Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 698

Liễu Tuấn từ thủ đô trở về không lâu thì Đổng lão qua đời, lập tức kinh thành phát sinh biến hóa long trời lở đất, vị quan lớn có một dạo quyền lực khuynh đảo vì tham ô hối lộ và tác phong sinh hoạt tha hóa biết chất, bị trung kỳ ủy song quy.

Điều này nằm trong dự liệu rồi, Liễu Tuấn không bất ngờ chút nào.

Điều Liễu Tuấn quan tâm là chính sách của trung ương với thủ đô, ngày hôm đó ngồi xem thời sự xong, Liễu Tuấn nói với nghiêm Ngọc Thành:
- Lão ba, đại cục đã định rồi.

Trong thời sự có một tin tức không nổi bật lắm, là có chuyện gì yêu cầu trung ương, trực tiếp báo cho cho thủ trưởng số một dự bị của một trong số bảy cự đầu.

Ý tứ này ai sáng suốt là có thể biết ngay, chính là dấu hiệu trước, chính cục của kinh thành vẫn nắm chắc trong tay hệ phải Nghiêm Ngọc Thành, đó là điều không cần phải nghi ngờ.

Điều này có nghĩa là kết quả của cuộc đấu tranh, người bị vứt bỏ chỉ là một vị quan lớn, mà không phải thực lực của toàn kinh thành.

Các phái hệ khác không thu được nhiều lợi ích lắm.

Đổng lão mặtc dù qua đời, nhưng thực lực hệ phái không ảnh hưởng nghiêm trọng.

Nghiêm Ngọc Thành gật đầu, lặng lẽ liếc nhìn Liễu Tuấn, trong đó có vẻ tán thưởng, có thể nhìn ra được điểu ấy, tên tiểu tử này quả nhiên lại tiến bộ rồi.

Sau biến động kinh thành, Cao bộ trưởng phái tới tây nam đảm nhận bí thư tỉnh ủy.

Phải nói điều này không trúng với ước nguyện ban đầu của Cao bộ trưởng lắm.

Theo suy đoán, Cao bộ trưởng muốn kiếm lấy vị trí bí thư tỉnh ủy một tình phía đông, tỉnh ở phía tây nam kia hiển nhiên không bằng được tỉnh phía đông.

Đương nhiên, chuyện do người làm, có lẽ vì Cao bộ trưởng điều tới, nên địa vị của tỉnh tây nam đó trong mắt đại lão trung ương liền tăng lên cũng chưa biết chừng. Ví như tỉnh N vì có mặt Nghiêm Ngọc Thành mà địa vị cao hơn trước rất nhiều, đấu tranh ngày càng kịch liệt.

Bí thư huyện ủy toàn quốc giống như Liễu bí thư chắc không nhiều, vừa quan tâm tới chuyện lớn tầm tối cao, lại phải bận lòng vì chuyện cơm ăn áo mặc cho huyện Ninh Bắc.

Phải nói thế cục hiện nay của huyện Ninh Bắc rất tốt đẹp, các xí nghiệp vận hành trơn tru, tiêu thụ và lợi thế đều tăng trưởng vững chắc.

Sau khi xóa khu gộp xã, điều Liễu Tuấn quan tâm nhất là phân phối nhân viên thì cũng đang tiến hành theo kế hoạch, tất nhiên là có một số va chạm rắc rối nhỏ, nhưng không đáng kể.

Ở chuyện này Liễu Tuấn yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, không cho phép có chút tỳ vết gian dối nào, xem từ báo cáo một quý của cục kiểm toán đưa lên, thì tổng thể làm người ta hải lòng.

Ngày hôm đó mở cuộc họp thường ủy, Lục Hương Mai bất ngờ tung ra một bản đề nghị, nội dung là việc thực hiện hóa đơn tạm toàn huyện cho người nông dân trong năm nay.

Vốn cuộc họp hôm nay không định thảo luận phương diện này.

Khi đám phóng viên Phí Thanh tới huyện Ninh Bắc phỏng vấn, Lục Hương Mai trên hội nghị truyền thông, lớn tiếng nói trong một năm thực hiện toàn bộ hóa đơn tạm, khi đó ngại tình thế, tất cả thường ủy gồm cả Liễu Tuấn đều không đưa ra dị nghị.

Có điều sau đó Liễu Tuấn cũng chẳng để chuyện này trong lòng lắm, một là chuyện y phải chú ý quá nhiều rồi, động tĩnh cáo tầng đã lấy đi đại bộ phận tinh lực của y, tạm thời không rảnh mà suy nghĩ tới chuyện này, hai là đầu năm huyện ủy đã ra văn bản chính thức rồi, chẳng những xác định thực hiện trong vòng hai năm, mà ngay cả hương thức cụ thể cùng nhiệm vụ cụ thể các xã thị trấn cũng đã quy định rõ ràng, Liễu Tuấn chẳng vì một câu nói của huyện trưởng đại nhân và thay đổi cả văn kiện.

Tôn trọng chế độ văn kiện, là một mắt xích rất quan trọng.

Nhưng không ngờ Lục Hương Mai lại lôi chuyện này ra cuộc họp thường ủy.

Hơn nữa có thể nhìn ra được, Lục Hương Mai chuẩn bị rất đầy đủ, đưa ra một kế hoạch tổng quát hoàn chỉnh, hơn nữa có cả phương án thực thi cụ thể, thậm chí tiền lấy từ đâu ra cũng đã có tính toán.

Ý kiến của Lục Hương Mai là bán đi một số xí nghiệp quốc hữu.

Giống như rất nhiều huyện khác trong cả nước, huyện Ninh Bắc có rất nhiều xí nghiệp tập thể và quốc doanh từ thời đại cách mạng thầm chí mấy năm trước đó lưu lại, đều là công xưởng làm việc nhỏ nhặt, như xưởng công cụ, xưởng kim khí nhỏ. Những nhà xưởng này, bởi vì rất thô sơ, cơ sở không đầy đủ, dưới thời bao cấp thì còn có thể sinh tồn được, một khi tiến vào kinh tế thị trường, thì hoàn toàn không có sức cạnh tranh.

Liễu Tuấn mặc dù được công nhận là giỏi làm kinh tế, nhưng đối với loại công xưởng này cũng chỉ lắc đầu thở dài.

Không phải là không có cách cải tạo, mà là không đáng để cải tạo, ví dụ xưởng xoong nồi, nhân viên không tới năm mươi người, tổng giá trị sản lượng hàng năm không tới hai mươi vạn, hơn nữa sản phẩm còn chẳng tiêu thụ nổi, nói cách khác là một đống đồng nát, lại còn phải nuôi dưỡng gần ba mươi công nhan về hưu, gom góp hết lại tài sản tính cho tròn đổi thành chẳng tới nổi hai mươi vạn.

Hiện giờ công nhân của mấy xưởng đó cơ bản đều không có việc làm, lĩnh phí sinh hoạt thấp nhất rồi tự kiếm lấy lối ra, làm sao để xử lý tàn dư thời đại cũ này luôn là điều Liễu Tuấn đau đáu trong lòng.

Nhưng vấn đề quan trọng không phải ở đây, mà là trình tự tiến hành của Lục Hương Mai không đúng.

Phương án này trước đó Lục Hương Mai không hề trao đổi với bất kỳ lãnh đạo chủ yếu nào trong huyện, chẳng những không báo cho Liễu Tuấn, mà trên cuộc họp văn phỏng huyện ủy cũng chẳng nhắc tới, bất thình lình ném ra trên cuộc họp thường ủy.

- Các đồng chí, tôi cũng biết vấn đề hóa đơn tạm của nông dân đầu năm nay huyện ủy đã có văn kiện chính thức, lấy hai năm làm kỳ hạn từng bước thực hiện, có điều hiện giờ tình huống có thay đổi, chính phủ huyện cho rằng, có điều kiện kinh tế để hoàn thành hạng mục này trong năm nay.

Lục Hương Mai vừa nói vừa liếc mắt qua phòng hội nghị, cuối dùng dừng lại trên bản kế hoạch một lần, từ đầu tới cuối không nhìn Liễu Tuấn lấy một cái.

Không biết cô ta chột dạ hay là cố ý làm thế.

Lục Hương Mai còn đang nói thì Thạch Trọng đã cười khẩy rõ ràng, chẳng thèm che dấu gì, từ khi tranh chức huyện trưởng thất bại, hai người luôn đối đầu với nhau, trên cuộc họp thường ủy, Lục Hương Mai đề ra bất kỳ kiến nghị nào, chẳng đợi tiên phong Truân Chí Quang ra mặt, Thạch Trọng đã xông lên trước.

Tất nhiên Thạch Trọng không thể vô nguyên tắc phản đối bừa bãi Lục Hương Mai, làm thế thì thể hiện trình độ hơi thấp một chút, mà luôn tranh đấu với Lục Hương Mai ở những vấn đề mang tính nguyên tắc.

Hiện giờ không phải là thời cơ tốt sao?

Bất kể Lục Hương Mai cô đưa ra để nghị có hợp lý hay không, có khả thi hay không, cô làm sai trình tự, nói nghiêm trọng một chút là không coi tổ chức kỷ luật ra gì?

- Tình huống có thay đổi ? Xin hỏi Lục huyện trưởng, tình huống gì đã thay đổi? Vấn đề này đầu năm huyện ủy đã đưa ra văn kiện chính thức, quy định trịnh tự phương án đều hết sức rõ ràng, hiện giờ có cần làm phức tạp thêm tình hình không? Hơn nữa một chuyện lớn như vậy, lật ngược cả quyết định của tập thể, thế nào cũng phải trao đổi trước với các đồng chí chứ!

Lục Hương Mai vừa mới dứt lời, Thạch Trọng đã lên tiếng, nụ cười nhạt trên miệng đã ẩn giấu đi, thay vào đó là nụ cười ôn hòa, nhưng ánh mắt nhìn Lục Hương mai rất sắc, thậm chí có thể nói là "uy hiếp" Lục Hương Mai.

Trải qua chiến dịch cạnh tranh huyện trưởng thất bại, Thạch Trọng lại càng thực sự trở nên thành thục, trở nên thâm trầm, thâm thái và thủ pháp khống chế rất chừng mực.

Lục Hương Mai chẳng những bất hòa với Thạch Trọng, còn chẳng nhìn cùng một hướng với Liễu Tuấn, nhưng Liễu Tuấn là người đứng đầu, không tiện đích thân ra mặt so đo với Lục Hương Mai, để khỏi bị người ta chỉ trích không đủ rộng lượng, song Thạch Trọng không cần cố kỵ.

Hắn là phó thư ký mà, về lý luận là cấp dưới của Lục Hương Mai, chỉ ra sai sót của huyện trưởng cũng là một trách nhiệm các thành viên trong ban, không lo bị người ta nói là bắt nạt nữ đồng chí.

Mấy vị thường ủy khác cũng gật đầu, tỏ ra tán đồng lời nói của Thạch Trọng.

Bất kể như thế nào, Lục Hương Mai làm thế có chút chuyên quyền rồi, không đem huyện ủy và Liễu Tuấn để vào trong mắt, là một loại biểu hiện không tôn trọng lãnh đạo không đoàn kết các đồng chí.

- Thạch bí thư, chuyện chúng ta ghi hóa đơn tạm cho nông dân đã lên báo Tân Hoa Xã rồi, mấy tờ báo khác trong cả nước đều cho đăn vẫn đề này, gần như có thể nói là bị coi thành điển hình rồi, đây không phải là tình huống có thay đổi sao? Nếu như khiến cho cả nước biết hết, chúng ta không thể đóng cửa xử lý nội bộ nữa. Bất kể như thế nào nợ tiền nông dân thì phải trả chứ? Nếu như sớm muộn cũng phải trả thì trả sớm không tốt hơn sao.
Lục Hương Mai cũng cười ôn hòa, thậm chí còn đưa tay vén tróc trước trán, thể hiện thân phận nữ giới của mình.
- Còn về phần Thạch bí thư nói không thông báo trước, chẳng phải Liễu bí thư luôn ra sức đề xướng thường ủy tự chịu trách nhiệm sao? Chính phủ huyện chỉ có một dự thảo, hiện giờ đưa ra cho mọi người thảo luận, không phải là đã trao đổi rồi ư?

Thực sự Liễu Tuấn rất ít mở cuộc họp văn phòng bí thư, Lục Hương Mai nói như thế là chĩa thẳng mũi dùi về phái Liễu Tuấn.

Nghe Lục Hương Mai nói như vậy, ánh mắt các thường ủy bấc giác đồ dồn về phía Liễu Tuấn.

Chỉ thấy đồng chí Liễu Tuấn thong thả uống trà, mỉm cười nói:
- Các đồng chí khác có ý kiến gì thì trình bày đi, mọi người cùng bàn bạc.
Bình Luận (0)
Comment