Trùng Sinh Chi Quỷ Nhãn Thương Nữ

Chương 39

Edit: Heidi_Nhược Vũ Các

Thành phố Ninh!

Thành phố tỉnh hội của tỉnh Thanh, là khu vực nền tảng của công nghiệp nặng quốc gia, so với các tỉnh hội khác của phương bắc, thành phố Ninh không cần nói từ kiến thiết đô thị hay phát triển thành thị, cũng tốt hơn nhiều so với các tỉnh thành khác!

Xe vừa dừng lại cửa khách sạn, Đường Linh liền mở mắt, 6 năm qua chức năng của thân thể cô vẫn đang tăng cường, vừa mới dừng xe lại Đường Linh đã thanh tỉnh!

Trong mắt không có nửa dấu hiệu lim dim vừa tỉnh ngủ, kéo mở cửa xe, nhấc chân bước ra khỏi xe, kéo duỗi cánh tay, xoa nắn chiếc cổ có chút cứng ngắc.

Bởi vì là đại biểu thành phố S tham gia thi đấu, cho nên nơi ở không thể qua loa, Đường Linh nhìn khách sạn một chút, là khách sạn bốn sao, không khỏi tặc lưỡi!

Cuối năm 97 thành phố S còn chưa có khách sạn cấp sao, nhà lầu cũng kết cấu theo kiểu cũ, cũng không có khái niệm cao tầng, mà thành phố Ninh lại sớm đã xây lên tòa nhà cao tầng, tuy rằng nhà cao tầng không nhiều, nhưng đều đã có tính đại biểu, lại giống như khách sạn Hoa Hồng bốn sao trước mắt này, là một đại biểu trong đó!

Đường Linh sau khi tốt nghiệp có một đoạn thời gian công tác tại thành phố Ninh, có lúc vì công việc cần thường giao thiệp với các khách sạn lớn, cho nên khách sạn bốn sao, năm sao cô đều đi qua nhiều lần, trang hoàng nội thất và giá cả cô đương nhiên cũng biết, 6 năm qua làm mở rộng nghiệp vụ Trân Bảo Trai, Đường Linh có nhiều dịp đi tới đi lui các nơi, bởi vì nghiệp vụ đòi hỏi, cô đều lưu trú tại khách sạn cấp sao!

Khách sạn Hoa Hồng hiện nay là một khách sạn cấp sao duy nhất của thành phố Ninh, người tới ở chủ yếu đều là nhân viên thương vụ hay đi bên ngoài công tác! Không nghĩ tới cục Giáo dục lần này ra tay xa hoa như vậy!

“Mấy ngày này chúng ta ở nơi đây, trước tiên đi vào theo tôi!”

Trưởng khoa của cục Giáo dục nói với Hiệu trưởng Lý và Đường Linh, đi bên cạnh còn có một thiếu niên cao ngạo, thiếu niên kia vẻ mặt kinh ngạc ngước đầu, vẻ mặt chăm chú, nhìn bộ dáng như đang đếm khách sạn này cao bao nhiêu tầng!

Đường Linh nhìn thiếu niên kia trông có vẻ ngốc nghếch, không khỏi bật cười, như vậy mới đáng yêu! Không giống với vẻ vênh váo hung hăng khinh thường người khác ban nãy!

Thiếu niên nghe thấy tiếng cười của Đường Linh, không được tự nhiên quay mặt sang một bên, trừng mắt nhìn Đường Linh một cái, sau đó theo sát sau trưởng khoa đi trước mặt Đường Linh.

Đường Linh nhún vai, cất bước chậm rãi đuổi tới, thời điểm tiến vào cửa xoay, thiếu niên kia vẫn có chút sợ, cái cửa này sao tự nó động? Chỉ lo cửa sẽ đẩy cậu ra, không chú ý cha của cậu, không ngừng đi về phía trước chỗ có của kính kia!

Kết quả đứa nhỏ này khá bi kịch, đi theo cửa lượn quanh một vòng lại đi ra ngoài rồi! Nhìn thấy Đường Linh muốn vào cửa xoay, nhanh bước đi theo cô, ánh mắt ngượng ngùng nhìn về hướng khác.

Đường Linh không để ý đến thiếu niên kia, cất bước tiến vào cửa xoay, mắt nhìn thẳng trực tiếp tiến vào trong khách sạn, vừa tiến vào đại sảnh khách sạn, Đường Linh đã ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng, quy cách quả thực không cách nào so sánh được với khách sạn cấp sao đời sau, thế nhưng đối với hiện tại mà nói, khách sạn Hoa Hồng có thể nói là cực kỳ xa hoa!

Cùng nhau tiến vào còn có thiếu niên kia và hiệu trưởng Lý, thiếu niên vừa vào cửa liền đảo mắt khắp chung quanh, nhìn thấy được cha cậu, vội vã đuổi sát tới!

Mà hiệu trưởng Lý hiển nhiên là bị chấn động, thành phố S không có khách sạn cấp sao, ông đương nhiên chưa từng thấy, vừa mới ở cửa nhìn thấy nhà lầu 20 mấy tầng ông không có kinh ngạc, thân là hiệu trưởng thỉnh thoảng cũng tới thành phố Ninh tham gia giao lưu hội nghị, ông đương nhiên có nhìn thấy nhà cao tầng tại thành phố Ninh! Mà sự trang hoàng của khách sạn Hoa Hồng lại khiến ông bị chấn động!

Đại sảnh của hai tầng lầu, mái nhà có treo một chiếc đèn treo thủy tinh, cầu thang lên lầu lượn quanh, lát đá cẩm thạch màu vàng nhạt khắp nơi trong đại sảnh, làm cho đại sảnh có vẻ vàng son lộng lẫy, cực hạn xa hoa! Một nữ nhân viên tiếp đãi nhiệt tình đi tới làm người dẫn đường cho hiệu trưởng Trần cùng Đường Linh!

Đường Linh hướng về nữ tiếp tân gật đầu, rất tự nhiên cất bước đi về phía trước, trường hợp này cô nhìn nhiều lắm rồi, trái lại hiệu trưởng Lý lại có chút câu nệ, đi đường có chút không dễ chịu! Điều này cũng không có thể trách ông, tuy rằng kiến thức của ông cũng không ít, thế nhưng loại khách sạn bốn sao này là lần đầu ông đến, thấy sự trang hoàng khí thế, tự nhiên có chút bước chân hơi nặng!

Đi tới trước quầy tiếp tân, Đường Linh tự nhiên nói tiếng cám ơn với nữ tiếp tân, nữ tiếp tân kia hơi kinh ngạc, cô bé này nhìn tuổi tuy nhỏ, cũng rất lễ phép, liền tươi cười với Đường Linh!

Tài xế của trưởng khoa làm xong thủ tục nhận phòng, tổng cộng lấy bốn phòng, trưởng khoa và con trai của ông ở chung một phòng, hiệu trưởng Lý một phòng, tài xế kia một phòng, Đường Linh là con gái đương nhiên cũng phải lấy riêng một phòng!

Tài xế đưa thẻ mở cửa phòng phân cho mọi người, trưởng khoa kia trông vẻ hơi giống cấp trên nói, “Chúng ta mấy ngày nay ở nơi này, hiệu trưởng Lý chăm sóc nhiều chút đến học sinh của thầy, không nên chạy loạn, chiều mai mới có cuộc thi, hôm nay đã ngồi mấy tiếng đi xe rồi, mọi người cũng đều mệt mỏi, chúng ta trước tiên ăn cơm, sau đó ai về phòng nấy nghỉ ngơi đi!”

Nói xong vẫy tay, nữ tiếp tân kia lại đi tới, trưởng khoa bảo là muốn đi ăn cơm, nữ tiếp tân liền tươi cười dẫn mấy người họ qua phòng ăn của khách sạn! Tuy rằng thiếu niên kia đã không còn câu nệ, đàng hoàng đi theo bên cạnh cha cậu, nhưng bước chân nhanh nhẹn của cậu, đã bán đứng cậu nhìn thấy sự vật mới lạ nảy sinh sự hiếu kì!

Dùng bữa xong, mọi người đều trở về phòng mình nghỉ ngơi, giữa lúc đó gặp phải chuyện lúng túng, hiệu trưởng Lý sau khi vào cửa, bật đèn nhưng phát hiện không có điện, ra ngoài gọi nhân viên phục vụ tới, thấy nhân viên phục vụ cắm thẻ vào chỗ tiếp nối nguồn điện, sắc mặt hiệu trưởng Lý có chút xấu hổ!

Nghĩ đến Đường Linh cũng ở một mình, hiệu trưởng Lý kêu nhân viên phục vụ gõ vang cửa phòng của Đường Linh, Đường Linh mở cửa phòng ra, thấy hai người bọn họ hơi kinh ngạc, “Thầy hiệu trưởng, có chuyện gì không ạ?”

“ Em chưa ở qua khách sạn, thầy sợ em…”

“ Năm gần đây, kinh tế nước ta phát triển nhanh chóng…”

Lời nói trong miệng hiệu trưởng Lý còn chưa nói xong, đã nghe được giọng nam trầm thấp truyền tới từ Tivi trong phòng, ông vội nghiêng đầu nhìn về phía chỗ tiếp nhận thẻ kia, ông nhìn thấy thẻ cửa phòng lẳng lặng cắm tại chỗ đó, ông vội vàng xoay người kinh ngạc nhìn Đường Linh, cô nhóc này vậy mà tự mình biết cách bật điện!

Hiệu trưởng Lý có chút xấu hổ nhẹ ho một tiếng, mới mở miệng nói, “Em một cô nhóc ở một mình, thầy không yên lòng, qua đây nhìn một chút, có việc thì cứ đến sát vách tìm thầy là được, nghỉ sớm một chút đi!”

Đường Linh thấy vẻ mặt xấu hổ của hiệu trưởng Lý, quay đầu lại nhìn theo tầm mắt vừa nãy của ông, bèn cười thầm trong lòng, Hiệu trưởng Lý này cũng thật là coi thường cô, nhưng được cái vẫn quan tâm tới cô!

Thấy hiệu trưởng Lý vội vã đóng lại cửa phòng của ông, Đường Linh tươi cười gật đầu với nhân viên phục vụ, lễ phép đóng cửa phòng, đi tới trước điện thoại bàn, dò tìm số điện thoại quầy tiếp tân, cầm điện thoại lên bấm số!

“Xin chào quý khách, quầy tiếp tân xin nghe, có thể hỗ trợ ngài điều gì ạ?”. Giọng nói ngọt ngào từ trong điện thoại truyền đến.

“Xin chào, tôi gọi Đường Linh, ở phòng số 1206, tôi muốn biết có vị khách nào tên Lưu Triển Bằng hôm nay cũng đến khách sạn đăng ký nhận phòng hay không!”

Lưu Triển Bằng xuất phát sớm hơn cô, chắc hẳn cũng đã đến rồi.

“Được, ngài chờ chút!”. Đợi trong chốc lát, thanh âm ngọt ngào trong điện thoại lại vang lên lần nữa, “Xin chào ngài, ông Lưu Triển Bằng hôm nay có đến lưu trú tại khách sạn chúng tôi!”

“ Có tiện nói cho tôi biết số phòng của ông ấy không?”

“ Thật không tiện thưa cô, khách sạn chúng tôi không tiện tiết lộ tin tức cá nhân của khách, xin ngài thứ lỗi!”

Đường Linh ngẩn người, trên mặt cười gượng, cô vậy mà quên mất quy định của khách sạn cấp sao này! “Không sao, như vậy đi, chị vui lòng giúp tôi gọi điện thoại tới phòng ông ấy, nói có cô gái tên Đường Linh ở số 1206 là được!”

“Dạ được, thưa cô! Tôi sẽ giúp ngài truyền đạt! Xin hỏi còn có điều gì có thể giúp ngài nữa không?”

“Không có, cảm ơn chị!”. Đường Linh bỏ xuống điện thoại, nhìn chằm chằm vào máy điện thoại bàn, sắc mặt có chút buồn bực, không có điện thoại di động, liên hệ thật sự là bất tiện mà!

Cuối năm 97 mặc dù có di động, nhưng đều là loại máy mô phỏng, chỉ có số ít thành thị cấp một mới có mạng lưới dây truyền tín hiệu điện thoại, cho nên dù có mua điện thoại di động đi nữa, tại thành phố S cô cũng không thể dùng!
Bình Luận (0)
Comment