Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 533

Trong bữa cơm, khung cảnh rất sôi động, người tới tham gia bán đấu giá hôm nay, chỉ một bộ phận muốn mua xe vừa ý về dùng, dù sao xe của nhà nước, thủ tục rất đầy đủ, tình trạng xe không phải tốt lắm, nhưng đồ nào của đấy, giá cả rất hợp lý, trừ một bộ phận nhỏ này ra thì đại đa số đều là tới để trợ uy cho lãnh đạo huyện.

Thế nào cũng không đuợc để huyện bán xe, chẳng có ai tới hướng ứng phải không?

Nói là cuộc bán đấu giá, kỳ thực có một chút "mệnh lệnh hành chính" ở bên trong.

Người làm lãnh đạo có ai chẳng có mấy thân tin? Một cú điện thoại gọi tới, những người đó lại chẳng lật đật chạy tới cổ vũ?

Người đưa giá cao nhất cuộc bán đầu giá hôm nay được an bài vị trí gần lãnh đạo, đây là do Liễu Tuấn đặc biệt căn dặn Trần Lỗi, nếu như ông ta nhắm vào mình mà tới, thì phải làm cho rõ ràng mới được.

Người trung niên rất trầm ổn, tự giới thiệu mình họ Thi, Thi Triển Đường, người Hồng Kông, muốn tới huyện Ninh Bắc đầu tư.

Bành Thiếu Hùng rất hưng phấn, liền trò chuyện với Thi Triển Đường.

Phải nói tâm tình Bành huyện trưởng rất thoải mái, sự kiện "Tạ Vạn Lợi" giải quyết thuận lợi, cuộc đàm phán với ngân hàng cũng đã xong, ngân hàng đồng ý cho vay hai trăm triệu, cho dù so với kế hoạch trước đó có chút chênh lệch, nhưng cũng đã làm cho Bành huyện trưởng hưng phấn rồi, có hai trăm triệu này trong tay, có thể làm được rất nhiều việc.

Xây dựng trung tâm thương mại đã bắt đầu được khởi công, dự kiến tới cuối năm, công trình đầu tiên có thể đi vào sử dụng, "quỹ hỗ trợ sáng nghiệp" cũng đã được lập nên, một số xí nghiệp hương trấn và xĩ nghiệp tư doanh có tiềm lực phát triển, có cơ hội đươc mở rộng.

Việc làm đường Liễu Tuấn đề nghị cũng được đưa lên chương trình nghị sự.

Quan trọng là khoản vay kia của ngân hàng, thời hạn khá dài, Bành Thiếu Hùng không phải trả vội, cũng có nghĩa là công ty than Hưng Thịnh lợi nhuận trừ trả lại vốn cho công ty Chấn Trung, thì số dư ra có thể dùng để đâu tư cho các hạng mục kiến thiết kinh tế nữa.

Năm nay Bành Thiếu Hùng muốn làm ba việc lớn, trung tâm thương mại phải khai trương, đường quốc lộ chính nối liền với Đại Ninh phải mở rộng thông xe, công viên nhân dân đầu tiên của huyện phải được mở cửa với bên ngoài.

Ba việc này đều làm vì cải tạo hoàn cảnh cho huyện Ninh Bắc, coi như rất tán động sách lược thu hút đầu từ của Liễu Tuấn.

Trong tay có tiền, việc gì cũng dễ làm.

Bành huyện trưởng cuối cùng không cần phải vì chuyện kiếm tiền mà đau đầu nữa.

Bây giờ nghe nói Thi Triển Đường chủ động muốn tới huyện Ninh Bắc đầu tư, Bành Thiếu Hùng tất nhiên là vui mừng khôn xiết.

Thi Triển Đường lễ độ chu đáo, đàm luận rất hợp với Bành Thiếu Hùng, nhưng cũng thỉnh thoàng nói mấy câu với Bạch Dương và Liễu Tuấn, tránh để hỏ khỏi bị lạnh nhạt.

Liễu Tuấn thầm gật đầu.

Người này rõ ràng nhắm vào y mà tới, nhưng hiện giờ không lộ ra chút nào, đúng là nhân vật có hạng.

Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Liễu Tuấn rất tùy ý nói với Thi Triển Đường:
- Thi tiên sinh, hoanh nghênh ông tới huyện Ninh Bắc đầu tư.

Thi Triển Đường vội cười đáp:
- Tạm thời chỉ khảo sát thôi, bất quá huyện Ninh Bắc có những lãnh đạo tốt như Bạch bí thư , Liễu bí thư , Bành huyện trưởng, tôi tin nhất định tìm được hạng mục đầu tư thích hợp.

Lời này nói rất đắc thế, hơn nữa bất giác còn đặt Liễu bí thư lên trước Bành huyện trưởng.

Ông ta là thương nhân, hơn nữa lại ở Hồng Kông cho nên không ai để ý, nhưng Liễu Tuấn nghe ra, liền gật đầu.

Thi Triển Đường dò hỏi:
- Liễu bí thư , không biết buổi chiều ngài có thời gian không? Không biết có tiện tới bái phỏng một chút hay không?

- Hoan nghênh!

Liễu Tuấn mỉm cười đáp, y vốn cho rằng Thi Triển Đường sẽ đề xuất tới nơi ở của y để trò chuyện, không ngờ Thi Triển Đường hết sức chú ý quy củ, mãi tới sau khi Liễu Tuấn đi làm, mới tới phòng làm việc bái phỏng.

Có thể thấy người này chẳng những chú ý quy củ, hơn nữa làm việc hết sức chắc chắn thận trọng.

Liễu Tuấn đối đãi với Thi Triển Đường rất kích khí, mời ông ta ngồi ở ghế sô pha, Phan Tri Nhân đưa trà nước lên.

- Liễu bí thư đúng là tuổi trẻ tài cao.
Thi Triển Đường vừa mở miệng đã tâng bốc một câu, nụ cười trên mặt rất chân thành.

- Thi tiên sinh có chuyện hãy nói thẳng đi, tôi thấy tiên sinh cũng là người sảng khoái.
Liễu Tuấn mỉm cười, ngôn ngữ chẳng vòng vo chút nào.

- Liễu bí thư rất sảng khoái! Lần này tôi tới huyện Ninh Bắc để xin một câu nói của Liễu bí thư .
Thi Triển Đường giơ ngón tay cái lên.

Kỳ thực từ lúc Thi Triển Đường "điên cuồng ra giá" ở cuộc bán đấu giá, Liễu Tuấn đã nỗ lực suy ngẫm xem rốt cuộc người này có liên quan gì, nhưng thực sự nghĩ không roa. Giờ vừa nghe câu này của Thi Triển Đường, trong đầu đột nhiên sáng lên, lập tức bình thản hỏi:
- Thi tiên sinh trước đây đầu tư ở đâu?

Thi Triển Đường mìm cười:
- Liễu bí thư , trước kia tôi đầu tư ở Hồng Châu, trung tâm mua sắm Hồng Đô, Liễu bí thư còn có ấn tượng không?

Liễu Tuấn cười lớn:
- Thì ra là như vậy, Thi Hào là cháu của ông.

Chính là ngày mùng 10 năm mới, Liễu Tuấn dẫn Nghiêm Phi tới Hồng Châu thăm tra mẹ, ở trung tâm mua sắm Hồng Đô, phát sinh chuyện không vui với "tên Hào", hiện giờ Thi Triển Đường đây chính là chú họ của Thi Hào, là thương nhân Hồng Kông thực sự đầu tư ở trung tâm mua sắm Hồng Đô.

Chuyện này ở trong đầu Liễu Tuấn sớm đã tiêu tan rồi, hẳn là cục công an bên Hồng Châu sẽ thu thập hắn đến nơi đến chốn, Liễu Tuấn sao có thể nhớ được cái chuyện nhỏ nhặt này.

Không ngờ mấy tháng sau, Thi Triển Đường lại tới huyện Ninh Bắc vì chuyện này.

Thi Triển Đường có chút xấu hổ nói:
- Liễu bí thư , kỳ thực Thi Hào cũng chẳng phải cháu gì của tôi, chỉ là ông nội của nó, trước kia có quan tâm tới trưởng bối trong nhà tôi thôi, cho nên nâng đỡ nó một chút. Không ngờ nó lại có mắt không thấy núi Thái Sơn, không biết trời cao đất dày, đã đắc tội với Liễu bí thư .

Liễu Tuấn khoát tay nói:
- Thi tiên sinh, chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi, đâu đáng nhắc tới.

Kỳ thực Thi Triển Đường nói rất hời hợt, nhưng Liễu Tuấn biết quan hệ của ông ta và Thi Hào nhất định không xa cách như vậy, Thi Hào móc tay một cái ra một vạn tệ, "phong phạm triệu phú" đó không phải là một nhân viên công ty binh thường có thể có được.

Nhưng Liễu Tuấn không có ý đi so đo những chuyện nhỏ nhặt này, cũng không cần suy nghĩ quan hệ chân thực của Thi Triển Đường và Thi Hào.

- Liễu bí thư rộng lượng, không thèm chấp hạng như Thi Hào, đủ thấy phong phạm người làm việc lớn, Triển Đường hết sức khâm phục. Nhưng Thi Hào quả thực rất hỗn láo, chọc giận Liễu bí thư , trong lòng Triển Đường rất bất an, luôn muốn tạ tội trước mặt với Liễu bí thư , chỉ là không có cơ hội.
Thi Triển Đường mồm mép khéo léo, hơn nữa nói chuyện cũng văn vẻ, không biết là có học thức thật hay chỉ là học đòi làm sang, bất quá ông ta là người làm ăn, tiền trên người không ít, khả rnăng học đòi phong nhã cũng chẳng phải là không có.

Nhưng Liễu Tuấn tất nhiên không đi so đo những chi tiết nhỏ nhặt này.

- Thi tiên sinh quá khách khí rồi, chỉ là một sự hiểu lầm nho nhỏ, sao dám nhận tạ tội gì.

Thi Triển Đường mỉm cười, nhưng kỳ quái nụ cười có chút gượng gạo.

Liễu Tuấn tức thì trở nên cảnh giác hỏi:
- Thi tiên sinh từ xa tới đây không phải là chỉ vì chuyện nho nhỏ này chứ? Nói thực, chuyện này tôi sớm quên từ lâu rồi, tiên sinh không nhắc tới, tôi thực sự là nghĩ không ra.

Thi Triển Đường trầm ngâm, hiển nhiên là đang cân nhắc xem Liễu Tuấn nói thật hay không.

Liễu Tuấn có chút không vui.

- Liễu bí thư đại lượng tất nhiên không nhớ chuyện nhỏ nhặt này, nhưng ở phía Hồng Châu lại có một số lãnh đạo không dám quên... Thi Triển Đường do dự một lúc rồi nói nửa câu lộ chút ý tứ.

Liễu Tuấn vừa nghe mày lập tức nhíu lại.

Tất nhiên là y hiểu ý tứ trong lời nói của Thi Triển Đường.

Liễu Tuấn và Nghiêm Phi tới Hồng Châu chơi ba ngày, liền quay trở về Đại Ninh, về sau Tạ Ý Tường gọi điện thoại tới, cũng nhắc tới mấy câu về việc xử lý chuyện này, đại khái là Tiểu Chung bị đuổi ra khỏi đội ngũ công an, an bài công tác khác, Thi Hào thì bị giam giữ và phạt tiền, ngữ khí nhẹ nhàng, nên chẳng co là việc lớn.

Đắc tội với công tử của tỉnh trưởng và thiên kim tiểu thư của bí thư tỉnh ủy tỉnh bên, xử lý như vậy đã là nhẹ lắm rồi.

Liễu Tuấn không để ý chuyện này nữa.

Không ngờ hiện giờ nghe ý tứ của Thi Triển Đường, thì bên Hồng Châu tựa hồ còn có hành động khác, làm cho Thi Triển Đường không kháng cự nổi, từ xa xôi ngàn dặm tới huyện Ninh Bắc tạ tội.

Nhưng phía Hồng Châu làm vậy rốt cuộc vì muốn giải hận cho y hay là còn có toan tính riêng khác thì tạm thời chưa biết.

Bất quá Liễu Tuấn đã rất tức giận rồi.

Y không thích người ta lấy danh nghĩa của mình đi làm chuyện quá giới hạn, hơn nữa lại còn che giấu y.

- Thi tiên sinh, xin hay đợi một chút để tôi hỏi qua đã.
Liễu Tuấn nghiêm mặt lại, đi tới bàn làm việc nhấc điện thoại lên gọi cho Tạ Ý Tường.

- Anh Tạ, em đây... Vâng, có chuyện này nhờ anh hỏi dùm em một chút, có phải là có người cố ý gây phiền phức cho Thi tiên sinh ở trung tâm mua sắm Hồng Đô không? ... Vâng, vâng, nếu như có, nhờ anh chuyển lời cho bọn, em rất tức giận, hi vọng bọn họ dừng tay, đừng làm nữa... Vâng, được rồi, làm phiền anh quá!

Khi Liễu Tuấn đứng lên gọi điện thoại, Thi Triển Đường cũng đứng dậy theo, đợi Liễu Tuấn quay lại liên tục cám ơn:
- Cám ơn Liễu bí thư .

Liễu Tuấn khoát tay nói:
- Thi tiên sinh, vừa rồi tôi đã gọi điện thoại cho thư ký của cha tôi, chuyện này thực sự tôi không rõ lắm, nếu như thực sự có người lấy danh nghĩa của tôi, làm chuyện kinh doanh và quản lý của tiên sinh ở Hồng Châu gặp trở ngại, tôi xin bày tỏ sự xin lỗi.

- Cám ơn Liễu bí thư , cám ơn.

Thi Triển Đường rất cảm khái, luôn mồm cám ơn.

- Liễu bí thư lòng dạ rộng lớn, Triển Đường kính phục vô cùng, hôm nay Triển Đường mua chiếc xe của Liễu bí thư , xin tặng lại cho chính phủ huyện Ninh Bắc, coi như chút tâm ý của Triển Đường, mong Liễu bí thư nhận cho.

Liễu Tuấn cười nói:
- Thi tiên sinh, ý tốt tôi xin nhận, nhưng chuyện này là một số đồng chí cá biệt ở Hồng Châu làm không đúng, hiện giờ sửa lại là chuyện nên làm, phụ thân tôi làm tỉnh trưởng ở tỉnh J, Thi tiên sinh đầu tư ở Hồng Châu, cũng chính là một loại ủng hộ với người, Liễu Tuấn cảm ơn. Nếu như Thi tiên sinh có ý đầu tư ở huyện Ninh Bắc, tôi đại biểu chính phủ huyện nhiệt tình hoàn nghênh.

Thi Triển Đường lại kích động đứng dậy, liên tục gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment