Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 556

Liễu Tuấn thấy Bạch Dương sắc mặt tái đi, trong lòng lấy làm lạ, vội quay dầu lại, tức thì sắc mặt cũng biến đổi, lúc này ở cửa quán cà phê có một đôi nam nữ đi vào, nam mặc áo sơ mi trắng, trờ nóng nực còn cài cúc cổ, đầu vuốt keo, giày da bóng lộn, phong độ ngời ngời, chính là Bành Phi chồng trước của Bạch Dương.

Cô gái bên cạnh Bành Phi, tuổi ước chứng hai mươi, mặc một cái váy minizip siêu ngắn, đại bộ phận cặp đủi lộ hết ra ngoài, đeo vòng tai vàng rất lớn, ăn mặc rất hiện đại, trang điểm rất đậm, đang khoác tay Bành Phi, ngả đầu vào vai hắn, thái độ cực kỳ thân mật.

- Vợ của hắn đấy à?
Liễu Tuấn không nhịn được hỏi một câu, lời vừa ra khỏi miệng đã biết mình nhầm, Bành Phi li hôn với Bạch Dương không lâu rồi tái hôn, đã khá nhiều năm rồi, vợ của hắn không thể trẻ như thế được.

Huống chi nghe nói vợ sau của Bành Phi là cán bộ cơ quan Đại Ninh, cũng không thể ăn mặc hết sức thời trang như vậy được.

Bạch Dương chỉ nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt lại, cầm cốc cà phê lên uống, hoàn toàn ngó lơ câu hỏi của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn gãi đầu:
- Để em đi thanh toán.

Bạch Dương vẫn không lên tiếng.

Liễu nha nội không thể làm gì hơn là nín thinh uống cà phê.

Có thể nhìn ra, Bạch Dương không muốn gặp mặt Bành Phi, đợi bọn họ ngồi xuống rồi mới rời đi cũng không muộn.

Thế nhưng Bành Phi và cô gái kia lại đi thẳng về phía hai người, Bành Phi vừa đi vừa nhỏ giọng thì thầm với cô gái đó, còn đưa tay béo má, có thể thấy quan hệ hai người không tầm thường.

Đoán chừng Bành Phi không ngờ gặp được Bạch Dương và Liễu Tuấn ở đây.

Thấy họ tới gần, Bạch Dương hơi quay đầu đi, không may thế nào, Bành Phi lại ngồi ngay ở vị trí đối diện, đang giơ tay gọi phục vụ, đột nhiên sắc mặt cũng trở nên cực kỳ quái dị, tay khựng lại trên không trung, quên cả bỏ xuống.

Liễu Tuấn thở dài, biết rằng không tránh được nữa rồi.

Tất nhiên y chẳng bận tâm tới Bành Phi chút nào, nhưng lo trong lòng Bạch Dương không vui, mà theo tình hình hiện tại để xét, thì gần như chắc chắn Bạch Dương không thoái mái rồi.

Cho dù bọn họ ly hôn đã lâu, Bành Phi có lăng nhăng cùng cô gái nào cũng chẳng hề liên quan gì tới Bạch Dương, bất quá tâm tư của phụ nữ đôi khi cực kỳ cổ quái, dù nơi này gặp phải vợ sau của Bành Phi, Bạch Dương cũng rất ngượng ngập rồi, huống chi lại còn gặp phải tình nhân mới của Bành Phi.

Như vậy càng thêm khó chịu rồi.

Cảm giác như Bành phi lại một lần nữa phản bội Bạch Dương vậy.

Liễu Tuấn chủ động chào hỏi Bành Phi:
- Chào Bành chủ nhiệm.

Khi còn nhỏ, y gọi là " anh Bành Phi", từ khi cuộc hôn nhân của Bành Phi và Bạch Dương báo động đỏ, Liễu Tuấn liền đổi sang gọi chức vụ của Bành Phi, đã qua bao năm, Bành Phi đã không còn công tác ở báo tỉnh nữa, mà điều tới làm chủ nhiệm ban biên tập một tạp chí, chức vụ cũng là chính xử.

- A Tiểu Tuấn, ừm Liễu bí thư... À chào Bạch bí thư.
Nụ cười của Bành Phi xấu hổ không để vào đâu cho hết, chân tay luống cuống.

Bạch Dương căn bản chẳng để ý, chỉ ngồi uống cà phê, lông mi cũng không thèm nhướng lên lấy chút nào, hoàn toàn coi Bành Phi như vô hình, nhưng hai tay cầm cốc cà phê lại đang khẽ rung rung, cho thấy trong lòng thực sự đang rất phẫn nộ.

- Anh Phi, là ai thế?

Cô gái kia lên tiếng hỏi, ngữ khí rất là khó chịu, con mắt lướt qua lướt lại trên người Bạch Dương, còn Liễu nha nội cao lớn đẹp trai lại coi như không khí. Đại khái đó là thiên tính của các cô gái, chỉ bằng trực giác đã phát hiện ra quan hệ giữa Bạch Dương và Bành Phi không hề tầm thường.

- À, là đồng nghiệp.
Bành Phi nỗ lực tỏ ra trấn tĩnh, nhưng càng cố sức che dấu lại càng làm người ta hoài nghi.

- Đồng nghiệp à? Hình như người ta không để ý tới anh lắm!
Cô gái kia nhìn Bạch Dương, trong ánh mắt mang theo vẻ gây sự.

- Bành chủ nhiệm, không giới thiệu cho chúng tôi bạn mới của anh sao?
Liễu Tuấn không chấp nhận cô gái kia tiếp tục khiêu khích Bạch Dương, không chừng chọc giận Bạch Dương, hất cả cốc cà phê vào mặt cô ta, thì hình tượng đoan trang dịu dàng của chị Bạch Dương hoàn toàn bị hủy mất.

Bành Phi cười gượng đáp:
- À, cô ấy tên là Tiểu Quyên, là một độc giả của tôi.

- Cái gì? Anh Phi, anh có nhầm không thế, em chỉ là một độc gi của anh thôi sao?
Bành Phi còn chưa nói dứt câu, Tiêu Quyên đã bùng nổ rồi, nhảy dựng lên, làm om xòm, khiến người trong quan cà phê nhìn lại, may là người trong quán lúc đó không nhiều lắm.

Bành Phi luống cuống chân tay, nắm lấy tay Tiểu Quyên muốn chạy trốn khỏi "nơi thị phi" này.

- Buông em ra! Việc gì phải đi.
Tiểu Quyên hất mạnh tay Bành Phi ra, hung dữ nói, nhưng âm thanh bị dồn nén thành ra không to lắm.

Bành Phi trán đã toát mồ hôi.

- Tiểu Quyên, đúng là đồng nghiệp trước kia mà.

Bạch Dương chậm rãi đặt cốc cà phê xuống, nói với Bành Phi:
- Bành Phi, anh và Vương Yến ly hôn rồi sao?

Vương Yến hẳn là vợ hiện tại của Bành Phi rồi.

- Còn...à....ừm...chưa..
Bành Phi lắp ba lắp bắp, nói không còn ra đầu đuôi gì nữa.

Bạch Dương gật đầu, không để ý tới Bành Phi nữa, nói với Liễu Tuấn:
- Tiểu Tuấn thanh toán đi.

- Được.
Liễu Tuấn đưa tay lên, gọi phục vụ tới thanh toàn.

Tiểu Quyên đột nhiên nhắm về phía Bạch Dương làm rộn lên:
- Này, cô tên là gì? Có quan hệ gì với Bành Phi?

Bạch Dương khẽ cau mày lại, không để ý tới Tiểu Quyên, đi thẳng ra ngoài.

- Bành Phi, anh nói đi, cô ta có phải là tình nhân của anh không? Không phải là anh nói đã ly hôn rồi sao? Còn nữa, không phải anh nói vợ cũ của anh tên là Bạch Dương sao? Giấy ly hôn cũng ghi cái tên đó, sao lại thành Vương Yến? Vương Yến là ai?
Tiểu Quyên đùng đùng nổi giật, bất kể mọi thứ quát thẳng vào mặt Bành Phi.

Liễu Tuấn cũng cau mày lại.

Bành Phi sớm đã ly hôn với Bạch Dương, theo lý không nên đi nói khắp nơi quan hệ vợ chồng trước kia của hắn và Bạch Dương. Hơn nữa hiển nhiên là Bành Phi đang lừa cô gái tên Tiểu Quyên này, lấy giấy ly hôn cùng Bạch Dương ra cho cô ta xem.

Phải nói trình độ tán gái của Bành Phi thực chẳng ra làm sao, không ngờ phải dùng tới cách lừa gạt.

Liễu Tuất lạnh nhạt nói với Bành Phi:
- Bành chủ nhiệm, chuyện này anh không đúng rồi.

- Sao anh có thể làm như vậy được chứ? Muốn lừa cô gái người ta cũng có thể kiếm cái cớ khác mà, thật quá tệ.
Liễu Tuấn lắc đầu.

Nếu chẳng phải nể mặt Bạch Dương, y đã chẳng nói khách khí như thế.

- Còn anh là ai, liên quan gì tới anh?
Tiểu Quyên tức lắm rồi, nhìn thấy ai liền cắn người đó.

Liễu Tuấn trừng mắt nhìn Tiểu Quyên, lạnh lùng nói:
- Không có chuyện của cô, yên lặng chút đi.

Tiểu Quyên vốn hùng hùng hổ hổ, bị ánh mắt lạnh như băng quét qua, tức thì rụt cổ lại, cho dù cô ta không biết lai lịch của Liễu Tuấn, nhưng chỉ với vóc dáng này của người ta cũng hiểu tốt nhất là đừng chọc giận Liễu Tuấn, nếu không tình huống sẽ rất tệ.

- Tiểu Tuấn!
Bạch Dương ở đằng xa hơi dừng bước lại gọi, giọng nói rất không vui.

- Tới đây, tới đây.
Liễu Tuấn liên tục thưa, rồi vội vàng đuổi theo.

Chị Bạch Dương tâm tình đang rất khó chịu, chớ để bị lửa cháy vạ lây.

- Bạch Dương, xin đợi chút đã.
Bành Phi ngây ra một hồi, đột nhiên tỉnh lại, vội vàng đuổi theo.

Bạch Dường hoàn toàn không định để ý tới hắn, bước chân không dừng lại lấy một chút nào.

Bành Phi vội vội vàng vàng đuổi theo tới đằng sau Bạch Dương, đang đưa tay ra muốn kéo tay Bạch Dương, thì Liễu Tuấn tranh trước một bước, tóm lấy tay hắn, Bành Phi cảm thấy như bị chiếc kìm sắt kẹp lấy.

Bành Phi không kịp đề phòng đau tới thét lên.

Liễu Tuấn lập tức buông tay.

Nghe thấy Bành Phi kêu đau, Bạch Dương dừng bước quay người lại.

Cô cho rằng bệnh thích động tay động chân của tiểu ngoan đồng lại tái phát rồi.

Thân là phó bí thư huyện ủy, cứ luôn ra tay đánh người là không được.

Bành Phi nhìn nhìn Bạch Dương hết sức đáng thương nói:
- Bạch Dương...xin...xin em đừng đem chuyện hôm nay nói cho Vương Yến được không?

Té ra hắn cuống cuồng đuổi theo Bạch Dương là vì chuyện này.

Bạch Dương cười, một nụ cười hết sức khinh bỉ.

- Bành Phi, anh thật thảm hại.
Bạch Dương nhìn Bành Phi, nói từng chữ một:

Bành Phi cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng bừng.

Tiếng dày cao gót thình thịch vang lên, Tiểu Quyên cũng vội vã chạy theo, đứng ở bên Bành Phi, nhìn trừng trừng Bành Phi, rít lên:
- Cô là Bạch Dương phải không? Cô là vợ cũ của anh ấy?

Bạch Dương nhìn cô ta, thở dài nói:
- Tiểu Quyên, tôi chính là Bạch Dương, vợ cũ của anh ta, có điều chúng tôi ly hôn nhiều năm rồi, hiện giờ vợ của anh ta tên là Vương Yến.

Tiều Quyên lại nhìn chằm chằm vào Bành Phi.

Bánh Phí bối rồi:
- Tiểu Quyên, anh...

- Bành Phi, anh là đồ lưu manh, tôi phải đi tố cáo anh!

Đột nhiên nghe thấy một tiếng chát đanh gọn vang lên, trên mặt Bành Phi đã ăn năm dấu ngón tay đỏ lằn, Tiểu Quyên tát Bành Phi xong, cũng không quay đầu lại, chạy thẳng ra khỏi quán cà phê.

Bành Phi ăn cái tát này đúng là choáng váng mặt mày, sững ra một chút mới nhớ tới đuổi theo Tiểu Quyên, không ngờ Liễu Tuấn lánh người chắn đường, toàn thân sát khí ngùn ngụt ép tới.

Bành Phi sợ hãi lùi lại một bước, giọng phát run lên:
- Cậu... Cậu định làm gì?

Phục vụ quán cà phê thấy tình hình chẳng lành, muốn lên khuyên can, nhưng thấy khí thế đáng sợ của Liễu Tuẫn, cũng dừng lại cách đó mấy bước, không dám tới gần.

- Bành Phi, tôi cảnh cáo anh, về sau muốn lừa gái, không được phép lấy chị Bạch Dương ra! Nếu không, tôi sẽ cho anh không còn đất sống ở Đại Ninh này!
Liễu Tuấn lạnh băng băng nói với Bành Phi.

-...
Bành Phi tức thì mặt tái xanh tám xám, môi mấp máy, nhưng không nói ra nổi một chữ.

Người thanh niên trước mắt này, đã không còn là chú nhóc con năm xưa nữa, mà là Liễu nha nội tiếng tăm lấy lừng cả tình rồi! Muốn xử lý hắn, chỉ một câu nói là xong.

Chỉ không cho hắn đất sống ở Đại Ninh, phòng chừng là nhẹ nhất rồi.

- Tự xem mà làm đi.
Liễu Tuấn nói xong rút ra một tờ trăm tệ đưa cho phục vụ nói:
- Không cần trả lại.
Nói xong cùng Bạch Dương đi ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment