Trùng Sinh Chi Quỷ Nhãn Thương Nữ

Chương 50

Trong ngôi nhà không lớn, đứng đầy người, có vẻ hơi chen chúc, mọi người đều kinh ngạc nhìn người đang đứng cạnh cửa!

Đường Linh chỉ nhìn chằm chằm Mã Văn Đào, khuôn mặt mang theo ý cười, khiến người ta khó hiểu!

Mã Văn Đào kinh ngạc nhìn Đường Linh, cau mày lại, tại sao cô gái này lại ở đây?

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mã Văn Đào, ý cười trên mặt Đường Linh càng sâu, dưới sự nghi hoặc của mọi người, cô thản nhiên mở miệng, lại nói ra một câu chẳng ăn nhập gì.

“ Con gái trưởng khoa Mã… thật đáng yêu!”

Mã Văn Đào biến sắc mặt, con ngươi co rút lại, thần sắc trong mắt bất định, trong lòng không tự chủ tăng thêm một chút bối rối!

Con bé… có ý tứ gì?

Chẳng lẽ?

Sẽ không!

Mã Văn Đào ổn định tinh thần lại, đè xuống sự suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, âm thầm phủ định dự đoán của mình, đứa nhỏ này mới bây lớn? Hẳn là sẽ không biết gì đâu!

Mã Văn Đào rất nhanh bình phục tâm tình, gương mặt toát lên nụ cười, cười nói với Đường Linh, “Thì ra là bạn học Đường Linh! Sao em lại ở đây?”

Đường Linh nhìn chăm chú Mã Văn Đào, để lộ ra nụ cười với ý vị thâm trường, hồi lâu sau mới chậm rãi mở miệng nói, “Em tới đây để học!”

“ Em tới đây học?”. Mã Văn Đào hơi kinh ngạc!

Đường Linh chỉ gật đầu, không nói gì.

Hoắc Văn Hà đánh giá Đường Linh một thân quần áo bình thường, nghiêng đầu hướng về phía Mã Văn Đào hỏi, “Văn Đào, anh quen biết sao?”

“Em ấy chính là học sinh đi thành phố Ninh cùng anh tham gia cuộc thi toán!”

“Cái gì?”

Hoắc Văn Hà kinh ngạc nhìn Mã Văn Đào, một ngón tay chỉ Đường Linh, “Con bé đó chính là người anh nói, là học sinh trước kia tại cuộc thi toán toàn thành phố S, đạt giải nhất toàn cuộc thi với số điểm tuyệt đối!”

Con bé là học sinh ở đây?

Mấy giáo viên kinh ngạc đến cực điểm! Mấy năm qua bọn họ và Đường Linh đã rất quen thuộc, nói chuyện với cô rất thoải mái, hoàn toàn không có khoảng cách, mấy người họ đều thích cô! Không nghĩ tới Đường Linh lại là tiểu thần đồng năm đó!

Ngược lại với sự ngạc nhiên của mọi người, Đường Linh lại vẫn mang vẻ mặt cười như cũ, chỉ nhìn mỗi Mã Văn Đào!

Mã Văn Đào có chút quái dị, hắn công tác ở cơ quan nhà nước, giỏi nhất chính là nhìn sắc mặt kẻ khác, nhưng lúc này nhìn Đường Linh, lại khiến hắn đoán không ra!

“’ Con gái ‘ của trưởng khoa Mã cũng đi học ở đây sao?”

Mã Văn Đào nhìn Đường Linh, chỉ mấy câu ngắn ngủi, nhưng cô đã nhắc đến con gái của hắn hai lần! Ánh mắt Đường Linh giống như hiểu rõ hết thảy, khiến trong lòng Mã Văn Đào không yên!

Từ ngôn ngữ đến biểu cảm của Đường Linh, tất cả đều đang truyền tải cho hắn một tin tức – – cô biết!

Con ngươi Mã Văn Đào khẽ co rút lại, làm sao có khả năng?

“ Em…”. Hai mắt Mã Văn Đào nhìn chằm chằm Đường Linh, muốn tìm tòi hư thực!

Đường Linh khẽ gật đầu một cái, mắt chứa ý cười nhìn lại hắn! Đôi môi đỏ mọng khẽ mở, chỉ là thản nhiên nói, “Tạm thời mà nói, em vẫn muốn đi học ở chỗ này!”

Mã Văn Đào nhíu chặt lông mày, tâm tư xoay chuyển qua lại vài cái, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, trầm giọng nói với Hoắc Văn Hà, “Mang con gái về trước đi!”

Hoắc Văn Hà nghe vậy sửng sốt, cô ta hiểu rất rõ Mã Văn Đào, mỗi khi hắn dùng loại giọng điệu này nói chuyện, tức là không muốn cô phản bác! Suy nghĩ chút, dù sao mục đích hôm nay đã đạt được, cô liền kéo tay Mã Tư Viên cô bé vành mắt đỏ hoe kia, vênh váo hống hách trừng mắt nhìn mọi người một cái xong, mới xoay người bỏ đi!

Lúc đi qua người Đường Linh, Đường Linh nhàn nhạt nói, “Trong sơn móng tay có chứa một lượng lớn thuốc nhuộm hóa học, ảnh hưởng nghiêm trọng tới trí lực phát dục trẻ em!”

Hoắc Văn Hà sững sờ, thấy Mã Văn Đào nhìn chòng chọc vào bàn tay đang dắt con gái, màu đỏ tươi đẹp đặc biệt bắt mắt! Lạnh lùng phun ra vài chữ!

“ Khi về tẩy sạch đi! Sau này không được sơn nữa!”

Sắc mặt Hoắc Văn Hà cứng đờ, quắc mắt với Đường Linh, từ trong lỗ mũi phun ra một chữ, “Uhm!”

Trông thấy vẻ mặt cam chịu của Hoắc Văn Hà, Cố Vũ San nín cười, âm thầm giơ ngón tay cái lên với Đường Linh!

Đường Linh nhún vai, sau đó hướng về phía mọi người nói, “Em muốn nói chuyện riêng với trưởng khoa Mã được không!”

Mấy giáo viên đều ngạc nhiên, hiển nhiên hai người họ quen biết, họ liếc nhìn nhau, gật đầu, đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng kín lại!

Trong phòng, chỉ còn dư lại hai người Đường Linh cùng Mã Văn Đào!

Đường Linh đi tới phía trước bàn, kéo cái ghế dựa vừa nãy Dương Phong đã ngồi qua liền ngồi xuống, sau đó thản nhiên nhìn về phía Mã Văn Đào, “Trưởng khoa Mã mời ngồi!”

Mã Văn Đào đánh giá Đường Linh chút, sau đó giống Đường Linh, kéo ghế ngồi xuống!

Đường Linh không nói gì, trên mặt chỉ một mực mang theo ý cười, Mã Văn Đào khẽ cau mày, cũng không mở miệng trước, không khí quỷ dị được hình thành giữa hai người!

Hồi lâu, Mã Văn Đào mở miệng trước, “Em muốn nói với tôi cái gì?”

Cô gái này nói muốn nói chuyện riêng với hắn, kết quả không nói câu nào, chỉ là mỉm cười nhìn hắn!

Đường Linh thu lại ý cười, nhìn thẳng Mã Văn Đào nghiêm mặt nói, “Trưởng khoa Mã muốn chỉnh đốn cơ cấu học thêm?”

“ Làm sao em biết?”

Con ngươi thu nhỏ lại!

Nếu nói vừa nãy Mã Văn Đào chỉ kinh ngạc thôi, vậy thì hiện tại hắn lại là khiếp sợ không thôi! Hắn vừa mới nổi lên ý đồ, thiếu nữ này sao có thể biết được! Cô mới bây lớn? Cùng lắm chỉ 15, 16 tuổi mà thôi!

Đường Linh tươi cười, “Từ trong mắt trưởng khoa Mã!”

Trong mắt? Làm sao có thể!

Đường Linh không để ý đến tâm tình Mã Văn Đào, tiếp tục nói, “Nếu chỉ vì mỗi thành tích của con gái, trưởng khoa Mã sẽ không đến nỗi muốn đóng cửa nơi này! Thế nhưng nếu có thể đưa ra kiến nghị chỉnh đốn, vậy công lao thành tích của ngài tự nhiên sẽ tăng thêm một bậc!”

Có lúc Đường Linh cũng sẽ giao thiệp với với một phần quan viên chính phủ, tự nhiên biết suy nghĩ trong lòng bọn họ, cho nên chỉ một ánh mắt gợn sóng của Mã Văn Đào, Đường Linh đã đoán được suy nghĩ trong lòng hắn!

Lúc này Mã Văn Đào hoàn toàn đối đãi với Đường Linh như người trưởng thành, đám người Dương Phong kia đều không nhìn ra nguyên nhân, Đường Linh chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra, đó phải có tâm tư nhanh nhẹn bậc nào!

“ Em đến cùng muốn nói cái gì!”

“ Em vừa mới nói rồi đó, tạm thời mà nói, em muốn đi học ở đây!”. Đem lời nói lập lại một lần.

“ Nếu tôi không đồng ý thì sao!”. Ánh mắt Mã Văn Đào xám xuống.

Đường Linh không ngại vẫn cười, “Con người em có cái thói xấu, không hợp ý em, miệng của em liền không nghe lời em!”

“ Có ý tứ gì?”. Sắc mặt Mã Văn Đào âm trầm, cả người tản ra lãnh khí âm u!

Đường Linh thu hồi nét cười đùa, nghiêm mặt nói, “Vốn tưởng rằng trưởng khoa Mã là một người thông minh, không cần phiết phải phơi bày toàn bộ mọi chuyện rõ ràng như vậy! Nếu trưởng khoa Mã không hiểu, vậy tôi đơn giản nói trắng ra, thân làm nhân viên công vụ nhà nước, sợ nhất chính là danh dự bị ô uế, đối với kiểu người ‘ con trai con gái đều có ‘ như trưởng khoa Mã mà nói, càng phải cẩn thận nhiều hơn mới đúng!”

“Hừ! Cứ cho tôi có hai con đi, vậy thì có thể làm gì! Tuy rằng chính sách quốc gia không cho phép, nhưng cũng có trường hợp đặc biệt!”

Đường Linh tựa lưng vào ghế ngồi, khẽ cười một tiếng, “Xem ra tôi vẫn chưa có nói rõ ràng! Hai đứa bé là chuyện nhỏ, nhưng…”

Đường Linh nhìn Mã Văn Đào với ý vị thâm trường, trong mắt xẹt qua ánh mắt làm lòng người run sợ, chậm rãi nói, “Hai bà vợ, không biết chính sách quốc gia có trường hợp đặc biệt hay không?”

Mã Văn Đào nắm chặt song quyền, âm trầm như muốn đục thủng người Đường Linh, nhưng trong lòng thì òa vỡ từng dòng lũ! Cô gái này thật sự biết!

Đường Linh chỉ thản nhiên ngồi ở chỗ đó, không tiếp tục lên tiếng, để lại một mình Mã Văn Đào kia với sắc mặt âm dương bất định!

Cô biết những thứ này, còn nhờ vào Mã Tư Triết, con trai Mã Văn Đào! Vào cái ngày thấy Đường Linh bị hiệu trưởng và trưởng khoa phê bình, cảm thấy cô thật đáng thương, đã nói rất nhiều chuyện với cô, thao thao bất tuyệt trong đó có nhắc tới mẹ cậu ta, mẹ của cậu ta họ Diệp, hiển nhiên không phải Hoắc Văn Hà hôm nay!

Mãi hồi lâu, Mã Văn Đào thở dài một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Đường Linh, quyết tâm lắm mới nói ra, “Được! Chuyện ngày hôm nay coi như chưa từng xảy ra! Vậy dự thảo cơ cấu học thêm kia tôi cũng không đề xuất!”

Đường Linh cười khẽ một tiếng, lắc đầu nói, “Em đâu có nói không cho thầy đưa ra dự thảo đó! Thầy không chỉ phải đưa ra! Hơn nữa còn phải làm tốt đề án chuẩn bị, đưa ra một cách nghiêm túc!”

Mã Văn Đào vốn cứ nghĩ rằng công lao thành tích coi như đi tong, lại không nghĩ rằng Đường Linh vậy mà nói hắn cứ đưa ra dự thảo! Còn phải chuẩn bị đề án thật tốt! Cô gái đó rốt cuộc là ý gì?

“Em muốn gì?”

Hắn tham chính nhiều năm, đương nhiên biết không bao giờ có chuyện từ trên trời rơi xuống, “Lợi ích” hai chữ này là chân lý vĩnh viễn không đổi!

Đôi môi hồng thắm của Đường Linh hơi cong lên, nhìn Mã Văn Đà với hai con mắt lóe sáng rực rỡ, cô khẽ mở đôi môi xinh!

“ Em muốn độc quyền!”
Bình Luận (0)
Comment