Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 467

Liễu Tuấn cười nhạt nói một hơi.

“Quan Minh Kiệt thật đúng là tên bịp bợm”

“Hả, phó tỉnh trưởng quan lại chọc tức gì chị chăng?”

“Không”

Bạch Dương ngồi bên cạnh y cười nói, chẳng có chút gì tức giận cả.

Liễu Tuấn nói : “Thế chị có biết tình hình của Mã Đầu không?”

“Biết chứ, hai dòng họ lớn có hai thế lực mạnh trong tay một là bí thưu một là huyện trưởng”

Giọng nói của cô vấn rất nhẹ nhàng.

Xem ra chị không hồ đồ, chỗ nào có thí điểm gì, căn bản chính là khu Mã Đầu này, Bành Thiếu Hùng nói chị không có cách nào để tiến hành giải quyết vấn đề chỉnh đốn sự an toàn trong sản xuất!

Bạch Dương cũng nhìn y, khóe miệng hơi mỉm cười, đưa tay gối đầu dựa vào ghế sofa, cô như đã học được thói quen dựa lưng vào ghế của Liễu Tuấn vậy, chẳng thèm quan tâm xem y nghĩ gì, nói: “Không phải cậu đã đến rồi đó sao?” câu nói này thực sự là một lời đánh giá cao của Bạch Dương giành cho Liễu Tuấn, một sự tin tưởng tuyệt đối. Khi nghe xong câu nói này, Liễu Tuấn chỉ muốn ôm lấy Bạch Dương, tặng cho cô một nụ hôn mà thôi!

Thấy ánh mắt của tên tiểu tử này vừa có chút ngạc nhiên lại có chút vui mừng, trong lòng Bạch Dương cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng chẳng nói câu gì quay đầu đi không nhìn y, bây giờ chỉ cần có một hành vi nhỏ thôi cũng có thể là một sự công kích vào tên tiểu tử này, không khéo hậu quả của nó cũng khó mà lường được, Bạch Dương thậm chí đang nghĩ nếu như tên tiểu tử đó “Làm như vậy” thì “Bạch Dương nên làm thế nào!

khó khăn lắm mới áp chế được tính cách của Liễu nha nội, y vội vàng ngồi dậy không nhìn sang bên của Bạch Dương nữa, còn Bạch Dương thì cũng ngồi thẳng dậy, nhìn lại trang phục của mình, cố gắng không để hở một chút nào ra ngoài cả, nhưng trong lòng của Bạch Dương hơi thất thần, chẳng nhẽ bao nhiêu năm qua lòng của mình lại bị người con trai này uy hiếp về tinh thần hay sao?

Có lẽ tình cảm của mình của y chỉ là tình chị em!

ừ, cũng có thể.

Mình thậm chí cũng đã rất nhấn nại với y rồi.

Vấn đề tại huyện Mã Đầu này vốn rất đau đầu nhưng Liễu Tuấn đã đến thì vấn đề này cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, dường như tất cả những vấn đề mà có tên tiểu tử Liễu Tuấn tham gia thì nhất định sẽ có cách giải quyết, Bạch Dương vừa mới nói câu này, thực sự là có tình cảm chứ không phải ăn nói hồ đồ.

“Được nếu như Bành Thiếu Hùng đã đưa ra sách lược này thì cứ nhận thôi! Liễu Tuấn đi đi lại lại trong phòng vào vòng, nhìn Bạch Dương lạnh lùng nói.

“Ngày mai, em sẽ đi thị sát khu vực này”

Liễu Tuấn nói.

Bạch Dương nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Công tác quản lý của Liễu Tuấn là bên tổ chức đảng, vừa lên nhậm chức đã chạy đến huyện mã đầy xem xét những mỏ than thì thật có chút không hợp lý, bị người ta cho là vượt chức trách, nhưng trước khi y đi Bạch Dương đã cử thêm một cán bộ nữa đi cùng thì điều Liễu Tuấn đến thị sát lại trở thành danh chính ngôn thuận, công tác sản xuất an toàn trong các hầm mỏ, nên do những người quản lý của chính phủ tham ra, không phải nên mời Bành Thiếu Hùng đi cùng xem hay sao? Liễu Tuấn đã từng nhắc nhở mình cũng nên làm vậy.

Sáng ngày hôm sau đoàn xe công tác của các cán bộ huyện đã lên đường, từng chiếc xe nhập khẩu cứ thế nối đuôi nhau đi, bí thư Bạch muốn đi thị sát thực địa về vấn đề của những vùng mỏ, cho nên mời cả huyện trưởng và phó huyện trưởng thường vụ chịu trách nhiệm quản lý cùng đi cũng là hợp tình hợp lý, Bành Thiếu Hùng cũng chẳng có cách nào mà từ chối cả, hơn nữa tân phó bí thư và bí thư Bạch mời y cùng đi xem xét tình hình của huyện cũng là điều đương nhiên.

Con đường từ cơ quan đến huyện Mã Đầu cũng khoảng 20 km. con đường này đều là bùn đất nhưng mấy chiếc xe của huyện vẫn có thể vượt qua được. Sớm biết thông tin này bí thư Lữ Vương Hưng và huyện trưởng Trần Bảo Quý cùng với những cán bộ của chính quyền Mã Đầu đã đứng đón đoàn cán bộ tại cửa của cơ quan, khi xe tiến vào trong sân của huyện, cán bộ huyện liền vội vàng đến bắt tay cùng đoàn cán bộ vừa bước chân xuống xe, Bạch Dương, Bành Thiếu Hùng và Thạch Trùng đều quen những cán bộ này, người đứng đằng sau của Bành Thiếu Hùng, mặc bộ đồ âu đen, đi giày đen, trẻ tuổi có lẽ đây chính là tân phó bí thư Liễu Tuấn, nếu không biết thông tin này thì chẳng ai cho rằng đó là người thân của mấy lãnh đạo, nhưng cho dù quen hay không quen, cũng chẳng có ai xem y là thư kí của lãnh đạo cả, vì khí chất chẳng giống chức vị đó chút nào!

người này trẻ tuổi thì trẻ tuổi thật nhưng không thể che dấu được khí chất của y, một người là thư kí thì không thể nào có được khí chất này.

“Bí thư Liễu rất hoan nghênh đồng chí đến đây thị sát và cho chỉ đạo công tác”

Lữ vương hưng bắt tay Liễu Tuấn, miệng cười tươi, thể hiện sự nhiệt tình chào mời y đến đây, còn Trần Bảo Quý vẫn giữ thái độ bình thường cũng không biết anh ông ta có nhiệt tình hoàn nghênh hay không.

Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý đều đã hơn 40 tuổi, Lữ Vượng Hưng hơi cao nhưng gầy, còn Trần Bảo Quý thì lại hơi thấp nhưng béo, hai người này tuy bề ngoài khác nhau nhưng có cùng đôi mắt rất sáng, có lẽ đây là những người rất khôn ngoan, Liễu Tuấn hôm nay đến dù sao cũng chỉ với danh nghiã đi cùng để rèn luyện thêm kinh nghiệm, cho nên cũng cần bắt tay cười nói với những người khác.

Mấy vị cán bộ huyện này vốn định mời huyện trưởng Bành, bí thư Liễu vào trong phòng hội nghị ngồi, nhưng Bạch Dương lại lên tiếng “Không cần đâu, hôm nay cúng tôi đến đây là xem xét tình hình khai thác và vấn đề an toàn trong khai thác của các mỏ than tại đây thôi, cho nên có vấn đề gì chúng ta cứ phải ra hiện trường xem xét đã rồi tìm cách giải quyết”

Chính điều này làm cho Lữ Vượng Hưng liếc nhìn sang Bành Thiếu Hùng.

Khuôn mặt của người này cũng chẳng chút biểu hiện nào cả.

“Được vậy tôi và trưởng xã Trần sẽ đưa các vị lãnh đạo đi”

Sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Lữ Vượng Hưng cũng nhanh chóng được thay bằng nụ cười rạng rỡ. Trần Bảo Quý lên chiếc xe Cadilac của lãnh đạo dẫn đường, xem ra vấn đề tài chính của huyện này cũng không tồi ngay cả cán bộ cấp phó khoa cũng có xe Cadilac để đi thế này, nếu như sau này cũng chẳng có gì là ngạc nhiên cả, nhưng khi đó thì thật sự rất khác lạ, Lữ Vương HưnG dẫn các cán bộ đến hầm mỏ đầu tiên là mỏ của tập thể nhưng hiện nay đã là cá nhân bao thầu, mỏ than này cách chính quyền xã rất gần, thiết bị cũng khá tốt, đương nhiên đây cũng chỉ là cách nói tương đối mà thôi, thấy có cán bộ đến đây kiểm tra, những người công nhân và người dân xung quanh đều tiến lại xem, vì là công tác thị sát, Bạch Dương và Liễu Tuấn đều mặc cả một bộ đồ màu đen, giày đen chứ không đi dép cao gót. Vấn đề mà bí thư Bạch cùng với những lãnh đạo quan tâm chính là vấn đề về an toàn trong sản xuất, trang thiết bị, và vấn đề về quản lý nhân công trong sản xuất tại các vùng mỏ. Bạch Dương liền nói với,cục trưởng giám sát Điền Hồng Quân nói: “Cục trưởng Điền công tác giám sát an toàn do các anh phụ trách, anh nói xem”

Điền Hồng Quân ngay sau khi nhận được điện thoại của huyện ủy, nói là bí thư Bạch và tân phó bí thư Liễu sẽ đến xã Mã Đầu thị sát công tác an toàn sản xuất của huyện. Bây giờ Bạch Dương hỏi liền vội trả lời:

“Bí thư Bạch, than đá của Mã Đầu dùng những thiết bị khá cũ kĩ, nhưng giống như lời nói của bí thư Lữ vấn đề an toàn trong công tác sản xuất vẫn được bảo đảm, cũng có những cán bộ quản lý các trang thiết bị, an toan bên trong các giếng mỏ cũng có đảm bảo”

Nghe những câu nói này Bạch Dương liền cau mày hỏi: “Anh đã từng xuống hầm mỏ chưa? Xuống khi nào?

Bạch Dương nói tiếp: “Thế những văn kiện về vấn đề an toàn trong công tác khai thác trước đây là thế nào? Đồng chí còn khẳng định các khu hầm mỏ còn an toàn hay sao?”

“Bí thư những điều nay là tôi xác định” Điền Hồng Quân nói không chút “Vấp váp” trả lời, ánh mắt của Bạch Dương rõ ràng là trong lòng không cam tâm, còn Liễu Tuấn thì lo lắng cô một khi đã tức giận thì sẽ nói “Bây giờ sẽ xuống tận nơi thị sát, nhưng vấn đề là những khu mỏ này không chút an toàn làm sao một người kiều diễm như chị ấy có thể xuống được”.

“Bí thư Bạch cục trực điền đã dám khẳng định như vậy, cũng khá đáng tin, chúng ta cũng nên tin tưởng cục an toàn lao động chứ”

Liễu Tuấn cười nói chêm vào: “Bí thư Lữ, xã trưởng Trần phiền hai người đưa chúng tôi đến những khu mỏ tiếp theo để xem xét, ừm, theo tôi được biết thì xã Mã Đầu có tất cả 17 vùng mỏ, còn lại bao nhiêu thì cùng đi xem, tìm hiểu tình hình một chút”

Câu nói này của Liễu Tuấn không những trực tiếp làm chủ cho Bạch Dương, còn về ý kiến của Bành Thiếu Hùng thì không cần hỏi trong lòng của Bành Thiếu Hùng tự nhiên cảm thấy không vui, nhưng thấy Bạch Dương gật đầu đồng ý với ý kiến của Liễu Tuấn cho nên cũng chẳng nói thêm câu nào nữa, cái gọi là liên kết của người cao nhất và cao thứ hai mình làm sao có thể phá vỡ được, tốt nhất vẫn nên giữ đoàn kết lại có thể giữ được nguyên tắc chốn quan trường này nữa, giả sử mâu thuẫn này lộ ra ngoài thì thực sự không biết có những hệ quả gì sẽ xảy ra nữa.

Cho nên ý của Liễu Tuấn cũng chính là của Bạch Dương, không phải là của Bành Thiếu Hùng anh, nếu xét trong chức vụ trong nội bộ đảng Liễu Tuấn và Bành Thiếu Hùng là giống nhau đều là phó bí thư, Bạch Dương đều không có ý kiến gì, Bành Thiếu Hùng càng không thể có thêm ý kiến nào, hiện nay Lữ Vượng Hưng, Trần Bảo Quý lại tiếp tục dẫn đường tiếp tục đưa họ đến những vùng mỏ khác.

Tình hình của những vùng mỏ nhỏ thì không thể tốt như khu khai thác than Mã Đầu được, trước đây những khu mỏ này đều đã nhận được giấy phép sản xuất an toàn cũng chỉ là những văn bản mang tính hình thức, những giấy tờ này đều công nhận đây đều là những nơi không có vấn đề gì trong sản xuất, những mỏ than đá nhỏ căn bẳn chính là những văn phòng làm việc nhỏ, gần những khu vực khai thác có xây hai ba gian phòng coi như đó là văn phòng làm việc, còn những nguyên tắc trong quá trình sản xuất cũng chỉ là chép lại rồi dán lên tường nhưng cũng chẳng có ai buồn đọc kỹ càng cả, với tư cách của một người đã từng trải qua nhiều truyện, Liễu Tuấn ít nhiều cũng có hiểu biết về tình hình sản xuất tại các vùng mỏ này chính là hình thức thời vụ, tại các công trường khai thác này ngoài những ông chủ và một vài quản lý chính thức, cố định ra thì những người xuống hẳn hầm mỏ cũng chỉ là những người ở tại các thôn gần đó đến làm tạm thời, họ đến đây làm việc theo thời vụ, làm được bao nhiêu thì tính ra giá bây nhiêu, cách tình tiền cũng có sự thay đổi, lúc mới bắt đầu thì trả tiền theo tháng, nhưng có lần còn nợ đến tận cuối năm, sau này sự cố xảy ra tại các hầm mỏ ngày càng nhiều, số vụ tử nạn cũng gia tăng, cho nên hiện nay là cứ lấy tiền trước rồi mới xuống hầm làm việc, có lẽ hiện vẫn dừng vào giai đoạn trả theo tháng.

Người trong các khu mỏ này ngay cả một đội ngũ làm việc cũng không có thì đừng nói là vấn đề phổ cập về giữ an toàn cho mình trong quá trình khai thác.

Cục an toàn lao động lại cấp giấy phép về an toàn sản xuất cho họ, còn cũng chẳng biết họ dùng nó như thế nào, có chấp hành theo hay không. Đến trưa đoàn kiểm tra đã đi qua 7 vùng mỏ như thế, chỉ có cái mác bên ngoài mà thôi, sác mặt của Bạch Dương thực sự rất căng thẳng chẳng có lời nào để nói, có lẽ đang rất tức giận.

Sắc mặt của bí thư không tốt như vậy mọi người đương nhiên cũng không thể yên tâm, thi thoảng cũng chỉ dám nói vài câu, cũng chỉ là những câu rất đơn giản, đến trưa Lữ Vượng Hưng mời bí thư Bạch cùng cán lãnh đạo đến xã dùng bữa, nhưng Bạch Dương lắc đầu từ chối còn không muốn ngồi xe . Lên xe của mình đi về, sau khi những vị cán bộ này đã đi khá xa chỉ còn lại Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý, hai người này liền nhìn nhau với sắc mặt rất căng thẳng.
Bình Luận (0)
Comment