Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 880

Về cơ bản Liễu Tuẩn khá hài lòng với quy hoạch của ban quản lý, Sài Thiệu Cơ không tệ, lĩnh hội tinh thần của văn kiện số một khá thấu triệt, nhất là chỉ tiêu đưa ra với các phường trấn rất cụ thể, theo thuật ngữ quản lý xĩ nghiệp mà nói là định mức chỉ tiêu, đây là do Sài Thiệu Cơ làm theo sáu chữ "muốn tiến bộ, lập thành tích" của Liễu Tuấn, quy định cụ thể này là sự phụ trợ tốt với việc rèn lên đôi ngũ cán bộ vững mạnh.

- Thiệu Cơ, chỉ tiêu này làm tốt lắm, hết hết sức ủng hộ, ngoài ra còn có chuyện muốn thương lượng với anh...

Sài Thiệu Cơ khiêm tốn:
- Bí thư, thương lượng gì chứ, bí thư cứ ra chỉ thị, tôi kiên quyết quán triệt thực thi.

- Thực sự là thương lương, không phải chỉ thị... Tình hình trong khu rất tốt, thương nhân đầu tư nhiều, cư dân bản địa và thương nhân Ngọc Lan chạy tới bên này làm ăn làm công nhân càng nhiều, mọi người đều tập trung phản ánh một vấn đề là hiệu xuất làm việc của cơ quan chức năng chính phủ quá thấp, thường thường muốn mở một cửa hiệu hoặc nhà xưởng phải chạy tới mười đơn vị, đóng rất nhiều con dấu, không có mười ngày nửa tháng là không xong, chuyện này chậm trễ rất nhiều thời gian.

Sài Thiệu Cơ liên tục gật đầu:
- Vâng thư bí thư, đây đúng là một chuyện khó giải quyết, một số thủ tục không thể không làm, đó là văn kiện TW quy đinh... Thế này vậy, mấy ngày tới tôi triệu tập người phụ trách cục thuế vụ, cục công thương đốc thúc một chút, ngoài ra tổ chức kiểm tra bình bầu, để hiệu xuất tăng lên.

Phải nói đề nghị này của Sài Thiệu Cơ rất đúng quy củ, cũng có tác dụng nhất định, không ngờ Liễu Tuấn lắc đầu nói:
- Thiệu Cơ, biện pháp này chỉ có hiệu quả nhất thời, anh đâu thể lúc nào cũng giám sát bọn họ làm việc được, tôi thấy thế này, nên tập trung làm thủ tục.

- Tập trung làm thủ tục? Ý bí thư là tổ chức ngày tiếp đãi hoặc làm việc ngay hiện trường.

Đầu óc của Sài Thiệu Cơ xoay chuyển rất nhanh.

Liễu Tuấn nói:
- Không phải là như thế, những cái đó đều là hành vi thời gian ngắn, thi thoảng làm còn được, rất khó kiên trì thời gian dài. Tôi nói tập trung làm thủ tục là do ban quản lý dẫn dầu, làm một văn phòng hành chính chuyên môn ở gần quảng trưởng trung tâm, tất cả ban ngành chức năng liên quan tới xí nghiệp như công thương thuế vụ, công an, ,,v,, đều rút nhân viên làm việc chuyên nghiệp tập trung làm việc ở một chỗ, thẩm hạch thủ tục. Trong một ngày làm xong cho người ta, như vậy tiết kiệm được thời gian, hình tượng chính phủ làm việc vì dân nổi bật, anh giám sát cũng dễ dàng, anh thấy sao?

- Ra là thế...

Sài Thiệu Cơ không vội trả lời ngay, đầu óc suy tính cấp tốc tính khả thi của biện pháp này.

- Bí thư, tôi thấy có thể được, ban ngành chức năng liên quan tới xí nghiệp rất nhiều, nhưng nhiều chuyện chỉ cần tìm một hai phòng ban là được, tập trung lại bớt không ít việc! Bí thư thật cao minh.
Sài Thiệu Cơ khâm phục.

Liễu Tuấn chỉ mìm cười.

Sài Thiệu Cơ lại suy nghĩ kỹ hơn, càng nghĩ càng bội phục:
- Bí thư, thực sự là cao minh, như thế việc kêu gọi đầu tư của chúng ta có một danh tiếng mới cho việc kêu gọi đầu tư rồi.

Vị bí thư trẻ tuổi này luôn có tư duy mới mẻ, hơn nữa đưa ra luôn được ủng hộ, có thể thấy văn phòng làm việc này một khi được thành lập, sẽ mở ra dòng chảy mới trong thành phố Ngọc Lan, thậm chí toàn tỉnh toàn quốc, tới khi đó công lao của Sài Thiệu Cơ, lại có thêm một dòng sáng chói.

Đây chính là vốn liếng chính trị.

Liễu Tuấn chưa bao giờ đi tranh giành công lao ở những chuyện như vậy với cấp dưới.

Cách cục người đứng đầu rất cao.

Liễu Tuấn nói:
- Thiệu Cơ, tôi thấy văn phòng chính phủ có thể đưa máy vi tính vào làm việc, làm một mạng nội bộ, tất cả tư liệu của đơn vị đều tiến hành chia sẻ sử dụng, hiệu suất tăng lên không ít.


- Máy ví tỉnh?
Sài Thiệu Cơ như đi tàu lượn, đầu óc bị tư duy mới mẻ của Liễu bí thư làm cho lúc lên lúc xuống, không đủ dùng nữa, cơ quan làm việc của ban quản lý đúng là bắt đầu đưa Computer vào làm việc rồi, nhưng đối với cán bộ kiểu cũ như Sài Thiệu Cơ mà nói, mang theo giấy và bút mới là đồ dùng văn phòng đáng tin cậy, cái thứ computer này, công nghệ quá cao.

Sài Thiệu Cơ cũng không biết dùng computer như thế nào.

- Ha ha, Thiệu Cơ, thời đại không ngừng tiến bộ mà, anh đấy, về sau phải mau chóng quen với phương thức làm việc bằng máy tính đi, rất nhanh. Ừm, việc thiết kế phần mềm, tôi tiến cử một Cty vi tính cho anh, là công ty hữu hạn khoa kỹ mạng Trào Lưu, mở ở khu công nghiệp, giám đốc tên là Trương Thiên. Anh đợi một lát, tôi đưa số điện thoại để anh liên lạc, nói chuyện này với người ta, bọn họ sẽ mau chóng làm phần mềm cho anh, toàn bộ hệ thống có thể giao bọn họ lắp đặt bảo dưỡng.

Liễu Tuấn nói rồi lấy điện thoại ra tìm số điện thoại của Trương Thiên.

Công ty mạng là điều Liễu Tuấn luôn rất quan tâm, hiện giờ có cơ hội như vậy, để bọn Trương Thiên thử đao một phen, bất kỳ công ty nào muốn trưởng thành cũng phải trải qua rèn luyện thực chiến.

Sau khi Trương Thiên lập nên Cty Trào Lưu, xét thấy tốc độ phát triện mạng trong nước còn khá chậm, hiện giờ lượng duyệt web không cao, Bàn Đại Hải có chút sốt ruột, không phải vì tiếc tiền, chút tiền đó sao ở trong mắt Hà Mã tiên sinh, hắn sốt ruột là Tuấn thiếu gia coi Cty mạng quái quỷ gì đó như bảo bối, mà đám khốn kiếp kia chỉ biết tiêu tiền, không tự nuôi sống được bản thân, theo tình hình này sớm muộn gì cũng đóng cửa, nói gì tới trào lưu tương lai.

Liễu Tuấn thì không vội, thi thoảng chạy tới cái Cty Trào Lưu vẫn hết sức hỗn loạn trò chuyện với Trương Thiên, cổ vũ khuyến khích. Trương Thiên tất nhiên cũng dần dần làm rõ thân phận của Liễu Tuấn, hết sức bội phục tầm mắt vị bí thư này, vỗ ngực bồm bộp thề sống thề chết khong phụ kỳ vọng của Liễu bí thư.

Bàn Đại Hải lăn lộn giang hồ, quá quen với kiểu thề thốt này rồi nên hoàn toàn không tin, làm ăn là dựa vào thực lực thủ đoạn, chứ không phải là lời thề! Có điều Liễu Tuấn lại rất tin vào lời thề của Trương Thiên, nhiều lần căn dặn Bàn Đại Hải kiên nhẫn, Bàn Đại Hải chỉ đành đè nén một bụng tức, hàng tháng gửi tiền theo dự toàn của Trương Thiên.

Sài Thiệu Cơ giống Đại Hải cũng nghi ngờ về thứ computer này, nhưng Liễu bí thư có lệnh, hơn nữa rất tự tin, Sài Thiệu Cơ dù nghi ngờ đến đâu cũng không tiện nói nhiều.

- Thiệu Cơ, anh vừa mới nói muốn đầu tư lớn vào nông thôn của năm trấn, mở rộng trồng trọt cơ giới hóa, phát triển chăn nuôi tôi rất ủng hộ. Thành phố Ngọc Lan có 4 triệu nhân khẩu, mỗi ngày tiêu thụ lượng rau thịt rất lớn, khu Trường Hà hoàn toàn có thể trở thành nguồn cung thực phẩm cho Ngọc Lan. Chuyện này cần một quy hoạch chỉ đạo thống nhất, tài chính phải tăng cường đầu tư, TW yêu cầu thiết thực giảm nhẹ gắng nặng cho nhân dân, không chỉ là giảm bớt gành nặng tài chính cho nông dân, mà quan trọng nhất là phải giúp họ phát triển, đó mới là con đường giải quyết gốc rễ vấn đề. Cho nên kiến nghị ban quản lý lập một quỹ hỗ trợ cho người nông dân. Thiệu Cơ này, khu Trường Hà chúng ta không lớn, nhân khẩu không nhiều, nếu chúng ta đưa ra mục tiêu trong ba năm nối liền với thành phố, như vậy không chỉ kiến thiết thành phố đi lên, quan trọng nhất phải đưa quần chúng dung nạp vào thành phố Ngọc Lan, trở thành dân cư Ngọc Lan thực sự mà không phải là nông dân Ngọc Lan.

Liễu Tuấn nói với Sài Thiệu Cơ bất giác nhớ tới huyện Ninh Bắc, hiện giờ huyện Ninh Bắc đang hô cao khẩu hiệu "tôi là người thành phố Đại Ninh".

- Nông dân phải giàu có, nông nghiệp phải phù trợ, nông thôn phải tiến lên. Hiện giờ ba khu công nghiệp lớn của chúng ta đại bộ phận tập trung trong trấn Hợp Thủy, chưa ảnh hưởng tới toàn khu, đợi khu thành chính kiến thiết tới quy mô nhất định, khu công nghiệp phải mở rộng ra xung quanh. Giai đoạn hiện nay chủ yếu là hỡ trợ cho các xí nghiệp các trấn, chuyện này ban quản lý phải đi đầu, đưa các xưởng gia công nhỏ tiến lên, tạo ra thanh thế, dựng cơ sở vững chắc. Văn kiện của ban quản lý phải trình bày rõ nội dung này.

Sài Thiệu Cơ liên tục gật đầu.

Hắn không thể không thừa nhận, tầm mắt của Liễu Tuấn cao hơn mình, nhìn vấn đề toàn diện hơn, người ta không chỉ nhắm vào mấy công trình chính tích, mà thực sự muốn làm toàn thể quần chúng khu Trường Hà cùng giàu có.

- Vâng, tôi sẽ đi sửa đổi nội dung văn kiện ngay, ngày mai lại đưa tới cho bí thư xem.
Sài Thiệu Cơ là người làm việc thực điển hình, lập tức không ở lâu, đứng dậy cáo từ, trước khi đi còn nói một câu:
- Hôm nay là tết nguyên tiêu, bí thư nên nghỉ ngơi sớm.

- Ừ, cám ơn anh.

Sài Thiệu Cơ vừa ra cửa, Vu Hoài Tín đã đi vào, tay là một đống công văn chờ xử lý:
- Bí thư, bên phía phó thị trưởng Lý Huệ đã có một số hành động rồi.
Bình Luận (0)
Comment