Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 822

Kỳ thực Liễu Tuấn nói quen mắt đã là lời khen ngợi rất cao rồi, ngay cả ngôi sao rực sáng nửa bầu trời như Thư Tâm rót cho Liễu Tuấn một chén rượu còn phải đợi cơ hội, Liễu Tuấn thực ra hoàn toàn không có ấn tượng gì với Nguyên Kiệt, nói thế chỉ là nể mặt bạn của Lăng Nhã thôi.

Người ta đem ra khoe như bảo bối, Liễu nha nội tốt xấu gì cũng phải nói một câu dễ nghe.

- Ha ha, anh Tuấn phát tài ở đâu thế?
Nguyên Kiệt miệng cười mặt lạnh, ánh mắt âm trầm.

Cái gọi là ngôi sao giới điện ảnh kỳ thực bụng dạ rộng lớn không nhiều, lẫn lộn trong cái chốn bẩn thỉu tăm tối đó, vốn thiếu điều kiện cần có để thành người tài.

Liễu Tuấn khoát tay, nói:
- Đi làm.

Nguyên Kiệt cười ha hả, thái độ rất coi thường.

Vào thời đó làm ngôi sao điện ảnh thu nhập rất cao, địa vị không tệ, không giống đời sau bị nhiều người chỉ trích, Nguyệt Kiệt có thói quen nuôi thành thói tự cao, nghe Liễu Tuấn là viên chức, tất nhiên là xem thường rồi.

Thi Thi len lén bóp tay hắn một cái, ý bảo hắn không nên quá đáng.

Thi Thi biết xuất thân của Lăng Nhã, hiện giờ lại còn làm việc trong văn phòng Hồng phó thủ tưởng, nghiêm túc mà nói, là người có tiền đồ lớn nhất trong đám chị em ở đây, Lăng Nhã xưa nay luôn cao ngạo, hôm nay dẫn Liễu Tuấn tới đây là có thể thấy được phân lượng Liễu Tuấn trong lòng Lăng Nhã lớn thế nào, Thi Thi không muốn vì hai nam nhân đấu đá nhau mà ảnh hưởng tới quan hệ giữa cô và Lăng Nhã.

- Này ngôi sao lớn, chuyện lần trước nói với anh ra sao rồi?
Nguyên Kiệt đang bực bội thì một cô gái ăn mặc rất thoáng đi tới, cô gái này chừng hai mươi sáu, dung mạo còn chẳng bằng Thi Thi, nhưng vóc người không tệ, vẻ mặt thì bất cần đời.

- Ài, không dễ đâu, hiện giờ người tranh giành vai nữ chính nhiều lắm, tôi đã nói với đạo diễn, nhưng hiện giờ ông ấy chưa có kịch bản thích hợp.

Nguyên Kiệt vứt Liễu Tuấn qua một bên nói chuyện với cô gái gợi cảm kia.

- Hư, lần trước chẳng phải anh vỗ ngực nói không có vấn đề gì sao? Hại tôi đi nói với người ta rồi, giờ lại nói là không được, chẳng phải là tát vào mặt tôi à?
Cô gái đó tỏ ra rất khó chịu.

Nguyên Kiệt xấu hổ, gượng cười nói:
- Mai Mai, không phải là tôi không chịu giúp, mà tạm thời không có kịch bản thích hợp. Cô yên tâm, chuyện tôi đã hứa nhất định sẽ làm được. Đợi lần sau có kịch bản nhất định sẽ giúp em cô giành được vai nữ chính.

Mai Mai bĩu môi khinh bỉ, nói với Thi Thi:
- Thi Thi, bạn của chị sao nói chẳng đáng tin cậy chút nào? Sớm biết thế em đã bảo người nói với giám đốc Lâm, ít nhiều ông ấy cũng phải nể mặt em.

Liễu Tuấn vốn không rõ Nguyệt Kiệt là diễn viên thuộc công ty nào, nghe lời Mai Mai nói mới biết thì là là của Cty Phượng Hoàng, có lẽ hắn hứa để cho em gái Mai Mai làm nhân vật chính, kết quả không làm được, thất tín với người ta.

Có điều Liễu Tuấn cảm thấy Nguyên Kiệt là kẻ hết sức phù phiếm, không giống loại người làm việc đến nơi đến chốn.

Mai Mai nói Bàn Đại Hải ít nhiều phải nể mặt cô ta, có lẽ là làm việc trong ban nghành liên quan, có chút liên hệ với Cty Phượng Hoàng, mặc dù Bàn Đại Hải làm ăn trên thương trường, hô phong hoán vũ, cũng không phải là ai hắn cũng nể mặt.

Nguyên Kiệt giải thích:
- Không phải thế, vốn có một vị trí nữ chính, không phải là trong nhóm chúng tôi, mà là thuộc nhóm khác, đạo diện của tôi vốn đã nói với đạo diễn Phan rồi, nhưng không biết về sau từ đâu chui ra một nữ nhân, cướp lấy vai diễn này, nghe nói là tình nhân một người bạn của giám đốc Lâm.

Nghe chừng thì đang nói Tiểu Vũ rồi, có điều Liễu Tuấn nhớ Tiểu Vũ là vai diễn số hai, có lẽ Tiểu Phan đem vị trí số một cho ngôi sao nào đó có quan hệ rồi.

Mai Mai chẳng thèm để ý tới hắn.

Liễu Tuấn phát hiện ra nơi này trọng nữ khinh nam, cả một đám nam nhân xun xoe quanh những thái tử nữ này, quan hệ của Thi Thi và Nguyên Kiệt chắc chắn là Thi Thi bỏ tiền bao, đám nữ thái tử này có tiền có thế, nam nhân thông thường đúng là phải ngửa mặt lên nhìn các cô.

- Chúng ta ra ngoài đi dạo nhé.
Lăng Nhã thấy vẻ mặt Liễu Tuấn ngày càng khó chịu, trong lòng thấp thỏm, liền hạ thấp giọng đề nghị.

- Được.
Liễu Tuấn gật đầu.

Vườn hoa của biệt thự rất lớn, có điều thời tiết phương bắc vẫn còn khá lạnh, nếu không có thể ra hồ bơi ngaam mình, Liễu Tuấn và Lăng Nhã tới bậc thang của hồ bơi ngồi xuống, hai người ngồi cách nhau một khoảng nhỏ, hôm nay đưa Liễu Tuấn tham gia buổi tụ hội này, lòng Lăng Nhã luôn bất an.

Cô phát hiện ra cho dù nam nhân này đã ăn sâu vào tâm trí cô, nhưng cô lại không hiểu Liễu Tuấn nhiều lắm.

Trầm mặc một lúc, Lăng Nhã ấp úng nói:
- Liễu Tuấn, tôi... Tôi muốn điều tới tỉnh A.

Liễu Tuấn hơi giật mình, quay đầu lại nhìn cô.

Dưới ánh trăng mờ mờ, người Lăng Nhã khoác lên một ánh sáng bạc, đẹp như mộng ảo.

- Sao lại có suy nghĩ này?

Lăng Nhã nói:
- Ừm, tôi nghe nói Mã thư ký của Hà tỉnh trưởng sắp tới trung ương đảng bồi dưỡng ba tháng, chuẩn bị đưa ra ngoài rồi.

Liễu Tuấn bật cười:
- Tin tức của cô thật mau lẹ, người trong văn phòng thủ trưởng có phải đều chú ý tới tỉnh A như vậy không?

- Anh chết đi... Rõ ràng anh biết là không phải.

Lăng Nhã lườm y một cái, nam nhân này đôi khi thật đáng hận, biết rõ ràng trong lòng mình nghĩ gì rồi lại còn lấy ra làm trò cười, có phải trong lòng những nam nhân mạnh mẽ, nữ nhân đều ở vào địa vị phụ thuộc không?

Hà Duyên An vốn không định đưa Mã thư ký đi vào lúc này, nhưng một thành phố phía bắc tỉnh A vừa khéo có một vị trí phó thị trưởng thường vụ để trống, nên Hà Duyên An liền để Mã bí thư tới, ý tứ muốn xen vào trong đó quá rõ ràng.

Chuyện này Mã thư ký đã nói với Liễu Tuấn.

Sau khi tới tỉnh A, Liễu Tuấn theo thói quen trước kia, quan hệ vợi Mã thứ ký rất hòa hợp, Mã thư ký là một trong số những người Hà Duyên An tin cậy nhất, Liễu Tuấn có rất nhiều việc không muốn làm phiền Hà Duyên An, nên đều nghe ngóng tin tức từ chỗ Mã thư ký, giữa hai người tuy không thể nói là bạn bè tốt, nhưng đều tin tưởng nhau.

Nếu như Lăng Nhã có thể thay thế Mã thư ký thì vô cùng thích hợp, Hà Duyên An có thể dựa vào mạng lưới quan hệ của Lăng Nhã để hiểu thêm về động thái của phĩa Hồng lão tổng, gia đình Lăng Nhã cũng có quan hệ rất rộng trong ủy ban quốc gia, là sự trợ lực không nhỏ cho Hà Duyên An.

Nhưng Liễu Tuấn biết Lăng Nhã không phải nhắm vào vị trí thư ký số một của tỉnh chính phủ mà tới, mà là vì Liễu nha nội y.

- Em... em muốn được gặp anh nhiều hơn.
Thấy Liễu Tuấn trầm ngâm không nói, trong lòng Lăng Nhã càng thêm thấp thỏm, bất giác vuột miệng nói ra, lời vừa ra khỏi miệng, mặt cô liền đỏ như táo chín, xấu hổ cúi đầu xuống.

Liễu Tuấn cười dịu dàng, đưa tay ra đặt lên bờ eo của Lăng Nhã, người cô mềm đi dựa vào lồng ngực rộng của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn ôm Lăng Nhã vào lòng, nhưng không tiến tới, chỉ đưa tay ra nắm lấy tay Lăng Nhã, khẽ nắn nhẹ trong lòng bàn tay sần sùi, người Lăng Nhẽ khẽ run lên.

Gió đêm thổi tới, Lăng Nhã cửa mình càng nép sâu hơn vào lòng Liễu Tuấn.

- Tiểu Nhã...

- Ừm...

- Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không vui, em phải biết cách quên đi.

- Em biết rồi, sau này em sẽ sống rất vui vẻ.
Lăng Nhã nằm trong lòng Liễu Tuấn, tai dán sát vào lồng ngực cường tráng, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ, nhất thời cả ngươi như mơ màng, cảm thấy an tâm vô cùng.

Cảm giác này đã lâu lâu lắm rồi chưa từng thấy, tựa hồ khi còn rất nhỏ, nằm trong lòng ngực ấm áp của cha mới có cảm giác yên bình như vậy.

Hai người cứ thế ôm nhau, không ai nói gì.

Thời gian trôi đi, tựa hồ rất lâu, Lăng Nhã lại cựa mình, chầm chậm ngồi thẳng người dậy, ngẩng lên nhìn Liễu Tuấn, dưới ánh trăng nhạt, nam nhân đó tỏa ra khí thế thật mạnh mẽ.

Lăng Nhã đột nhiên ôm lấy Liễu Tuấn, hôn lên má y một cái, rồi mau chóng đứng bật dậy, tay xoắn vào nhau, khẽ cắn môi, xấu hổ vô cùng.

Liễu Tuấn mỉm cười, nắm lấy tay cô nói:
- Đi về thôi.

Lăng Nhã gật đầu:
- Ừ, chúng ta vào tạm biệt bọn Thi Thi.

Trong phòng khách vẫn ồn ào như trước.

- Sao thế Tiểu Nhã, muốn đi hả?
Thi Thi hơi ngạc nhiên.

Lăng Nhã cười:
- Ừ.

Thi Thi đang muốn nói thì điện thoại vang lên, liền cười xin lỗi hai người nhận điện thoại, nói mấy câu đã cau mày lại.

- Sao thế Thi Thi.
Lăng Nhã hỏi, nhìn thái độ này thì có thể Thi Thi gặp phải chuyện khó rồi.

- Có chút việc, chuyện làm ăn của lão Tư có chút rắc rồi, số xe hơi nhập khẩu bị tổng đội biên phòng bên tỉnh F thu giữ, nghe nói còn muốn bắt người.
Thi Thi hiện vẻ lo âu.

Lão Tư chính là chồng của Thi Thi, Lăng Nhã cũng không nói với Liễu Tuấn là làm gì, chỉ biết là rất lắm của, giờ xem ra là buôn lậu rồi.

- Hả? Vậy làm sao bây giờ?
Lăng Nhã cũng hơi sốt ruột.

Tổng đội biên phòng giữ xen còn muốn bắt người, e rằng phiền toái lớn.

Thi Thi bình tĩnh lại:
- Không sao, để mình tìm người xem xem.

- Sao thế? Tổng đội biên phòng có rắc rối à? Không sao không sao, tôi nói với đạo diễn một tiếng, bảo ông ấy nói chuyện với giám đốc Lâm, thể diện của giám đốc Lâm rất lớn, một cú điện thoại là giải quyết được ngay...
Nguyệt Kiệt lại ghé vào thể hiện sự tồn tại của mình.

Liễu Tuấn hơi cau mày.

Tên Nguyên Kiệt này đúng là quá ngây thơ, có lẽ là bị cái danh ngôi sao lớn làm hỏng rồi.

Thi Thi rất bực mình quát:
- Đi chỗ khác, xen vào làm gì? Chẳng hiểu cái gì hết!

Nguyệt Kiệt liền có chút xấu hổ, trong phòng đang có cả một đám thái tử nữ, chuyện trong thể chế, một diễn viên như hắn thì hiểu cái gì? Đúng là tự chuôc nhục vào người.

Chuyện này với Liễu Tuấn mà nói đúng là chỉ một cú diện thoại có thể giải quyết được, Vũ Hoàng Hà là là phó tư lệnh bộ đội nội vệ, đoán chừng không lâu nữa sẽ lên chính cấp, có điều Liễu Tuấn sẽ không nhúng tay vào, cũng không để cho Bàn Đại Hải nhúng tay vào.

- Đi thôi.
Liễu Tuấn nắm tay Lăng Nhã đi khỏi biệt thự
Bình Luận (0)
Comment