Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 478

Sáng hôm sau, Lương chủ tịch cùng Liễu Tuấn ăn sáng xong thì đến phòng của Dư Quốc Huân chào hỏi.Sắp xếp như vậy cũng thấy Xảo nhi rất thận trọng.

Khách sạn Thu Thủy hiện nay trở thành nơi chiêu đãi nhiều khách quý. Cái gọi là khách quý đôi khi chỉ là danh nghĩa, ai là khách quý không phải là do lãnh đạo nói sao? Họ nói con mèo là khách quý thì con mèo là khách quý, con chó là khách quý thì chó là khách quý.

Liễu Tuấn cùng Xảo nhi ngang nhiên ra ra vào vào khách sạn. Xảo nhi cũng không muốn gặp phải người quen gây rắc rối cho chồng. Nếu như thuận lợi thì lần này cô sẽ mang thai bảo bối của tiểu Tuấn, chẳng mấy chốc mà có “ Tuấn con” hắn sẽ trở thành “ bố trẻ con”. Bọn họ sẽ là người một nhà.

Dư Quốc Huân mặc dù không ở phòng tổng thống nhưng mà cũng là phòng hạng nhất, 280 tệ một đêm, đương nhiên hắn không cần bỏ tiền ra.
"Buổi sáng tốt lành, Dư giáo sư!"

Lương Xảo mặc bộ quần áo thể thao, màu trắng, tóc xõa ngang vai, quý phái lạ thường, quả khiến người ta rung động.

Liễu Tuấn vừa nhìn thấy Xảo nhi mặc bộ quần áo này, mắt hắn khẽ híp lại.
Trang phục đơn giản, thoải mái, thêm vài đồ trang sức, đúng là phong cách của Nghiêm Phỉ. Nghiêm Phỉ giờ đây có thể coi là là có chút danh. Đây cũng là do hắn sắp xếp, hắn không hy vọng tất cả đường phố đều là quần áo kiểu Nghiêm Phỉ. Những người được mặc quần áo của cô phải có địa vị nhất định.

"Nhận ra rồi hả?"

Xảo nhi xinh đẹp cười, quay một vòng.

"Nghiêm Phỉ quả là rất có tài năng."

Xảo nhi tán thưởng nói. Đối với Nghiêm Phỉ , Xảo nhi cùng tiểu Thanh đều phải cam chịu. Nhưng mà tiểu Thanh rất ít khi nói với Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cười nói: "Em mặc đẹp lắm."

Xảo nhi cười khẽ.

Nếu như không phải vì tuổi tác thì cô đã trở thành vợ danh chính ngôn thuận của Liễu Tuấn rồi.

Xảo nhi khiến Dư Quốc Huân cũng phải khen ngợi:

"Chủ tịch Lương, trông cứ như sinh viên."

Xảo nhi mỉm cười nói cảm ơn.

"Dư giáo sư, đây là Liễu Tuấn."

Dư giáo sư lúc này mới để ý đến người đàn ông đứng cạnh.

Hắn cũng đã quen bị phớt lờ khi đứng cùng Xảo nhi và Nghiêm Phỉ . Xảo nhi giới thiệu tên còn chức vụ thì không.

"Xin chào, tôi là bạn trai của Xảo nhi."

Liễu Tuấn bắt tay hắn rồi tự hào nhận là bạn trai của Xảo nhi.

"Hai người đúng là một đôi trai tài gái sắc."

Dư Quốc Huân mỉm cười nói. Câu nói đó khiến Liễu Tuấn có ấn tượng tốt.
Người này quả nhiên là đúng là tri thức, biết Xảo nhi không có ý với hắn thì hắn cũng không bám lấy. Đây cũng là một trong những lý do Xảo nhi muốn hắn thành người nhà.

“ Dư giáo sư, tôi là học sinh của thầy.”

Liễu Tuấn khẽ cười nói.

"Thật vậy sao?"

Dư Quốc Huân kinh ngạc.

Hắn thấy Liễu Tuấn đứng cạnh Lương Xảo rất bình tĩnh, nam tính cũng đoán được lai lịch của hắn không tầm thường. Trái lại Lương Xảo là một doanh nhân thành công lại khép nép đứng bên cạnh hắn.

"Tôi cũng từng là sinh viên khoa tiếng Trung của trường Hoa Nam."

"Có thể gặp được bạn học ở đây đúng là tốt quá."

Dư Quốc Huân lại bắt tay Liễu Tuấn.

"Dư giáo sư tối qua ngủ có ngon không?"

Xảo nhi hỏi.

"Rất ngon. Cảm ơn. Khách sạn tốt như vậy sao có thể ngủ không ngon chứ."

Dư Quốc Huân cười nói.

"Vậy chúng ta đến Bảo Châu thôi!"

Xảo nhi nói .

"Được."

Dư Quốc Huân cũng không hỏi nhiều, nhất nhất theo sắp đặt của cô.
Xảo nhi trưng cầu nhìn sang Liễu Tuấn.

Liễu tuấn gật nhẹ đầu.Xảo nhi cười vui vẻ.Trong lúc khẩn cấp, Liễu Tuấn không nên rời khỏi vị trí, tình hình Ninh Bắc rất phức tạp và căng thẳng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Xảo nhi hắn lại đồng ý đi Bảo Châu.

Chuyện khác. Mặc kệ!Một hàng xe dừng ở bãi đỗ xe. Một chiếc xe audi sớm đã được chuẩn bị sẵn sàng trong bãi đỗ xe.Mercedes là xe của Xảo nhi ở Đại Ninh. Ngày thường do Đại Cương phụ trách bảo dưỡng, còn Force là xe của hai vệ sĩ và thư kí.

Người lái xe là Tô Kiến Trung, thấy Liễu Tuấn hắn mỉm cười.

"Ông chủ!"

Tô Kiến Trung tươi cười.

"Tô Kiến Trung anh làm cha rồi hả?"

Liễu Tuấn vỗ vai Tô Kiến Trung cười nói.

Tô Kiến Trung cũng tươi cười.Trong trí nhớ của Liễu Tuấn , Tô Kiến Trung quả thật chưa bao giờ tươi cười vậy.

Xảo nhi mỉm cười thay mặt đáp: "Thục Dĩnh rất khỏe sinh được một câu con trai bụ bẫm, sắp một tuổi rồi. Tô Kiến Trung hàng ngày đều cười không khép được miệng, bảo bối cũng lớn nhanh như thổi ..."

Dư Quốc Huân kinh ngạc.Lương Xảo là một cô gái bên ngoài như một sinh viên và lời nói cũng chẳng khác gì.

"Con trai anh ở Nam Thành phải không?"

Liễu Tuấn hứng thú hỏi.

"Mẹ của Thục Dĩnh sắp qua giúp chúng tôi trông con, Thục Dĩnh bây giờ là trợ lý giám đốc cho Thanh Linh. "

Xảo nhi sớm bàn giao mọi công việc, chỉ giữ lại chức danh chủ tịch, tổng giám đốc do Thanh Linh đảm nhiệm. Những thay đổi lớn cô đều báo cho Liễu Tuấn.

"Ông chủ, mời!"

Tô Kiến Trung mở cửa, mời Liễu Tuấn lên xe.

Từ khi Liễu Tuấn mới 12 tuổi, Tô Kiến Trung đã là lái xe riêng của hắn.Hắn hiểu rõ quan hệ giữa Xảo nhi và Liễu Tuấn. Trên thực tế trong suy nghĩ của hắn, Liễu Tuấn mới là ông chủ.Liễu Tuấn cũng không khiêm nhường ngang nhiên lên xe.

Dư Quốc Huân lại một hồi kinh ngạc.

Chẳng lẽ Liễu Tuấn mới là ông chủ? Vậy tại sao lại để Lương Xảo lộ diện? Giờ khắc này, Dư Quốc Huân càng thêm khẳng định lai lịch của hắn không bình thường.

"Dư giáo sư.Tội cho anh quá!"

Xảo nhi mời Dư Quốc Huân ngồi cạnh tài xế.

Hắn cười nói: "Đúng là nhờ phúc của cô tôi mới được ngồi xe sang thế này."

Xảo nhi tươi cười. Quốc lộ đã được tu sửa nên xe chạy rất nhanh chưa đến ba giờ đã đến khách sạn Thu Thủy Bảo Châu.

"Oa, Đúng là một khách sạn lớn, công ty của cô rốt cuộc có bao nhiêu khách sạn vậy hả?"

Dư Quốc Huân xuống xe, không khỏi ngẩng đầu nhìn ngắm khách sạn Thu Thủy.Lương Xảo nói qua về tình hình cho hắn nghe.Dư Quốc Huân một hồi choáng váng. Người thường phải mất một năm không ăn uống mới có thể ngủ ở đây một năm. Cô còn nói công ty có 9 khách sạn lớn như vậy trong cả nước. Dư Quốc Huân quả thật không tin vào tai mình, chỉ trong có ba năm mà đã xây dựng một hệ thống các thành phố.

Lương Thiếu Lan từ lễ đường của khách sạn đi ra, ôm chặt em gái một cái, sau đó mới nhìn em một lượt.

"Càng ngày xinh ra đấy nhỉ."
Lương Thiếu Lan tán thưởng nói.
"Chị, chị mới ngày càng xinh ý."
Xảo nhi tinh nghịch vừa cười vừa nói.
"Thôi đi, chị làm sao so được với em, chị già rồi."
Nếu như nói Xảo nhi ăn mặc như một sinh viên thì chị cô trông như một quý bà giàu có, bộ váy màu tím đơn giản nhưng quý phải, điểm thêm chiếc vòng vàng thanh thoát. Một đôi dầy cao gót tôn thêm dáng ngà, Dư Quốc Huân vừa nhìn thấy đã ngây ra.

Hắn từng nghe Lương Xảo nhắc tới mình có một người chị rất xinh đẹp, chắc chắn không phải bình thương nhưng mà gặp rồi mới biết quả thật là khiến người khác xao động.Ông trời đúng là ưu ái hai chị em nhà này quá.

"Tiểu Tuấn, đến đây."

Lương Thiếu Lan thấy Liễu Tuấn có phần kinh ngạc.

Liễu Tuấn cũng đã lâu không tới đây.

"Chị Lan, không ngờ bao lâu nay chị vẫn xinh như vậy."

Liễu Tuấn cười nói liếc nhìn Dư Quốc Huân.

Nếu như chuyện thành thì tên giáo sư này đúng là đào hoa may mắn.
"Cậu lúc nào cũng đùa tôi, có em tôi bên cạnh xem ai còn mê cậu nữa không?"

Anh cả đã chấp nhận mối quan hệ giữa Xảo nhi và Liễu Tuấn thì Lương Thiếu Lan cũng không có gì để phản đối.

"Chị, giới thiệu với chị một người bạn . Đây là giáo sư Dư từ Nam Thành tới đây gặp chị."

Xảo nhi cười hì hì nói.

Lương Thiếu Lan khẽ giật mình.

Sao lại từ Nam Thành đến gặp mìn? Lẽ nào quen nhau sao?

Cái con bé kia nói chuyện cũng không để ý chút, chẳng ra dáng bà chủ gì cả.Ăn nói lung tung! Nhưng mà Lương Thiếu Lan cũng là người hiểu biết không muốn mất lịch sự, đưa tay nói: "Dư giáo sư. Xin chào!"
"Chào cô, chào cô, Lương tổng!"

Dư giáo sư cuống quít bắt tay. Không biết chức vụ thế nào nhưng mà là chị của Lương Xảo gọi là Lương tổng chắc cũng không sao. Nhìn tư thế của Lương Thiếu Lan cũng biết là nhân vật có thế lực. Xảo nhi nháy mắt với Liễu Tuấn một cách trẻ con.

Liễu Tuấn cười lắc đầu.Nhìn bà mối này xem.Dư Quốc Huân mặc dù đến để xem mặt nhưng cũng không ngờ là cô lại giới thiệu chị gái xinh đẹp của mình?Đối tượng của Xảo nhi là tiểu Tuấn một người bí ẩn, chồng của Lương Thiếu Lan không biết phải là nhân vật lợi hại đến nhường nào.

"Chị chúng ta đi đường xa đến chị nên mời bọn em vào khách sạn thay vì đứng đây mới đúng?"

Xảo nhi nghịch ngợm nói.

Thấy cô rất vui vẻ, Liễu Tuấn âm thầm cầu nguyện: chỉ mong hắn và Xảo nhi có thể vui vẻ mãi như vậy.
Bình Luận (0)
Comment