Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 642

Đảo Nghĩa Âu nói tạm thời gác lại, nhưng vấp phải một vấn đề, vị trí bí thư huyện ủy không thể để trống thời gian quá dài, huống hồ theo Đào Nghĩa Âu biết, mặc dù hắn yêu cầu rõ ràng Liễu Tuấn tạm thời chủ trì công tác huyện ủy Ninh Bắc, nhưng mấy ngày qua Liễu Tuấn không tổ chức một cuộc họp thường ủy, cuộc họp văn phòng bí thư nào. Công tác chính phủ huyện vẫn tiến hành theo trình tự, tạm thời không nhìn thấy có gì không ổn, có điều để t hời gian dài, tệ nạn nhất định xảy ra.

Đảo Nghĩa Âu vừa tức giận vì sự "ngang ngược" của Liễu Tuấn, nhưng cũng có chút cảm động vì người thiếu niên cứng cỏi này.

Người ta nói ủng hộ Bành Thiếu Hùng không phải chỉ là lời chót lưỡi đầu môi, Liễu Tuấn làm như vậy rõ ràng là đang đợi Bành Thiếu Hùng trở về tiếp tục chủ trì công tác huyện ủy.

Liễu nha nội không muốn thừa lúc người ta gặp nguy.

Vậy thì để Bành Thiếu Hùng trở về sao?

Đào Nghĩa Âu không muốn.

Hắn ta không có phản cảm với Bành Thiếu Hùng, ngược vì vì Liễu Tuấn, Đảo Nghĩa Âu còn có ý lôi kéo Bành Thiếu Hùng, đưa Lục Hương Mai tới làm phó bí thư huyện Ninh Bắc chính là thể hiện cho ý này.

Có điều ở chuyện này Đào Nghĩa Âu vẫn đứng trên lập trưởng bí thư thành ủy xem xét, không xen nhân tố cá nhân vào bên trong.

Tranh đấu trên quan trường cũng phải có nguyên tắc, Đào Nghĩa Âu trước tiên là bí thư thành ủy Đại Ninh.

Nên như lời Lưu Hòa Khiêm nói, nếu như không có bất kỳ xử phạt gì với Bành Thiếu Hùng, thì tác động xấu sẽ rất lớn, thân là bí thư thành ủy, một số nguyên tắc Đào Nghĩa Âu phải kiên trì không vì phe phái hay nguyên hân khác mà thay đổi.

Nếu chỉ suy nghĩ xuất phát từ lợi ích cá nhân, Đào Nghia Âu đã không lên tới được vị trí ngày hôm nay.

Đương nhiên ý kiến của Đường Hải Thiên cũng có lý của ông.

Có chia rẽ về công việc là rất bình thường.

Là người đứng đầu thành ủy, Đảo Nghĩa Âu phải bảo vệ quyền uy của mình, xem ra cần phải thuyết phục Đường Hải Thiên.

Buổi tối, Đào Nghĩa Âu hút thuốc ở trong phòng, tay chắp sau lưng đi lại mấy vòng, rồi cầm lấy điện thoại.

Đảo Nghĩa Âu là thường ủy tỉnh ủy, có tư cách tiến vào ở khu thường ủy tỉnh, nhưng hắn luôn ở trong khu thường ủy huyện, nhiều năm ở đây đã thành quen rồi, không muốn di chuyển nữa, biệt thự trên tỉnh cũng chẳng hơn ở đây là bao.

Huống gì cấp bậc Đào Nghĩa Âu, không còn quá chú ý tới phương diện ăn - Mặc - Đi - Ở nữa.

Đường Hải Thiên ở ngay kế bên, có điều vẫn phải dùng điện thoại thoại nói chuyện.

Khi Đào Nghĩa Âu và chạm tay vào điện thoại thì chuông điện thoại đã reo lên.

- A lô, tôi là Đảo Nghĩa Âu đây.
Đảo Nghĩa Âu nói rất uy nghiêm.

- Lão Đào à, tôi là Quan Minh Kiệt đây.
Quan Minh Kiệt cười trong điện thoại.

- Xin chào Quan tỉnh trưởng.
Đào Nghĩa Âu thêm vài phần thận trọng.

Quan Minh Kiệt xếp trên Đào Nghĩa Âu ở trong thưởng ủy tỉnh ủy.

- Gọi thế là xa cách rồi, cứ theo quy củ cũ, gọi tôi là lão Quan đi!
Quan Minh Kiệt càng cười lớn hơn.

Tôi gọi ông là "lão Quan" bao giờ thế? Lại còn quy củ cũ!

Đào Nghĩa Âu rủa thầm trong lòng.

Quan Minh Kiệt làm phó tỉnh trưởng lâu lắm rồi, Đào Nghĩa Âu luôn gọi hắn là Quan phó tỉnh trưởng, hiện giờ tất nhiên sẽ không thay đổi, giữa hai người cũng chẳng có giao tình gì sâu.

- Quan tỉnh trưởng có gì chỉ thị?
Đào Nghĩa Âu vẫn tỉnh rụi nói, ngồi xuống bàn làm việc.

- Đảo bí thư, không dám nói là chỉ thị.
Người ta không muốn tới gần, Quan Minh Kiệt cũng kịp thời thay đổi xưng hô, ngữ khí nghiêm túc thêm một chút, nói:
- Liên quan tới vấn đề của Bành Thiếu Hùng, tôi muốn tìm hiểu qua, thành ủy Đại Ninh định xử lý như thế nào?

Quan Minh Kiệt tính khí tương đối nóng nảy, sánh ngang với phó tỉnh trưởng Diệp Xuân Lâm, không phải là loại người thích nói chuyện vòng vo, cho dù đối diện với cán bộ cùng cấp với mình nói chuyện cũng khá thẳng thắn, gặp một cái đi thẳng vào vấn đề xử lý Bành Thiếu Hùng.

Có thể thấy Quan Minh Kiệt vẫn rất coi trọng Bành Thiếu Hùng.

- Vấn đề của Bành Thiếu Hùng có tính đặc thù nhất định, cho dù bị người ta che đậy, nhưng tìm từ trong nhà cậu ta tìm ra bốn vạn đồng là sự thật. Hiện giờ nếu như không có bất kỳ xử lý tổ chức nào, sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt trong lòng các cán bộ khác.
Đào Nghĩa Âu vẫn kiên trì quan điểm của mình.

- Kỷ ủy thành phố và đồng chí Lưu Hòa Khiêm cũng có ý kiến này.
Đào Nghĩa Âu lại thêm vào một câu.

Trải qua chiến dịch vụ án gian lận hoạt động chi giáo, Trương hệ và Hồ hệ chẳng những không liên hợp mà lại càng ngày càng xa cách, phải nói là thủ đoạn của Nghiêm Ngọc Thành rất cao, thành công tăng thêm tiếng nói của mình ở trong tỉnh ủy, còn thành công cắt đứt khả năng liên hợp của trương hệ và Hồ hệ.

Tuy hai người không cùng một hệ, nhưng không cần thiết đắc tội với Quan Minh Kiệt thì chẳng cần phải làm chuyện vô vị ấy.

- Nếu như vậy thì sợ rằng về sau Bành Thiếu Hùng không tiện triển khai công tác ở huyện Ninh Bắc lắm.
Giọng của Quan Minh Kiệt hơi lạnh xuống.

- Đồng chí Lưu Hòa Khiêm có ý kiến, nếu như không tiện triển khai công tác thì có thể đổi sang cương vị khác.

Đào Nghĩa Âu nói rất rõ ràng, mang Lưu Hòa Khiêm ra, nhưng ý tứ bản thân cũng vô cùng rõ ràng.

Có điều chỉ là một loại kỹ xào nói chuyện mà thôi, dù sao không thể đốp thẳng lại Quan Minh Kiệt được.

Quan Minh Kiệt trầm ngâm chốc lát rồi nói:
- Ừm, nếu như thế đổi một công tác khác cũng tốt.

Ngày hôm sau cuộc họp văn phòng bí thư thành ủy Đại Ninh lại được mở, cuộc họp cơ bản thống nhất ý kiến xử phạt Bành Thiếu Hùng, điều khỏi huyện Ninh Bắc an bài công tác khác.

Còn về phần công tác này an bài thế nào, Đảo Nghĩa Âu và các vị phó bí thư khác không nhắc tới.

Tối hôm qua sau khi Quan Minh Kiệt gọi điện thoại tới, Đào Nghĩa Âu và Đường Hải Thiên nói chuyện với nhau, Đảo Nghĩa Âu uyển chuyển chuyển đạt ý kiến của Quan Minh Kiệt.

Nếu như Quan Minh Kiệt có ý này thì Đường Hải Thiên không kiên trì nữa, có điều ông vẫn kiến nghị điều chỉnh công tác mà không phải là xử phạt trong đảng. Đào Nghĩa Âu trầm ngâm rồi đồng ý.

Bí thư và thị trưởng đã thống nhất ý kiến, Lưu Hòa Khiêm cũng không kiên trì nữa.

Hơn nữa theo quy tắc bình thường mà nói, điều khỏi cương vị bản thân là một loại xử phạt rồi, nhưng chuyện xảy ra đột ngột, thành phố Đại Ninh không có chức vụ tương đương với bí thư huyện ủy, cho nên tạm thời gác lại.

Có điều Quan Minh Kiệt đã hỏi tới việc này thì mọi người cũng biết lão Quan đương nhiên sẽ cấp cho Bành Thiếu Hùng một an bài thỏa đáng.

Bành Thiếu Hùng điều đi, hắn không còn là tiêu điểm nữa.

Sự chú ý của mọi người lại dồn vào chiếc ghế bí thư huyện ủy bỏ trống.

- Huyện Ninh Bắc lần này là huyện thí điểm xóa khu gộp xã, việc điều chỉnh cán bộ trung tầng đã tới thời khắc quan trọng, để ổn định, ban bệ huyện Ninh Bắc không tiện điều chỉnh quy mô lớn, nếu không việc chuyển giao sẽ có vấn đề.
Là phó bí thư chủ quản công tác cán bộ, Lưu Nham đưa ra ý kiến mang tính nguyên tắc của mình.

- Thị trưởng, ý kiến của anh là gì?
Đảo Nghĩa Âu hỏi Đường Hải Thiên.

Đường Hải Thiên trầm ngâm đáp:
- Xóa khu gộp xã trước nay luôn do Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn phụ trách, hiện giờ Bành Thiếu Hùng điều đi, tôi thấy nên để Liễu Tuấn toàn diện phụ trách việc này.

Đường Hải Thiên nói rất khéo léo, chỉ nhắc tới công tác xóa khu gộp xã, không nói tới nhân tuyển bí thư huyện ủy, nhưng ý tứ thì rất rõ rồi.

Liễu Tuấn năm ngoái nhậm chức huyện trưởng, hiện giờ mới qua ch một năm lại lên làm bí thư sao? Tuy nói là nhiều nguyên nhân gộp lại, nhưng phải là tốc độ thăng tiến hơi nhanh một chút không?

Huyện trưởng và bí thư huyện ủy tuy là cùng cấp chính xử, nhưng phân lượng lại không giống nhau.

Thế nên Đường Hải Thiên cũng có chút kiêng kỵ.

Hôm qua Đường Hải Thiên sở dĩ không đồng ý xử phạt Bành Thiếu Hùng, để hắn ở nguyên chức, chủ yếu cho rằng Bành Thiếu Hùng chỉ là bị người ta che đậy, không có lòng dạ xấu, không cần trách phạt, thứ đến là tiện cho Liễu Tuấn làm việc.

Cho dù thành ủy không xử phạt Bành Thiếu Hùng, nhưng dù sao cũng có vết đen, sau này làm việc chắn chắn sẽ phải hợp tác với Liễu Tuấn, không bị gây cản trở, Liễu Tuấn càng dễ phát huy, lập thành tích.

Tất cả đều là vì Liễu Tuấn quá trẻ, tư cách và sự từng trải quá nông, lại lên ngay vị trí bí thư huyện ủy, sợ là bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, đối với sự phát triển sau này của Liễu Tuấn chưa chắc đã có lợi.

Đối với người khác mà nói, từ huyện trưởng lên bí thư huyện ủy là bước tiến đáng kể, vượt qua một chướng ngại rất lớn, rất nhiều người lăn lộn quan trường cả đời cũng không tiến được tới bước này, phải về nghỉ hưu dưỡng lão ở chức huyện trưởng, chỉ cách một bước, nhìn thì rất gần nhưng lại rất xa.

Nhưng đối với Liễu Tuấn mà nói đây căn bản không phải là vấn đề, cùng là chính xử cấp cả, chỉ cần làm ra thành tích, trực tiếp tiến lên cấp phó sở không khó khăn gì, không cần phải đẩy mình lên giàn thiêu.

Liễu Tuấn vội vàng lên thành ủy biện hộ cho Bành Thiếu Hùng, chắc rằng cũng nhìn thấu mắt xích quan trọng này.

Hiện giờ y ổn định làm huyện trưởng hai ba năm, làm ra thành tích thật chắc mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Có điều hiện giờ xem ra chuyện không được như mong muốn của Liễu Tuấn.

Đào Nghĩa Âu nghe xong ý kiến của Đường Hải Thiên, gật đầu nói:
- Nếu như thị trưởng và đồng chí Lưu Nham đều đồng ý không nên để có biến động lớn, huyện Ninh Bắc hiện giờ nên ổn định là hàng đầu thì tôi kiến nghị do đồng chí Liễu Tuấn đảm nhận chức vụ bí thư huyện ủy, mọi người thấy thế nào?

Đường Hải Thiên, Lưu Nham và Lưu Hòa Khiêm dùng ánh mắt trao đổi với nhau.

Đường Hải Thiên nói:
- Được, tôi đồng ý với Đào bí thư, để đồng chí Liễu Tuấn làm bí thư huyện ủy Ninh Bắc, vậy nhân tuyển huyện trưởng phải an bài thế nào?

Đào Nghĩa Âu cười:
- Xóa khu gộp xã đã tới thời khắc quan trọng rồi, tôi thấy chức huyện trưởng tạm thời cũng do đồng chí gánh vác đi, như vậy có lợi cho việc an công tác xóa khu gộp xã.
Bình Luận (0)
Comment