Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 324

Những tin tức Bạch Dương mang đến thật sự quá quan trọng, về cơ bản tương đương với chỉ ra phương hướng cụ thể cho lần thị sát này của Lê lão, hơn nữa rất kịp thời, cha cũng không để ý thời gian đã muộn, nhất loạt gọi điện, triệu tập mấy vị tâm phúc này đến đây, mở cuộc họp khẩn cấp. Lê lão vừa đến thành phố Bảo Châu hôm nay, mới chỉ nghe báo cáo của chính phủ thị ủy, còn việc chính thức thị sát, thì phải đợi đến ngày mai.

Tôi bước vào cửa, mọi người quay ra nhìn tôi một chút, Đường Hải Thiên và Lương Quốc Cường hơi gật đầu, những người khác đều ngay lập tức thu ánh mắt lại, tập trung vào nét mặt của cha. Tôi lặng lẽ tìm một chiếc ghế, rồi ngồi xuống vào bên cạnh Liêu Thuận Lợi.

“Lần này Lê lão đến thị sát, đầu tiên là về công tác giáo dục tư tưởng Đảng viên và công tác tuyên truyền diễn biến phản hòa bình, đồng chí Bách Xuyên, công tác này đã triển khai thế nào rồi?”

Dung Bách Xuyên đẩy đẩy gọng kính, rồi đáp: “Bí thư Liễu, theo chỉ thị của thị ủy tỉnh ủy, từ tháng bảy năm ngoái, bộ tuyên truyền đã triển khai công tác tuyên truyền trên diện rộng ở toàn tỉnh, đã có chuyên đề riêng trên “Bảo Châu nhật báo”, và tiếp tục những công tác báo cáo tình hình. Các khu các huyện cũng đã tiến hành giơ cao lá cờ tuyên truyền, về mặt tổng thể, thì những văn kiện của trung ương và văn kiện của thị ủy tỉnh ủy, đều đã phát đến từng chi bộ, chúng tôi đã tổ chức nhiều lần kiểm tra xác suất, về cơ bản, các chi bộ Đảng đã triển khai thảo luận học tập chuyên đề....Còn về công tác giáo dục tư tưởng của Đảng viên, từ năm trước chưa khi nào ngơi nghỉ, những điều này đều có thể nhìn thấy trong ghi chép sách vở.”

Cha hơi gật đầu, rồi nói: “Vẫn phải đẩy mạnh hơn nữa.”

“Vâng, chút nữa tôi sẽ đi bố trí, bảo các khu các huyện phải treo cờ tuyên truyền ngay trong đêm, và làm lại tất cả biểu ngữ.”

“Thứ hai, Lê lão rất chú trọng đến mức sống của người dân cơ tầng, đặc biệt là những nhân công thất nghiệp. Việc này, trước kia do đồng chí Hải Thiên chỉ đạo.”

Cha đưa ánh mắt lên Đường Hải Thiên.

“Bí thư Liễu yên tâm, việc này, chúng tôi chưa hề nới lỏng. Không dám nói là từng người nghỉ hưu đều đã bố trí xong, nhưng ít nhất cũng tôi đã nâng cao tỉ lệ tái nghiệp của họ ở thành phố Bảo Châu, số lượng người thất nghiệp đã ít nhất trên toàn tỉnh.”

Đường Hải Thiên trả lời chắc nịch.

Người này giống như cha vậy, là một người có năng lực thật sự, đã nói được như vậy, có nghĩa là rất tự tin rồi.

“Vậy là tốt....Đồng chí Vệ Quốc, việc này, việc của chính phủ thành phố do anh đảm nhiệm, anh và đồng chí Hải Thiên cùng báo cáo với Lê lão.”

“Vâng.”

Lôi Vệ Quốc cũng gật đầu đánh rụp.

“Đồng chí Quốc Cường, công việc vệ sĩ, phải nhanh chóng tiến hành, đừng lơ là.”

Lương Quốc Cường có tác phong người lính, ngay lập tức đứng thẳng người dậy, kiên định nói một từ “vâng!”

Thực ra sự an toàn của Lê lão ở thành phố Bảo châu, đều đã được bảo vệ hết rồi, nhiệm vụ của Lương Quốc Cường, chỉ là khống chế những tình huống có thể phát sinh, không được để xảy ra nhưng sự việc “ác tính”.

Điều này tất cả mọi người đều biết.

La lại nói rất nhiều vấn đề cụ thể, dặn dò từng người một, hội nghĩ tiến hành đến hơn 12 giờ.

Khi hội đã gần tàn, đột nhiên tôi chêm vào một câu: “Lê lão đã làm công tác cách mạng một đời người, nên rất chú trọng tới việc giản dị mộc mạc, cháu nghe nói ông ấy rất ghét những cán bộ nông nổi lãng phí...”

Cha gật đầu, nói: “Câu nhắc nhở này rất đúng, mọi người đều phải chú ý một chút, tôi thấy đừng mặc âu phục nữa...”

Một câu nói, làm cho mặt mọi người đều nở ra nụ cười.

Cha thì đi cùng Lê lão, bổn thiếu gia thì đi cùng Bạch Dương.

Buổi sáng ngày thứ hai, như thường lệ, sau khi tôi tập thể dục và tắm rửa xong xuôi, ngay lập tức lái xe đến khách sạn Thu Thủy.

Với sự nổi tiếng của khách sạn Thu Thủy ở thành phố Bảo Châu, tôi chưa từng điều tra, hoàn toàn dựa vào cảm giác. Kinh tế của thành phố Bảo Châu phát triển nhanh chóng, vượt qua sự dự liệu của mọi người, thậm chí đã vượt qua cả dự liệu của Nghiêm Liễu và cả ông “biết tuốt” là bổn thiếu gia nữa. Nhưng nếu nói về phương diện các hạng mục vui chơi giải trí, thì thật là kém cỏi so với thành phố Đại Ninh và Hồng Dương. Nơi thật sự là đẳng cấp, chỉ có một khách sạn Bảo Châu và một khách sạn Tú Thành, lại còn toàn là phòng tiếp đón của chính phủ thành phố nữa, chẳng phù hợp chút nào với địa vị kinh tế hiện thời của thành phố Bảo Châu.

Đây là tâm niệm đầu tiên để tôi quyết định xây dựng khách sạn Thu Thủy ở thành phố Bảo Châu. Trong ký ức của kiếp trước, tổng lượng kinh tế của thành phố Bảo Châu đứng cuối cùng trong tỉnh N, nhưng đã có gần mười khách sạn ra trò. Giờ đây tất cả đều thay đổi rồi, thành phố Bảo Châu đang dần dần trở thành ngôi sao sáng về kinh tế trên bầu trời tỉnh N. Khách sạn lớn như Thu Thủy nhất định sẽ có con đường phát triển sáng lạn.

Sự thực cũng như vậy, khách sạn Thu Thủy đầu tư vận hành mấy tháng, hiệu ích rất tốt. Tất nhiên, tạp hời không thể đọ với khách sạn lớn Thu Thủy ở thành phố Giang Khẩu, nhưng viễn cảnh vô cùng lạc quan.

Lần đầu tiên Lương Thiếu Lan nắm trong tay một cơ nghiệp lớn như vậy, nên rất cẩn thận, từng chút một, như bê một tấm thủy tinh dễ vỡ vậy. Mặc dù quản lý cụ thể đã có giám đốc được phái từ Giang Khẩu đến phụ trách, nhưng là tổng giám đốc của khách sạn, cô ấy rất yêu nghề. Chẳng phải sao, tôi vừa bước vào đại điện khách sạn, đã gặp phải cô ấy rồi.

Tổng giám đốc Lương ăn mặc không hề hào hoa, chỉ mặc một chiếc áo lông chim bình thường, màu hồng đậm, cô ấy thích những màu nổi như thế này. Trên mặt cũng không đánh phấn, mà để mặt mộc. Nếu là người không quen, có lẽ chẳng ai có thể liên hệ giữa một người con gái bình thường thế này và cái chức tổng giám đốc khách sạn Thu Thủy.

“Tiểu Tuấn?”

Lương Thiếu Lan vừa nhìn thấy tôi bèn lộ vẻ bất ngờ.

“Chị Thiếu Lan.”

Tôi mỉm cười gật đầu.

“Sớm thế này, chị làm gì thế?”

“Ha ha, không ngủ được, đến xem thế nào. Chị bảo mọi người làm vệ sinh cho tốt vào. Nghe nói có nhân vật cỡ lớn sắp từ trung ương xuống đấy.....Trước kia tôi còn dậy sớm hơn đây nhiều.”

Lương Thiếu Lan cười nói.

Đây cũng phải.

Trước kia tổng giám đốc Lương là người bán bánh mỳ, có ngày nào không phải là bốn năm giờ đã tỉnh dậy rồi?

Xem ra tin Lê lão đến thị sát thành phố Bảo Châu đã truyền đi rất nhanh.

Nhưng có điều Lương Thiếu Lan dựa vào cái uy của người tổng giám đốc, đến đây để nhắc nhở vấn đề vệ sinh đúng là làm kinh động lòng người.

Tôi cười nói: “Chị Thiếu Lan, những công việc cụ thể thế này, chị cứ giao cho người dưới làm là được rồi mà.”

Lương Thiếu Lan nhìn chung quanh một lúc, không thấy mấy người chú ý, mới thấp giọng nói: “Cậu cũng biết mà, tôi không biết quản lý khách sạn. Nhưng ít nhất là, tôi có thể làm cho mọi người cần mẫn hơn một chút.”

Câu này đúng là có lý.

Tôi cười giơ ngón tay cái ra về phía cô ấy.

“Xảo Nhi bao giờ đến đây? Cô ấy đã điện thoại cho chị chưa?

“Ừ, hôm nay có lẽ đã phải đến rồi. Tôi bảo đưa người đi đón nó, mà nó bảo không cần.”

“Đúng là không cần mà. Em đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi. Thành phố Đại Ninh cũng đã bố trí người đón ở sân bay.”

“Ừm. Vậy thì tốt rồi...”

Lương Thiếu Lan gật đầu lia lịa, trên mặt lộ vẻ vui mừng.

Với quan hệ của tôi và Xảo Nhi, trong nhà cô ấy có lẽ chỉ có Lương Thiếu Lan là biết rõ nhất, Lương Kinh Vĩ có lẽ cũng mập mờ đoán được một chút, nhưng chưa từng nói gì với tôi về vấn đề này. Hơn nữa giờ đây Lương Kinh Vĩ cũng rất bận, theo ký ức kiếp trước, thì anh ấy có lẽ được đề bạt lên làm phó đoàn trưởng, kêt quả năm trước đã được đề cử lên làm trưởng khoa chiến khoa, cũng là cấp phó đoàn. Nếu so sánh ra thì, phó đoàn trường của binh đoàn bộ binh chủ lực và khoa trưởng chiến khoa, thật sự là bên chín lạng bên nửa cân. Nhưng nếu nói về kinh nghiệm, thì bản thân tôi thấy rằng Lương Kinh Vĩ làm cái chức trưởng khoa này tốt hơn. Dù sao thì cũng đã có kinh nghiệm dẫn dắt binh, còn phải có kinh nghiệm tham mưu mới tốt, càng có lợi cho bước đường phát triển sau này của anh ấy.

Lương Thiếu Lan thấy tôi sắp xếp cho Xảo Nhi chu đáo vậy, biết rằng Xảo Nhi có vị trí rất lớn trong lòng tôi, đây là nguyên nhân tại sao cô ấy rất vui.

“Ý, Tiểu Tuấn, vậy cậu đến khách sạn sớm như vậy làm gì? Chắc vẫn chưa ăn sáng phải không? Đi nào, tôi đưa cậu đi ăn sáng.”

Tôi cười: “Thôi ạ, em còn một người bạn, tối qua ngủ ở đây, giờ em đến đón chị ấy.”

“Bạn gì thế? Ôi chà, sao cậu không nói sớm cho tôi một câu, để tôi bảo họ chăm sóc đặc biệt chứ!”

“Chăm sóc đặc biệt thì không cần đâu ạ, cán bộ trong tỉnh, là khách cha em mời đến. Hôm nay phải đi báo cáo ở đoàn thị ủy.”

Vừa nghe đến câu khách của cha em mời đến, Lương Thiếu Lan càng cẩn thận hơn.

Có thể dùng đến từ “mời” này của bí thư thị ủy, lại còn phải bảo đích thân bổn thiếu gia tôi đi đưa đón, chắc chắn thế lực không nhỏ.

“Vậy, vậy tôi đi cùng cậu.”

Tôi hơi đau đầu. Bạch Dương là tuyêt sắc giai nhân, không biết sau khi Lương Thiếu Lan nhìn thấy thì sẽ nghĩ gì đây. Chắc chắn sẽ nói vài câu trước mặt Lương Xảo cho mà xem.

“Thôi chị ạ, em tự đi là được rồi. Tổng giám đốc Lương đích thân xuất mã, người khách đó chắc chắn sẽ ngại lắm.”

Tôi cười từ chối.

Lương Thiếu Lan đỏ mặt, rồi lý nhí nói: “Người khác nói vậy thì thôi, cậu không phải là không biết bản chất thật của tôi, lại còn cạnh khóe tôi nữa à?”


Tôi nghiêm mặt nói: “Chị Thiếu Lan, chị nghĩ như vậy là không đúng rồi. Chị xem xem Xảo Nhi bây giờ đó, đường hoàng phong thái của lãnh đạo.”

Lương Thiếu Lan bĩu môi nói: “Tôi đọ với nó ấy à? Nó đi theo cậu, không biết học được bao nhiêu thứ?”

Đây là lời nói thật.

Tôi được khen, thấy rất vui, bèn cười nói: “Chị đi làm việc của chị đi nhé, em đi đón khách cái đã.”

“Ừm...”

..................

Khách sạn Thu Thủy thành phố Bảo Châu về cơ bản giống với khách sạn Thu Thủy thành phố Giang Khẩu, tòa nhà chính cũng có chín tầng, diện tích rộng hơn khách sạn Thu Thủy ở Giang Khẩu một chút. Đương nhiên điều này chủ yếu là do giờ đây đất ở thành phố Bảo Châu vẫn rẻ hơn so với những nơi khác, nên đã chiếm được nhiều đất hơn. Cùng là một khách sạn, nếu giờ đây xây ở thành phố Giang Khẩu, thì tổng đầu tư không thấp hơn năm nghìn vạn, còn ở thành phố Bảo Châu, thì thực tế chỉ cần bỏ ra chưa đến một nghìn vạn. Chủ yếu là do sự khác biệt về giá cả.

Phòng của Bạch dương ở tầng tám, phòng 9006.

Mặc dù thành phố Bảo Châu không kỵ số lẻ, nhưng đã là khách sạn con của khách sạn Thu Thủy lớn, thì ở những mặt này cũng phải làm cho giống nhau. Thực ra sự khác biệt này, có lúc cũng dẫn đến sự hiếu kỳ của khách đặt phòng, họ hỏi han một chút. Người phục vụ liền giải thích cho họ một hồi, bất giác, đã làm công tác tuyên truyền cho khách sạn Thu Thủy lớn.

Ưu thế tâm lý của con người kỳ diệu đến vậy. Lúc đó, người Bảo Châu phải thường xuyên đi công tác đến những thành phố như Giang Khẩu và Nam Phương là không nhiều. Trong mắt đa số mọi người, thành phố Nam Phương và thành phố Giang Khẩu cũng giống như những thành phố nước ngoài vậy, rất phú quý phồn hoa, là một nơi như thiên đường vậy. Nghe nói tổng bộ của khách sạn Thu Thủy nằm ở thành phố Giang Khẩu, rất nhiều người hãnh diện vì được bước chân vào khách sạn này.

Không có cơ hội đi đến thành phố Giang Khẩu, vậy thì ở nhà hưởng thụ một chút “phục vụ của Giang Khẩu” cũng được rồi.

Tôi đến phòng 9006, đang định giơ tay gõ cửa, thì phát hiện ra cánh cửa không khóa, bèn đẩy cửa đi vào, Bạch Dương đã thu dọn gọn gàng, đang ngồi chuốt mi trước bàn trang điểm.

Hộp trang điểm Lancôme đó chính là một hộp chuốt mi, nổi tiếng trên toàn thế giới, độc nhất vô nhị.

Tôi nhẹ nhàng đi đến đằng sau Bạch Dương.

Trong gương, Bạch Dương khẽ nhoẻn miệng cười, dịu dàng nói: “Không được làm bậy đấy nhé, nếu như tôi có vẽ mèo lên mặt thì cậu phải bắt đến đấy!”

Bổn thiếu gia ngay lập tức chán nản vô cùng.

Dường như khi tôi ở bên cô ấy, mặc dù không có hình tượng gì tốt đẹp, nhưng cũng không có “thói quen xấu động tay động chân” mà. Sao cô ấy lại nghĩ tôi đến làm loạn cơ chứ?

Trong mắt tôi, Bạch dương không chỉ là một mỹ nữ, mà là một đảo nhỏ ấm áp. Chỉ cần ở cùng cô ấy, tôi liền cảm thấy hết sức bình yên, không có chút áp lực nào hết.

Tôi rất thích cảm giác này.

Khi ở cùng với Hà Mộng Doanh, tôi cũng có cảm giác này, nhưng tôi và cô ấy là bạn hợp tác, cuối cùng cũng chỉ liên kết với nhau bằng sợi dây lợi ích mà thôi, cảm giác này không đơn thuẩn, ít nhiều cũng có cảnh giới.

Bổn thiếu gia rất ngoan ngoãn thật thà, quả nhiên không động chân động tay phá bĩnh gì hết, ngoan ngoãn ngồi lên đầu giường, nhìn cô ấy trang điểm một cách rất hứng thú, thỉnh thoảng lại phát ra những lời nói khen ngợi.

Bạch Dương cố trấn tĩnh, chuốt mi xong, bắt đầu đến đánh son.

Có lẽ vì lý do tuổi tác, môi Bạch Dương thiếu một chút sắc máu. Không giống Nghiêm Phi, đang vào độ tuổi thanh xuân, nên da căng phồng, đầy nhiệt huyết, hoàn toàn không cần dùng bất cứ loại mỹ phẩm nào, nhiều lắm thì khi trời khô cô dùng ít thuốc nẻ.

Bạch Dương vừa đánh son xong, ngay lập tức trở nên diễm lệ.

Tôi đột nhiên lắc đầu thở dài, nói: “Thôi em đi thì hơn, nếu không cứ thế này thì mê muội chết con nhà người ta mất....”

Vừa nói tôi vừa đứng dậy.

Tay Bạch Dương đột nhiên run, ngay lập tức để lại vết son trên cằm, tức đến độ nhìn tôi với ánh mắt nảy lửa.

“Cậu đền đi!”

Tôi ngay lập tức chắp hai tay vào lạy: “Đại tiểu thư đừng giận, con đây sẽ tạ lỗi với bà!”

Bạch Dương cười “khanh khách”, rồi cầm tờ giấy ăn lên lau vết son một cách cẩn thận, lườm tôi, rồi nói: “Lần sau không được làm bậy nữa, nếu không tôi không tha cho cậu đâu!”

“Được, lần sau em còn làm loạn nữa, thì em không những giúp chọ tô son, còn giúp chị vẽ lông mày nữa!”

Tôi vốn chỉ là nói bừa một câu thôi, không có ý gì muốn chiếm lợi cả, không ngờ đã chọc giận đại tiểu thư, đột nhiên xông đến đánh tôi. Bổn thiếu gia không có sự phòng bị nào hết, chỉ đành giơ đầu cho cô ấy gõ mấy cái, nhưng rồi lại cười đểu không ngớt.

“Cậu cười cái gì?”

Bạch Dương tiếp tục giả bộ giận tôi.

“Tại sao chị lại tức thì, em cũng vì thế mà cười thôi.”

Tôi mỉm cười nói.

Ngay lập tức Bạch Dương đỏ mặt, giả vờ xông ra!

“Được rồi được rồi. Em sợ chị rồi....Em ngồi ở một bên đợi!” Tôi vội vàng đầu hàng, đi ra ngoài, đến cửa, cuối cùng không chịu được nói một câu: “Niềm vui của đêm động phòng, là do người vẽ mày!”

Bạch Dương xấu hổ, thuận tay cầm tập giấy ném vào người tôi, rồi quay đầu đi, dựng thẳng vai, nhất định đang cười khúc khích.

............

Sau khi đưa Bạch Dương đi săn sáng ở khách sạn Thu Thủy xong, tôi lái xe đến đoàn thị ủy, gặp bí thư đoàn thị ủy Trầm Quân. Trầm Quân khoảng ba mươi tuổi, là người ở huyện Bảo Tây, xuất thân từ nhà giáo, viết văn rất giỏi, tài ăn nói hơn người, là một trong những cán bộ trẻ tuổi nhất của cấp chính sở thành phố Bảo Châu, nổi lên cùng thời với Tiêu Trí Hùng, Giang Hữu Tín. Trong sự kiện năm ngoái, biểu hiện xuất sắc, làm rất tốt công tác giáo dục tư tưởng với học sinh, vì thế được sự trọng dụng của cha, có lẽ không lâu nữa sẽ được làm bí thư huyện ủy rồi. Người này có thể được coi là đường công danh rất thành đạt.

Trầm Quân là khách thường xuyên của nhà tôi, thường đến chơi nhà, nên đã biết tôi từ lâu. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi đến phòng làm việc của ông ta.

“Bí thư Trầm, xin chào.”

Trầm Quân ngẩng đầu lên, thấy tôi đang cười khanh khách đứng ở cửa phòng làm việc, ngay lập tức cảm thấy rất bất ngờ, vội vàng đứng dậy nghênh tiếp.

“Ôi chà chà, là Tiểu Tuấn à, cơn gió nào thổi cậu đến đây thế?”

Trầm Quân bắt tay tôi, lắc qua lắc lại, dùng cả hai bàn tay.

Điều này làm cho tôi rất hài lòng.

Bí thư Trầm quả nhiên cũng là người rất biết điều, tôi chỉ là một đứa học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường, hơn hai mươi tuổi, mà ông ta lại nhiệt tình đến thế, đây cũng là lẽ thường trên quan trường thôi.

“Ngọn gió đông trong tỉnh và cơn gió thơm của người đẹp đã thổi tôi đến đây.”

Tôi cười ha ha đáp.

“Nào, bí thư Trầm, tôi giới thiệu với ông một chút, vị này chính là bộ trưởng Bạch Dương của bộ học sinh đoàn tỉnh ủy....Chị Bạch Dương, vị này là bí thư Trầm Quân của đoàn thị ủy chúng ta.”

Trầm Quân lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của Bạch Dương bên cạnh tôi.

Xem ra trong mắt của những nhân vật quan trường này, lực sát thương của bổn thiếu gia tôi vẫn lớn hơn nhiều so với mỹ nữ.

Điều này cũng bình thường thôi, trong một thể chế nhà nước quan trường, thì chức quan luôn luôn là cao nhất, không có cái mũ ô sa trên đầu, thì mỹ nữ cũng chẳng thèm đếm xỉa đến anh.

“Ôi chà, là bộ trưởng Bạch à, hoan nghênh hoan nghênh, chào mừng cô đã đến đây!”

Trầm Quân lại nắm chặt tay Bạch Dương, lắc thêm một hồi nữa.

Vị này, dường như thế lực còn lớn hơn bổn thiếu gia, hèn chi đích thân Tiểu Tuấn tháp tùng đến đây.

“Bí thư Trầm, chào ông, mong ông chỉ bảo nhiều cho.”

Bạch Dương mỉm cười nói.

“Bộ trưởng Bạch khách sáo quá rồi, chỉ bảo gì chứ? Chúng tôi rất hi vọng có người của đoàn tỉnh ủy đến chỉ đảo công việc của chúng tôi ấy chứ. Lần này thì tốt quá rồi, chúng tôi đã có trụ cột rồi!”

Tôi mỉm cười.

Trầm quân rất muốn nịnh nọt Bạch dương, nói chuyện quá căng thẳng, vì thế đã phạm lỗi, xem ra vẫn phải luyện tập nhiều lắm.

“Bí thư Trầm xem trọng tôi quá, tôi chỉ đến đây để học tập mọi người thôi. Lúc sắp lên đường, bí thư Hàn đã chỉ thị, sau khi đến thành phố Bảo Châu, phải hoàn toàn nghe theo sự sắp đặt của bí thư Trầm, triển khai công tác dưới sự lãnh đạo của doàn thị ủy thành phố Bảo Châu!”

Bạch Dương vẫn khiêm nhường nói.

Với địa vị và điều kiện gia đình của cô ấy, nếu muốn “hạ nhục” mình trước mặt Trầm Quân là điều không thể, nhưng chỉ cần “khiêm nhường” được là đã quý lắm rồi. Dường như lại còn đẩy Trầm Quân lên trên nữa.

Trầm Quân lại được dịp khách khí.

Tôi nói đùa: “Bí thư Trầm, ông sắp xếp chỗ ở cho chị Bạch Dương trước đi đã, không thể cứ để người ta phơi mặt ra thế này được.!”

“Đúng thế đúng thế, cậu xem đấy, tôi đúng là hồ đồ.”

Trầm Quân vỗ tay lên trán.

“Bộ trưởng Bạch đến từ sáng nay ư?”

“Đến từ tối qua, ở khách sạn Thu Thủy.”

Bạch Dương mỉm cười đáp.

Trầm Quân ngay lập tức nói: “Vậy thì ở tiếp ở khách sạn Thu Thủy, điều kiện của khách sạn Bảo Châu, kém xa so với khách sạn Thu Thủy.”

“Điều này không phù hợp với quy định. Tôi cứ vào ở khách sạn Bảo Châu đi vậy, nếu không thì, đoàn thị ủy còn phòng nào trống, sắp xếp cho tôi một gian cũng được.”

Liên Quân vội vàng lắc đầu: “Thế làm sao được, cô là khách quý của đoàn thị ủy chúng tôi đấy chứ, nếu như đãi ngộ không tốt, đừng nói là bí thư Hàn, bí thư Liễu của chúng tôi nhất định sẽ quở trách!”

Tôi cười nói: “Chị Bạch Dương, bác Bạch mặc dù muốn chị giản dị mộc mạc, nhưng chị giản dị quá cũng không được mà. Em thấy chị ở khách sạn Bảo Châu là hợp lý nhất rồi.”

Trầm Quân thấy tôi mởi miệng là “Chị Bạch Dương”, lại còn lôi cả Bạch Kiến Minh ra, liền liếc sang tôi.

Tôi bèn hơi gật đầu.

Trầm Quân rất nhanh trí, ngay lập tức đã hiểu ý tôi.

Lê lão đến đây thị sát, Tiểu Tuấn tôi đang cố ý tuyên truyền quan hệ mật thiết giữa Liễu gia và bộ trưởng Bạch đây mà.
Bình Luận (0)
Comment