Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 898

Hai vợ chồng Liễu Tấn Bình tới Hồng Kông, bất kể là Tiểu Thanh hay Liễu Tuấn đều bỏ hết công việc sang một bên, bên kia cuộc chiến đồng Bạt đang vào hồi gay go, nhưng cũng không quan tâm nữa, huống chi quỹ Thịnh Nghiệp giờ đây sớm đã có một đội ngũ thao tác tinh nhuệ, thi thoảng báo cáo xin Liễu chủ tịch chỉ điểm phương hướng đại khái, còn thao tác cụ thể đã từ lâu không cần can thiệp nữa.

Hoàng Diệu Kỳ sẽ xử lý tốt mọi chuyện, "nguyên lão trọng thần" theo Tiểu Thanh lâu năm như Hoàng Diệu Kỳ, Tiểu Thanh đã phân chia tỉ lệ lợi tức nhất định cho bọn họ, với năng lực kinh doanh hiện nay của quỹ Thịnh Nghiệp, dù chỉ một chút xíu lợi tức thôi cũng là một món tài phú kinh người.

Sau khi Từ Hưng Bang rời đi, Tiểu Thanh và Liễu Tuấn tháp tùng hai vị lão nhân gia đi thăm thú danh lam thắng cảnh của Hồng Kông, những nơi nổi tiếng như đền thờ Hoàng Đại Tiên, thế giới hải dương tất nhiên là phải đến xem.

Tiểu Thanh không định rầm rộ xuất quân, số xe và nhân viên an bài rất ít, dù là thế thêm vào lái xe và vệ sĩ của Liễu Tuấn, vẫn tới ba bốn cỗ xe với bảy tám tùy tùng. Có điều đám Từ Văn Hoa đều vô cùng chuyên nghiệp, biết che dấu hành tung, không quá ầm ĩ.

Vợ chồng Liễu Tấn Bình lần đầu tiên tới thế giới phồn hoa như Hồng Kông, đập vào mắt toàn là tòa nhà chọc trời, xe hơi nườm nượp, náo nhiệt vô cùng, hai vợ chồng nhìn hoa cả mắt, khen mãi không thôi.

Liễu Tấn Bình tâm tình rất tốt, nói:
- Tiểu Thanh này, dẫn ba mẹ tới chỗ con làm việc đi.

Ông từng làm chủ tịch giám sát, nên rất chú ý tới nơi làm việc.

- Vâng.
Tiểu Thanh cười vâng lời.

Liễu Tuấn lại phát hiện ra Tiểu Thanh tựa hồ có chút mệt mỏi, thừa lúc bác bảy thím bảy không chú ý, lén lút hỏi:
- Sao thế, không khỏe à?

Tiểu Thanh lườm y một cái, mím môi cười rúc rích.

Liễu bí thư chả hiểu ra sao, nhưng lập tức cực kỳ vui mừng, bất giác nắm tay Tiểu Thanh, hạ thấp giọng hỏi:
- Thật chứ?

Tiểu Thanh gật đầu, mặt ửng hồng, mang theo chút thấp thỏm cùng niềm vui của người sắp làm mẹ, nếu không phải ngại vợ chồng Liễu Tấn Bình ở đây, Liễu Tuấn muốn ôm cô xoay mấy vòng. Có điều hiện giờ chỉ đành áp chế niềm vui trong lòng, buông tay Tiểu Thanh ra, rồi lại chột dạ nhìn về phía bác bảy thím bảy, may hai người tựa hồ không hề đề ý tới động tác thân mật của họ.

Thực ra bác bảy đã phát giác ra rồi, chỉ có Liễu Tuấn là tưởng chưa bị phát giác thôi.

Thấy thái độ của Liễu Tuấn và Tiểu Thanh, trong lòng bác bảy cực kỳ nghi ngờ, có điều không tiện hỏi trước mặt mọi người, nhưng cũng không còn hứng thú ngắm cảnh nữa.

Thấy cha đột nhiên tinh thần sụp giảm, thời gian cũng không sớm nữa, Tiểu Thanh đề nghị tới cửa hiệu ăn cơm, Liễu Tấn Bình rầu rĩ nói:
- Về nhà ăn đi, đồ ở cửa hàng ăn không quen.

Tiểu Thanh không khỏi ngạc nhiên, cha cô đâu còn là ông nông dân nhà quê trước kia nữa, trong lớp người già ở Liễu gia sơn được tính là người thấy nhiều biết rộng rồi, sao có thể ăn không quen đồ trong cửa hàng? Trước kia ông đâu có như thế?

Có điều nếu cha tâm tình không vui, Tiểu Thanh cũng không miễn cưỡng, thế là cả đoàn người quay trở về biệt thự, đầu bếp nhận được điện thoại trước, đã chuẩn bị bữa tối thịnh soạn, đầu bếp này mời từ khách sạn Thu Thủy tới, làm món ăn hương vị tỉnh N rất ngon. Tiểu Thanh bình thường nếu không phải xã giao cũng rất thích ở nhà ăn cơm.

Cả nhà quây quần ăn cơm, Tiểu Thanh trong lòng bồn chồn, cứ suy tính xem có nên thành thật khai báo với cha mẹ không, còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đã bị một cơn buồn nôn tiết lộ hết bí mật của Liễu chủ tịch rồi.

Vốn cô mới hoài thai không lâu, chưa có phản ứng thai nghén sớm như thế, có lẽ vì trong lòng bất an, nên mới lộ.

Nhìn thấy Tiểu Thanh che miệng vội vã chạy vào phòng vệ sinh, thím bảy còn chưa kịp đứng dậy thì Liễu Tuấn đã chạy ngay theo. Hai vợ chồng già nhìn nhau, trong ánh mắt của đối phương thấy sự lo lắng bất an sâu sắc.

Liễu Tấn Bình đặt bạt đũa xuống, mặt sa xầm, không nói một lời.

Thím bảy quay đầu nhìn về phía gian vệ sinh, cau mày nói nhỏ:
- Ông nó, ngàn vạn lần đừng nổ giận, con lớn rồi, lại giỏi giang như thế, phải giữ thể diện...

Liễu Tấn Bình càng tỏ ra không vui, hừ mạnh một tiếng.

Tiểu Thanh mãi không nhắc tới chuyện hôn nhân, hai ông bà làm công tác như thế nào cũng không có tác dụng gì, đôi khi chỉ đành an ủi bản thân, có lẽ ở Hồng Kông lưu hành phong túc cưới muộn đẻ muộn, nhưng nhìn phản ứng của Tiểu Thanh,tám phần là có mang rồi.

Thế cũng đành đi, theo hiểu biết của Liễu Tấn Bình, những siêu cấp phủ hào như Tiểu Thanh không muốn cùng nam nhân khác chia sẻ món tài sản khổng lồ này, nên tự mình sinh con, cũng miễn cưỡng chấp nhận được.

Nhưng nhìn tình thế này, đứa con trong bụng Tiểu Thanh chắc chắn là của Tiểu Tuấn.

Chuyện nà... Tiểu Tuấn có vợ có con rồi mà.

Làm như thế, sao xứng với con gái của Nghiêm bí thư? Sao dám nhìn mặt Tấn Tài?

Trong thời gian ngắn, đủ mọi suy nghĩ ập tới, Liễu Tấn Bình chỉ thấy đầu óc váng vất.

- Nếu... nếu đúng là của Tiểu Tuấn thì cũng tốt...

Tiểu Thanh và Tiểu Tuấn lề mề chưa ra, thìm bảy lẩm bẩm nói, đưa mắt quan sát chồng.

Liễu Tấn Bình trừng mắt nhìn người bạn già:
- Làm như thế sao phải với người ta chứ!

Thím bảy nói:
- Gạo đã nấu thành cơm rồi còn có thể làm sao bây giờ? Tiểu Thanh tuổi không còn ít nữa, nếu bỏ đứa con này đi, về sau còn sinh được nữa hay không rất khó nói...

Trong suy nghĩ của thím bảy, con gái có mang, mặc dù không chính đáng, nhưng thế nào cũng tốt hơn cả đời không cưới không đẻ nhiều, nếu không kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng có tác dụng gì.

Liễu Tấn Bình ngẩn ra, vừa rồi ông quá tức giận, chưa suy nghĩ tới phương diện này.

Thím bảy tranh thủ làm công tác tư tưởng:
- Tôi thấy chuyện đã thế, nên thuận theo ý của tụi nhỏ đi. Tiểu Tuấn.. Tiểu Tuấn đối với nhà chúng ta rất tốt, còn cứu mạng của Tiểu Thanh nữa.

- Đợi lát nữa hỏi cho rõ ràng rồi hãy nói.

Liễu Tấn Bình hình như cũng có dút dao động, buồn buồn đáp.

Hai vợ chồng già bên ngoài tức giận, hai vợ chồng trẻ tốn trong phòng vệ sinh không thoải mái gì, Tiểu Thanh nôn khan một hồi không nôn ra cái gì, Liễu Tuấn nhè nhẹ vỗ lưng cô, nhỏ giọng an ủi.

- Tiểu Tuấn, em.. em sợ lắm.

Tiểu Thanh mãi mới nôn xong, mặt trắng bệch, nhìn ái lang thấp thỏm nói.

Liễu Tuấn không khỏi có chút buồn cười, hai chữ "sợ lắm" lại có thể từ miệng Tiểu Thanh phát ra, để người ngoài biết không hiểu bao nhiêu người há mồng sái quái hàm.

- Không sao, thành thật khai báo, tranh thủ xin khoan hồng.
Liễu Tuấn cười khẽ:

Tiểu Thanh lườm y một cái.

- Đi nào, con dâu xấu cuối cùng cũng phải ra mắt mẹ chồng.

Liễu Tuấn nắm tay Tiểu Thanh, chậm rãi đi ra phòng khách. Hai vợ chồng Liễu Tấn Bình đều đã đặt đũa xuống, ngồi ở ghế sô pha, Liễu Tấn Bình mặt nghiêm lại, không nhìn hai người, chỉ tự tức giận một mình. Thìm bảy thì mắt tha thiết nhìn Tiểu Thanh, rất là quan tâm.

Mặc kệ đưa con trong bụng Tiểu Thanh là của ai, thế nào cũng là máu thịt thân tình.

Thấy cái cảnh này, Tiểu Thanh càng sợ hãi, chậm chạp đi tới trước mặt hai ông bà già, cúi đầu lí nhí nói:

- Ba, me, đứa bé... là con là.. là của Tiểu Tuấn.

Liễu Tấn Bình lại hừ mạnh một cái nữa, thím bảy thì thở phào một hơi dài, của Tiểu Tuấn là tốt rồi, thế nào cũng tốt hơn của một người xa lạ chưa bao giờ gặp mặt, tên tuổi cũng không biết.

- Tiểu Thanh, mau ngồi xuống... đừng để bị mệt.

Không đợi cho chồng nói gì, thím bảy đã vội đứng dậy, kéo tay con gái, để Tiểu Thanh ngồi xuống bên cạnh, con gái là thịt trên người mẹ cắt xuống, thím bảy tất nhiên là thương xót.

Nép vào lòng mẹ, Tiểu Thanh thở phào, cảm thấy an tâm chưa từng có, đôi mắt phượng long lanh không ngừng liếc nhìn Liễu Tuấn.

Chỉ thấy Liễu bí thư cũng từ từ ngồi xuống, đối diện với Liễu Tấn Bình, mặt đỏ gay, đầu cúi gằm như đứa bé hư làm sai chuyện gì, có chút luống cuống, Tiểu Thanh lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Thấn có dáng vẻ này, không kìm được phì cười, thì ra Liễu đại thiếu gia "hống hách" cũng có lúc không biết phải ứng phó ra sao.

- Hai đứa...

Rất lâu sau Liễu Tấn Bình mới lên tiếng.

- Ba, chuyện này đừng trách Tiểu Tuấn, là do con thích Tiểu Tuấn.

Không đợi ông nói hết, Tiểu Thanh đã tranh trước.

Liễu Tấn Bình bực bội hỏi:
- Lâu rồi phải không?

Liễu Tuấn và Tiểu Thanh nhìn nhau, không ngờ Liễu Tấn Bình lại hỏi vấn đề này.

- Lâu lắm rồi... Con cũng không nhớ rõ là bao lâu nữa, mười năm, hai mươi năm rồi...

Tiểu Thanh lẩm bẩm, mắt lim dim dường như trở về năm tháng xa xưa, gặp được chàng trai nhỏ đẹp trai ngày đêm khiến cô nhung nhớ.

Thím bảy không khỏi kinh hãi, hai mươi năm? Tiểu Tuấn năm nay cũng chỉ mới có hai bảy hai tám! Con bé này chẳng lẽ đầu óc có vấn đề à?

Liễu Tuấn cười ngượng ngùng, ngẩng đầu lên nói:
- Bác bảy, thím bảy, đúng là rất lâu rồi, chừng mười năm.. Trước kia là do cháu muốn Tiểu Thanh tới Hồng Kông phát triển...

Liễu Tấn Bình thở dài, nói:
- Tiểu Tuấn, thể này không phải...

Chuyện này thật không tiện tiếp lời, Liễu Tuấn chỉ đành im lặng.

- Ông nó, tôi nói này, đừng nói những lời đó nữa, Tiểu Thanh giờ có em bé rồi, chuyện này quan trọng hơn tất cả.. Tiểu Thanh, được bao lâu rồi?

Chẳng phải thím bảy thoáng hơn bác bảy, mà đây là phương thức tư duy của nam nữ khác nhau, bác bảy bận tâm tới ảnh hưởng và danh dự, thím bảy chỉ quan tâm tới sức khỏe và tương lai của con gái.

- Chừng một tháng ạ.

- Mới có một tháng mà đã thế này? Vậy về sau khác gì chịu tội... Thế này không được, cơ thể sẽ chịu không nổi, phải tim trung y xem sao.
Thím bảy liền cằn nhằn.

Tiểu Thanh cười:
- Mẹ, không sao đâu, sức khỏe của con rất tốt, mỗi tháng định kỳ kiểm tra một lần, rất khỏe mạnh.

Thím bảy lại nói:
- Hay là con về Liễu gia sơn sống một thời gian tĩnh dưỡng cho tốt, con hơn ba mươi rồi, lại là thai đầu, ngàn vạn lần phải cẩn thận.

- Con biết rồi mà, mẹ cứ yên tâm đi! Chuyện công ty rất nhiều, con thấy hay là ba mẹ ở lại đây.

Tiểu Thanh nhìn mẹ mong đợi.

Thím bảy lại nhìn sang Liễu Tấn Bình, dò hỏi:
- Ông nó thấy sao?

Liễu Tấn Bình nghĩ một lúc rồi đáp:
- Được rồi, vậy thì ở thêm vài ngày
Bình Luận (0)
Comment