Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 495

Cho dù Bành Thiếu Hùng hắn ghét Liễu Tuấn như thế nào đi chăng nữa, thì hắn cũng không thể không thừa nhận, phương án chấn hưng kinh tế huyện Ninh Bắc mà Liễu Tuấn đưa ra đúng là trên hắn.

Trước kia hắn theo phó tỉnh trưởng Quan Minh Kiệt làm thư ký , tiếp xúc với một số thứ ở phương diện kiến thiết kinh tế, nhưng đại đa số là các văn kiện, thêm vào một số suy đoán của bản thân.
Dù sao hắn chỉ là bí thư không phải là đệ tử của Quan Minh Kiệt, không thế cứ chuyện gì cũng "thỉnh giáo", đưa tới huyện Ninh Bắc hơn một năm, đại đa số tinh lực tiêu hao hết ở mặc đầu tranh rồi, đối với việc phát triển kinh tế của huyện Ninh Bắc hắn chỉ làm một "hội trưởng duy trì", hiện giờ chân chính gánh vác kiến thiết kinh tế một huyện, bản chất "thư sinh" liền lộ ra hoàn toàn.

Dựa theo cách nói của Nghiêm Ngọc Thành là "cách cục" không đủ, gan không đủ lớn, chỉ dám bước từng bước một, chuyện "năm dần tiêu lương năm mão" đừng nói là làm, dù nghĩ cũng chẳng dám.

Ý kiến của Liễu Tuấn là chỉ cần lấy thu nhập than trong ba năm năm sau làm thế chấp, vay hơn trăm triệu vốn tài chính dùng để phát triển kinh tế, là một suy nghĩ quá lớn gan.

Làm Bành Thiếu Hùng sợ là, thu nhập than dùng làm thế chấp này còn chưa đâu vào đâu, mà trong suy nghĩ của Liễu Tuấn lại như chuyện ván đã đóng thuyền, dám lấy ra để làm thế chấp.

Thật không biết người này làm sao khẳng định kinh doanh than nhất định sẽ thành công chứ!

Nhưng Bành Thiếu Hùng lại không thể không bội phục tư duy khác người của Liễu Tuấn, muốn kinh tế huyện Ninh Bắc trong một hai năm ngắn ngủi được nhảy vọt, thì thiếu đi cái vốn ban đầu khổng lồ này thì khỏi cần phải nhắc tới nữa.

Chuyện vất vả đặt nền móng cơ hở cho huyện Ninh Bắc, sau đó đem toàn bộ cục diện tốt đẹp để lại cho người kế nhiệm, Bành Thiếu Hùng không cam tâm.

Ở phương diện này, ít nhất Bành Thiếu Hùng hắn và bí thư huyện ủy Bạch Dương nhất trí với nhau, xét tuổi tác của hai người họ, có thành tích là tiền đồ vô lượng, không có nổi thành tích, thì ở lại huyện thêm một nhiệm kỳ nữa, lúc ấy món ngon đã nguội lạnh hết rồi.

Tranh thủ trước tết Nguyên Đán, trung tuần tháng một Bành Thiếu Hùng đưa ra một bản quy hoạch tổng thể phát triển kinh tế toàn huyện, nhưng lần này hắn học khôn rồi, không trực tiếp đưa ra thường ủy thảo luận nữa, thậm chí cũng không trực tiếp thảo luận hội nghị phòng bí thư , mà sau khi tan sở, tới phòng số 1 của nhà khách Thiên Nga, thương lượng riêng với Bạch Dương.

Liễu Tuấn nhận được điện thoại của Bạch Dương không khỏi thầm lắc đầu.

Bành Thiếu Hùng muốn giữ thể diện, lúc nào cũng muốn chơi "thủ đoạn nhỏ", đáng ra cái quy hoạch chỉnh thể này trước khi thảo luận ở thường ủy, tìm Liễu phó bí thư thương lượng một chút cũng là chuyện hợp tình hợp lý, Bành Thiếu Hùng không phải đã "không ngại học hỏi kẻ dưới" một lần rồi sao? Thế nào là lần này lại không bỏ thể diện xuống được.

Tìm Bạch Dương danh chính ngôn thuận mà báo cáo cũng đâu mất mặt gì.

Người ta là người đứng đầu mà!

Bành Thiếu Hùng cũng đoán chắc Bạch Dương sẽ cho gọi Liễu Tuấn, ở phương diện kiến thiến kinh tế, Bạch bí thư cũng chẳng cao minh hơn Bành huyện trưởng là bao, như vậy vừa được "lời vàng ý ngọc" của Liễu phó bí thư, lại không mất mặt huyện trưởng, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Có điều Liễu Tuấn chẳng bận tâm.

Bành huyện trưởng thỉnh giáo y về vấn đề kinh tế, đã là một thái độ không tệ rồi.

Chỉ cần có lợi cho việc phát triển kinh tế của huyện Ninh Bắc thì chút thủ đoạn nho nhỏ không cần phải để trong lòng.

Nghiêm Ngọc Thành có dạy, là phải có cái nhìn toàn cục.

Liễu phó bí thư nhận được điện thoại, liền không chút do dự tới phòng số một ở lầu ba.

- Liễu bí thư tới rồi, mời ngồi.

Bạch Dương ngồi trên ghế sô pha nhoẻn miệng cười với Liễu Tuấn, Bành Thiếu Hùng ngồi ở bên kia, hơi cúi người xuống, coi như biểu thị sự xin lỗi với "thủ đoạn" nhỏ của mình.

Nhưng hắn lại không hi vọng Liễu Tuấn nhìn không ra.

Khi Liễu Tuấn vừa nhậm chức, ai cũng coi y là một tên hoàn khố, hiện giờ trừ những cán bộ còn chưa qua lại với Liễu Tuấn ra, thì không còn ai có suy nghĩ nực cười như vậy nữa.

-Liễu bí thư, đây là quy hoạch tổng thể kế hoạch phát triển kinh tế mà bên chính quyền huyện đưa ra, tôi nghĩ ba chúng ta nghiên cứu trước một chút, sau khi thống nhất ý kiến rồi hãy đưa lên thường ủy thảo luận.

Bạch Dương mỉm cười nói, từ ngữ rất cẩn thận, tránh làm cho Bành Thiếu Hùng bị khó xử.

Từ khi cô tiếp nhận vị trí bí thư huyện ủy, Bành Thiếu Hùng trong lòng luôn không phục, muốn nghĩ cách gây khó dễ với cô, bất đắc dĩ cô mới cầu viện tới cha già, song bất ngờ là cô lại một lần nữa được cộng tác với Liễu Tuấn.
Kỳ thực trong lòng Bạch Dương đã cán ghét tranh đấu quan trường lắm rồi, chỉ một lòng muốn làm chút việc thực sự cho quần chúng huyện Ninh Bắc.

Lần này Bành Thiếu Hùng chủ động tỏ ý hợp tác, Bạch Dương lập tức vứt bỏ mọi trở ngại trước kia, một lòng một ý làm tốt công tác đoàn kết.

Thấy tiểu ngoan đồng tới không chút do dự, trong lòng Bạch Dương thấy rất vui mừng, biết Liễu Tuấn có cùng suy nghĩ với cô, đem chuyện làm việc vì dân đặt ở vị trí hàng đầu.

- Được, vậy tôi đọc phương án bên phía huyện chính phủ trước.
Liễu Tuấn cũng mỉm cười nói, ngôn từ vô cùng khách khí, còn gật đầu với Bành Thiếu Hùng.

Bành Thiếu Hùng cũng đáp lại bằng một nụ cười ôn hòa.

Hắn cũng là đánh liều tới chỗ Bạch Dương, sợ rằng phương án này có chỗ còn chưa toàn vẹn, ở trên hội nghị thường ủy lại bị Liễu Tuấn chỉ trích một phen thì không biết để mặt mũi vào đâu.

Thái độ hiện giờ của Liễu Tuấn và Bạch Dương làm hắn thở phào.

Xem ra lòng dạ và khí độ của con cháu thế gia chẳng phải giống người thường.

Liễu Tuấn xem rất nhanh, chủ liêu là lướt qua những tiêu đề, dù sao thì nhân vật số một số hai đều ngồi cả đây, đang đợi y lên tiếng, bản thân không tiện làm ra vẻ, mà y cũng chẳng thèm để ý vấn đề chi tiết.

- Bành huyện trưởng, về cơ bản thì phương án này bên huyện chính phủ tôi cho rằng vô cùng hoàn thiện rồi.

Bành Thiếu Hùng trước tiên là thở phào, bất quá không dám xem nhẹ, tên chết tiệt này mấy ngày trước trên hội nghị thường ủy cũng mở đầu như thế, về sau mới "nói nhăng nói cuội".

-Chỉ có một ý kiến nho nhỏ, mời hai vì lãnh đạo tham khảo...

Trong lòng Bành Thi Hùng lại khẩn trương.

Nghe đó, nghe đó, y lại chơi trò ấy rồi!

- Liễu bí thư quá khách khí rồi, tối nay cùng tham khảo với nhau mà.
Bành Thiếu Hùng cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh tự nhiên.

Liêu Tuấn cười nói:
- Ở phía tôi có một tin tức tốt, việc hợp tác công ty than trong huyện, tôi đã tìm được khách hàng quan tâm đổi rồi, là thương nhân Hồng Kông, bọn họ rất hứng thú với kế hoạch của chúng ta, sẵn lòng đầu tư năm trăm triệu hợp tác với huyện chúng ta.

- Quá tốt rồi.
Bạch Dương cao hứng vỗ bàn trước tiên, vẻ hưng phấn bộc lộ hết trong lời nói.

- Hả? Thần tốc như vậy sao?
Bành Thiếu Hùng trong sự hưng phấn ít nhiều có chút không tin tưởng.

Năm trăm triệu hẳn hoi nhé, thu nhập tài chính cả năm của huyện Ninh Bắc còn chưa được một trăm triệu! Tên tiểu tử này là người như thế nào? Món tài chính lớn như vậy, nói có là có ngay được.

Dù sao hắn không phải là Bạch Dương, thiếu hiểu biết với Liễu Tuấn, cho rằng Liễu Tuấn quá trẻ, có chút không đáng tin.

Bạch Dương thì lại biết tiểu ngoan đồng nếu đã nói như thế thì chuyện này không nắm chắc trăm phần trăm, thì cũng tới 99 rồi, nếu không Liễu Tuấn chẳng nói trước, tựa hồ từ trước tới giờ, Liễu Tuấn còn chưa bao giờ nói xuông với với cô.

- Tôi lập quân lệnh trạng trước mặt Bành huyện trưởng, nào dám chễ nải.
Liễu Tuấn cười nói:
- Đương nhiên tài chính thực sự thì phải tới sau tết Nguyên Đán mới có, tới khi đó Bành huyện trưởng hãy tiến hành đám phán cụ thể với họ.

Bành Thiếu Hùng lúc này mới tin tám phần là không phải là trò đùa nữa, không khỏi hưng phấn, học theo Bạch Dương, khẽ vỗ bàn nói:
- Được, chỉ cần thương nhân Hồng Kông có ý định ấy, tôi liều mạng cũng phải đám phán xong chuyện này.

Có khoản tài chính này, chẳng những sách lược kinh doanh than có thể lập tức thi hành thực sự, cái gọi là "đi vay thế chấp" cũng có thao tác mang tính thực chất khả thi rồi, kinh tế của huyện Ninh Bắc sau tết Nguyên Đán là có thể khởi động toàn diện. Thành quả chói mắt đã nằm trong tầm tay.

Liễu Tuấn nhắc nhở:
- Bành huyện trưởng, tuy nói đại bộ phận tài chính do bên kia đầu tư, nhưng bên phía chúng ta cũng phải bỏ vào một chút, tài chính của huyện không được dồi dào, có thể phải tranh thủ sự ủng hộ của thành phố thậm chí là của tỉnh.

- Được, tôi đi cầu ông van bà là được!
Bành Thiếu Hùng đang ở trong trạng thái hưng phấn cực độ, nói chuyện cũng rất sảng khoái.

Bạch Dương nói:
- Đây không phải là chuyện của riêng Bành huyện trưởng và huyện chính phủ, dù sao tới lúc cần thiết, chuyện đi cầu khẩn van xin để tôi làm...

Những lời này làm cả ba người cùng cười lớn, không khí lập tức liền trở nên vô cùng hòa hợp.

Liễu Tuấn nhắc:
- Bành huyện trưởng, cho dù đối phương đầu tư bao nhiêu, huyện chúng ta phải nắm quyền khống chế cổ phần, đây là nguyên tắc.

- Đương nhiên, đương nhiên!
Bành Thiếu Hùng gật đầu liên tục.

Đây là vấn đề chính trị, không có chỗ để thương lượng.

Liễu Tuấn cho một đòn mai phục ở đây, tránh cho tới lúc có người liên hệ y với "thương nhân Hồng Kông" kia.

Bạch Dương nói:
- Tiểu Liễu bí thư , vừa rồi không phải nói có một ý kiến nho nhỏ sao? Hiện giờ mời nói đi.

Bành Thiếu Hùng nhìn Bạch Dương với chút ngạc nhiên, sao vị này cũng gọi là "Tiểu Liễu bí thư " rồi? Kỳ thực thì Bạch Dương thói quen gọi là "Tiểu Tuấn", nửa đường mới đối giọng.

Liếu Tuấn liền cười nói:
- Chủ yếu là ý kiến về phương hướng sử dụng tài chính, tôi cho rằng tài chính mà huyện kiếm được, mặc kệ là vay ngân hàng hay là cấp trên phát cho, phương hướng sử dụng chủ yếu phải là kiến thiết cơ sở của huyện, mà không phải kiến thiết hạng mục kinh tế, trừ khi có hạng mục trọng yếu, nếu không huyện sẽ không cấp tiền.

Bạch Dương và Bành Thiếu Hùng cùng ngẩn ra, ý kiến này rất mới mẻ.

- Vì sao vậy?
Người hỏi là Bạch Dương.

- Tôi nghĩ thế này, khoản tài chính khổng lồ như vậy đưa vào trong hạng mục kinh tế cụ thể, tất nhiên là có thể sinh ra chút hiệu quả kinh tế, tăng thêm thu nhập tài chính của huyện, nhưng quần chung có lợi trực tiếp không nhiều. Điều này liên quan tới vấn đề tuần hoàn, trước tiên là đầu tư vào hạng mục cụ thể, tạo ra mấy con bò sữa có lợi, đợi huyện giàu có lên rồi, mới đầu tư vào kiến thiết cơ sở, phương án này không phải là không được, nhưng hiệu quả chậm, tài chính có hạn, bò sữa tạo ra hạn chế, khả năng phải đợi tới hết nhiệm kỳ mới có thể tích lũy đủ tài lực. Nói thực, ban bệ nhiệm kỳ sau phóng chừng vẫn đem tài lực dùng trên số bò sữa này, như vậy dễ làm ra thành tích, số liệu cũng đẹp đẽ...

Nói tới đây, Liễu Tuấn nhấp một ngụm trà, liếc mắt nhìn sắc mặt Bành Thiếu Hùng và Bạch Dương.

Hai người đều lộ ra vẻ trầm tư, bất quá nhận ra Bạch Dương suy nghĩ thực sự đề nghị của hắn, còn Bành Thiếu Hùng thì ít nhiều làm cho có lệ.

Nói khắm lắm!

Ai mà chẳng muốn có thành tích?

Liễu Tuấn mỉm cười, móc thuốc lá ra đựa cho Bành Thiếu Hùng một điếu, Bành Thiếu Hùng nhận lấy cho vào bên miệng mới nhớ tới bí thư huyện ủy là một nữ đồng chí, mình đang ngồi trong khuê phòng, liền có chút ngại ngùng bỏ thuốc lá xuống.

Không ngờ Liễu Tuấn đã châm thuốc, thản nhiên đầy bật lửa qua cho hắn.

Bạch Dương mỉm cười:
- Không sao đâu, Bành huyện trưởng không cần câu nệ, cái đồng chí này sớm đã coi chỗ tôi là khu hút thuốc rồi.

Bành Thiếu Hùng liền cười lớn châm thuốc.

Xem ra hai người này tư giao không đơn giản, chẳng phải chỉ vẻn vẹn là minh hữu chính trị thôi đâu.

- Kỳ thực cơ sở trang bị hoàn thiện, mới là nền móng cho kinh tế nhảy vọt. Cho nên tôi đề nghị sau khi có được tài chính, cái phải xây dựng đầu tiên là trung tâm thương mại mà Bành huyện trưởng nhắc tới, hơn nữa quy mô còn phải mở rộng, ít nhất phải có tác dụng như khu mua sắm Thiên Mã và khu mua sớm Thập Nhất của huyện Ninh Bắc, hình thành một khu trung tâm thương mại lớn, mới có thể thúc đầy phát triển kinh tế huyện và vùng phụ cận. Tiếp đó là làm đường, trong vòng một hai năm, đường cái chủ yếu trong huyện đều phải sửa lại, mở rộng thêm, tăng cường lưu thông vật tư. Thứ ba, tăng thêm đầu tư tài chính và kiến thiết điện nước, đặc biệt là cao tân khu của huyện ta, nơi đó cơ bản chì có danh hão, chỉ là một thứ đồ bán thành phẩm, điện nước đường xá còn không làm xong, bảo người ta đầu tư như thế nào chứ? Thứ tư là tranh thủ kiến thiết thành phố, nói thực huyện của chúng ta quá bẩn, chỉ cần xong bữa cơm tản bộ đi về là mặt mũi đầy bụi bặm, tâm tình bực bội rồi. Hoàn cảnh như vậy, đừng nói là ông chủ của những địa phương lớn, mà dù là người bản địa cũng chẳng có lòng tin. Bởi thế thành thị phải làm đẹp, phải xây dựng công viên, trước tiên là cấp cho cán bộ quần chúng một diện mạo hoàn toàn mới. Đó gọi là có trồng ngô xuống, mới thu hút được phượng hoàng tới. Có hoàn cảnh xúc tiến đầu tư tốt, thì mới có cơ hội thu hút được nhiều tài chính. Nếu không chỉ dựa vào sức lực mỗi mình huyện chúng ta thôi, rất khó chấn hưng kinh tế toàn diện được.
*** Cao tân khu: giống như khu công nghiệp nước ta, nhưng nơi đây tập trung ngành nghề kỹ thuật công nghệ cao.

Không đợi Bành Thiếu Hùng nói gì, Bạch Dương đã liên tục gật đầu:
- Tôi đồng ý với ý kiến của Liễu bí thư , phương tiện cơ sở của huyện đúng là phải ưu tiên kiến thiết trước, đây mới là nền móng chấn hưng kinh tế.

Cho dù là có làm nền cho người khác, chỉ cần có lợi cho quảng đại quần chúng, thì cũng đáng làm.

Bành Thiếu Hùng trầm ngâm không tiếp lời.

Bề ngoài thì lời của Bạch Dương không thể cãi lại được, nhưng người ở trong quan trường, có mấy ai chịu làm nền cho kẻ khác?

Liễu Tuấn hiểu suy nghĩ của Bành Thiếu Hùng, mỉm cười bổ xung:
- Kỳ thực đây cũng là thành tích, cũng có thể làm ra số liệu. Cứ duy trì như vậy, mấy năm sau, diện mạo của huyện Ninh Bắc chúng ta sẽ đổi mới hoàn toàn, chỉ tiêu các hạng mục kinh tế nhất định đủ đi lên.

Bành Thiếu Hùng suy nghĩ qua một lát, cối cùng cũng gật đầu.

Ba nhân vật hàng đầu của huyện đã thống nhất ý kiến rồi, phương án tổng thể quy hoạch kinh tế của huyện thông qua với 100% số phiếu, đã chính thức hình thành văn bản gửi tới các hương trấn cùng cơ quan đơn vị, thổi lên tiếng kèn chấn hưng kinh tế huyện Ninh Bắc.

Nhưng phương án tổng thể này còn chưa được thực thi, thì thường vụ phó tỉnh trưởng Quan Minh Kiệt đã bắt đầu gây bão tố cho bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment