Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 355

Mấy hôm nay Lương Xảo dường như có chuyện không vui.

“Sao vậy Xảo Nhi?”

Liễu Tuấn có chút kì lạ liền hỏi.

“Ừ…anh nói sẽ xây 5 gian nhà hàng nữa, hiện nay địa điểm đã chọn xong rồi, cũng đã kí kết hợp đồng với chính quyền địa phương rồi, nhưng kinh phí thì vẫn chưa đủ.”

Xảo Nhi ngày càng tỏ rõ dáng vẻ của một chủ tịch hội đồng quản trị.

Liễu Tuấn cười: “Chẳng quả là vốn sau khi đầu tư thôi. Chứ vốn mở đầu không thành vấn đề”

Lương Xảo nhìn anh ta: “Tiền vốn sau khi đầu tư không đáng lo sao, nếu không đủ vốn thì xây dựng thêm làm gì”

Cùng lúc mở thêm 5 nhà hàng nữa chính là chủ ý của anh ta, ngay từ đầu Xảo Nhi đã thấy lo lắng cho chuyện này rồi, nhưng người này lại nói không vấn đề gì, như là ngân hàng do chính nhà anh mở ra vậy, hiện nay nước đến chân mới nhảy.

Thật sự là có cái lý này, Liễu Tuấn cười. Lương Xảo cau mày nói: “Em vốn định bán tháo mảnh đất gần bên thành phố, cứ rút được thêm vốn rồi hẵng tính tiếp. Nhưng chị Mộng Doanh không đồng ý. Nói mảnh đất bên đó đang lên giá, thời gian này mà bán đi thì chịu thiệt khá nhiều”

Lương Xảo là đại cổ đông, chủ tịch của công ty Hoa Hưng. Muốn bán mảnh đất nào đi thực ra cũng không cần nghe ý kiến của Hà Mộng Doanh. Nhưng thứ nhất cô lại là chị của Hà Mộng Khiết, thứ hai bán miếng đất đó đi thì vốn cũng tập trung vào nhà hàng Thu Thủy, cũng chẳng liên quan gì đến là Mộng Doanh.

Làm tổn hại lợi ích của Hoa Hưng để giúp cho khách sạn Thu Thủy vượt qua khó khăn, có ảnh hưởng gián tiếp đến lợi ích của Hà Mộng Doanh. Việc như thế này thì Lương Xảo không thể làm được.

“Không có cách nào khác?”’

Liễu Tuấn cười hỏi, cũng kèm theo chút dò xét.

“Cách khác, chỉ có thế chấp cho ngân hàng thôi”

“Hiện nay đang kiểm soát chặt ngân hàng, vốn vay lớn như vậy sợ khó có thể được?”

Liễu Tuấn nhấc tách trà lên uống, cười nói.

“Anh còn cười được, chức này em không làm được, tự anh đi làm đi…”

Lương Xảo đá nhẹ vào chân anh ta.

Kì thực vốn đầu tư của khách sạn chỉ là lý do, theo quy mô lớn của khách sạn Thu Thủy, cần vay vốn ngân hàng, cũng không phải là chuyện quá khó, quan trọng là những ngày tháng sau khi Liễu Tuấn tốt nghiệp càng ngày càng thực tế. Liễu Tuấn phải đến 8 phần sẽ về tỉnh N, cho dù Liễu Tuấn có ở lại thành phố Nam Phương, Nghiêm Phi nhất định cũng sẽ chạy đến.

Liễu Tuấn đặt chén trà xuống nhẹ nhàng ôm Lương Xảo.

“Được, đồ ngốc này, cái này có gì khó, em chỉ chú ý đến làm việc, mùa xuân sang năm, tiếp tục đầu tư đến cùng, đến khi đó thì chỉ lo em không tiêu hết tiền thôi”

“Tại sao? Tiền đâu ra?”

Xảo Nhi ngạc nhiên hỏi.

“Điều này em không cần chú ý đến, đều là những khoản tiền mang tên em”

“Tiền mang tên em?”

Xảo Nhi càng ngạc nhiên với những sản nghiệp sẽ mang tên mình, xem đi xem lại đâu có chỗ nào có thể kiếm được nhiều đến nỗi không thể tiêu hết? đột nhiên, Xảo Nhi như bừng tỉnh ra.

“Ý anh nói là cổ phiếu bên Thượng Hải á?”

“Đúng”

Thấy Xảo Nhi cuối cùng cũng nghĩ tới nơi đó, Liễu Tuấn hôn lên khuôn mặt cô ấy như là đang khen ngợi vậy.

Đây cũng khó trách Xảo Nhi không thể ngay lập tức nghĩ ra được, dù sao chuyện này lúc đầu cũng không phải đích thân do cô ta làm. Hắc Tử đang giải quyết những vấn đề bên Thượng Hải, xây dựng nhà hàng bên đó, rồi báo cáo với Lương Xảo, thu mua cổ phiếu trị giá 1 ngàn 5 trăm vạn, thì ban đầu lại là báo cáo cho tiểu Thanh, thu mua cũng do thịnh nghiệp chi vốn. Sau này Liễu Tuấn yêu cầu tiểu Thanh chú trọng vào đầu tư hải ngoại, những vấn đề bên trong nước thì giao cho Lương Xảo.

Lương Xảo cũng biết chuyện này.

“Số tiền đó cũng như muối bỏ bể thôi”

Liễu Tuấn cười, bây giờ Xảo Nhi cũng dùng cả thành ngữ hơn nữa rất chuẩn xác.

“Hiện nay không còn dừng lại ở con số đó đâu”

“Chẳng nhẽ Hắc Tử mua thêm sao? Nhưng trên phương diện tài chính, lại không có kế hoạch chi tiêu nào trên mặt này cả?”

Lương Xảo cũng hơi ngạc nhiên.

Đương nhiên, chi phí nhỏ đó, Lương Xảo cũng không chú ý đến, tự có Hắc Tử và Đại Hải lo liệu.

Đồng thời việc khởi công xây dựng 5 nhà hàng cũng cần số tiền vốn khá lớn.

Liễu Tuấn ôm chặt Lương Xảo, ngồi trên chiếc ghế sofa, nói: “Em có thể gọi điện thoại cho bên Thượng Hải đâu, nhưng ngày gần đây giá cổ phiếu như thế nào”

Xảo Nhi nhìn Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên.

“Liễu Tuấn, em biết bên Thượng Hải chuẩn bị mở một sở giao dịch, nghe nói bên bí thư thành ủy Thượng Hải đã đích thân phê chuẩn rồi, sở này vốn chính thức hoạt động trong năm nay rồi. Nhưng hiện nay vẫn chưa hoạt động hay sao? Giá cổ phiếu có thể có thay đổi gì?”

Liễu Tuấn cười.

Không ngờ Xảo Nhi lại quan tâm đến tình hình sở giao dịch đến như vậy.

Tháng 5 năm nay, thành phố Thượng Hải sẽ báo cáo với chính quyền trung ương đảng những vấn đề chuyên môn, mở cửa cải cách, trong đó đề cập đến vấn đề “Xây dựng sở giao dịch chứng khoán”. Đầu tháng 6, trung ương đảng, quốc vụ viên sẽ đưa ra phê chuẩn. Trong văn kiện phê chuẩn, nghĩ đến môi trường lớn này, không hề đưa ra những “Chế độ cổ phiếu”, nhưng cũng đã đưa ra: “Nghĩ đến lượng giao dịch chứng khoán hiện nay của thành phố Thượng Hải có lượng nhất định, và xu hướng giao dịch này ngày càng gia tăng, kiến nghị đồng ý xây dựng sở giao dịch chứng khoán Thượng Hải. Sở giao dịch này, là lấy cơ cấu pháp nhân doanh ngiệp mang tính phi lợi nhuận, đối tượng phát triển làm cơ sở tài chính cho doanh nghiệp sở giao dịch kinh tế Thượng Hải”

Bên Thượng Hải nhận được phê chuẩn này, liền lập tức hoạt động. Vì khi đó Thượng Hải đang xây dựng sở giao dịch tài chính trên phương diện thiết kế, nhưng kỹ thuật không như Thâm Quyến.

Để thể hiện sự quyết tâm phát hành cổ phiếu, bí thư thảnh ủy Thượng Hải sẽ tổ chức thảo luận về vấn đề quốc tế tài chính Thượng Hải vào trung tuần tháng 10. Khi đó báo cáo của tổ tài chính đề nghị: ra sức thực hiện thành lập sở giao dịch tài chính thành phố Thượng Hải vào quý 1 năm 1991, kết quả là bí thư thành ủy thành phố Thượng Hải lại phê chuẩn: thời gian này quá muộn rồi, sẽ thành lập trong năm nay.

Tình hình này Xảo Nhi hiểu khá rõ.

Nên nói, Xảo Nhi nắm vững thời cục, đặc biệt là với thế cục của tài chính, đã nhạy bén hơn cả. Chỉ là khi đó những kiến thức với thị trường này không thật nhiều, Xảo Nhi chưa thể hoàn toàn xem trọng những tình hình này.

Xảo Nhi cười: “Nha đầu, em còn hỏi, làm sao có thể khẳng định giá cả không thay đổi?”

Xảo Nhi lấy từ trong chiếc túi sách tinh xảo của mình một quyển sổ nhỏ, ấn số điện thoại.

“A lo, xin chào, tôi là Lương Xảo, giám đốc Vương à..”

“Là tôi, xin hỏi có chuyện gì?”

Liễu Tuấn chú ý lắng nghe.

Người giám đốc Vương này cũng hỏi lại đại bà chủ: “Có chuyện gì?”

Dù sao cũng khó trách , đây là lần đầu tiên gọi điện cho văn phòng bên Thượng Hải.
“Tôi là Lương Xảo”

Xảo Nhi hơi cau mày, không vui nói.

“Tôi biết cô là cô Xảo, cô có chuyện gì….cô nói cô là cô Lương Xảo….chủ …chủ tịch…”

Giám đốc Vương bắt đầu có những thay đổi.

Liễu Tuấn cũng như đang mỉm cười, giám đốc Vương đên bây giờ thì lại toát mồ hôi lạnh cố gắng nắm lấy điện thoại, nếu không đã ném đi rồi.

“Vâng, là tôi đây”

“Xin…xin hỏi chủ tịch có chỉ thị gì…”

Điện thoại lại phát ra những tiếng rè rè.

“Giám đốc Vương, đừng căng thẳng, tôi muốn hỏi, gần đây giá cả cổ phiếu có thay đổi gì”

Xảo Nhi nói rất nhẹ nhàng.

“Có có có…biến động rất mạnh mẽ….tôi đã báo cáo với chủ tịch Nhan rồi….gần đây nhiều ông chủ của Nam Phương, đến Thượng Hải mua cổ phiếu, rất nhiều cổ phiếu đã tăng giá mấy lần”

“Mấy lần?”

Lần này đến Xảo Nhi nói với giọng run rẩy.

“Vâng, mấy lần đó, giá của điện chân không tăng lên 850 “

Cái gọi là “Điện chân không” là “Điện tử chân không Thượng Hải”

“Giá gốc là bao nhiêu? 50 à?”

“Không, giá gốc là 50 đồng 1 phiếu, sau khi phân tích thì là 1 đồng 1 phiếu”

“Chủ tịch…chủ tịch….hiện nay có rất nhiều ông chủ tại Nam Phương muốn mua cổ phiếu, xin hỏi ý kiến của chủ tịch thế nào?”

Giám đốc Vương nói rất lo lắng.

“Cổ phiếu hiện nay ở đâu?”

Xảo Nhi hít sâu hỏi.

Cho dù cô ấy đã cố gắng trấn tĩnh bản thân mình nhưng vẫn không giấu được sự run run trong giọng nói.

“Dạ, cổ phiếu sớm đã giao cho tổng bộ rồi, là chủ tịch Nhan ký nhận”

“Ừ, tôi biết rồi, tạm thời đừng vội ra tay, đợi tôi suy nghĩ sẽ thông báo cho anh!”

Xảo Nhi cuối cùng đã trở lại được với cái uy của một chủ tịch.

“Vâng, chủ tịch chúng tôi sẽ đợi chỉ thị của chủ tịch”

Giọng nói của giám đốc Vương rất kích động, vì anh ta hiểu rõ 1500 vạn ban đầu, hiện nay đã lên bao nhiêu tiền. Bà chủ chưa từng gặp mặt trong chốc lát đã trở thành một đại gia, cho dù chỉ nghe giọng nói, nhưng có lẽ vị chủ tịch Lương này còn trẻ, nếu như giọng nói hay, vẻ ngoài xinh đẹp thì thực sự là một tuyệt thế giai nhân.

Cho nên giám đốc Vương cũng biết tôn trọng vài phần không giám có chút hồ đồ.

“Á”

Đặt điện thoại xuống, Xảo Nhi hét lên 1 tiếng, chạy lại ôm lấy Liễu Tuấn, trao những nụ hôn ngọt ngào nhất. Hành động này giống như khi tiểu Thanh kiếm được 2,5 tỷ đô, chẳng qua là khi đó là tại hồng kông.

Liễu Tuấn đương nhiên cũng nhiệt tình nhận sự đãi ngộ đó.

Xảo Nhi vui thì anh ta cũng vui!

Sau những nụ hôn , Liễu Tuấn liền ôm Xảo Nhi đi vào buồng ngủ.

“Đừng đùa…đợi chút đã…đầu óc em đang hỗn noạn, anh nói rõ mọi chuyện cho em đi đã…”

Trong căn phòng rộng lớn, Liễu Tuấn chỉ chú ý cởi những chiếc cúc áo của Xảo Nhi, còn cô ấy thì lấy tay giữ lại, nói.

Liễu Tuấn cũng đâu có để ý đến?

“Tiểu Tuấn…xin xin anh đấy….việc thay đổi như vậy, em không hiểu…ư…đừng đùa vội, nói cho em nghe…đợi chút….đợi sau đó anh muốn làm gì cũng được..”

Xảo Nhi vừa trong trạng thái vui vẻ lại có chút không yên, vừa nói những lời nhẹ nhàng vừa mang chút đề phòng, không để anh ta lấn áp.

Liễu Tuấn thấy vậy cũng đành kìm lại “Thú tính” của mình lại, nằm bên cạnh Xảo Nhi, ôm lấy vai cô ấy. Còn Xảo Nhi thì giống như một con mèo ngoan, nằm cuộn tròn trong lòng anh ta, đợi chờ những câu giải thích.

“Rất đơn giản, đây là việc, sớm đã bắt đầu từ hơn tháng trước, có lẽ những thương nhân khác đã ý thức được cơ hội lớn thế này, trước khi sở giao dịch chứng khoán này mở ra, thu mua cổ phiếu sẽ trở thành một xu thế. Giám đốc Vương đã báo cáo với Hắc Tử, Hắc Tử báo cáo lại với anh”

Liễu Tuấn cười nói.

“Được, thì ra anh đã sớm biết, sao không nói cho em? Còn có Hắc Tử, cũng nói với em…”

Xảo Nhi hơi tức giận.

Dường như cô ấy mới là chủ tịch vậy. Đương nhiên, Xảo Nhi không hề coi những sản nghiệp mang tên mình thành của mình, nhưng dù sao nó cũng thuộc tài sản chung của “Tiểu tuấn và Xảo Nhi”

Cô ấy tức giận, vì mọi người giấu cô ấy.

“Anh muốn cho em một bất ngờ, giống như bây giờ….chỗ Hắc Tử, em là trách oan anh ta rồi. anh ta nói với nha, không bằng nói với em sao?”

Liễu Tuấn cười nói.

“Anh thật hư, thật hư…sớm nói cho em, em không cần lo lắng tiền vốn như thế…”

Xảo Nhi liền đấm vào Liễu Tuấn.

“Đây không phải là nói với em sao? Muộn một chút và sớm 1 chút có gì khác nhau? Dù sao thì tiền cũng rơi vào túi em rồi!”

“Ừ…tóm lại anh rất tồi..”

Xảo Nhi mắng yêu.

“Ừ, đúng rồi, chúng ta bây giờ có thể bắt đầu được chưa? Trời ơi, hơn 8 trăm lần”

Xảo nhĩ nghĩ đến con số lớn đó, liền choáng rồi.

“Không vội, từ từ giải quyết cũng được, chuẩn bị vốn khởi công xây dựng, những cái khác gạt sang 1 bên. Bọn họ biết sau khi sở giao dịch chứng khoán đi vào hoạt đông sẽ tiếp tục có biến động, chẳng nhẽ chúng ta không biết? cần gì để tiền cho họ đi kiếm? tự mình kiếm càng tốt hơn chứ?”

Xảo Nhi cười rạng rỡ, ôm lấy Liễu Tuấn hôn, cười nói: “Em sẽ nghe theo anh”
Bình Luận (0)
Comment