Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 677

Liễu bí thư kết thúc chuyến du lịch trăng mật trước thời hạn, từ Italia trở về huyện Ninh Bắc.

Là người ứng cử bí thư ưu tú, hồ sơ của Liễu Tuấn thông qua phòng tổ chức tỉnh thẩm hạch đã gửi lên trung tổ, trong lần tuyển chọn biểu dương 100 bí thư ưu tú này, trung tổ dùng hình thức hạn ngạch tuyển chọn, các khu tự trị tỉnh trong cả nước tổng cộng báo lên gần hai trăm bản hồ sơ, cơ bản là hai chọn một.

Trung tổ thu được tài liệu xong, thông qua thẩm hạch sơ bộ phái nhân viên chuyên môn tới các nơi xác nhận tình huống, cuối cùng xác định 100 bí thư huyện thị được biểu dương.

Trước khi đi hưởng tuần trăng mật, trung tổ đã tìm y nói chuyện, về cơ bản chuyện này đã được định sẵn rồi.

Về công về tư, Liễu Tuấn đều xứng đáng được vào danh sách biểu dương, thậm chí trung tổ còn có ý muốn Liễu Tuấn làm đại biểu cho bí thư huyện thị ưu tú, lên bục nói chuyện phát biểu.

Được vinh dự này chỉ có ba người mà thôi.

Trừ thành tích ưu tú mà Liễu Tuấn làm được ở huyện Ninh Bắc, y còn có một ưu thế, đó chính là tuổi còn trẻ, trung tổ rất có khả năng dựng thành điển hình trong việc đề bạt cán bộ trẻ tuổi, để chứng minh phương châm chính sách ra sức đề bạt cán bộ thanh niên của đảng là vô cùng anh minh.

Một số đồng chí lão thành lo lắng cán bộ trẻ không đủ kinh nghiệm, khi chấp chính một phương sẽ xảy ra vấn đề.

Liễu Tuấn lại là chứng minh ngược lại tốt nhất.

Bí thư huyện ủy hai mươi sáu tuổi, đã đủ trẻ chưa, vậy mà đem huyện Ninh Bắc quản lý trật tự đâu ra đấy, kinh tế liên tục phát triển với tốc độ cao.

Được làm đại biểu phát ngôn trên đại hội toàn quốc, Liễu nha nội cũng có chút thiếu tự tin, khi nói chuyện với Bạch Dương, ngữ khí của chị Bạch Dương lại rất thoải mái:

- Ba chị cho cậu phát biểu, cậu còn lo lắng gì nữa.

Liễu Tuấn liền yên tâm.

Đoãn chừng Bạch Dương đã trao đổi với Bạch Kiến Minh rồi.

Trước kia Bạch Dương không chú ý tới quan trường cho lắm, tỉnh đoàn không phải là quan trường chính quy thực sự, cô rất đạm bạc.

Có điều hiện giờ Bạch Dương đã thay đổi rồi, trở nên chủ động tiên thủ, nhất là chuyện liên quan tới tiểu ngoan đồng là cô sẽ vô cùng quan tâm.

Chuyện tưởng như ván đã đóng thuyền, không ngờ lại xảy ra chuyện.

Trong điện thoại Nghiêm Ngọc Thành nói, có người đem chuyện ngày 26 tháng chạp, cán bộ trấn Đại Đường xuống thôn thu khoản thống trù, thiếu chút nữa làm chết người báo lên, hơn nữa báo thẳng tới thủ đô, hiện giờ có rất nhiều nhà báo đang tới huyện Ninh Bắc để tìm hiểu chân tướng của chuyện này.

Liễu Tuấn nhận được điện thoại, khẽ lắc đầu thở dài nói đơn giản một câu:
- Con sẽ về ngay.

Nghiêm Ngọc Thành cũng không nói gì thêm.

Căn cứ vào biểu hiện sau khi Liễu Tuấn làm bí thư huyện ủy, Nghiêm Ngọc Thành cơ bản là yên tâm về y rồi.

Ở quan trường trong nước, bí thư huyện ủy là chức rèn luyện con người ta nhất, vừa là quan nhân dân, vừa là quan quyết sách, trải qua sóng gió đủ các phương diện, có thể làm tốt bí thư huyện ủy, trí tuệ chính trị sẽ thăng lên một cấp nhất định, không cần lúc nào cũng cần phải chú ý, chuyện gì cũng phải bảo vệ nữa.

Nghe nói xảy ra chuyện lớn như thế, Nghiêm Phi rất thông tình đạt lý, không đi Hawai nữa, cùng chồng về nhà.

Liễu Tuấn xuất hiện ở phòng làm việc chưa tới mười phút, Thạch Trọng và Khâu Viên Triêu đã nối nhau tới cầu kiến.

- Liễu bí thư, có kẻ muốn kiếm chuyện!
Khâu Viên Triêu mặt sầm lại, vừa gặp mặt không hàn huyên gì, mới câu đầu đã làm ầm lên.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Bí thư Viên Triêu, bình tâm đã nào, trời không sập xuống được đâu.

Phan Tri Nhân vội rót trà cho hai vị lãnh đạo, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm trọng, trước khi Thạch Trọng tới hắn đã đem tình huống cơ bản báo cáo cho Liễu Tuấn.

- Nào, ăn thử kẹo tôi mang từ Italila về đi.
Liễu Tuấn từ trong ngăn kéo lấy ra một đống kẹo xanh xanh đỏ đỏ đặt lên bàn, cười chào mời.

Khâu Viên Triêu mặt thộn ra, nghi hoặc nhìn Liễu Tuấn , lại nhìn Phan Tri Nhân.

Chẳng lẽ Liễu bí thư còn chưa biết đã xảy ra việc gì.

Phan Tri Nhân dùng ánh mắt nói với hắn, Liễu bí thư đã biết rồi.

Thạch Trong tương đối trần ổn, lấy một cái kẹo nói:
- Tôi lần đầu tiên mới được ăn kẹo Italia, chúng ta hường nhờ hồng phúc của Liễu bí thư, thử đồ tây xem! Nào nào, lão Khâu ăn kẹo đi, chẳng phải bí thư về rồi sao? Có gì mà phải lo lắng.

Liễu Tuấn mỉm cười.

Thạch Trọng sau khi lên làm phó bí thư đảng ủy, tâm thái thay đổi, đi lên từ trong thất vọng trượt mất chức huyện trưởng, dần dần có khí độ vững vàng của người nắm quyền, đây là một tiến bộ không tệ.

Kỳ thực Khâu Viên Triêu không phải là thiếu bình tĩnh như vậy, người làm bí thư chính pháp, không bình tĩnh là không làm được.

Hắn chỉ khéo léo biểu hiện sự phẫn nộ của mình, để Liễu Tuấn cảm thụ được thân cận và trung thành của bản thân.

Mặc dù mọi người đều là thường ủy thân tín nhất của Liễu hệ, nhưng phân lượng khác nhau, bởi vì biểu hiện mỗi người có sự khác biệt.

Thạch Trọng đã được Liễu Tuấn thừa nhận.

Cho dù không tranh được chức huyện trưởng, nhưng Liễu Tuấn đã kiếm được cho hắn một vị trí có lợi hơn nữa, tiến bộ thành người đứng thứ ba huyện ủy, một khi Liễu Tuấn thăng chức hoặc điều đi, Thạch Trọng chính là người cạnh tranh mạnh nhất.

Rất rõ ràng, sắp xếp chức vụ phó bí thư đang ủy, biểu thị Thạch Trọng là "người nối nghiệp" Liễu Tuấn ở huyện Ninh Bắc.

Vì thế hắn không cần biểu hiện quá "trung thành" nông cạn với Liễu Tuấn, mà phải thể hiện khí độ của một người đứng đầu, nếu như hắn cũng hùng hổ như Khâu Viên Triêu không khỏi bị đánh giá thấp.

Liễu Tuấn vừa tới văn phòng hắn tới ngay tức thì, thế là đã biểu hiện rõ ràng lòng "trung thành" của hắn rồi.

Mọi người vừa ăn kẹo vừa nghe Liễu Tuấn kể về phong tình Châu Âu, sau đó Liễu Tuấn mới lấy thuốc lá ra mời một vòng hỏi vào việc chính.

- Lão Khâu, anh báo cáo cho bí thư đi.
Thạch Trong nói với Khâu Viên Triêu.

Một cấu nói nhẹ nhàng đã nói rõ cục thế nghiêm trọng hiện nay, dó là cơ quan chính pháp đã ngầm tham gia vào rồi.

- Vâng được, chuyện đều do cái tên Mao Ái Tiên kia gây ra.

Vừa nói tới Mao Ái Tiên, cơn giận mới lắng xuống của Khâu Viên Triêu lại bùng lên, ngữ khí không bình hòa nữa.

- Bí thư, tên Mao Ái Tiên kia sau khi lành vết thương, trấn Đại Đường đã khai trừ công chức của hắn, quyết định xử lý này Mai Văn Hoa hẳn là đã báo cho bí thư rồi.

Liễu Tuấn gật đầu.

Quyết định này được đưa ra trước hôn lễ của Liễu Tuấn không lâu.

Ý tứ của Mai Văn Hoa là đem con sâu làm rầu nồi canh này xử lý nghiêm túc, mới có thể làm mọi người phục.

Liễu Tuấn cũng hiểu tâm tư của Mai Văn Hoa, Đại Đường trấn kinh tế lạc hậuu, mấy năm qua các cán bộ chỉ thích đấu đá với nhau, không khí quan trường tối tăm rối loạn, Mai Văn Hoa không nặng tay, đừng nói phát triển kinh tế, sau này công tác thường ngày cũng khó mà thực thi được.

Tình hình này này không khác bao nhiêu so với lúc ban đầu Liễu Tuấn tới huyện Ninh Bắc.

Bởi thế Liễu Tuấn ngầm cho phép Mai Văn Hoa xử trí Mao Ái Tiên.

Mai Văn Hoa cần chuyện này để lập uy.

Có điều Liễu Tuấn cũng nhắc nhở Mai Văn Hoa, khai trừ thì khai trừ, nhưng nên cho một chút bồi thường kinh tế, Mao Ái Tiêm tuy đáng hận, nhưng cũng có chút vị bị giết gà dọa khỉ, để người ta còn đường mà sống, không thể đánh một gậy chết tươi được.

Nếu như không phải thái độ của Mao Ái Tiêm thô bạo thiếu chút nữa ép chết người, Liễu Tuấn còn có chút thương hại.

Cán bộ cơ sở tầng thấp nhất, thực sự cũng không dễ dàng gì.

Quyết định xử phạt này vừa đưa ra, Mao Ái Tiên và vợ là Thiệu Bình liền phản ứng, bắt đầu đi cáo trạng, hơn nữa còn làm ầm ĩ, không phải lên thành phố tố cáo, cũng không phải lên tỉnh, mà lên thẳng trung ương.

Liễu Tuấn nghe thế hơi cau mày lại.

Mao Ái Tiên và Thiệu Bình, y đều đã gặp qua một lần trong bệnh viện trấn Đại Đường, Mao Ái Tiên cho người ta một cảm quan không tốt lắm, mặt mày hung ác, nếu chẳng phải thế cũng đã không hề có chút lòng thương xót nào với một quả phụ.
Nhưng ở trước mặt bí thư huyện ủy hắn tỏ ra rất quy củ, thậm chí còn sợ hãi, nhưng Thiệu Bình vợ hắn chẳng phải hạng vừa, trước mặt Liễu Tuấn nói những lời ghê gớm, làm ra vẻ không ai chọc vào được.

Hiện giờ đúng là làm loạn rồi.

- Bí thư đáng lý mà nói, ở vấn đề này bên trên không nên xử lý như vậy? Đảng có tổ chức kỷ luật, từng cấp quản từng cấp một, thị trấn trong huyện chúng ta xảy ra chút chuyện, không tìm huyện giải quyết là vượt quyền, hiện giờ ngay cả tỉnh thành cũng vượt qua, nhưng thế nào cũng phải dựa theo trình tự, để huyện tình hiểu tình huống trước mới thích hợp.

Thạch Trọng đưa ra cái nhìn của mình.

Liễu Tuấn cuời khẽ, nói:
- Theo tìn huống bí thư Viên Triêu nói, tổ chức bên trên đâu có nhúng tay vào việc này, chỉ có một số ký giả truyền thông tới phỏng vấn mà thôi.

Thạch Trọng nói:
- Vậy thì càng không ổn, tổ chức còn chưa bày tỏ ý kiến, đám ký giả truyền thông này giở trò gì?

Tư duy của Thạch Trọng vẫn theo phương thức cũ, cho rằng giới truyền thông phải phục tùng tổ chức quản lý, chú tâm tuyên truyền mặt tốt, sao lại làm loạn chạy xuống dưới này phỏng vấn cái gì, không phải là cố ý bôi đen lên mặt huyện Ninh Bắc sao?

Liễu Tuấn cười nói:
- Hiện giờ chú trọng tự do báo chí mà, quan niệm của phóng viên và truyền thông thay đổi rồi. Anh nói Mao Ái Tiên và Thiệu Bình trực tiếp tới thủ đô, không qua tỉnh và thành phố sao?

- Hình như là thế, ừm có qua phòng nhận thư khiếu nại của tỉnh ủy bỏ vào một bản tài liệu, sau đó không thấy gì liền trực tiếp lên thủ đô.

Liễu Tuấn mặt vẫn mang nụ cười, bình tĩnh nói:
- Nói như vậy là có chút thú vị rồi đây.

Cả ba người còn lại đều ngẩn ra, tựa hồ nắm bắt được tin tức lờ mờ gì đó trong lời nói của Liễu bí thư, nhưng lại không thể xác định được Liễu bí thư nói như thế là có ý gì.

- Bí thư Viên Triêu, hiện giờ đi xuống đây có mấy phóng viên?

Khâu Viên Triêu gập ngón tay đếm từng người một, tổng cộng có mười mấy phóng viên, đều thuộc tờ báo mang tính toàn quốc, sức ảnh hưởng không nhỏ, làm người ta ngạc nhiên nhất là trong đó không ngờ có ký giả của Tân Hoa xã.

Liễu Tuấn dựa lưng vào ghế, đưa ngón tay giữa ra, chầm chậm gõ lên mặt bàn.
Bình Luận (0)
Comment