Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 647

Long Pháp Bằng kinh ngạc kêu lên, nhìn Giang Vân Hiệp đang khóc nức nở trên bàn.

Liễu Tuấn khoát khoát tay, nói : "Pháp Bằng, ở công ty nông sản cấp dưới có thể tùy tiện mắng cấp trên sao?"

Long Pháp Bằng cũng rất xấu hổ.

Liễu bí thư cũng có vẻ không tức giận, giọng nói vẫn rất bình thường nhưng mà lãnh đạo nghĩ thế nào ai mà biết được? Đặc biệt là Liễu Tuấn, được coi là một trong những lãnh đạo uyên thâm nhất của huyện, Long Pháp Bằng đã từng trải nghiệm qua, quả thật là rất thông minh, hắn không thể nhìn thấu nổi Liễu Tuấn, trước mặt vị bí thư trẻ tuổi này hắn luôn cảm thấy áp lực.

"Liễu bí thư , tiểu Hứa không hiểu chuyện, nói linh tinh. "

Long Pháp Bằng hiểu rằng, giờ đây không phải là vấn đề Giang Vân Hiệp chịu ủy khuất mà là vấn đề an toàn.

Đắc tội nha nội, đúng là bất đắc dĩ, huống hồ lại là nha nội cấp cao.
Giả thiết là Phương Triêu Dương thì hôm nay tiểu Hứa đã đã ăn mấy cái tát, mấy ngày sau sẽ có mấy đồng chí công an đến nói chuyện, cho đi vào trại giáo dục ba năm.
.
Liễu Tuấn liếc nhìn Long Pháp Bằng, Long Pháp Bằng cũng lạnh cả người khẽ run rẩy.

"Đồng chí Vân Hiệp đừng khóc nữa, đây là phòng làm việc!"

Liễu Tuấn nói với Giang Vân Hiệp.

Giang Vân Hiệp vẫn nằm trên bàn làm việc nhưng không có tiếng động nào.

"Pháp Bằng, ngồi đi!"
Long Pháp Bằng bèn ngồi xuống sô pha, đưa cho Liễu Tuấn một điếu thuốc.

"Chế độ chi trả kinh phí của công ty các anh thế nào nói cho tôi nghe."
Liễu Tuấn không nhanh không chậm nói.

Long Pháp Bằng khẽ giật mình, xem ra Liễu Tuấn sẽ không bỏ qua chuyện này. Anh Hứa đứng ở cửa không ngờ Phan Tri Nhân đi vào vỗ vai hắn khẽ nói: “ Lãnh đạo nói vẫn không nghe hả?”

Anh Hứa tất nhiên cũng không biết Phan Tri Nhân nhưng mà hắn lúc này rất lo lắng, ai nói gì hắn đều nghe lọt tai, huống hồ Phan Tri Nhân nói rất có lý, nên đành gật gật đầu, vội vàng đi.

"Liễu bí thư, dự toán của công ty chúng tôi là căn cứ theo sản xuất và tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ để chi trả, nói chung là chi theo thu nhập.”
Long Pháp Bằng không biết Liễu Tuấn đang nghĩ gì nhưng cũng thành thực báo cáo.

"Văn kiện có liên quan đâu, đưa tôi xem nào!"

Liễu Tuấn vẫn bình tĩnh nói.

"Để tôi về văn phòng lấy. "

Long Pháp Bằng đứng dậy thì ngăn bàn của Giang Vân Hiệp phát ra tiếng động, Giang Vân Hiệp lấy ra một văn kiện giao cho Liễu Tuấn, sau đó mắt mũi đỏ hoe đứng đó, không nói gì, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt.
Tiểu giang, ngồi đi!"

Long Pháp Bằng vội vàng đến trước bàn làm việc nói với Giang Vân Hiệp.
Giang Vân Hiệp liếc nhìn Liễu Tuấn, Liễu Tuấn khẽ gật đầu mỉm cười, Cô ngồi xuống, tay đặt trước bụng, khẽ mân mê ngón tay.

Liễu Tuấn xem xét văn kiện một cách cẩn thận trong vòng 10 phút.
Long Pháp Bằng và Giang Vân Hiệp đều im lặng theo dõi.

"Dự toán của công ty như vậy là rất được khá là hoàn thiện."
Liễu Tuấn sau khi xem xong chậm rãi nói .

"Công ty nông sản chúng tôi chịu trách nhiệm lời lỗ, về mặt kinh phí không nắm rõ không được. Chính là có một số đồng chí không nắm được điều này. "
Long Pháp Bằng luôn miệng nói.

Liễu Tuấn khoát khoát tay, nói : "Bất mãn cá nhân không cần quan tâm, quy tắc đã đươc định ra thì phải thi hành nghiêm chỉnh.Bằng không, sau này công ty không có cách nào quản lý tốt."

"Đúng vậy đúng vậy, Liễu bí thư nói quá đúng.”

Long Pháp Bằng nịnh nọt.

Liễu Tuấn khẽ nhíu mày.

Long Pháp Bằng kinh hãi, im bặt.

Liễu Tuấn nói : "Pháp Bằng công ty mới thành lập, quy chế phải thực thi nghiêm chỉnh, phải làm được vậy thì sau này mới thành thói quen. Tôi biết các anh có chỗ khó xử, cán bộ tốt không dễ tìm, nhưng mà suy đi tính lại duy trì quy định của công ty vẫn quan trọng hơn. Anh tài mất đi có thể tìm người khác nhưng mà quy chế bị hỏng thì công ty cũng coi như sụp đổ.
Huyện ủy thành lập công ty này là vì lợi ích của nhân dân không phải là vì giải quyết vấn đề thất nghiệp của một số ít người, anh nhất định phải nhớ rõ điều này.”

"Đúng vậy đúng vậy, tôi nhớ rồi!"

Long Pháp Bằng liên tục gật đầu.

"Vân Hiệp, cô giữ vững nguyên tắc là đúng. Trên thế giới này, không phải ai cũng có thể xử lý mọi việc thỏa đáng, sau này cứ từ từ tiếp xúc với nhiều loại người, nếu như ai đó tức giận với cô mà nói những lời không hay thì cô cũng không thể ngày nào cũng khóc được đâu.”

Liễu Tuấn vừa cười vừa nói với Giang Vân Hiệp.
Giang Vân Hiệp đỏ mặt, khẽ mỉm cười.

"Nhưng mà, quy chế của các anh quả thật là rất tốt, cho tội một gợi ý rất hay."

Liễu Tuấn trầm ngâm nói nói.

Long Pháp Bằng nhìn Giang Vân Hiệp kinh ngạc. Trong mắt bọn họ, Liễu Tuấn đúng là không đâu không thể tìm được những ý tưởng mới.

"Trước mắt công tác di rời dân cư đã cơ bản hoàn thành, hơn nữa cũng đã gần cuối năm, các cơ quan huyện xã thị trấn đều phải đưa ra kế hoạc cho năm sau. Trước mắt cán bộ biên chế của huyện Ninh Bắc chúng ta quá nhiều, gánh nặng tài chính quá nặng, chúng ta phải cắt giảm biên chế, giảm áp lực về tài chính, tập trung tài chính phát triển kinh tế, Tôi thấy có thể lấy giấy tờ kinh tế của chúng ta ra làm cơ sở, dựa theo thu nhập để cấp khoản chi trả, và dựa vào lượng tiền xuất ra để thu vào, cả hai mặt đều phải chú ý.”

Liễu Tuấn nói .

Long Pháp Bằng chăm chú lắng nghe.

"Dựa theo số tiền xuất ra để thu vào? Vậy nghĩa là sao?"

Giang Vân Hiệp khó hiểu hỏi, quên mất cuộc cãi lộn với anh Hứa.
Liễu Tuấn mỉm cười, nói : "Hai ngày nữa, tôi sẽ trả lời câu hỏi này."
Giang Vân Hiệp tò mò rất muốn biết ngay nhưng mà Liễu Tuấn đã nói thế cô cũng không dám hỏi nhiều.

"Pháp Bằng, gọi anh Hứa vào nhận lỗi với Giang Vân Hiệp. Tiền bối đâu chấp hậu bối, đã là tiền bối thì không nên nói năng linh tinh vậy, nên chú ý chút, làm lãnh đạo thì phải thế nào?"

Liễu Tuấn nói với Long Pháp Bằng.

"Dạ dạ, nhất định phải nhận lỗi, công khai kiểm điểm. "

Long Pháp Bằng thở dài một cái, vội vàng đồng ý.

Liễu Tuấn cười nói : "Chịu nhận lỗi là được, công khai kiểm điểm thì không cần."

"Dạ dạ "

Long Pháp Bằng liên tục gật đầu trách mình hồ đồ.

Cũng không xem xét xem đây là chuyện gì, giấu còn không được lại còn định phơi ra?

Thạch Trọng gàn đây rất chán nản bởi vì hắn không hiểu được suy nghĩ của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn một mình đảm nhiệm chức bí thư và huyện trưởng, không những đình chỉ công việc của hiệp hội bí thư mà còn đình chỉ công việc của cả hiệp hội huyện trưởng, những vấn đề đơn giản thì đến gặp phó huyện trưởng và các ban ngành trực thuộc cấp nhỏ hơn để bàn bạc, đưa ra một phương án vậy là xong.

Nếu là vấn đề lớn thì phải mở hội nghị thường ủy thảo luận.
Tuy nói Liễu Tuấn là bí thư kiêm huyện trưởng, nhưng công tác trọng tâm vẫn là ở huyện ủy, công tác liên quan đến chính quyền thì theo quy định nên ủy thác cho hắn phó huyện ủy thường trực. Lâu dần, Thạch Trọng sẽ thực tế trở thành người chịu trách nhiệm chính quyền.

Thực tế đã như vậy, khi cấp trên suy nghĩ chọn lựa huyện trưởng, sẽ suy nghĩ một khi là Liễu Tuấn thì sẽ không cho hắn cơ hội này.

Hoặc là Liễu Tuấn cũng lo lắng, vạn nhất cấp trên không bổ nhiệm Thạch Trọng làm huyện trưởng, hắn mất tinh thần, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến công tác.

Thạch Trọng nghe nói, gần đây Lục Hương Mai hoạt động ở tỉnh ở thành phố rất lợi hại. Người phụ nữa này đúng là không thể coi thường. Thạch Trọng chỉ có chỗ dựa là Liễu Tuấn và Bạch Dương. Giờ đây thái độ của Liễu Tuấn không rõ ràng, lẽ nào Thạch Trọng lại không cuống?
Nhưng có cuống mấy cũng không có cách nào.

Liễu Tuấn không biểu hiện thái độ thì hắn có cuống cũng vô dụng, vẫn không dám đến gặp Liễu Tuấn nói chuyện này sợ làm Liễu Tuấn mất vui. Muốn thăng tiến là đúng nhưng mà vì mình muốn thăng tiến mà đem lại áp lực cho lãnh đạo cũng là không biết điều.

Đi tìm Bạch Dương, hắn cũng đã nghĩ đến nhưng mà vẫn chưa dám đi.
Bạch Dương có vẻ hiền hoà, kì thực so với liễu tuấn còn “ nguyên tắc " hơn. Nếu mình mà đi tìm Bạch Dương thế nào cũng sẽ thông báo cho Liễu Tuấn, đến lúc đó càng không thể nói rõ.

Khi Bạch Dương làm bí thư tại huyện Ninh Bắc, mấy vị thường ủy phe Bạch Dương có chuyện cũng đến tìm Liễu Tuấn, để Liễu Tuấn nói lại với Bạch Dương. Bây giờ Bạch Dương không ở Ninh Bắc, Thạch Trọng bỏ qua Liễu Tuấn đến tìm Bạch Dương nhờ ra mặt thì đúng là kỵ húy.

"Thạch huyện trưởng, dự toán này, anh thấy thế nào?"

Liễu Tuấn đột nhiên hỏi khiến hắn bừng tỉnh.

Đó là cuộc hội nghị về dự toán sang năm của huyện ủy, người tham gia ngoại trừ Thạch Trọng còn có Trần Lỗi, và một vài quan chức có liên quan.
Trong hội nghị, Liễu Tuấn đã cho mọi người xem văn bản dự toán của công ty nông sản để mọi người lấy đó làm cơ sở đưa ra dự toán cho năm sau.
"Tôi thấy rất hay, cứ theo ý của anh mà làm "

Thạch Trọng vội vàng nói .

Liễu Tuấn có chút nhíu mày, Thạch Trọng gần đây làm việc không tốt, nhưng mà trước mặt mọi người hắn không tiện nói.

"Vậy được rồi, mọi người cầm bản thảo ra ngoài trước, Trần chủ nhiệm hãy soạn một văn bản, thứ 4 tuần sau triệu tập hội nghị lãnh đạo các cấp xã, thị trấn, thảo luận dự toán năm sau!"

Liễu Tuấn dặn dò Trần Lỗi.

"Vâng.”

Trần Lỗi kính cẩn trả lời.
Bình Luận (0)
Comment