Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 807

Đoàn khảo sát của Bạch ti trưởng đương nhiên tiến hành rất thuận lợi, Liễu bí thư tháp tùng toàn bộ hành trình, có điều nhìn thấy quang cảnh xây dựng nhộn nhịp của khu Trường Hà, cùng những nhà máy lớn đang từ dưới đất mọc lên, Bạch ti trưởng không ngạc nhiên như các đồng chí ở quốc kế ủy, vì chị Bạch Dương hiểu rất rõ bản lĩnh của tiểu ngoan đồng.

Tiểu ngoan đồng xưa nay làm việc chưa bao giờ chịu ở sau người khác, thậm chí có thể nói, y tới nơi nào công tác là phúc của người dân nơi đó, nếu như tiểu ngoan đồng tới thành phố Ngọc Lan nửa năm mà không mở ra được cục diện mới, chị Bạch Dương sẽ không tin.

Mãnh tướng được lọt vào mắt xanh của Hồng phó thủ tưởng há cỏ thể là hạng tầm thường.

Tiễn phó chủ nhiệm của tỉnh kế ủy thấy khung cảnh hùng vĩ này trong lòng thầm nhủ mình quan liêu rồi, ngay ở trong tình có một tòa thành thị mới đang dần dần hiện ra, đây là chuyện oanh động thế nào? Vậy mà mình lại không hề hay biết, thậm chí quốc kế ủy cũng bị kinh động rồi mà mình vẫn ù ù cạc cạc.

Bạch Dương mỉm cười ưu nhã, hỏi:
- Liễu bí thư, đường lối quy hoạch tổng thế của khu Trường Hà là như thế nào.

Đây không phải ở trường hợp công chúng nữa, mà là văn phòng của Liễu Tuấn, bên trong chỉ có bốn người, Bạch Dương, Liễu Tuấn, Sài Thiệu Cơ và thư ký Tiểu Kim của Bạch Dương.

Tổ khảo sát nghiên cứu hai ngày, có được nhận thức trực quan với khu Trường Hà, hiện giờ Bạch Dương đang viết báo cáo, một báo hoàn chỉnh thế nào cũng phải có đường lối tổng thể, rồi từng bước triển khai.

- Về vấn đề này mời Sài chủ nhiệm báo cáo cho Bạch ti trưởng, bên ban quản lý có một đường lối hết sức đầy đủ.

Cuộc họp điều chỉnh cán bộ trên thành ủy sắp mở, Liễu Tuấn không lúc nào quên đẩy Sài Thiệu Cơ lên sân khấu.

Sài Thiệu Cơ rất kính cẩn báo cáo quy hoạch tổng thể khu cao tân trong ba năm, tuy Liễu bí thư tháp tùng toàn bộ quá trình khảo sát, nhưng hành trình do Sài Thiệu Cơ an bài, Liễu Tuấn làm lãnh đạo rất chuẩn mực, việc nhỏ nhặt không quan tâm nhiều.

Sài Thiệu Cơ đã nhận được thông báo của chính phủ tỉnh, Cận Tú Thật và Hà Duyên an đều muốn hội kiến Bạch Dương, hiển nhiên hai vị lãnh đạo nhắm vào bộ trưởng trung tổ sau lưng người ta.

Sài Thiệu Cơ do địa vị và tầm nhìn có giới hạn, nên không hiểu nhiềm lắm về tình hình cao tầng, có điều theo suy đoán của hắn, năm sau đổi khóa, bộ trưởng Bạch Kiến Minh hẳn lui về tuyến hai rồi, dù sao tuổi tác đã tới giới hạn. Nhưng điều đó không có nghĩa là ảnh hưởng của Bạch Kiến Minh sẽ mất, những người đảm nhận bộ trưởng trung tổ không ai là không có ảnh hưởng sâu rộng, cho dù có lui về, ảnh hưởng với cao tầng vẫn rất lớn, nhất là ý kiến của cán bộ cấp phó quốc gia lúc sắp lui về sẽ được cao tầng rất coi trọng.

Con gái Bạch Kiến Minh tới tỉnh A, Cận Tú Thật và Hà Duyên An chú ý là tất nhiên.

Hai ngày khảo sát Sài Thiệu Cơ cũng ý thức được quan hệ thân mật vô cùng giữa hai người Bạch Liễu, có thể thấy khi hai người hợp tác ở huyện Ninh Bắc hết sức hòa hợp.

Sài Thiệu Cơ báo cáo ngắn gọn, nêu bật trọng điểm, bí thư Tiểu Kim ghi chép nhanh trên sổ tay, đương nhiên những tư liệu này khu ủy chuẩn bị kỹ càng rồi, nhưng thư ký lúc nào sẵn sàng ghi ghép là bổn phận.

- Rất rốt, rất có tham vọng.
Bạch Dương gật đầu, mắt liếc qua Liễu Tuấn, bằng trực giác cô biết đấy là ý tưởng của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn đột nhiên nói:
- Chị, em muốn nhờ chị giúp một việc.

Cả Sài Thiệu Cơ lẫn Tiểu Kim đều thất kinh, vị này sao lại xưng hô thân mật như thế? Có điều trở lại bình thường rất nhanh, Sài Thiệu Cơ càng thầm cảm kích.

Liễu Tuấn gọi Bạch Dương là chị ngay trước mặt hắn, có thể thấy đã hoàn toàn coi hắn là người mình rồi, điều này làm Sài Thiệu Cơ rất kích động, đừng thấy Tiểu Liễu tới tỉnh A chỉ có một mình, nhưng sau lưng người ta là ai? Nghiêm Liễu hệ, thậm chí có thể nói có ảnh hưởng khá lớn với cao tầng, Nghiêm Ngọc Thành càng là người phát ngôn của cả hệ phái, lần này tuyển cử khóa mới, rất có khả năng tiến thêm một bước.

Sài Thiệu Cơ hiện giờ ở quan trường có thể nói là tới ngưỡng, cán bộ cấp phó sở 43 tuổi, tuy chưa nói là nhiều tuổi, nhưng cũng không phải là ít nữa, có tiến bộ được hay không quan trọng là phải xem có được ai tán thưởng không, hiện giờ được thành thân tín của Tiểu Liễu, tới lúc thích hợp quý nhân trên đầu đưa tay kéo hắn một cái là có thể tiến lên rồi.

Cơ họi đột nhiên rơi xuống, Sài Thiệu Cơ đương nhiên là phải tóm cho chặt.

Bạch Dương sóng mắt lưu chuyển:
- Sao? Lại có mưu đồ với quỹ hỗ trợ của chúng tôi đấy hả?

Chuyện này Liễu bí thư không nói trước với Bạch Dương, hai ngày qua đêm nào cũng quấn lấy nhau "tác chiến" thời gian đâu mà nói chuyện đó. Tiểu ngoan đồng cứ như chết đói, đòi hỏi không thôi, Bạch Dương ứng phó mệt mỏi.

Vốn "cả gan trắng trợn" dính lấy nhau như thế, Bạch Dương có chút lo lắng, có điều thấy thái độ thản nhiên của tiểu ngoan đồng, chị Bạch Dương cũng yên lòng.

Người này hình như chẳng biết sợ cái gì.

Hiện giờ nghe thấy Liễu Tuấn lên tiếng, Bạch Dương lập tức nhớ tới cái chợ vật liệu "đông nam đệ nhất" mà Sài Thiệu Cơ nói, cái chợ này kinh phí dự toán là 200 triệu, khu Trường Hà tài chính eo hẹp, Liễu Tuấn tất nhiên là muốn "làm tiền" quốc kế ủy rồi.

Tiểu ngoan đồng tuổi hổ, thấy thịt là vồ!

Liễu bí thư cười hì hì:
- Cái quỹ hỗ trợ kia của bọn chị vốn là để hỗ trợ cho khu cao tân mà, nếu em không có mưu đồ với nó mới là lạ.

Sài Thiệu Cơ lần đầu tiên nhìn thấy thái độ tương xứng với tuổi tác trên mặt Liễu Tuấn, cười hết sức sáng lạn, nhưmột thanh niên chưa hề biết mưu tính gì.

Bạch Dương trầm ngâm rồi nói:
- Muốn bao nhiêu? Chị nói trước cho mà biết, nhiều là không được, còn các địa phương khác đang trông chờ kia kìa.

- Hì hì, thịt Đường Tăng thì ai cướp được là của người đó.
Liễu Tuấn cười rất gian manh.

Thư ký Tiểu Kim mồm cứ há hốc ra.

Vị Liễu bí thư này đúng là cái gì cũng dám nói.

Tiểu Kim là thư ký quốc kế ủy phân phối cho Bạch Dương, tuổi trên hai mươi, trông khá xinh xắn, đặc biệt hai lúm đồng tiền làm người ta yêu thích. Cô cũng nghe nói hai người Bạch Liễu từng cộng tác với nhau, hai ngày qua cô cũng nhận ra ánh mắt Bạch ti trưởng nhìn Liễu bí thư đầy dịu dàng cưng chiều, như chị ruột thật vậy.

Có điều Liễu Tuấn nói trắng ra như vậy vẫn làm cô giật mình.

Đây đâu phải là thái độ của một lãnh đạo cấp phó sở chứ, không ngờ câu tiếp theo lại càng làm Tiểu Kim kinh hãi hơn.

- Em cũng chẳng cần nhiều, 100 triệu là được.
Liễu Tuấn tham lam vô độ.

Bạch Dương mắng:
- Một trăm triệu! Cậu coi quốc kế ủy là ngân hàng đấy à?

- Em mặc kệ, chỉ không cho em 100 triệu, ngày nào em cũng tới quốc kế ủy quấy rầy chị.
Tiểu ngoan đồng giở thủ đoạn "lưu manh".

Bạch Dương bật cười:
- 100 triệu thì khẳng định là không được, thế này để sau khi chị vào báo cáo lên trên, xem ý tứ lãnh đạo ủy ban thế nào rồi lại liên hệ với cậu.

Liễu Tuấn cười hì hì không nói nhiều nữa.

Y biết, 100 triệu là hoàn toàn không có khả năng, có điều ra giá là phải hét lên tận trời, Bạch ti trưởng có trả giá dưới đất, thi ít nhiều cũng phải kiếm được 3-5 chục triệu, tới khi đó lại mưu đồ với ngân hàng. Cái chợ vật liệu này Liễu Tuấn chuẩn bị biến nó thành túi tiền của khu Trường Hà, ba năm sau, khu Trường Hà còn phải tiêu tiền nhiều lắm.

Cũng chỉ có Bạch Dương mới dung thứ cho y công khai "uy hiếp", nếu là cán bộ địa phương khác, dù cấp bậc cao hơn Liễu Tuấn thì cũng nào dám càn rỡ với một cán bộ cơ quan quốc gia nắm thực quyền như thế?

Liễu Tuấn còn nhớ trong một bài phỏng vấn của con cháu một vị khai cuốc công thần, nói ông ta đường đường là phó tỉnh trưởng, khi tới cơ quan bộ ngành quốc gia, cũng phải ngồi bậc thang đợi nhân viên làm việc cấp khoa cấp xử tới.

Sài Thiệu Cơ không khỏi thầm thở dài, giờ mới hiểu thế nào là có người nhà làm quan trong triều.

Bạch Dương nếu như đã đồng ý, thế nào ít nhiều cũng phải kiếm cho chút tiền, vào thời buổi này, tài chính địa phương đâu đâu cũng khó khăn, mọi người đều thiếu tiền, có thể kiếm được tiền của quốc kể ủy là bản lĩnh lớn.

Giống như lời Liễu Tuấn nói, thịt Đường Tăng ai cướp được thì là của người đó, còn về phần cướp được rồi dùng ra sao là toàn quyền của lãnh đạo địa phương. Anh lấy đi kiến thiết hay là làm công quỹ du lịch, hoặc biến thành thịt cá ăn vào bụng, thậm chí có tiêu trên cái bụng trắng nõn nà của các cô em mơn mởn cũng chẳng có ai nghiêm túc giám sát anh.

Bình thường mà nói cho dù có quan hệ thân thiết với nhân viên làm việc ở cơ quan quốc gia, cũng phải chủ động tươi cười tới nhà, người ta cho anh cái ghế ngồi đợi là nể mặt rồi. Há miệng tham lam như Liễu Tuấn lại còn đường Bạch Dương đồng ý sau này chủ động liên hệ với bọn họ đúng là dị loại trong dị loại rồi, nói ra ngoài, ối người hâm mộ chết luôn.

Liễu Tuấn quay sang nói với Sài Thiệu Cơ.
- Lão Sài, chuyện này không thể sơ xuất. Chị tôi nói rồi đó, có không ít người nhắm vào miếng thịt Đường Tăng này đâu... Tôi thấy thế này, khi đoàn chị tôi trở về, anh phụ trách tháp tùng, trước tiên làm xong chuyện này đã, dù sao chợ vật liệu này chỉnh phủ tỉnh cũng đồng ý rồi.

Sài Thiệu Cơ rối rít gật đầu.

Bạch Dương cười mắng:
- Cứ như chúng tôi nợ cậu vậy, đòi nợ cũng không phải thúc như thế.

- Hi hì, tiền vào trong túi thì mới yên tâm được.

Bạch Dương mỉm cười nói:
- Tiểu Tuấn, cái chuyện kết hợp cư dân bản địa và sản nghiệp các cậu vừa nói kia chị thấy rất hay, có tính cở mở, cậu nói tỉ mỉ hơn cho chị nghe xem nào.
Bình Luận (0)
Comment