Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 578

Vụ án điều tra hành vi gian lận trong bình chọn cá nhân tiên tiến còn chưa thu được tiến triển khả quan, thì thư tố cáo thị trưởng Mai Ngạo Hàn đã bay tới tấp tới tỉnh ủy và ủy ban kỷ luật trung ương. Ngày hôm đó Nghiêm Ngọc Thành vừa tới phòng làm việc chưa được bao lâu, chiếc điện thoại màu đó trên bàn đã vang lên.

Nghiêm Ngọc Thành rùng mình.

Vào lúc này gọi điện tới phòng làm việc của ông, hơn nữa lại là điện thoại bảo mật, có thể thấy truyện nghiêm trọng rồi.

Nghiêm Ngọc Thành nhấc điện thoại lên, giọng nói bình hòa:
- Xin chào, tôi là Nghiêm Ngọc Thành.

- À, bí thư Nghiêm! Tôi là Tương Hoành Bác đây.

Nghiêm Ngọc Thành nheo mắt lại, lập tức cười nói:
- Vâng, xin chào Tương bí thư.

Người tên Tương Hoành Bác này có lai lịch rất lớn, chínhlà phó bí thư trung kỳ ủy, là quan lớn cấp chính bộ, một trong số những đại lão có trọng lượng của hệ phái Trương Quang Minh.
***Trung kỳ ủy : ủy ban kiểm tra kỷ luật trung ương.

Nghiêm Ngọc Thành khách khí hỏi:
- Tương bí thư có chỉ thị gì ?

Ông và Tương Hoành Bác cùng là ủy viên trung ương, cũng là quan cấp chính bộ, chức vụ không nói ai cao ai thấp, có điều Tương Hoành Bác là phó bí thư trung kỳ ủy, Nghiêm Ngọc Thành lại khách khí.

- Nghiêm bí thư khách khí rồi, không dám nói chỉ thị gì, chỉ là có chuyện muốn trao đổi với Nghiêm bí thư thôi.
Tương Hoành Bác nói cũng rất khách khí.

Giọng nói Nghiêm Ngọc Thành khôi phục lại sự bình thàn:
- Mời Tương bí thư nói.

- À là thế này, trung kỳ ủy nhận được một số thư tố cáo, liên quan tới đồng chí Mai Ngạo Hàn thị trưởng thành phố Hãn Hồ, trên thư phản ánh đồng chí Mai Ngạo Hàn có qua lại rất thân mật với một số xí nghiệp dân doanh địa phương, hơn nữa còn phản ánh đồng chí đó còn có một số vấn đề về tác phong sinh hoạt, tình huống khá là phức tạp.
Tương Hoành Bác nói với giọng đều đều không có chút sắc thái tình cảm nào, như đang đọc báo cáo vậy.

Nghiêm Ngọc Thành bình thản nói:
- Tương bí thư, thư tố cáo như vậy, kỷ ủy thành phố và kỳ ủy tỉnh chúng tôi cũng đã nhận được.

Tương Hoành Bác không lên tiếng, đợi cho Nghiêm Ngọc Thành nói rõ hơn.

- Tôi đã cùng đồng chí Diệp Xuân Lâm trao đổi, yêu cầu kỳ ủy tỉnh thành lập tổ chuyên án, tiến hành xác minh những bức thư tố cáo này, nếu như tình huống là có thật, nhất định phải nghiêm khắc xử lý.

- Tôi hoàn toàn tán thành thái độ của kỷ ủy tỉnh và Nghiêm bí thư, đối với hiện tượng xấu trong đội ngũ cán bộ, phải kiên quyết đấu tranh. Nghiêm bí thư, tôi nghe nói kỳ ủy tỉnh đang toàn lực điều tra tình hình bình chọn cá nhân tiên tiến hoạt động chí giáo, ở phương tiện nhân lực có thiếu thốn không? Có cần trung kỳ ủy phái người tới hiệp trợ xác minh tình huống của đồng chí Mai Ngạo Hàn hay không?

Tương Hoành Bác không không cần che dấu gì.

Nghiêm Ngọc Thành khẽ nhướng mày lên.

Lần trước Điền Văn Minh sắp điều tới thành phố Đại Ninh, cũng hết sức khéo léo có người tố cáo vấn đề kinh tế và vấn đề tác phong của hắn, Tương Hoành Bác cũng đích thân phê chuẩn, yêu cầu kỷ ủy thành phố phải điều tra xác minh, kết quả chỉ đành đổi thành Dung Bách Xuyên làm chức phó bí thư thành ủy ủy Đại Ninh. Cho dù về sau Điền Văn Minh cũng lên được chức chính sở, phó trưởng phòng tuyên truyền tỉnh ủy, nhưng cũng đã làm rối loạn bố cục định sẵn trước đó của Nghiêm Ngọc Thành và Liêu Thành Khai.

Hiện giờ Nghiêm Ngọc Thành vừa điều tra vụ án gian lận bình chọn cá nhân tiên tiến, lập tức có người đứng ra lấy Mai Ngạo Hàn để giở trò, phản kích đúng là rất nhanh.

- Cám ơn Tương bí thư quan tâm và ủng hộ công tác kỷ ủy của chúng tôi, đồng chí Xuân Lâm hiện giờ vẫn còn bố trí được, nếu nhân lực không đủ dùng chúng tôi sẽ cầu viện trới trung kỳ ủy.
Nghiêm Ngọc Thành không chút khách khí chặn ngay ý đồ của Tương Hoành Bác Lại.

Lúc quan trọng thế này đừng kẻ nào hòng gây thêm chuyện rắc rối nữa.

Thái độ Nghiêm Ngọc Thành như thế tất nhiên nằm trong dự liệu của Tương Hoành Bác rồi, lão ta sớm nghe nói Nghiêm Ngọc Thành có tính cách cứng rắn, nên Tương Hoành Bác gọi cú điện thoại này, chỉ là nhắc nhở Nghiêm Ngọc Thành chuyện Mai Ngạo Hàn mà thôi.

Ý tứ của lão ta là chuyện này tôi đã biết rồi đấy, nếu như kỳ ủy tỉnh các anh mà không có một kết quả điều tra khiến người ta hài lòng, mà muốn làm qua loa cho xong chuyện, vậy xin lỗi, trung kỳ ủy sẽ nhúng tay vào.

- Ha ha, đương nhiên là tôi tin vào năng lực làm việc của đồng chí Diệp Xuân Lâm, như vậy để kỷ ủy tỉnh điều tra xác minh tình huống trước vậy.
Tương Hoành Bác cúp điện thoại, Nghiêm Ngọc Thành dựa vào ghế trầm ngâm một lúc, day trán rồi nhấc điện thoại lên gọi cho Diệp Xuân Lâm.

- Xuân Lâm này có tình hình thông báo cho đồng chí đây.
Nghiêm Ngọc Thành kể đơn giản tình hình ở trong điện thoại.

- Toàn nói vớ vẩn.

Diệp Xuân Lâm tính khí nóng nảy, vừa nghe đã rất nổi giận.

Trước kia Liễu Khanh Khai còn tại nhiệm, Diệp Xuân Lâm và Nghiêm Ngọc Thành mặc dù là cùng hệ phái, nhưng không có nhiều quan hệ cá nhân với nhau nhiều lắm, cùng với việc Liêu Khánh Khai tới thủ đô dưỡng lão, tình thế nghiêm ngặt, làm quan hệ giữa Nghiêm Ngọc Thành và Diệp Xuân Lâm cũng cải thiện không ít, bởi thế trong điện thoại Diệp Xuân Lâm cũng chẳng cố kỵ gì làm om lên.

- Xuân Lâm, tôi thấy có kẻ sốt ruột rồi, xem ra việc điều tra của tổ chuyên án sắp đụng tới vấn đề cốt lõi, đồng chí tăng thêm lực độ đi.
Nghiêm Ngọc Thành biết rõ tính cách của Diệp Xuân Lâm, cho nên không giận chút nào.

- Được rồi! Tôi thấy bọn chúng không kháng cự nổi bao lâu nữa, phía bên thành phố Hãn Hổ, tổ chuyên án cũng phái tới rồi, tôi đã nói chuyện với Mai Ngạo Hàn, cậu ta vỗ ngực đảm báo không có vấn đề gì.

- Không có thì tốt, chỉ cần làm cho chính trực là ổn hết, vậy quan trọng là hành động phải nhanh.
Nghiêm Ngọc Thành lại nhắc một câu.

……

Cuộc sống của Liễu nha nội ở huyện Ninh Bắc cứ bình bình trôi qua, tuần tự nhi tiến, việc kiến thiết kinh tế đã dần đi vào quỹ đạo, chỉ cần hoàn cảnh bên trong và bên ngoài không có biến hóa quá lớn, thì cơ bản có thể vận hành theo quán tính. Đương nhiên, cũng không thể nói là có thể hoàn toàn buông tay bỏ mặc được, thi thoảng vẫn cần phải chú ý, thỉnh thoảng kịp thời chỉ điểm, để mọi việc luôn được tiến triển trong quỹ đạo chính xác.

Tâm tư hiện giờ của Liễu Tuấn, đúng là như điều Thạch Trọng đã nói, đó là đa phần tập trung vào việc tạo nên một đội ngũ cán bộ vững mạnh, cho dù căn cứ vào phân công, bí thư mới quản lý kiến thiết cán bộ, phải do Bành Thiếu Hùng làm, nhưng thực tế Liễu Tuấn chưa bao giờ coi mình như người đứng thứ hai của huyện Ninh Bắc cả!

Nếu như y đã làm huyện trưởng huyện Ninh Bắc, thì việc kiến thiết đội ngũ cán bộ, Liễu Tuấn không thể khoanh tay ngồi nhìn.

Bởi thế trong việc xử lý Điền Hồng Quân, y làm rất nghiêm.

Trước khi toàn diện chính đốn mỏ than, thì các mỏ than nhỏ đã loạn thành như thế, nếu như nói Điền Hồng Quân không có vấn đề, Liễu Tuấn không tin, huống chi khi Liễu Tuấn đọc hồ sơ vụ án của Phương Triêu Dương, ghi chép lời khai của bốn năm chục quan viên thương nhân đã hối lộ những lãnh đạo huyện ủy, trong đó cái tên Điền Hồng Quân xuất hiện với tần suất khá cao, chẳng những hối lộ Phương Triêu Dương, còn cả các vị thường ủy có trọng lượng khác, cũng có ghi chép được Điền Hồng Quân "tiến cống".

Một cục trưởng cục giám sát an toàn, nếu đơn thuần dựa vào tiền lương, thì sao có thể rộng rãi như thế?

Bất quá Liễu Tuấn cũng cân nhắc xem có nên tống Điền Hồng Quân vào nhà lao không, hiện giờ không phải là lúc mới tới huyện Ninh Bắc nữa, khi đó vì chỉnh đốn mỏ than, Liễu Tuấn cần "cái đầu" của Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý lập uy, hiện giờ y đã dẫm chân một cái đủ làm cả huyện Ninh Bắc rung chuyển, nói là "nhất ngôn cửu đỉnh" cũng chẳng quá đáng, không cần lấy tiền đồ của Điền Hồng Quân lập uy nữa.

Huống chi đừng coi thường Điền Hồng Quân chỉ là một cục trưởng cấp huyện nhỏ nhoi, hắn rất có quan hệ, trong thời gian ngắn Liễu Tuấn nhận được nhiều cú điện thoại xin xỏ, trong đó không ít các nhân vật lớn trên thành phố, thậm chí ngay cả Lý Dũng cũng gọi điện tới, uyển chuyển nhắc về việc này.

Nếu là người khác thì thôi cũng được, Liễu Tuấn chẳng hề để trong lòng, nhưng điện thoại của Lý Dũng thì Liễu Tuấn cần phải suy nghĩ rồi, Lý Dũng là một trong số thành viên cốt cán của Nghiêm Liễu hệ, đi theo sát bước chân của Liễu Tấn Tài, hiện giờ là thường vụ phó thị trưởng thành phố Đại Ninh, là nhân vật quan trọng trong hệ Đường Hải Thiên.

Không nể sư thì cũng phải nể phật.

Không biết là Điền Hồng Quân làm sao lại móc nối quan hệ được với Lý Dũng, phóng chừng là vòng vèo nhở vả.

Kẻ này đúng là có bản lĩnh!

Tất nhiên Lý Dũng nói rất khách khí, chỉ hỏi đại khái tình huống, không hề có chút ý "chỉ điểm" nào, nhưng bản thân cú điện thoại của Lý Dũng đã nói rõ vấn đề rồi.

Nếu như quan hệ không tới chừng mực nào đó, Lý Dũng sao có thể quan tâm?

Chẳng những Liễu Tuấn gặp phải vấn đề này, ngay cả Bành Thiếu Hùng cũng gặp phải.

- Huyện trưởng có thời gian không?
Bành Thiếu Hùng gọi điện tới phòng làm việc của Liễu Tuấn, lời nói rất khách khí.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Có, bí thư có chỉ thị gì?

- đấy đấy, lại như thế rồi.
Bành Thiếu Hùng cũng cười nói:
- À là thế này, tôi có chút chuyện muốn thương lượng với đồng chí một chút.

Liễu Tuấn không do dự gì:
- Được, tôi sẽ tới ngay.

Tới phòng làm việc của bí thư huyện ủy, Bành Thiếu Hùng đứng dậy đón chào, mời ngồi xuống ghế sô pha.

Hai người làm việc với nhau cũng không phải một hai ngày nữa, gặp nhau là đi thẳng vào chuyện, không hàn huyên khách sáo nhiều.

- Huyện trưởng, liên quan tới việc xử lý Điền Hồng Quân, tôi muốn trưng cầu ý kiến của huyện trưởng một chút..

Bành Thiếu Hùng nói rất có kỹ xảo, thuận miệng nói đã chiếm cứ chủ động, xử lý cán bộ là việc bổn phận của bí thư huyện ủy, phải lấy tôi làm chính, mời cậu tới là chỉ trưng cầu ý kiến thôi.

Còn cuối cùng xử lý thế nào, vẫn do tôi định đoạt.

Liễu Tuấn cầm chén trà lên, mỉm cười hỏi ngược lại:
- Ý kiến của bí thư thế nào?

Bành Thiếu Hùng trầm ngâm chốc lát, khẽ thở dài một tiếng nói:
- Theo lý mà nói, Điền Hồng Quân làm việc không tới nơi tới chốn, cách chức là điều cần thiết, nhưng dù sao cũng là cán bộ lâu năm, tôi thấy, hay là cho đồng chí ấy một cơ hội.

Liễu Tuấn vẫn thản nhiên như không hỏi lại:
- Cho một cơ hội như thế nào?

Bành Thiếu Hùng chậm rãi nói:
- Ừm, ý của tôi là cho đồng chí ấy tới cục văn hóa để làm phó cục trưởng, còn cấp bậc giữ nguyên không đổi.

Liễu Tuấn cười khẽ nói:
- Quá nhẹ, làm như vậy không có được tác dụng giết một người răn đe trăm người, ý kiến của tôi là cho xuống công đoàn, làm phó chủ tịch, còn chức vụ trong đảng, tạm thời không an bài. Hành vi như đồng chí này, nhất định phải xử lý trong nội bộ đảng! Cho một cảnh cáo nghiêm khắc đi! Còn về cấp bậc, tôi đồng ý cho giữ cấp chính khoa, không điều chỉnh.

Bành Thiếu Hùng cau mày lại một chút, rồi lập tức lại giãn ra rồi gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment