Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 972

Trong văn phòng bí thư Ngọc Lan, Liễu Tuấn ngồi đối diện với Đinh Ngọc Chu ở khu tiếp khách, cả hai đều im lặng không nói.

Liễu Tuấn đột nhiên bị phòng tổ chức tỉnh cho đi tới trường đảng TW học nửa năm, người tức giận nhất là Đinh Ngọc Chu, không có gì phải nghi ngờ, ngươi ta ngứa mắt với sự liên minh của bọn họ, không để bọn họ tiến thêm một bước nữa. Thế cũng được thôi, đấu tranh chính trị vốn đầy mưu ma chước quỷ, huống chi lần này Cù Hạo Cẩm đưa ra chiêu thức đường hoàng.

Cán bộ trẻ tuổi có tài như Liễu Tuấn đúng là nên tới trường đảng rèn luyện, có lợi cho tiền đồ của y sau này, nói ra còn là sự quan tâm của Cù bí thư. Trừ việc bồi huấn thông thường, thì muốn một chỉ tiêu tới trường đảng TW chẳng phải dễ dàng, tham gia ban bồi huấn như thế với cán bộ thông thường mà nói là tương lai sắp được đề bạt rồi.

Cù bí thư lấy hẳn một chi tiêu ra không phải là cho thân tín, mà tặng cho Liễu Tuấn, chả lẽ không đổi lại được nụ cười cảm kích hay sao?

Cù Hạo Cẩm làm việc này quá đẹp, chẳng ai có thể nói gì.

Nhưng Đinh Ngọc Chu tức giận là chuyện lớn như thế mà chẳng ai thông báo cho ông ta, tốt xấu gì ông ta cũng là vị phó bí thư xếp thứ 5 trong tỉnh ủy, chức vụ trong đảng còn cao hơn Vương Đức Dụ, để một phó bí thư dưới quyền ông ta đi học tập mà không ai trao đổi trước, thực sự là không coi ông ta ra gì cả.

Nhưng người ta nắm quyền lớn trong tay, Đinh Ngọc Chu có tức đến đâu cũng chỉ biết nhịn.

Cảm giác nín nhịn này hai năm qua Đinh Ngọc Chu nếm đủ rồi, uy phong cả đời, tới khi già không ngờ tệ hại như vậy, Đinh Ngọc Chu vừa phẫn uất, lại bất lực.

May là thái độ của Liễu Tuấn làm ông ta dễ chịu hơn một chút, ngày hôm sau vừa đi làm đã tới báo cáo tình huống, Cận Tú Thật nói Tiểu Liễu chú trọng quy củ, quả nhiên không sai.

Liễu Tuấn tim Đinh Ngọc Chu là vì có một số chuyện cần đạt được sự nhất trí với ông ta, sáu tháng nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, cần an bài tốt.

Cù Hạo Cẩm muốn phá vỡ sự liên minh của bọn họ, chặt đứt liên hệ giữ phái bản địa lớn nhất và Nghiêm Liễu hệ, Liễu Tuấn không để người ta được toại nguyện.

- Đinh bí thư, chuyện thay thế công tác của tôi, tôi có vài ý kiến muốn báo cáo với bí thư.

Đinh Ngọc Chu gật đầu.

- Khu Trường Hà cơ bản đi vào quỹ đạo rồi, Sài Thiệu Cơ công tác ở đó đã lâu, uy vọng cao, trong thời gian tôi đi học, có thể để đồng chí ấy tạm quyền.

Đinh Ngọc Chu lại gật đầu.

Do Sài Thiệu Cơ tạm thời chủ trì công tác khu Trường Hà không ai có thể dị nghị rồi, dù sao Liễu Tuấn chỉ đi học, chức vụ không giải trừ, phái một bí thư tạm thời đến là không ổn. Chỉ Cần Sài Thiệu Cơ khống chế được ban bệ ở khu Trường Hà thì vấn đề không lớn, khối này vẫn nắm chắc trong tay Đinh - Liễu, Uông Quốc Chỉêu chỉ có thể nhìn, không ăn được.

Về phần sáu tháng sau Liễu Tuấn học xong, tỉnh ủy nếu như an bài công tác mới, Sài Thiệu Cơ đã thay thế 6 tháng, theo thông lệ nên để hắn tiếp nhận chức vụ đó. Tuy khu Trường Hà cơ cấu cấp phó sở quyền bổ nhiệm người đứng đầu trong tay tỉnh, nhưng Đinh Ngọc Chu vẫn có tiếng nói lớn nhất ở vấn đề này.

- Công tác phân quản khác của tôi, việc cải cách quốc xĩ vẫn trong giai đoạn tiến hành, rất nhiều công tác còn phải hoàn thiện thêm, công tác này theo phân công của chính phủ là thuộc về Lý Huệ, theo tôi, nên vẫn để đồng chí ấy làm là tốt nhất. Còn quản lý khu cao tân , không biết Đinh bí thư có an bài thế nào?

Căn cứ vào phân công của chính phủ, các khu cao tân trừ khu Trường Hà trực tiếp thuộc phân quản của thị trưởng, năm khu cao tân khác thuộc về Lý Huệ. Hiện giờ Liễu Tuấn không trực tiếp đề xuất do Lý Huệ tiếp quản mà hỏi ý kiến Đinh Ngọc Chu, có thể thấy ở chuyện này Liễu Tuấn có ý kiến khác.

Đinh Ngọc Chu rít một hơi thuốc, chậm rãi nói:
- Đồng chí Uông Quốc Chiêu ở thành phố Ngô Tây kiến thiết kinh tế rất có tài, khu cao tân tôi thấy nên để đồng chí ấy trực tiếp quản lý thì hơn.


Xem ra ở vấn đề này, cách nhìn của Đinh Ngọc Chu và y là nhất trí, Uông Quốc Chiêu đã tới, cứ đàn áp hắn mãi là không được, chỉ kiến người ta nắm lấy cớ gây chuyện. Ví như lần này Cù Hạo Cẩm biểu thị ủng hộ Uông Quốc Chiêu một cách hết sức rõ ràng, sau khi Liễu Tuấn rời khỏi Ngọc Lan, Đinh Ngọc Chu muốn dùng thế lớn áp đảo Uông Quốc Chiêu càng khó khăn, khi cần nhượng bộ thì phải nhượng bộ.

Đấu tranh chính trị không phải là con gà tức nhau tiếng gáy, không phải là hàng tôm hàng cá tranh nhau, phải có chừng mực.

Từ phương diện khác mà nói, Uông Quốc Chiêu chấp chính địa phương nhiều năm, kinh nghiệm kiến thiết hơn xa Lý Huệ, để hắn tiếp quản khu cao tân, có lợi cho sự phát triển kinh tế sau này.

Đinh Ngọc Chu và Liễu Tuấn, trước tiên phải nghĩ cho sự phát triển của Ngọc Lan, chứ không phải là lợi ích của bè phái bản thân.

Phân công của Liễu Tuấn ở thành ủy còn có công tác công nghiệp và công tác kế hoạch, hai phân công có hay không cũng được này không cần nhắc tới. Chính phủ có phó thị trưởng phân quản chuyên môn rồi, Liễu Tuấn rời đi không cần chỉ đạo nữa.

... ...

Liễu Tuấn vừa trở về văn phòng, Vu Hoài Tín liền báo cáo có sở trưởng sở công nghiệp tỉnh gọi điện thoại tới, hỏi y có thời gian không muốn đến bái phỏng.

Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên, Lưu sở trưởng nói thế nào cả tư cách và chức vụ đều cao hơn y, nếu như có chuyện cần trao đổi thì cũng phải do Liễu Tuấn tới sở công nghiệp, sao lại đảo lộn hết cả thế?

Liễu Tuấn nghĩ một lúc, mặt trầm xuống, nhấc điện thoại lên.

- Xin chào Lưu sở trưởng phải không? Tôi là Liễu Tuấn.

- Ha ha, Liễu bí thư, xin chào, xin chào.... Liễu bí thư hiện giờ có rảnh không? Tôi muốn tới... Phải phải... Có chút vấn đề muốn thương lượng, thỉnh giáo Liễu bí thư đó...

Trong điện thoại Lưu sở trưởng cười ha hả, tựa như hắn thân quen với Liễu Tuấn lắm.

Liễu Tuấn bình thản nói:
- Không dám nhận thỉnh giáo, Lưu sở trưởng có chỉ thị, để tôi qua đó.

Dù hắn xuất phát vì mục đích gì mà muốn tới bái phỏng thì Liễu Tuấn cũng không thể vượt quá giới hạn. Quan trường có rất nhiều chuyện nhỏ nhìn qua như không đáng kể, nhưng lại là thứ mẫn cảm nhất, Liễu Tuấn không muốn bị xác thực thanh danh ngang ngược.

Lưu sở trưởng rất hài lòng với sự khách khí của Liễu Tuấn :
- Liễu bí thư khách khí quá, tôi tới cũng vậy mà.

- Xin Lưu sở trưởng chờ một chút, tôi tới ngay.

- Vậy.. Được được, tôi xin đợi đại giá của Liễu bí thư quang lâm.

Tâm tình của Vu Hoài Tín rất tệ, có điều vẫn giấu dưới đáy lòng, công tác như thường ngày. Đợi Liễu Tuấn đặt điện thoại xuống lại nhìn y một cái.

Liễu Tuấn hiểu tâm tình của hắn, mỉm cười nói:
- Không sao, sáu tháng thôi mà.

Vu Hoài Tín lập tâm an lòng lại, vào thời khắc quan trọng, một câu nói của Liễu Tuân luôn mang lại tác dụng này.

Liễu Tuấn đứng dậy:
- Đi nào, tới sở công nghiệp một chuyến.

- Vâng.

Lưu sở trưởng quả nhiên là chờ đón đại giá, cửa văn phòng mở rộng, vừa thấy Liễu Tuấn là lập tức đứng dậy, tươi cười ra đón, bắt tay lắc mạnh.

Vào thời Hà Duyên An, Lưu sở trưởng không thể được coi là thuộc Hà hệ, nhưng rất biết cư xử, quan hệ với cả Cận Tú Thật và Hà Duyên An đều không tệ, ít nhất không khiến người ta ghét.

Lưu sở trưởng mời Liễu Tuấn ngồi xuống ghế sô pha rồi đưa thuốc lá tới.

Liễu Tuấn không ưa gì sự ân cần này, người này hẳn là nhận lệnh của Thai Duy Thanh đoạt quyền của mình, nhưng lại sợ đắc tội, nên chủ động đề xuất tới bái phỏng, thông minh thì thông minh, nhưng quá hạn hẹp.

Nhưng Lưu sở trưởng tuối quá 50, trong cán bộ cấp sở thế là lớn tuổi rồi, hi vọng tiến bộ là 0, cẩn thận một chút, muốn giữ nguyên vị trí là nên, sinh tồn trong khe hở, ông ta cũng có cái khó của mình. Có phải ai cũng như Liễu nha nội có cha tốt ở trên đâu.

- Liễu bí thư, chúc mừng, chúc mừng, ha ha ha.
Lưu sở trưởng cố gằng để nụ cười của mình thật chân thành.

Theo thông lệ tới trường đảng học có nghĩa là chuẩn bị đề bạt, Lưu sở trưởng chúc mừng là hợp lý.

Liễu Tuấn khẽ mỉm cười, hỏi:
- Lưu sở trưởng, tỉnh định an bài ai nhậm chứ chủ tịch Cty Trường Phong?

Người ta có chỗ khó xử, Liễu Tuấn cũng không muốn gây khó thêm, bổ nhiệm người đứng đầu công ty Trường Phong không phải Lưu sở trưởng có thể quyết được, nhất định là Thai Duy Thanh nhúng tay vào, đoạt quyền của y.

Cty Trường Phong trực thuộc sự quản hạt của chính phủ tỉnh, Thai Duy Thanh có cái quyền này.

Lưu sở trưởng giật mình, thường nghe nói Tiểu Liễu lợi hại, quả nhiên chẳng sai. Có điều thái độ thiện chí của Liễu Tuấn làm Lưu sở trưởng cảm kích, mặc dù mình chỉ là một người chuyển lời, khó tránh khỏi bị Liễu nha nội giận cá chép thớt, hiện giờ Liễu Tuấn chủ động nhắc tới làm ông ta thở phào.

- Chuyện này, Liễu bí thư xem, tôi... Chuyện này.
Lưu sở trường xoa xoa tay, nói với chút bối rối.

Liễu Tuấn khoát tay:
- Lưu sở trưởng, chuyện này tôi hiểu.

- Thế thì tốt thế thì tốt... Ý của Thai tỉnh trưởng là để Liễu bí thư an tâm đi học, định đưa đồng chí La Nguyên Anh tới Cty Trường Phong thay chức của Liễu bí thư...

Liễu Tuấn nheo mắt lại, thoáng qua một chút nghiêm nghị.

La Nguyên Anh là phó sở trưởng sở công nghiệp, phủ trách công tác kiểm toán, bảo hắn ta tới thế chức của y, với La Nguyên Anh mà nói không phải là thăng tiến. Nhưng có thể được tỉnh trưởng coi trọng thì không phải chuyện đùa.

Thai Duy Thanh muốn đưa một người phụ trách kiểm toán tới Cty Trường Phong, dụng tâm ra sao khỏi nói cũng biết
Bình Luận (0)
Comment