao không mua được quần áo chứ. Chỉ là thấy khi ra khỏi nhà không mang theo túi thì thấy thiếu thiếu.

Tôi cười đưa túi cho chị.

Làm như vậy, cũng coi như dần dần thiết lập một hệ thống, không cần nói hệ thống phân cấp trên dưới, việc phân việc thế này là cần thiết.

Chị Tiểu Thanh dựa sát vào tôi, với dáng vẻ rất hạnh phúc.

Xe vừa dừng tại bãi đậu xe đã trông thấy biển quảng cáo lớn với hàng chữ : “Nhiệt liệt chúc mừng buổi lễ khai trương long trọng của khách sạn Thu Thủy ngày 28 tháng 5”, mà lại được viết bằng hai thứ tiếng trung –Anh nữa, quảng cáo này thật không tồi.

Lên xe thấy chị lái xe rất thành thạo, tôi cười nói: “Tiểu Thanh , càng ngày càng giỏi đó”

Chị Thanh cũng nhìn tôi, mỉm cười. thấy đôi tay trắng nõn nà với đôi chân trắng mịn của chị lộ ra dưới chiếc váy, thật sự là tôi lại có những suy nghĩ xấu.

Chuyến đi Giang Khẩu lần này là một thể nghiệm lớn với tôi.

Xe chạy đến khách sạn thu thủy tại khu xà sơn, cũng khoảng 40 phút.

Cách đó vài trăm mét đã trông thấy chiếc đèn neon treo trên biển của khách sạn “ Khách sạn Thu Thủy” 5 chữ lại là chữ của cha. Cha đã tự mình rèn chữ, những nét chữ rõ ràng, đậm nhạt đúng kiểu, cửa hàng của con trai nhờ cha viết chữ cũng là lẽ đương nhiên.

Chưa đến cửa đã trông thấy Hắc Tử và Đại Hải đang đứng đợi. mấy tháng không gặp Hắc Tử vẫn vậy, hai tay để ra sau lưng, áo đen quần xanh với đôi giầy da đen, tràn đầy tinh thần, tuy vị chủ tịch này không hiểu về quản lý khách sạn, nhưng cũng chẳng ai dám gây sự.

Còn đại hải, càng ngày càng béo tròn, có chút gì đó going với tư thái của Lý Ái Quốc “Thương nhân Hồng Kông” cười mỉm, nhìn thế nào cũng có chút giống với đức phật, đây cũng không sai.

Hai huynh đệ này, không phải đã nói là không cần làm bất cứ việc chào đón nào sao? Lần này tôi đến, chính là “Lặng lẽ tiến vào, không được bắn sung” làm như thế này ai cũng biết tôi đến, còn có gì gọi là lặng lẽ đến khảo sát nữa chứ?

Được, đã không thể lặng lẽ thì cho rõ ràng vậy.

“Liễu thiếu gia, đến rồi!”

Xe vừa dừng xe, Đại Hải tiến nhanh về phía trước,mở cửa, giữ tay lên trên thành xe, tránh cho tôi chạm đầu vào đó, cười tươi chào đón.

Tên tiểu tử này, vừa đến đây chín tháng, lại có “Phong cách tư sản như thế này chứ? Thật không ngờ.

“Anh được lắm. lâm tổng, có phải món ăn của khách sạn quá ngon, nên anh mới nhanh thành trái bóng thế này”

Tôi cười vỗ vai anh ta.

Đại hải cười híp mắt nói: “Liễu Thanh của chúng tôi, vô cùng đẹp”

“Anh béo đáng chết kia, lại nói tôi đấy hả”

Tiểu Thanh liền lên tiếng, cười đứng bên cạnh tôi

Tôi và Hắc Tử bắt ôm nhau, sau đó vừa đi vừa nói chuyện: “Càng ngày càng vạm vỡ đó”

Có lẽ là do sau khi ôm tôi Hắc Tử thấy điều đó.

“Sao Hắc Tử, đã đủ tư cách trêu ghẹo anh rồi chứ?”

Tôi cười nói.

Hắc Tử giơ ngón tay trỏ lên cười.

Ha ha, người này, đã thành chủ tịch của một khách sạn lớn rồi, mà vẫn giữ thói quen cũ.

“Đến phòng làm việc của em trước hay đến phòng nghỉ ngơi 1 chút”

Chị Tiểu Thanh hỏi.

Tôi kinh ngạc hỏi: “Em còn có cả phòng làm việc?”

Đại hải cười nói: “Cái đó còn phải nói, thiếu gia là ông chủ, thiếu phong của ai chứ sao thiếu của cậu được”

Tôi khoát tay nói: “Không cần thiết, để lại một phòng làm việc người khác sẽ nghĩ gì? Tôi từng nói rồi không cần đặc biệt quá.”

Có lẽ không lâu sau văn kiện cấm con cái của cán bộ lãnh đạo tham kinh doanh thương mại mới được phát tới toàn khu vực cả nước, khu vực trọng điểm này thì tuyệt đối không thể lộ ra, không thể phạm phải.

Trong nước có một thoi quen, chính sách mới, chỉ cần nắm được một vài người làm điển hình, cho nên không thể để cho bổn nha nội thành nạn nhân đầu tiên. Nếu như không phải cái danh “Nha nội” thì tôi đây chính là điển hình chính diện của lao động làm giàu.

Đại Hải còn định nói thêm cái gì, nhưng Hắc Tử gật đầu: “Liễu thiếu gia muốn làm thế nào thì làm thế?”

Đối với điểm này, chị Tiểu Thanh đương nhiên không nghi ngờ.

“Thế, đến phòng của em đi, phòng khách có thể làm phòng làm việc, cũng rất rộng rãi”

Tôi gật đầu, rất muốn chiêm ngưỡng căn phòng hào hoa của khách sạn rốt cuộc có quy cách gì. Khi đó Lâm tổng dẫn đường, Nhan Đổng và Liễu tổng đi hai bên cạnh tôi, đi qua đại sảnh rực rỡ, đến cầu thang máy.

Trong đại sảnh một nhân viên vệ sinh đang dừng tay đứng hành lễ với các cán bộ lãnh đạo cấp cao của khách sạn, đương nhiên cùng nhìn thấy bổn nha nội tại vị trí trung tâm, và trở thành trung điểm của anh nhìn.

Tôi lặng lẽ gật đầu.

Nhân viên huấn luyện rất tốt, hai người mời tới quả nhiên là lợi hại.
Bình Luận (0)
Comment