Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 241

Đến tháng 4, quan trường của khu vực Bảo Châu lại có sự biến hoá.

Trong đó hiện rõ nhất chính là chức vị bí thư uỷ thành phố Bảo Châu được thay đổi. Cha chút được gánh nặng của chức bí thư thành phố, thị trưởng Tô Chí Tân tiếp nhậm chức bí thư thành phố, theo thường lệ, chiếc mũ uỷ viên uỷ khu vực cũng đến lúc đội lên đầu rồi.Thay đổi lần này, giống như thuận lí thành chương, lực lượng cấp uỷ có sự biến hoá rất lớn. Bí thư lão Hoàng của đại liên công uỷ, rút lui về tuyến số hai, không đảm nhận chức phó bí thư khu vực nữa. Uỷ viên khu vực Bảo Châu tổng cộng có 11 thành viên, trong đó Chu Bồi Minh giữ 5 vé. Nghĩ đến xung đột giữa Lưu Văn Cử và Liễu, Nghiêm, Lưu Văn Cử đương nhiên thấu một vé cho Chu Bồi Minh rồi.

Tiếp nhậm chức bí thư khu vực đươc hai năm, nhiều khi trên hội nghị đảng uỷ, Chu Bồi Minh chiếm ưu thế hơn.

Nhượng bộ này của Nghiêm Ngọc Thành, ngược lại không có hại.

Trọng trách trên vai cha quả nhiên là quá nặng, một năm có 365 ngày, ngoài mấy

ngày nghỉ tết ra, công việc không lúc nào ngừng nghỉ. Trong thời gian nghỉ tết, người đến thăm hỏi tuyệt đối không ít, ngày 4-5 đầu năm lại phải lên tỉnh chúc tết lãnh đạo tỉnh, việc tiếp đón còn bận hơn cả ngày thường.

Điều kiện của uỷ viên khu vực mà Chu Bồi Minh đưa ra quả thực là rất hấp dẫn. Ngô Thu Dương 50 tuổi rồi vẫn có thể thăng quan tiến chức, làm lãnh đạo cục tài chính khu vực, mọi người đều ngạc nhiên.

Thực ra chỉ cần đồng chí Chu Bồi Minh và Diêu Ngữ Mai đồng ý, quyền lực cục trưởng nhất định rơi vào tay của Nghiêm Ngọc Thành, Nghiêm Ngọc Thành là người duy nhất phù hợp với chức vụ này. Nhưng Nghiêm Ngọc Thành nghĩ đi nghĩ lại, thấy Ngô Thu Dương vẫn là người thích hợp nhất. Ngô Thu Dương vẫn chưa tiếp nhận công việc tài chính bao giờ, điều kiện có lợi nhất đối với hắn là chính trực liêm khiết, tính nguyên tắc tổ chức cao. Một người không biết gì về tài chính lại có thể đảm nhận chức vụ trong cục tài chính. Nói về nghiệp vụ tài chính thì Tiêu Chí Hùng rất tinh thông, đương nhiên sau này sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của Ngô Thu Dương. Đến lúc Ngô Thu Dương về hưu, lí lịch của Tiêu Chí Hùng cũng chuẩn bị xong, theo trình tự tiếp nhậm chức cũng là điều đương nhiên.

Lần này, Ngô Thu Dương đảm nhận chức cục trưởng cục tài chính, rõ ràng muốn chuyền đạt thông tin tới mọi người, không biết ngày trước bạn làm cái gì, chỉ cần chọn đúng người mà mình đi theo, giống như hắn, dù bạn 50 tuổi, vẫn có cơ hội thăng tiến.

Thông tin này giống như một lời uy hiếp của người lãnh đạo, nó có tác dụng rất lớn.

Đương nhiên, dùng chức vụ cục trưởng cục tài chính để thay thế chức uỷ viên khu vực, Chu Bồi Minh có công lớn nhất, cho nên việc sắp xếp quyền lục cán bộ quân nhân, Chu Bồi Minh giao toàn bộ cho Nghiêm Ngọc Thành.

Trên thực tế, đây là một công việc tương đối vất vả.

Việc biên chế khu vực nhiều như vậy, " Một củ cải, một cái hố " tính là gì, thậm chí còn có " Hai củ cải, một gốc", hoặc " Ba, bốn củ cải mọc trên một cái gốc ", trong nháy mắt biến thành gần 200 " Củ cải", một cái gốc đương nhiên là không có chỗ cho củ cai đâm ra rồi. Những " Củ cải mới mọc lên này, có rất nhiều " Củ cải" cũ nhường chổ cho củ cải mới. Nếu sắp xếp toàn bộ một cách ổn thoả, nhất định đắc tội với không ít người.

Nhưng về phần của Nghiêm Ngọc Thành, thì đây là một cơ hội hiếm có.

Đúng lúc có thể nhân cơ hội này chỉnh đốn " Lại trì" một chút, có rất nhiều chổ bẩn cần phải thu dọn.

Hơn nữa hơn 200 cán bộ quân nhân, tạm thời vẫn chưa quen với công việc, nhưng sau một thời gian nữa, nhất đinh sẽ đi vào quy củ. Dùng tốt rồi, trong tương lai nhất định là lực lượng lòng cốt của Nghiêm và Liễu.

Quan hệ giũa cái lợi và cái hại, không phải Chu Bồi Minh không lắm rõ. Nhưng dựa vào tình hình trước mắt của bí thư Chu mà phân tích, ngoài đơn vị và chức chính trị đảng của huyện thành phố ra, chức vụ khác, cơ bản không quan tâm.

Thời gian không bao giờ đợi người, Nghiêm Ngọc Thành tranh những chức vụ đó không có ý nghĩa thực tế. Đợi những người này nắm giữ chức vụ quan trọng, Chu Bồi Minh cũng sớm về hưu, đương nhiên, cán bộ quân nhân có người đến chào hỏi, Chu Bồi Minh đương nhiên chiếu cố một chút rồi.

Kết quả là " Chờ giá cả trao đổi" như vậy là xong.

Với thân phận của Chu Bồi Minh, không nhất thiết phải trao đổi điều kiện với

Nghiêm Ngọc Thành, Chu Bồi Minh muỗn bỏ qua Nghiêm Ngọc Thành, trực tiếp đề cử Liễu Phổ Tài bí thư thành phố Bảo Châu, không phải là chuyện không làm được. Nhưng nghĩ thì như vậy, quan hệ của Nghiêm và Liễu rất tốt, không giống như những gì mà Chu Bồi Minh tưởng tượng. Việc cải cách thành phó tiến vào thời kỳ quan trọng nhất, lúc này đảng và chính phủ rất cần sự hợp tác của mọi người. Nghiêm Ngọc Thành đang trong giai đoạn" Nổi tiếng", rất có thể sẽ tiếp nhận chức bí thư khu vực. Nếu Chu Bồi Minh không thể bổ nhiệm trong tỉnh, mà phải về hưu, sống hết quãng đời còn lại ở khu vực Bảo Châu, không nhất thiết trước khi về hưu lại có chủ ý quyết liệt với Nghiêm Ngọc Thành như vậy?

Có thể nói hai vi Chu và Nghiêm đang thực hiện một vụ mua bán, người vui vẻ nhất chính là mẹ, vì chuyện đặc biệt này đã mở bữa tiệc rượu ở nhà, cám ơn Nghiêm Ngọc Thành.

Nhưng chuyên viên Nghiêm cũng thật lạ lùng, cơm vẫn chưa ăn xong, trong bữa cơm không ngừng bàn chuyện công việc, nói là phải nắm chắc công việc xây dựng dãy phố buôn bán và công viên Nhân Dân, tổ phê duyệt của chính phủ rất nhanh sẽ ban hành quyết định.

Đây cũng chính là tín trái ngược "Thực mạc ngôn tẩm mạc ngữ " của cha, Nghiêm Ngọc Thành cũng đường đường làm chuyên viên, không tiện nói nhiều, chỉ biết gật đầu. Mắt nhìn thấy chuyên viên Nghiêm bị người ta đáng, tôi ngồi bên cạnh Phi Phi liếc mắt, cười .

" Tiểu tử, cười cái gì vậy?"

Chuyên viên Nghiêm không làm gì được, chỉ biết véo tôi một cái.

" Nghe nói, cháu cam đoan với Phi Phi rằng cháu sẽ giúp cô bé thi đỗ đại học đúng không?"

Tôi cười nói: " Phi Phi thông minh như vậy, thi đại học thì có gì làm khó cô ấy ạ?"

Nghe vậy đột nhiên cô Giải Anh và Nghiêm Phi nhìn nhau cười, năm ngoái tôi dạy thêm cho Phi Phi, tiểu nha đầu này quả thực chăm chỉ lên rất nhiều, nhưng thành tích vẫn còn kém.

Mỗi ngày một tiếng đồng hồ các môn học trên lớp không đủ, thầy giáo và học sinh lại không tuân theo quy củ, thường xuyên động tay động chân, thơm nhau, hiệu quả của buổi học có thể biết được, có hạn chế.

Quả nhiên Nghiêm Ngọc Thành không phải là người ưa nịnh hót, nghiêm mặt nói: " Cháu nói thì dễ nghe, điều bác cần chính là hiệu quả thục tế."

" Chuyên viên Nghiêm, bác không tin cháu cũng được, chẳng lẽ đến con gái bác, bác cũng không tin hay sao....?"

Tôi vừa nói vừa lắc đầu, mọi người đều cười.

Nghiêm Ngọc Thành bị tôi chọc tức, nói: " Được, nếu Phi Phi không thi đỗ đại học, xem bác sử li cháu thế nào?"

Tôi cười: " Bác Nghiêm, bác đừng làm cháu sợ, Liễu Tuấn cháu, tuy gan không lớn, những lời hù doạ như vậy cháu không sợ. Nếu bác không tin, chúng ta có thể cá cược...."

" Cá cược cái gì?"

" Nếu Phi Phi thi không đỗ, cháu thua, tuỳ bác sử lí, nhưng nếu Phi Phi thi đỗ đại học, chúng cháu yêu nhau thế nào, bác không được quản."

Nghiêm Ngọc Thành vung tay lên, nói rất hào khí.

Chỉ nghe thấy âm thành" Đinh đinh đang đang " liên tiếp, thì ra là chiếc đĩa bị vỡ, nha nội tôi ngạc nhiên, thiếu chút nữa cắn vào lưỡi, cũng không biết làm như thế nào.

Nghiêm Phi đỏ mặt, vội vàng gọi : " Cha...."

Cô Giải Anh nói : " Anh Nghiêm, lớn tuổi rồi, lại còn làm lãnh đạo nữa, sao nói linh tinh gì vậy?"

Nghiêm Ngọc Thành cười, thái độ : " Bác là như vậy đó, tuy cháu sử lí ". Nếu lúc đó có cán bộ cấp dưới bước và, nhìn thấy sắc mặt của Nghiêm Ngọc Thành như vậy, sợ bệnh tim lại xuất hiện.

Tôi ngoan ngoãn nhìn Nghiêm Ngọc Thành, từ sắc mặt đó có thể đoán ra một chút mánh khoé.

Người này, không phải đã phát hiện ra cái gì sao? Cố ý dùng những lời khiêu khích tôi, nhưng nha nội tôi và " Chị Phi Phi", rất cẩn thận, trước mặt mọi người rất quy củ.

Cha cũng không quan tâm đến thái độ của Nghiêm Ngọc Thành, nhìn tôi hỏi: " Con dựa vào cái gì, nói quả quyết như vậy?"

" Phật viết: Không thể nói, không thể nói......."

Tôi cười trêu ghẹo.

Chuyện này, không những bây giờ không thể nói, mà sau này cũng không thể nói. Dựa vào dung mạo xinh đẹp của Phi Phi, thi một trường đại học bình thường còn cần "bạn trai" đi làm chuyện dối trá, mất hết cả thể diện.

Cô Giải Anh cười: " Tiểu Tuấn, tóm lại cháu có phương pháp gì vậy?"

Đối với cha, tôi có thể không nói, nhưng đối với cô Giải Anh thì không được, tôi cười: " Cô Giải Anh, phương pháp tốt nhất là cháu đang cố gắng dạy học cho Phi Phi, bây giờ cách kì thi đại học chỉ có 3 tháng, như vậy là đủ rồi."

Thấy tôi quả quyết như vậy, cô Giải Anh nửa tin nửa ngờ.

...................

Hai ngày sau, nha nội tôi lên huyện thành, trực tiếp tìm đến phòng làm việc của Bạch Dương ở ( N tỉnh nhật báo ) .

Bạch Dương đang viết bài, từ phía sau nhìn, thân hình gầy gậy mặc bộ quần áo màu trắng, chân vắt lên nhau, đi dép quai hậu màu xanh ngọc.

Bỗng nhiên một bông hoa thơm ngát xuất hiện.

" À...Tiểu Tuấn..."

Bạch Dương ngạc nhiên, vui mừng đứng dậy tiếp đón nha nội tôi. Bỗng nhiên có một đồng sự tò mò bước tới.

" Hi hi, Bạch Dương, đây là ai vậy? Bạn trai hả?"

Một đồng sự nữ đeo kính cười trêu chọc.

" Đúng vậy, Bạch Dương, tìm một người bạn trai đẹp trai như vậy, cậu cũng hơi quá đáng rồi đó. Nhưng đừng để chủ nhiệm Bành biết ..."

Một người đồng sư khác tiếp tục trêu chọc.

Ha ha, chủ nhiệm Bành, xem ra Bành Phi cuối cùng cũng lên chức phó chủ nhiệm, nói ra cũng đúng, bí thư Bạch không đích thân ra mặt, thân phận " Phò mã gia" Bành Phi ở đâu ra.

" Đừng có đứng đó mà nói hưu nói vượn nữa, đây là em trai tôi..."

Đồng nghiệp của chị Bạch Dương lập tức cười hi hi.

Xem ra quan hệ giữa chị và đồng nghiệp rất tốt, thường xuyên nói giỡn nhau. Là người luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu, nhà báo cũng không phải là những người bảo thủ.

Biết chị Bạch Dương thích hoa tươi, nha nội tôi đã mua tặng chị một bó.

" A, hoa này, hình như đã cắm qua rồi, có phải em lấy hoa trong lọ ở nhà mang đến đây tặng chị không?"

Chị Bạch Dương nhận hoa, rồi tìm một chiếc lọ cắm vào, vội vàng đi lấy nước đổ vào, miệng lẩm bẩm."

Bô dạng uất ức của tôi, kêu lên: " Không ngờ chị lại nghĩ xấu về em như vậy, trên đường đến đây, em thấy bên đường có nhiều hoa dại quá, liền dừng xe xuống hái, từ thành phố Bảo Châu đến Đại Ninh, cũng mất 5 tiếng đồng hồ mới đến nơi đó...."

Mặc dù câu nói này có chút khoa chương, nhưng cơ bản nó là sự thật.

Nhờ người ta làm viêc, tặng một bó hoa, cũng hơi hẹp hòi một chút đó, dù sao đây cũng là thành ý của em.

Tính cách của chị Bạch Dương rất tuỳ tiện, nghe thấy tôi giải thích như vậy, nhìn tỉ mỉ, quả nhiên có rất nhiều loại hoa, màu sắc khác nhau, cười nói: " Ít ra trong lòng em cũng có người chị này."

" Nói gì vậy ạ? Có khi nào em bỏ quên chị đâu."

Tôi tiếp tục " Miệng ba hoa", nịnh hót.

Bạch Dương cười ha ha.

" Nói đi, thằng quỷ, chị có thể giúp được em chuyện gì?"

Nha nội tôi 17 tuổi rồi, thân hình khoẻ mạnh, đột nhiên bị gọi là thằng quỷ.

Tôi làu bàu trong miệng, sau đó mới nói: " Chị Bạch Dương, chị có quen người trong cuội thi mĩ thuật sắp tới không?"

" Sao vậy, em muốn tham gia? Em biết vẽ?"

Chị hỏi, sắc mặt rất ngạc nhiên.

" Hi hi, nói đến hội hoạ thì em không biết nhiều....Nói cho chi biết nhé, ông chủ của Liễu Gia Sơn muốn tài trợ cho cuội thi mĩ thuật, và đã giao phó cho em mang tiền đến."

Tôi cười nói.

" Liễu Gia Sơn? Bác Năm hả? Không ngờ văn thư Phổ Văn lại nhiệt tình với việc công ích cho sự nghiệm như vậy...Không được."

Tôi cười hì hì, nghe thấy câu " Không được" toàn thân toát mồ hôi lạnh.

" Hi hi, hai chú cháu không phải đang có ý đồ gì đó hả? Muốn lợi dụng cuộc thi mĩ thuật để quảng cáo cho tông công ty Đằng Phi?"

Luc đó tôi mở to mắt, sớm biết Bạch Dương là người thông minh, không ngờ trong nháy mắt đã đoán ra ý đồ của tôi.

" Một người con gái thông minh, chị Bạch Dương, em luôn luôn ngưỡng mộ chị...."

Nha nội tôi giơ ngón cái lên, ý khen ngợi.

" Thế nào, bị chị đoán đúng rồi hả?"

Chị Bạch Dương đắc ý cười.

Tiểu a đầu này, kết hôn một-hai năm rồi, tính cách vẫn như trẻ con, cũng không biết đến lúc sinh con ra, có thay đổi chút nào không? Nhưng nếu thay đổi, thì cũng không lớn.

" Tôi cũng không có ý gì khác, việc tài trợ sư nghiệp công ích, là sự thật....Chị nói thật một câu, rốt cuộc có thể liên hệ với người của ban tổ chức hay không? "

" Hi hi, em từ ngàn dặm xa xôi đến đây tài trợ, mọi người đương nhiên phải chào đón nhiệt tình mới đúng, sao lại không chấp nhận? Đi thôi, chị đưa em đi.
Bình Luận (0)
Comment