Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 374

Sau khi Hướng chủ nhiệm rời đi, Tạ Ý Tường lại gọi điện thoại với phòng làm việc của Thịnh cục trưởng cục giao thông, vẫn không có người nhấc máy. Tạ Ý Tường thầm nghĩ lão Thịnh này cũng thật là, vào thời khắc quan trọng như thế này mà lại chạy đi đâu rồi?

Biết rõ bí thư mới thượng nhiệm vậy mà còn dám "trốn làm", chết cũng đáng đời!

Kỳ thực cái này cũng không trách được lão Thịnh, lão có ngờ được rằng Liễu bí thư mới thượng nhiệm chưa được mấy ngày đã triệu kiến mình đâu? Cục giao thông cũng không phải là đơn vị trọng yếu gì lắm, trong mười ngày nửa tháng, Liễu bí thư cho dù là tìm từng thành viên của ban chính phủ thành ủy tới nói chuyện cũng chưa đến lượt!

Tạ Ý Tường vừa gác điện thoại thì điện thoại lại đổ chuông, vội vàng nhấc lên nghe.

"Alo..."

"Ý Tường, là em."

Trong điện thoại truyền tới giọng nói của Mục Toa Toa, vợ của Tạ Ý Tường, khiến Tạ trưởng phòng giật nảy mình.

"Chuyện gì vậy? Anh đang trong giờ làm việc mà!"

Tạ Ý Tường vội vàng hạ thấp giọng, liếc nhìn phòng làm việc của bí thư ở bên trong. Hắn không muốn để Liễu bí thư nhìn thấy mình gọi điện thoại nói việc riêng trong giờ làm việc.

"À, là thế này, cục trưởng của chúng em hỏi anh hôm nay có rảnh không, muốn mời anh cùng đi ăn cơm..."

Từ lúc Tạ Ý Tường lên làm thư ký của Liễu Tấn Tài, đừng nói là người khác, ngay cả Mục Toa Toa là vợ của Tạ Ý Tường mà ngữ khí nói chuyện cũng khách khí hơn nhiều.

"Hách Vĩ Hiến ư?"

Tạ Ý Tường choáng váng.

Mình cho dù là thư ký của Liễu bí thư đi nữa thì Hách Vĩ Hiến là cục trưởng cục công an hình như cũng không cần phải vỗ mông ngựa mình mà? Ai mà không biết lão Hách là thân tín địch hệ của thị trưởng Đào Nghĩa Âu? Là cán bộ cấp phó phòng hét ra lửa!

Cho dù là muốn tạo quan hệ với thư ký của người đứng đầu thì cũng hơi gấp một chút.

"Ái chà, chú ý một chút. Đừng có nói to như vậy!"

Mục Toa Toa ở đầu dây bên kia gắt khẽ, Hách Vĩ Hiến cực kỳ giống "Ân chủ" Đào Nghĩa Âu của hắn, tràn đầy quan uy. Mục Toa Toa đây là đang trách Tạ Ý Tường không nên gọi thẳng tên của Hách Vĩ Tiến.

Tạ Ý Tường nói: "Hiện tại không tiện nói, Liễu bí thư công tác rất bề bộn, đợi sau khi tan làm rồi sẽ gọi điện cho em..."

"Ối, nhưng mà Hách cục hình như gấp lắm...

Tạ Ý Tường trong đầu xoay chuyển.

Chuyện gì mà khiến Hác Vĩ Hiến gấp như vậy? Hơn nữa còn gấp hẹn hắn ăn cơm? Tất nhiên là Hách cục trưởng đã nhìn trúng cái danh hiệu thư ký của Liễu bí thư của mình đây? Xem ra Hách Vĩ Hiến là muốn thăm dò tính khí của Liễu bí thư một chút.

"Không được, anh thật sự không biết lúc nào thì rảnh, đợi tan làm đi... có người tới rồi..."

Tạ Ý Tường dứt khoát gác điện thoại.

Bởi vì hắn đã nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang. Mặc dù trên hành lang có rải thảm rất dày, nhưng người làm thư ký phải có tai thính mắt tinh, tiếng bước chân có khẽ hơn nữa cũng vẫn có thể nghe ra.

Không thể để người ta biết mình trong giờ làm việc lại nói chuyện với người nhà được.

Lúc này người có thể xuất hiện ở cửa phòng lòng việc của bí thư thành ủy, chắc chắn đều không phải là hạng tầm thường.

"Tiểu Tạ!"

Người xuất hiện ở cửa là phó thị trưởng Đoàn Thiệu Văn được phân quản giao thông. Đoàn Thiệu Văn khoảng năm mươi tuổi, thân hình trung đẳng, tóc hơi có chút hoa râm, nhưng tinh thần vẫn rất khá.

"Xin chào Đoạn thị trưởng!"

Tạ Ý Tường vội vàng đứng dậy chào hỏi.

"Ặc, Tiểu Tạ à, bí thư triệu kiến vào lúc này, là có việc gì vậy?"

Đoạn Thiệu Văn trong vẻ nhiệt tình có vài phần lo âu.

Đột nhiên bị bí thư thành ủy tân nhiệm triệu kiến, còn không biết là chuyện gì, loại tình huống này trước đây chưa thấy nhiều.

"Đoàn thị trưởng, thật xin lỗi, tôi cũng không biết. Liễu bí thư chỉ phân phó mời ông và các lãnh đạo của cục giao thông tới, chứ cũng không nói là chuyện gì..."

Tạ Ý Tường nói với vẻ rất thành khẩn.

Đoàn Thiệu Văn gật đầu, bất kể lời của Tạ Ý Tường là thật hay giả, chuyện này cũng không tiện hỏi nhiều.

"Xin Đoàn thị trưởng đợi một chút để tôi đi báo cho Liễu bí thư..."

"Không cần đầu..." Đoàn Thiệu Văn xua tay liên tục, lại giơ tay lên nhìn đồng hồ: "Cứ đợi các đồng chí của cục giao thông tới rồi cùng nhau vào một thể, đằng nào thì cũng gần tám rưỡi rồi."

Tạ Ý Tường trong lòng hiểu rằng Đoàn Thiệu Văn đây là trong lòng thấy khẩn trương, muốn có thêm vào người cùng vào, cho dù là bị phê bình thì cũng dễ chịu hơn một chút. Đoàn Thiệu Văn không phải là thường ủy thành ủy, trong số các phó thị trưởng thì xếp hạng gần sau chót, đừng nhìn hắn bước ra ngoài thì uy phong lẫm lẫm, nhưng tới đây rồi thì chẳng khác nào học sinh.

Tạ Ý Tường trong lòng đột nhiên cũng dâng lên một cỗ cảm giác tự hào.

"Vậy Đoàn thị trưởng ngài ngồi xuống đây đi!"

Tự hào thì tự hào, nhưng trên mặt Tạ Ý Tường thì vẫn như cũ, vội vàng mời Đoàn Thiệu Văn ngồi.

"Không sao, đứng một lát cũng được."

Đoàn Thiệu Văn cười nói.

Đang nói chuyện thì trên thảm lại vang lên tiếng bước chân gấp rút, là phó cục trưởng lão Phiền của cục giao thông hổn hà hổn hển chạy vào.

"A thị trưởng... chào ngài!"

Phàn cục trưởng không ngờ lại gặp lãnh dạo thành bộ phân công quản lý ở đây, hơi ngây người một thoáng rồi lập tức mặt mày tươi cười bắt tay với Đoàn Thiệu Văn.

Đoạn Thiệu Văn đưa tay ra nắm chặt tay lão Phàn rồi lắc lư một trận, rất uy nghiêm nói: "Lão Phàn, lão Thịnh đâu rồi?"

Phàn cục trưởng hạ thấp giọng, nói: "Thịnh cục trưởng không có ở đây..."

"Sao lại thế? Ông ta đi đâu rồi."

ĐoànThiệu Văn lập tức không vui, sắc mặt biến thành rất khó coi.

Phàn cục trưởng trong bụng thì nở hoa, nhưng ngoài mặt thì rất trầm trọng: "Thị trưởng, cái này... tôi không cũng biết được... Thịnh cục trưởng hay là thân thể không được khỏe?"

"Nói lung tung! Thân thể không khỏe thì cũng nên với với các đồng chí trong đơn vị một tiếng chứ? Trong thời gian làm việc mà lại không có mặt ở cương vị, còn không thoogn báo tiếng nào, thế này là sao hả?"

Đoàn Thiệu Văn thật sự nổi giận nói.

Cục giao thông là đơn vị mà hắn được phân công quản lý, Liễu bí thư lần đầu tiên triệu kiến, cục trưởng không ngờ lại không có mặt, quả thật là không ra làm sao!

Phàn cục trưởng không dám nói nhiều nữa, chỉ cúi người xuống, mặt mày khiêm hư nhận phê bình.

Tạ Ý Tường nhìn đồng hồ, lập tức gõ cửa phòng gian trong.

"Bí thư, Đoạn Thiệu Văn phó thị trưởng và Phàn phó cục trưởng của cục giao thông đều tới rồi!"

Bất tri bất giác, Tạ Ý Tường gọi Liễu Tấn Tài từ "Liễu bí thư" thành "bí thư".

"Mời họ vào đi."

Liễu Tấn Tài nói rất uy nghiêm.

"Vâng ạ!"

Tạ Ý Tường quay người gật đầu với Đoàn Thiệu Văn và lão Phàn.

Đoàn Thiệu Văn trước tiên chỉnh lại quần áo một chút rồi mới bước vào phòng làm việc của Liễu Tấn Tài, Phàn phó cục trưởng cũng vội vàng bắt chước chỉnh lại bộ đồ Tây cho phẳng phiu rồi theo sau Đoàn Thiếu Văn bước vào cửa.

"Liễu bí thư, chào ngài!"

Trên đại hội chào mừng bí thư tân nhiệm, Đoạn Thiệu Văn đã gặp Liễu Tấn Tài một lần.

"Đồng chí Thiệu Văn, chào ông."

Liễu Tấn Tài đứng dậy trước bàn làm việc rồi đưa tay ra bắt tay Đoàn Thiệu Văn, chính là phiêu bản lúc trước Đoàn Thiệu Văn đối với Phàn phó cục trưởng.

"Chào ngài, chào ngài!"

Đoàn Thiệu Văn nắm chặt tay Liễu Tấn Tài rồi lắc một trận, sau đó mới dẫn kiến lão Phàn với Liễu Tấn Tài.

"Liễu bí thư, vị này là đồng chí Phàn Chính Cương, phó cục trưởng thường vụ của cục giao thông."

"Liễu bí thư, chào ngài!"

Phàn Chính Cương vội vàng bước lên, hơi cúi người, ra sức nắm chặt tay Liễu Tấn Tài, cả người đều bất giác run rẩy.

"Đồng chí Phàn Chính Cương, chào ông!"

Liễu Tấn Tài hơi gậy đầu, sau khi rút tay lại liền nhìn về phía Tạ Ý Tường. Trong sự hiểu biết của ông ta thì hình như nhớ rằng cục giao thông có một cục trưởng, sao lại có một phó cục trưởng thường vụ tới đây.

Tạ Ý Tường vội vàng bước lên, giải thích: "Là thế này thưa Liễu bí thư, tôi vừa rồi gọi điện thoại tới cục giao thông, cục trưởng Thịnh Khai Hoài không có mặt, đồng chí ở văn phòng cũng không biết Thịnh cục trưởng đi đâu rồi! Cho nên tôi liền thông tri cho đồng chí Phàn Chính Cương tới đây."

Liễu Tấn Tài gật đầu, lạnh lùng nói: "Thế cũng tốt, chúng ta không đợi ông ấy nữa... Đồng chí Thiệu Văn, đồng chí Phàn Chính Cương, hôm nay mời hai ông tới đây là muốn cùng hai ông ta ngoài, tới ngồi xe buýt công cộng một chút."

Đoàn Thiếu Văn ngây người, lập tức giãn mặt ra nói: "Liễu bí thư, thật sự xin lỗi, đều trách chúng tôi không làm tốt công tác, khiến ngài phải lo lắng tới việc nhỏ này!"

Vị này đầu óc xoay chuyển rất nhanh, biết rằng Liễu bí thư nhất định biết tình hình giao thông của tỉnh thành không tốt, cho nên mới dùng chiêu này, tới hiện trường kiểm tra một phen.

Nhưng không biết là ai mách lẻo.

Chẳng lẽ Liễu bí tư tân quan thượng nhiệm việc đầu tiên là muốn xử lý Đoạn mỗ ta?

Tạ Ý Tường nghe thấy câu này của Liễu bí thư, trong lòng lập tức nhớ tới trong trường thiên tiểu thuyết "Thế giới bình phàm" của Lộ Dao tiên sinh, có nói về cố sự bí thư tân nhiệm của tỉnh ủy nào đó tự mình đi ngồi xe buýt công cộng. Trong tiểu thuyết mà Lộ Diêu tiên sinh viết, bí thư tỉnh ủy vì ngồi chen chúc trong xe công cộng mà cảm thấy rất khó chịu, đã thế suýt chút nữa còn nguy hiểm tới sự an toàn của bản thân bí thư tỉnh ủy.

Mà chuyện này, thậm chí còn khiến cho bí thư thành ủy của tỉnh thành mất chức.

Liễ bí thư đây là muốn học theo "kế sách cũ" của vị bí thư tỉnh ủy đó sao? Hoặc là cũng từng đọc "Thế giới bình phàm" rồi?

Vừa nghĩ tới đây, Tạ Ý Tường lập tức ý thức được phải gọi điện thoại cho ban bảo vệ của thành ủy, mời bọn họ lập tức phái hai nhân viên bảo vệ tới để đảm bảo an toàn cho bản thân vị bí thư trong lần "cải trang vi hành này.

Lập tức Tạ Ý Tường không chút do dự, xoay người ra cửa đi gọi điện thoại.

Liễu Tấn Tài xua tay, ngắt "những lời tự kiểm điểm" của Đoàn Thiệu Văn, nói: "Đồng chí Thiệu Văn, tôi làm vậy không phải là muốn khác người, cũng không phải là muốn phê bình ai, mà chính là muốn tự mình cảm thụ cảnh đi lại khó khăn của quần chúng nhân dân, tìm một biện pháp để giải quyết vấn đề này... Đã có vấn đề, vậy thì phải nghĩ cách giải quyết... Còn nữa, cái gì là đại sự, cái gì là tiểu sự, e rằng cũng phải có một quan niệm chính xác.

"Vâng vâng, Liễu bí thư đúng là nhìn xa trông rộng..."

Đoàn Thiếu Văn mắt thấy chuyện này đã không thể ngăn cản được rồi, liền hữu ý mà như vô ý liếc sang Phàn phó cục tưởng. Phàn Chính Cương đã lén lút lấy khăn tay ra lau mồ hôi. Tình hình giao thông công cộng của thành phố Đại Ninh là như thế nào, thân là phó cục trưởng thường vụ của cục chủ quản, hắn đương nhiên nắm rõ trong lòng.



Lần này, một chút "vui mừng" nho nhỏ vì Thịnh Khai Hoài vô cớ "bỏ họp" ở trong lòng Phàn Chính Cương sớm đã bay biến sạch, ngược lại còn chửi thầm lão Thịnh.

Lão già này, không ngờ lại đoán trước hôm nay bí thư thành ủy muốn ngồi xe buýt công cộng, may mắn thế nào lại "cúp cua", ném cái nan đề lớn này cho mình gánh vác!

"Đồng chí Thiệu Văn, đồng chí Phàn Chính Cương, xin hai vị chú ý, hôm nay chúng ta chính là làm quần chúng phổ thông đi ngồi xe công cộng."

Liễu Tuấn vẻ mặt nghiêm túc, phân phó.

Liễu bí thư đây là bảo mọi người chớ có lộ thân phận, nếu như đem chiêu bài bí thư thành ủy ra thì còn có thể xem xét được tình huống thực tế gì nữa?

Đoàn Thiệu Văn và Phàn Chính Cương gật đầu như gà mổ thóc.

"Đi thôi!"

Liễu Tấn Tài phất tay, đứng dậy.

Đi tới cửa trụ sở lớn của thành ủy, ba chiếc xe con đã đỗ ở đó, không xa còn có một Jeep việt dã đã nổ máy, chắc là xe của ban bảo vệ thành ủy.

Tạ Ý Tường chạy lên trước mở cửa chiếc Audi A1 cho Liễu Tấn Tài.

"Bỏ đi, đi bộ thôi, coi như là rèn luyện thân thể."

Liễu Tấn Tài xua tay, bước thẳng ra cửa. Thế là một đám người vội vàng chạy theo sau, hai vị hán tử cao to ở trong xe Jeep cũng theo sau không gần cũng không xa.

Ở đằng sau, bốn chiếc xe nhỏ cũng đi theo ở xa xa.

Đi bộ hơn chục phút thì tới được một trạm giao thông công công. Tuy nói là cách tòa nhà thành ủy không xa, bởi vì nằm ở đoạn đường trung tâm của thành thị, cho nên quanh trạm xe đầy người chen chúc. Liễu Tấn Tài mặc áo jacket màu vàng nhạt, chắp tay sau lưng đứng ở trong đám người, cũng không quá chói mắt, giống như là một nhân viên văn phòng bình thường, cách ăn mặc của Đoàn Thiệu Văn cũng tương tự, chỉ là Phàn Chính Cương là mặc tây trang phẳng lỳ, trông rất có lai lịch. Có điều Phàn phó cục trưởng cũng chỉ hi vọng rằng mình cũng mặc jacket, đứng ở đó mà cả người đều không được thoải mái.

Hai bên đường, dòng xe đi lại tấp nập.

Quốc gia này, trong một đoạn thời gian này được gọi là "vương quốc của xe đạp". Mật độ đi lại của xe đạp thậm chí còn hơn cả mật độ của người đi bộ trên đường, là chen vai thích cánh một cách chân chính. Không phải là người tự thể nghiệm qua thì tuyệt đối không tưởng tượng ra được, lái xe đạp trong dòng xe cộ như thế này khó đến như thế nào, phải cần có bản sự như thế nào. Giống như là bản sự của diễn viên xiếc vậy!

Hơn hai mươi chiếc xe công cộng đi qua trạm xe này rồi mà Đoàn Thiệu Văn cũng vẫn không dám hỏi Liễu bí thư muốn đi đâu, dẫu sao thì tới lúc đó cứ theo lên xe là được.

"Tới quảng trường Mười Một thì phải lên xe nào?"

Liễu Tấn Tài hỏi Tạ Ý Tường ở bên cạnh.

"Xe số hai!"

Tạ Ý Tường cung kính nói.

Phàn Chính Cương khẽ thở phào một hơi, có chút cảm kích nhìn về phía Tạ Ý Tường.

Kỳ thực từ gần tòa nhà thành ủy tới quảng trường Mười Một, tộng cộng có ba chiếc xe buýt đi qua. Xe số hai mà Tạ Ý Tường nói là có lộ trình ngắn nhất. Cũng chính là nói, người dọc đường lên xe cũng ít hơn một chút, không phải quá chen chúc, vậy thì cũng không đến nỗi lưu lại ấn tượng quá xấu cho Liễu bí thư.

Đại khái khoảng bảy tám phút sau, một chiếc xe buýt chậm rãi vào trạm. Có điều không phải là xe số hai mà bọn họ đợi. Đoàn người xôn xao náo loạn, liều mạng xông lên trên, chen lấn leo lên xa. Chen chúc một hồi, cho tới khi trên xe không còn chỗ mà chen nữa thì mới thôi, sau đó thì rộ lên tiếng than phiền.

"Chiếc xe này đi đâu vậy?"

Liễu Tấn Tài lần này lại hỏi Đoàn Thiệu Văn.

Đoàn Thiệu Văn nhìn trố mắt đứng nhìn không đáp được, mặt đỏ bừng cả lên.

Mặc dù hắn là phó thị trưởng chủ quản giao thông, nhưng làm sao mà biết được tình huống chi tiết?

"Báo cáo... là phương hướng tới nhà máy vải."

Phàn Chính Cương vội vàng đứng ra giải vây cho Đoàn thị trưởng, suýt chút nữa nữa thì bật ra là báo cáo Liễu bí thư, may mà kịp thời nhớ ra lời phân phó của Liễu bí thư, kịp thời nuốt lại câu làm bại lộ thân phận ở phía sau.

"Ừ, nhà máy vải là ở ngoại ô phía tây, còn rất xa mà, người ở trạm sau làm sao mà chen lên được?"

"Ặc, phía sau còn có xe nữa tới, hơn nữa dọc đường cũng sẽ có người xuống, không phải tất cả đều là tới nhà máy vải đâu..."

Phàn Chính Cương lại đáp.

Liễu Tấn Tài gật đầu.

Đoàn Thiệu Văn rướn cổ lên nhìn về phía đường cái ở đầu kia, hi vọng xe số hai tới sớm mà chút để được nhanh chóng hoàn thành cuộc lữ hành "gian nan" này.

Hơn mười phút sau, chiếc xe số hai cuối cùng cũng chậm rãi tiến vào trạm, Đoàn Thiệu Văn bật đi như lò xo, bất chấp thể diện của phó thị trưởng và phó cục trưởng, xông thẳng lên đường cái, muốn chiếm lấy cửa xe, mở một "thông đạo" cho Liễu bí thư.

Tạ Ý Tường vội vàng theo sát bên cạnh Liễu Tấn Tài, hai hán tử vạm vỡ của ban bảo vệ cũng một trái một phải bảo vệ Liễu Tấn Tài. Song cho dù là như vậy vẫn phải trải qua một cuộc đấu tranh cực kỳ gian khổ mới miễn cưỡng chen được lên xe, ai ai cũng đầm đìa mồ hôi.

Lên được xe thì trên xe sớm đã chật kín người, đừng nói là chỗ ngồi, cho dù là chỗ đứng cũng người người chen chúc, rất khó động đậy được thân hình.

Tạ Ý Tường nhìn trái nhìn phải, nói với một người trẻ tuổi bộ dạng văn nhã: "Chàng trai, xin anh nhường vị trí cho lão đồng chí này ngồi, có được không?"

Thanh niên đó nhếch mép, quay đầu nhìn ra ngoài, không thèm để ý.

Ha ha, tình hình thực sự là có mấy phần tương tự với những gì miêu tả trong "Thế giới bình phàm".

Liễu Tấn Tài nắm chặt lấy tay vịn ở đỉnh đầu, cố gẳng ổn định thân hình, nói: "Không sao đâu, đứng một chút thôi mà, dẫu sao thì cũng không xa."

Hai bảo vệ thì dùng thân hình cản đám người đang chen chúc, để tránh họ va chạm với bí thư thành ủy.

Vất vả lắm xe mới khởi động, Liễu Tấn Tài cảm thán: "Chúng ta đều là nam nhân, hai tay còn trống không, nếu là các nữ đồng chí, hoặc là những đồng chí cầm nhiều đồ, lên xe thật gian nan biết bao."

"Vâng ạ, vâng ạ..."

Đoàn Thiệu Văn và Phàn Chính Cương vội vàng phụ họa.

"Liễu... chúng ta... chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp cải thiện tình trạng này..."

Đoàn Thiệu Văn hạ thấp giọng, vừa nói vừa lấy khăn tay ra lau mồ hôi.

Liễu Tấn Tài gật đầu, hờ hững nói: "Bất kể là nghĩ biện pháp gì thì nhất định cũng phải cải thiện!"

"Vâng vâng... nhưng mà về phương diện tài chính..."

Đoạn Thiệu Văn đang muốn kêu khổ với Liễu Tấn Tài thì đột nhiên nhớ tới đây là "cải trang vi hành", lại vội vàng ngậm miệng lại, có chút ngượng ngùng.

Tạ Ý Tường thì nhìn chằm chằm vào người bán vé đang nỗ lực chen về phía này, móc từ trong túi ra mấy đồng chuẩn bị mua vé, không thể để tình huống đã viết trong sách tái sinh, để người bán vé vô lễ với bí thư thành ủy được.

Cũng may mà người bán vé không va chạm với Liễu Tấn Tài, do đó Liễu Tấn Tài cũng chưa hỏi gì người bán vé. Người ta cũng không mắc bệnh thần kinh, cố ý gây chuyện. Liễu Tuấn mặc dù ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người lại tự nhiên lộ ra uy thế của người bề trên, lại xen lẫn có đại khí nho nhã của người đọc sách.

Mắt thấy tuy trên xe đã vô cùng chật chội, nhưng vẫn khá là có trật tự, Đoàn Thiệu Văn và Phàn Chính Cương đều thầm thở phào.

Xe tới trạm tiếp theo thì mở cửa, lại có một nhóm người chen lên, ập về phía bọn Liễu Tấn Tài ở bên này. Hai cán sự bảo vệ mặc dù thân thể cường tráng nhưng vẫn có chút không cản được. Phàn Chính Cương và Tạ Ý Tường liền động thân, ngăn ở đằng trước Liễu Tấn Tài và Đoàn Thiệu Văn.

Tuy đang là mùa xuân, thời tiết mát mẻ nhưng Liễu Tấn Tài vẫn cảm thấy trong xe nóng bức vô cùng, đưa tay ra kéo khóa Jacket. Tạ Ý Tường gian nan mở cái cặp ở dưới nách, móc ra một cái khăn tay đưa cho Liễu Tấn Tài.

Liễu Tấn Tài nhận lấy, lau mồ hôi trên trán, mỉm cười nói "cám ơn" với Tạ Ý Tường, lại thở dài nói: "Già rồi..."

Đoàn Thiệu Văn cười nói: "Vẫn là vào thời kỳ trẻ trung khỏe mạnh mà."

Với tuổi của Liễu Tấn Tài mà mà đã làm cán bộ cấp phó tỉnh nắm thực quyền, quả thực xứng với bốn chữ "trẻ trung khỏe mạnh".

Liễu Tấn Tài cười cười, nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ bụi mù. Còn đường từ trụ sở thành ủy tới quảng trường Mười Một, cũng tính là một trong những con đường rộng nhất của tỉnh thành. Nhưng xe cứ đi đi rồi lại dừng dừng, giống như là trâu già kéo xe cũ, tốc độ cực chậm. Các loại xe cộ tràn ngập cả đường. Những năm nay cải cách mở cửa, kinh tế của thành phố Đại Ninh tuy tăng trưởng không nhanh được bằng thành phố Bảo Châu, nhưng tổng lượng vẫn tương đối khả quan. Xe công xe tư tăng trưởng rất nhanh, nhớ tối qua con trai còn nhắc với mình về con trai của cục trưởng cục công an Hách Vĩ Tiến, tham gia công tác chưa được hai năm đã lái xe Toyota rồi. Song tốc độ xây dựng cơ sở của thành thị lại tụt hậu qua xa so với tốc độ phát triển kinh tế. Dẫn tới việc trên con đường lớn nhất của tỉnh thành, vẫn thường xảy ra hiện tượng kẹt xe.

Bên trong chiếc xe buýt chen chúc chật chội như thế này, vốn đã đủ "gian nan" rồi, đã thế tốc độ của xe còn chậm hơi trâu già kéo xe cũ, thực sự là khiến trong lòng người ta cảm thấy như tra tấn.

Ngoài cửa sổ xe, cao ốc mới xây và những căn nhà cũ kỹ đan xen với nhau, mặt tiền cửa hàng bản hiệu cũng là mới cũ đan xen, hỗn loạn bất kham, lộ ra vẻ rất rách nát. Ngẫu nhiên trong xi măng cốt thép lộ ra tường đỏ mái xanh, những đình đài lâu các cổ kính lâu đời chỉ ra rõ ràng đây là một tòa thành cổ có lịch sử lâu đời. Bởi vì tối qua vừa đổ một trận mưa xuân, hai bên đường bùn đất tích tụ, cùng với rác trên đống bùn, bẩn thỉu vô cùng, khiến cho người ta bỗng dưng cảm thấy chán nản.

Đây chính là thành thị cấp tỉnh?

Liễu Tấn Tài trong lòng đột nhiên dâng lên một sự tự hào.

Thành phố Bảo Châu mà mình chủ chính, tuy quy mô thành thị còn xa mới bằng Đại Ninh, nhưng chỉ quy hoạch thành thị và kiến thiết thành thị mà nói, quả thực là hơn xa thành phố Đại Ninh này.

Có điều cảm giác tự hào này rất nhanh liền bị cảm giác nặng nề thay thế.

Bởi vì, hiện tại mình là người quả lý của thành thị này, làm thế nào để cải biến diện mạo của nó một cách nhanh nhất mới là vấn đề mà mình sau này cần suy nghĩ, chứ không thể nằm trên công lao trước đây mà sống qua ngày được!

Giống như là Đoàn Thiệu Văn đã nói: Chính là lúc tuổi trẻ khỏe mạnh, nhất định phải làm ra một thành tựu!
Bình Luận (0)
Comment