Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 619

Muốn đường đường đi dạo trên con phố lớn của thành phố mà không trang điểm như thế này thật sự không được. Đều là vì nghĩ đến tiền đồ của người ta cả, Hà đại tiểu thư mới bắt mình phải làm như vậy, kì thực Liễu Tuấn biết, Hà đại tiểu thư cũng rất thích cách ăn mặc trang điểm như thế này.

Cùng đi tay trong tay với Liễu Tuấn thực sự rất là xứng, một cảm giác rất khác lạ.

“Ài, chị ăn vận như vậy nếu như để ông nhìn thấy thì không biết sẽ nghĩ sao nữa?”

Hà Mộng Doanh vòng tay ôm lấy eo của Liễu Tuấn, kề sát vào anh ta, hỏi.

“Ha ha,”Liễu Tuấn bật cười.

Nói thực, Liễu Tuấn vừa cởi bỏ trang phục trung sơn, tứ hợp viện của nhà họ Hà, rất tĩnh lặng, trong lành, ngay cả giữa mùa hè cũng có thể mặc được bộ trung sơn. Kì thực, Liễu Tuấn cũng không nghĩ sẽ làm như vậy, đều là chủ kiến của Hà đại tiểu thư .

“Cậu bây giờ đã là huyện trưởng rồi, quyền lực trong tay cần phải trưởng thành hơn một chút. Ông tuy quý cậu nhưng với việc cậu làm huyện trưởng thực sự trong lòng rất lo lắng”

Hà Mộng Doanh giải thích như vậy.

“Ông nói như thế nào?”

Liễu Tuấn rất hào hứng hỏi.

Khi nói ra những câu thế này, hai người đều chăm chú nói về chuyện này giống như hai con cá tràn đầy sức sống vậy.

“Ừm, Liễu Tuấn cái tên này, có khả năng, nhưng phải lớn hơn một chút, nếu làm huyện trưởng, e rằng không tốt lắm đâu? Chính trị đâu có thể làm trò cười được”

Hà Mộng Doanh học ngữ khí của Hà lão gia tử, rất “Biến cố thăng trầm” nói.

Liễu nha nội liền lộ ra vẻ “Sợ hãi”, sợ sệt hỏi: “Ông nói câu này với ai?”

“Cha chị, nhạc phụ của cậu, tư lệnh Hà khu quân sự Nam Phương”

Hà Mộng Doanh cười nói.

Huyện trưởng Liễu hơi thay đổi sắc mặt : “Ông và cha chúng ta nói chuyện, sao lại nói đến tôi?”

Điều này không phải là Liễu Tuấn giả vờ, Liễu Tuấn vốn được biết Hà Trường Chinh và Hải Hướng Quân đều đến thủ đô họp, lần này mới vội vàng chạy đến nói chuyện với Hà Trường Chinh và Hải Hướng Quân, dù sao cũng lâu ngày không gặp mặt rồi, cứ lấy cơ hội này để gặp hai vị tướng quân bàn luận công việc, đúng là một mũi tên trúng hai đích.

Nhưng Hà lão gia tử và Hà Trường Chinh là những nhân vật thế nào chứ? Cha nói, sẽ lấy Liễu Tuấn làm chủ đề chính, sự thực có những điều làm cho người ta không lường trước được.

“Đúng, mỗi lần cha và ông nói chuyện, không ít thì nhiều cũng sẽ nói đến cậu, ông có lần còn trách cha chúng ta, nói cha tuy là con ruột vậy mà chẳng như con nhà người ta, chính là đang nói đến Liễu Tuấn, mỗi tháng đều 2-3 lần đều đến thăm ta, còn có trách nhiệm, hiếu thuận hơn con”

Câu cuối của Hà Mộng Doanh đương nhiên là dùng cách nói của Hà lão gia tử. Liễu Tuấn cười.

“Thế cha của chúng ta không phải rất mất mặt sao?”

“Cậu nói xem?”

Hà Mộng Doanh lườm anh ta. Liễu nha nội cười mỉm, hôn lên khuôn mặt Hà Mộng Doanh.

Hà Mộng Doanh hơi xấu hổ. cũng không biết vì sao, trong số những hồng nhan của Liễu Tuấn, Hà Mộng Doanh đặc biệt không một cái ôm, càng không hôn, nhưng chỉ cả Hà lại có thể giữ lại được những sóng cảm giác mạnh.

Vì Hà lão gia tử rất lo lắng cho sự trẻ tuổi của Liễu Tuấn, huyện trưởng Liễu mặc cả một bộ đồ màu xanh đến tứ hợp viện của nhà họ Hà, may mà trên oto có điều hòa, sau khu vào tứ hợp viện cũng không thấy nóng gì nữa. Hà lão gia tử đang ngồi đọc báo trong vườn.

Tuổi cũng đã lớn rồi, thị lực không tốt, ông nhà người ta cần dùng kính lão mới có thể đọc được chữ trên báo. Nhưng đến tuổi này mà Hà lão gia tử đủ kiên nhẫn đọc báo mà không cần nhờ thư kí đọc hộ cho cũng đã việc rất khó và đáng quý rồi.

Liễu Tuấn từ từ bước lại, nhẹ nhàng cùng Hà Mộng Doanh tiến lại gần. Hà Mộng Doanh lộ ra nụ cười bỡn cợt, có lẽ Hà đại ông chủ này dường như muốn hù dọa cha mình vậy. nhà họ Hà có ba thế hệ con cháu, trong đó Hà Mộng Doanh cũng là có “Đặc quyền”

Trong số những đứa cháu mà có chút “Không nghiệp vụ chính”của Hà lão gia tử thì ông quý nhất chính là Hà Mộng Doanh, thậm chí cả cô Hà Diên An cũng rất quý Hà Mộng Doanh. Có lẽ do sự “Phản bội” của Hà Mộng Doanh đã tạo nên một cảm giác khác trong lòng mọi người. Cách chỗ của Hà lão tử gia khoảng 3-4 mét thì lão tử gia đã đặt tờ báo xuống, nói: “Liễu Tuấn đến đó à”

Liễu Tuấn liền bước vội, đứng trước mặt lão tử mỉm cười cúi khom người chào:

“Ông, sao không biết? ông đừng nói với cháu là tai ông vẫn còn rất thính chứ?”

Hà Mộng Doanh cười bước lên, ôm lấy vai Hà lão tử. đây là “Đặc quyền” của Hà Mộng Doanh mà chỉ có đứa cháu đời thứ tư mới có thể làm còn những người khác thì chỉ dám đứng ở xa mà thôi.

Hà lão gia tử “hêng” một tiếng, nói: “Cháu đã đánh quyền mấy năm rồi!”

Hà Mộng Doanh hơi ngạc nhiên, theo giác quan thứ sáu của mình chính là con người được tạo nên từ mưa bom bão đạn, ngoài ra còn có thêm cả vận khí, tất cả đã tạo lên một chiến tướng uy danh lẫy lừng!

“Ông, ông còn khỏe như vậy!”

Liễu Tuấn cười nói.

Liễu Tuấn nhiều lần đến nhà họ Hà, thậm chí còn nhiều hơn cả con cái trong nhà: con cháu nhà họ Hà còn phải mất thời gian mới có thể gọi tiếng “Ông” trôi chảy.

“Nội trong 3-5 năm không chết được đâu!”

Hà lão gia tử tự tin nói.

“Ài, chủ ý này có phải là đại nha đầu nói cho cháu không?”

Hà lão gia tử chỉ những thông tin mà Liễu Tuấn đã biết nói.

Liễu Tuấn lại lộ ra sự kinh ngạc nói: “Ông, sao ông lại biết? điều này lại có liên quan gì tới đánh võ sao?”

Hà lão gia tử bật cười, nói: “Ai nói là không có liên quan tới đánh quyền? đây chính là biết mình, biết ta trăm trận trăm thắng!”

Hà Mộng Doanh giả vờ ho lấy giọng: “Điều này đã biến chúng cháu thành kẻ địch của ông rồi đó”

Hà lão gia tử lườm Hà Mộng Doanh nói: “Cháu, có nhiều chuyện cả đời cũng không thể hiểu hết được, cháu nghe ta nói Liễu Tuấn trẻ tuổi đi làm huyện trưởng, liền vội vàng đi nói với nó như vậy, có muốn nhốt giam lại không đó? Ông của cháu dễ trọc ghẹo vậy à?”

“Được, ông là sống thành thân tiên, thắng cả Gia Cát Lượng cháu chẳng muốn tự mình tìm rắc rối nữa, cháu đi pha trà đây”

Hà Mộng Doanh chẳn để ý lời mắng của ông liền mỉm cười đi pha trà, kì thực thư kí và những nhân viên phục vụ trong nhà họ Hà được sắp xếp rất cẩn thận vị trí phục vụ, những mỗi lần Liễu Tuấn đến chỉ cần có Hà đại tiểu thưở đó thì những công việc thế này đều đích thân Hà Mộng Doanh đi làm cho nên mọi người cũng quen dần.

Dù sao trong nhà họ Hà này không chỉ lão gia tử vừa ý với Liễu Tuấn mang ngay cả cha Hà Mộng Doanh- Hà tư lệnh cũng vậy.

“Liễu Tuấn, chức vụ huyện trưởng không dễ làm chứ?”

Hà lão gia tử hỏi.

Liễu Tuấn ngồi xuống trước mặt Hà lão gia tử, cười nói: “Cũng không khó lắm.

“Trước mặt Hà lão gia tử, quá cẩn thận cũng không được, mà quá khiêm tốn lại càng không được, người đã từng vào sinh ra tử trong chiến đấu, nếu mình cứ khiêm tốn đi khiêm tốn lại thì ông sẽ lườm mắng, chỉ cần một câu “Đồ vô tích sự” đuổi ngay ra!

“Thế cháu nói xem đã làm những việc gì mà mình cảm thấy hài lòng rồi?”

Mỗi lần Liễu Tuấn đến trước hết là nói chuyện với lão gia tử, bình thường đều là kể lại những thay đổi của địa phương cho ông nghe, lão gia tử ở lâu tại vị trí cao lại có tuổi rồi it khi ra ngoài. Con cái thì đều phục vụ trong quân đội, những thay đổi của khu vực thì không thật hiểu, còn con cái phục vụ trong giới chính trị, thì có Hà Diên An, sớm cũng đã là trưởng của một huyện, điều quan tâm cũng chỉ là phương châm cục diện, còn những đứa cháu, ngoài Hà Mộng Doanh ra những người khác trước mặt ông đều rất lễ phép, cung kính đâu dám ăn nói lung tung chứ?

Do đó chỉ có người ngoài như Liễu Tuấn mới cung cấp thông tin chính xác, chân thực cho lão gia tử. Liễu Tuấn khi báo cáo cho lão gia tử tình hình của địa phương thì cảm giác rất thoải mái, có gì nói đó, nhưng kì thực cũng đã có lựa chọn. Lão gia tử tuy không can thiệp vào vấn đề chính trị nhưng nếu nói đến thì nói một câu chú ý đến 1 câu.

Cho nên, Liễu Tuấn rất cẩn thận không thể vì mình “Lời nói tuôn ra như nước” mà ảnh hưởng đến phương châm đại chính của trung ương được.

Con đường cải cách mở cửa, vốn rất vòng vèo, lão gai tử quan tâm đến cũng là điều đương nhiên.

Liễu Tuấn kể lại tình hình của huyện Ninh Bắc và thành phố Đại Ninh cho Hà lão gia tử nghe, mặt phải thì nói rất nhiều, còn đối với những vấn đề nhạy cảm như “Thu hút thương nghiệp và vốn” thì cũng giảm đi đôi phần. Thậm chí “Thu hút” được bao nhiêu thương nghiệp, vốn, những chỉ tiêu quan trọng nhất hay chỉ tiêu duy nhất cũng “Không nói ra quá nhiều và quá rõ ràng”. Vì có thể hoàn thành được nhiệm vụ thu hút thương nghiệp và vốn đầu tư làm một kẻ nói dối cũng đành, huy sinh cái lợi lâu dài của đất nước để đổi lấy những nhà đầu tư ngắn hạn…ngay cả những doanh nghiệp dân doanh và quốc doanh với những thương hiệu của mình đã bị kẻ khác cướp hợp đồng, hay mua lại thương hiệu, những công ty có vốn đầu tư nước ngoài một chút tiền cũng không bỏ ra, đã nhẹ nhàng cướp đi những thương hiệu, kỹ thuật mà chúng ta đã phải khổ công, vất vả bao nhiêu năm trời mới có thể gây dựng lên được.

“Nói chung xét trên một vài phương diện, thì chúng ta vẫn phải chấp nhận hiện tượng không đánh mà vẫn chịu khuất phục, chúng ta thua quá hồ đồ rồi!”

Liễu Tuấn đưa ra vài ví dụ cụ thể rồi cuối cùng mới đưa ra kết luận này.

“Ừm, đây thực sự là một vấn đề”

Lão gia tử nhấc tách trà lên uống rồi nói
Bình Luận (0)
Comment