Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 887

Nhận được điện thoại của Chu Lệ, Thượng Việt cuống cả lên.

Thế này cũng quá đen rồi, vào bên đường ăn cơm cũng gặp phải Liễu Tuấn? Lại thế nào còn đụng phải ngay vợ Trương Văn Ba? Thế cũng được đi, Liễu Tuấn lại còn gọi người của cục công an bắt Lương Lượng.

Thượng Việt rất hiểu bối cảnh xuất thân của Lương Lượng, kẻ này không bắt thì thôi, chứ một khi điều tra nghiêm túc, dưới mông toàn phân, có một cái xe cứu hỏa tới cũng không rửa sạch được.

Thượng Việt khôn khéo hơn Lương Lượng, Chu Lệ vừa khể tình hình xong, hắn ta lập tức có thể khẳng định, Liễu Tuấn đem chuyện bé xé ra to, mục tiêu vô cùng rõ ràng là nhắm vào mình. Nếu như Liễu Tuấn đã nghe thấy những lới thối tha của Lương Lượng, sao chẳng suy đoán ra giữa hắn ta và Lương Lượng có dính líu? Hạ Lương Lượng rồi, Thượng Việt khác gì bị lột sạch trình diện trước mặt người ta, tới mảnh vải che thân cũng không có.

Đáng chết.

Thế nào mà lại đụng đúng vào cái tường đá đó!

Tức thì Thượng Việt cân nhắc rõ ràng vốn liếng của mình -- Không đủ ! Hơn nữa còn xa lắm mới đủ.

So với Liễu nha nội ngang ngược, Thượng Việt hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, Liễu Tuấn muốn xử lý hắn ta, chỉ nhấc tay một cái là xong.

Nhưng Thượng Việt không có đường lùi.

Công ty đã cải tạo cổ phần xong rồi, cái gì ngon đã ăn mất rồi, có muốn nhả ra cũng không được nữa.

Cho dù hắn muốn nhả ra thì cũng cần người ta chịu nhận mới được.

Thượng Việt không nói hai lời, chạy thẳng tới văn phòng của Lý Huệ.

Hiện giờ Lý Huệ là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng rồi, Thượng Viện làm trong quan trường Ngọc Lan hai mươi mấy nắm, mạng lưới quan hệ rất lớn. Nhưng hắn nhanh chóng nhận rõ các mối quan hệ của mình, phó thị trưởng, cục trưởng không ít, bình thường quan hệ cũng mật thiết, nhưng chỉ có Lý Huệ mới có thể kháng cự được Liễu Tuấn.

Vì Liễu Tuấn là kẻ xử lý được cả nhân vật ghê gớm như Đỗ Văn Nhược.

Kỳ thực Lý Huệ nếu không phải dựa lưng vào bí thư tỉnh ủy Cận Tú Thật cũng chẳng chống lại được.

- Lão Thượng có chuyện gì?

Nghe nói Thượng Việt không hẹn trước mà xông vào, Lý Huệ có chút phật ý.

Cận Tú Thật là lãnh đạo kiểu cũ, quy củ rất nghiêm, cán bộ phía dưới rất kính sợ, Lý Huệ cũng bị ẩn hưởng, làm gì cũng học y theo Cận Tú Thật, rất khó chịu với những cách làm không đúng quy củ, nhưng nể mặt Thượng Việt là bạn học đồng hương, nên không so đo.

Hơn nữa ngày thường Thượng Việt cũng không phải là thiếu quy củ như thế, hôm nay đoán chừng gặp phải chuyện khó khăn nên luống cuống.

- Thị trưởng, không hay rồi, Liễu Tuấn đã bắt Lương Lượng.

Thượng Việt thở hồng hộc, vừa lau mồ hôi vừa lắp bắp nói. Luận tuổi, Thượng Việt nhiều hơn Lý Huệ, nhưng khí độ thì kém xa, dù sao Lý Huệ là người bên cạnh bí thư tỉnh ủy mà lại.

Nghe thấy câu trước, Lý Huệ mặt đã trầm xuống.

Lão Thượng ngày càng không biết ăn nói rồi.

Có điều nghe tới câu sau, Lý Huệ lập tức quăng việc Thượng Việt không hiểu chuyện qua một bên, vì không có cái tên nào làm hắn mẫn cảm như Liễu Tuấn.

Lý Huệ nghiêm mặt lại hỏi:
- Có chuyện gì?


Thượng Việt lau mồ hôi, vội vàng báo cáo đơn giản qua tình hình, cơ bản không thêm thắt hay che dấu gì biểu hiện của Lương Lượng ở quán cơm. Thượng Việt biết, ở trước mặt lãnh đạo không thể tùy ý bẻ cong sự việc, nếu làm nhầm nhận định của lãnh đạo thì hậu quả rất nghiêm trọng.

- Làm loạn rồi, tên Lương Lượng này rốt cuộc là cán bộ quốc gia hay là đại ca đám lưu manh? Ba ngày ban mặt công nhiên uy hiếp một người phục vụ, đúng là đồ khốn kiếp.
Lý Huệ vừa nghe xong mặt đã đen như đít nồi.

- Thị trưởng, lão Lương là kẻ thô lỗ, miệng quen ăn tục chửi bậy rồi, cũng không phải muốn làm gì người phục vụ kia. Hơn nữa Liễu Tuấn cũng không thể bằng vào một câu nói mà bắt người chứ? Cục công an là do nhà y mở sao?
Thượng Việt càng nói càng tức giận.

Lý Huệ hừ một tiếng.

Thượng Việt đúng là biết nắm trọng điểm vấn đề, Liễu Tuấn làm thế có hiềm nghị lấy quyền đè người.

Lý Huệ hỏi:
- Lão Thượng, công ty điện cơ cải tạo cổ phần rốt cuộc có vấn đề không?

Mỗi người có một cái nhìn khác nhau, Liễu Tuấn sai người bắt Lương Lượng, Thượng Việt cho rằng là nhắm vào hắn, Liễu Tuấn vừa nhậm chức muốn giết gà dọa khỉ. Công ty điện cơ quy mô tầm trung cả nước, nên thậm chí Thượng Việt không phải là gà, mà là khỉ, Liễu Tuấn muốn giết khỉ dọa khỉ.

Còn Lý Huệ thì nghĩ Liễu Tuấn nhắm vào mình, khi Liễu Tuấn ở thủ đô, hắn mở cuộc họp công nhiên tuyên bố không thể dùng mô hình của Liễu Tuấn, thực tế là muốn đoạt quyền của Liễu Tuấn.

Lý Huệ vốn không muốn vừa nhậm chức đã đối địch với Liễu Tuấn, nhưng tỉnh ủy an bài chức vụ trong đảng, rõ ràng muốn chơi khó hắn, thêm vào Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn là đồng minh, nếu như Lý Huệ quá nhẫn nhịn, thì hắn khó mà lập uy được ở trong chính phủ.

Ở bên Cận Tú Thật lâu, hắn đã tạo thành cái tính kiêu ngạo, hơn nữa nếu như Lý Huệ không mở ra được cục diện mới, một khi Cận Tú Thật lui về tuyến hai, thì sĩ đồ của hắn càng gian nan.

Không có năng lực lại không có chỗ dựa thì tiến bộ bằng cái gì?

Nói thực Lý Huệ rất khó chịu với sự an bài của tỉnh ủy, đoán chừng là vì thỏa hiệp với Hà Duyên An, đồng thời nể mặt Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài nên Cận Tú Thật mới làm thế.

Bất kể là xuất phát từ suy tính nào, người phía dưới sẽ nghĩ, à thì ra Lý Huệ cũng chẳng mạnh như suy nghĩ, ngay cả một chức phó bí thư đặt đấy sẵn rồi còn chẳng kiếm nổi, công tác lại bị phân ra cho Liễu Tuấn.

Hắn làm sao mà chịu nổi.

Có điều Lý Huệ cao ngạo thì cao ngạo, nhưng không ngu ngốc, nếu mình đã nổ phát súng đầu, thì phải chuẩn bị nghênh đón sự phản kích của Liễu Tuấn bất kỳ lúc nào.

Thượng Việt nghe hỏi tới việc cải cách cổ phần, lòng run lên, vẫn đánh liều đáp:
- Thị trưởng yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề gì, tất cả đều làm theo quy củ, do cục công nghiệp và ban kế hoạch phái người tham gia.

- Vậy tài sản công ty là sao? Vì sao lại ít hơn hai năm trước một con số lớn.

- Thị trưởng, thua lỗ mà! Công ty mấy năm qua luôn thua lỗ, nợ tới mấy chục triệu, đều lấy tài sản cố định ra thế chấp, nếu không người ta sao chịu hợp tác với chúng tôi.

Nói thế cũng có lý.

Kinh nghiệm của Lý Huệ trước đó thiên về việc trong đảng, kinh nghiệm công tác chính phủ có thiếu sót, câu này Thượng Việt cũng chỉ lừa nổi hắn, chứ giải thích với Liễu Tuấn như thế thì khó mà qua nổi.

Chỉ cần công ty điện cơ không có vấn đề thì Lý Huệ yên tâm, lập tức gọi điện cho Bành Khoan.

- Đồng chí Bành Khoan hả? Xin chào, tôi là Lý Huệ! Đúng, là tôi đây... Đồng chí Bành Khoan, vì sao các đồng chí bắt cổ đông hợp tác của công ty điện cơ Ngọc Tây, người ta phạm tội gì.

Bành Khoan vốn biết bắn Lương Lượng là thế nào cũng có rắc rối, nhưng không ngờ Lý Huệ lại đích thân gọi tới, mà lại nhanh như vậy, đành đáp:
- Lý thị trưởng, đây là chỉ thị của Liễu bí thư, chúng tôi chỉ chấp hành mệnh lệnh của lãnh đạo.

Lý Huệ liền trở nên nghiêm túc, không vui nói:
- Không thể làm như thế, đồng chí Bành Khoan! Cơ quan chính pháp là để phục vụ nhân dân, không phải là sản nghiệp cá nhân! Làm như thế chẳng phải thành chế độ phong kiến rồi sao? Lãnh đạo muốn bắt ai thì bắt, các đồng chí không có chút nguyên tắc nào à? Bắt người phải dựa vào chứng cứ, lấy pháp luật làm chuẩn mực, không được lạm quyền. Đồng chí, đừng có phạm sai lầm.

Mồ hôi của Bành Khoan lúc nãy còn chưa khô hết, giờ lại tuôn ra ào ào.

Sớm đã nghe nói Lý thị trưởng và Liễu bí thư không hòa hợp, xem ra lời đồn là thực rồi! Lời này của Lý thị trưởng là chỉ thẳng vào Liễu bí thư lạm quyền.

Ôi bị kẹp giữa hai lãnh đạo đúng là khó sống.

- Đồng chí Bành Khoan, cơ quan chính pháp phải phá án độc lập, không thể bị cá nhân ảnh hưởng, bất kể người đó là ai! Trước pháp luật tất cả đều bình đẳng, tôi hi vọng các đồng chí suy nghĩ kỹ càng vấn đề.

Lý Huệ nói xong không đợi Bành Khoan trả lời, cúp điện thoại đánh rầm.

Bành Khoan cầm ống nghe kêu tu tu tới ngây ra.

Lý Huệ cúp điện thoại xong, mặt âm u tới phát sợ.

Thượng Việt bề ngoài thì làm bộ sợ hãi, trong lòng thì mừng phát điên, trước đó hắn không dám mơ Lý Huệ có thái độ rõ ràng đến thế, hiện giờ Lý Huệ rõ ràng muốn đối phó tới cùng với Liếu Tuấn, điều này với Thượng Việt mà nói là tin tức tốt nhất.

Lý Huệ trầm giọng nói:
- Lão Thượng, công ty điện cơ làm thế cũng không được, thua lỗ mấy năm liền, chỉ dựa vào vay tiền sống qua ngày sao mà được? Phải nghĩ cách đưa sản xuất và tiêu thụ đi lên, hiện giờ thị trường là chủ đạo, làm gì cũng phải có lãi.


- Vâng vâng, tôi sẽ trở về triệu tập hội nghị cổ đông, mọi người cùng thương lượng năm mới sẽ phải triển khai công tác thế nào. Sau khi cải tạo cổ phần, ban bệ của công ty có cải biến rất lớn, thu hút được rất nhiều nhân tài, nhất định năm nay sẽ trở mình.

Lý Huệ gật đàu:
- Thế mới được, anh mau trở về làm một bản phương án tường trình chi tiết giao gửi cho tôi. Chỉ cần công ty thay đổi, kinh doanh có lãi, kẻ nào làm gì nổi
Bình Luận (0)
Comment