Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 447

Nghe giọng điệu không hề lo lắng của Nhiếp Ngôn, Nhiếp phụ thật muốn dạy dỗ tên nhóc này, người như Lưỡi Lê là nhân vật cấp quốc bảo, chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu, nếu như người này vì sự lạnh nhạt của Nhiếp Ngôn mà rời đi thì đó chính là tổn thất của họ.

Nhiếp phụ rất xem trọng Lưỡi Lê, thân thủ đó rõ ràng là xuất phát từ trong quân đội, nếu như hắn chịu làm bảo tiêu, vậy an toàn của Nhiếp Ngôn thật sự không có gì đáng lo, cho dù tốn bao nhiêu tiền ông cũng đồng ý.

TRong quân đội luôn coi trọng thực lực, nếu có thực lực thì sẽ được người khác tôn trọng. Xác định Lưỡi Lê không phải tới gây sự nên trong lòng người xuất thân từ quân đội là Nhiếp phụ vẫn rất tôn sùng Lưỡi Lê.

Nhiếp phụ nói với Nhiếp Ngôn:" Cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng nhất định phải giữ người này lại, để cha đưa con 300 triệu, nếu không d8ủ thì nói với cha." Vì mời chào Lưỡi Lê, có thể nói là Nhiếp phụ đã bỏ vốn gốc.

Mỗi ngày Tập đoàn Thiên Hạ đều có thể thu được một lượng lớn tiền lời, người như Lưỡi Lê nếu như bỏ qua thì sẽ chẳng còn cơ hội. Hắn tuyệt đối đáng tiền!

Trong khi nói chuyện, Nhiếp Ngôn đã đi đến cửa ra vào của Tập đoàn Thiên Hạ, từ cửa đi thẳng đến chỗ Lưỡi Lê.

6 bảo an kia đang được một số tiếp tân dìu ra cửa.

Nhiếp Ngôn cười với Lưỡi Lê:" Chúng ta lại gặp mặt."

Lưỡi Lê nhún vai, tỏ vẻ không có chuyện gì cả, nói:" Trước khi tôi làm bảo tiêu cho cậu, tôi có một số yêu cầu. Cậu chuẩn bị cho tôi một biệt thự ở Bích Thủy Vân Gian, bên cạnh đó, tôi còn cần 100 triệu, còn lại nhìn xem cậu có chịu giá này không."

"Những thứ này tôi sẽ chuẩn bị giúp anh, nếu không đủ, lúc nào cũng có thể nói với tôi." Nhiếp Ngôn sảng khoái nói, đã có tiền của Nhiếp phụ, hắn căn bản không cần lo những chuyện này.

Không nghĩ tới Nhiếp Ngôn sẽ đáp ứng nhanh như vậy, Lưỡi Lê nghĩ, hắn ở bên ngoài làm lính đánh thuê tuy rằng tiền lương rất cao nhưng cũng rất nguy hiểm, hơn nữa hắn còn có nhiều anh em bị thương tật trên chiến trường. Chuyện bắt cóc Tạ Dao lần trước may mắn là họ trốn nhanh, nếu không có lẽ đã có chuyện không hay xảy ra. Trong lòng hắn có chút lo lắng, nếu hắn có chuyện gì xảy ra, cùng lắm là mất mạng, nhưng nếu liên lụy tới những anh em kia, hắn sẽ rất áy náy. Làm bảo tiêu cho Nhiếp Ngôn có thể nói là một lựa chọn tốt. HƠn nữa Nhiếp Ngôn lại ra giá cao như vậy, hắn đã có thể hạ quyết tâm. "Chuyện này quyết định như thế đi." Lưỡi Lê gật đầu nói

Nghe được lời đồng ý của Lưỡi Lê, Nhiếp Ngôn khẽ cười nói:" Thế hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!"

Nhiếp phụ đi qua hướng ày, Lưỡi Lê lại trở về gương mặt không chút biểu tình. Nhiếp phụ nói với Nhiếp Ngôn:" Bảo bạn của con đến phòng khách ngồi một chút đi."

Nhiếp Ngôn bất đắc dĩ nói:" Hắn không thích tiếp xúc người lạ."

Nhiếp Nghĩa gật đầu, người như Lưỡi Lê nhất định có chút ngạo khí của người tài giỏi. Vì thế nên ông hỏi thêm, chỉ nói:" Lát nữa con hãy đến phòng họp, có chuyện quan trọng cần thương lượng." Nói xong hắn và một vị cổ đông đi về phía phòng họp.

Sau khi Nhiếp phụ rời khỏi, Nhiếp Ngôn đưa ra một bản hợp đồng điện tử, hai người ký tên của mình. Đây là giấy bán thân của Lưỡi Lê! Hợp đồng bảo tiêu 100 triệu, chắc chỉ có người như Lưỡi Lê mới có thể có hợp đồng như vậy.

Nhiếp Ngôn nhìn hợp đồng điện tử, trên đó là chữ ký của hai người, dấu tay. Hợp đồng cũng được lưu trữ trên mạng. Nhưng chữ ký của Lưỡi Lê chỉ đơn giản là hai chữ Lưỡi Lê.

"Tôi quên hỏi, anh tên gì?" Nhiếp Ngôn hỏi thẳng tên thật của Lưỡi Lê.

"Tôi họ Vương, không có tên, cậu cứ gọi tôi Lưỡi Lê là được." Lưỡi Lê nói. Nhiếp Ngôn nghĩ ngợi một chút rồi không hỏi tới. Hắn còn nhờ Lâm thúc đi tìm cho Lưỡi Lê một căn biệt thự ở Bích Thủy Vân Gian, tốt nhất là ở gần nhà hắn. Sau khi sắp xếp sau mọi thứ, Nhiếp Ngôn nói với Lưỡi Lê:" Anh đi cùng tôi tới phòng họp." Lưỡi Lê không từ chối, đi theo sau Nhiếp Ngôn, hai người đi tới phòng họp.

Đi qua một hành lang thật dài, Nhiếp Ngôn và Lưỡi Lê đi tới phòng họp của Tập Đoàn Thiên Hạ, bên trong đã có hơn 100 người, đang ồn ào tranh luận vấn đề gì đó.

Nhiếp Ngôn nhìn quanh hội trường, những nhân vật lớn càng ngày càng đông, hắn thấy được một số gương mặt quen thuộc, Hàn Băng Chi Ngữ của Phòng làm việc Băng Phong, Yên Diệt của Phòng làm việc Thương Long,.. Hội nghị do A Sâm chủ trì.

Nhiếp Ngôn ngồi cạnh nghe một lát, hắn đã hiểu họ đang nói gì, Bộ Lạc Chiến Thần gần đây có chút căng thẳng. Năm công hội của nhà Thác Bạt đã tiến công Chiến Thần Bộ Lạc liên tục, một vài tòa cứ điểm thiếu chút nữa là thất thủ, nếu như thế, số tiền đầu tư khổng lồ sẽ trôi theo dòng nước. Thời gian gần đây mâu thuẫn giữa Tập đoàn Thiên Hạ và Thác Bạt Hồng Dã càng trở nên gay gắt, Thác Bạt Hồng Dã đã dùng hết tất cả năng lượng để quyết sống chết với Tập đoàn Thiên Hạ. Bộ Lạc Ngưu Nhân lúc này đang nghỉ ngơi lấy sức, không có cách nào để tham dự chiến tranh.

Chiến Thần Bộ Lạc chỉ vừa mới quật khởi, muốn mạnh mẽ đối đầu 5 công hội lớn của nhà Thác Bạt thật ra có chút khó khăn.

Nội bộ của Chiến Thần Bộ Lạc cũng xuất hiện mâu thuẫn, một số người muốn Bộ Lạc Ngưu Nhân ra tay. Nhiếp Ngôn đang nghe những người đó nói chuyện.

Một người đàn ông đầu trọc hơn ba mươi tuổi nói:" Thực lực của Chiến Thần Bộ Lạc chúng ta căn bản không phải là đối thủ của năm công hội nhà Thác Bạt, nếu Ngưu Nhân Bộ Lạc không ra tay, tôi thấy không bằng chúng ta cứ đầu hàng. Nhân số của bọn chúng nhiều hơn chúng ta sáu lần, lấy cái gì để đánh chứ." Giọng điệu người này mang theo ý giễu cợt, là cố ý nhằm vào A Sâm, hắn cảm thấy A Sâm không hiểu rõ tình huống mà cứ mò mẫm chỉ huy.

Người này cũng là thủ lĩnh của một phòng làm việc, tên là Loạn Thạch, dưới tay có hơn 2-3000 người, hôm nay hắn mang theo 5 người đến dự họp. Sau khi hắn nói xong, bên cạnh có mấy người ồn ào, chỉ sợ thiên hạ không loạn. Bầu không khí của phòng họp có chút nặng nề.

Hàn Băng Ngữ Điệu đứng lên, nhìn về kẻ đầu trọc, nói:" Tình huống hiện tại tuy Chiến Thần Bộ Lạc luôn bị vây trong cứ điểm nhưng việc thủ thành tạm thời không có vấn đề. Ngưu Nhân Bộ Lạc mới vừa đánh trận xong, thực lực tổn hại, chẳng lẽ còn phải tham gia cuộc chiến ở Ni Tác Đức Thành, họ dựa vào cái gì để giúp chúng ta? Tranh luận thế này không có ý nghĩa gì cả, không bằng nghĩ cách để thủ vững thành."

Người đầu trọc phản bác:" Chúng ta nếu có giữ thành được thì cũng chỉ là tạm thời, có thể giữ được 5-6 ngày là không tệ rồi. Nếu nhà Thác Bạt đưa tới một cỗ máy ném đá, trên cơ bản chúng ta đã hết hy vọng. Tuy nói máy ném đá còn hiếm thấy, chỉ xuất hiện một lần tại công thành chiến ở cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư nhưng chúng ta không thể loại trừ khả năng này. Cho dù không có máy ném đá, nỏ công thành của họ cũng không phải để trưng bày, 5-6 ngày sau, nếu mấy tòa cứ điểm không giữ được, chúng ta chịu được tổn thất sao?"

Mọi người đều có chút bi quan. Để không mất tòa cứ điểm nào là việc rất khó khăn, bởi nhà Thác Bạt có tới 5 công hội, họ chia nhau công kích cả 5 cứ điểm, Chiến Thần Bộ Lạc phải chia người chơi ra thành 5 phần, nhân số chênh lệch quá lớn.

Nhiếp Ngôn đi tới trước phòng họp, nhìn người đầu trọc, trầm giọng nói:" Thay vì suy nghĩ tiêu cực như thế, chi bằng cố gắng nghĩ cách giải quyết. Ví dụ cho việc lấy yếu thắng mạnh không phải không có, tiêu biểu là Ngưu Nhân Bộ Lạc. Cho dù tình huống có tệ đến cỡ nào, nhất định phải có quyết tâm chiến thắng, Chiến Thần Bộ Lạc nếu như chỉ có những kẻ hèn nhát như các người, thì dù nhà Thác Bạt không đánh, nội bộ cũng đã lục đục.

"Thằng nhóc kia, cậu là thứ gì? Lại muốn dạy đời tôi." Người đầu trọc tức giận đến nỗi đỏ mặt. Một người bên cạnh nhắc nhở:" Loạn Thạch lão đại, hắn là con trai của chủ tịch."

Đầu trọc sau khi nghe xong, khí thế yếu thêm vài phần, dù sao Tập đoàn Thiên Hạ dù sao cũng là tài chủ của hắn, hắn cũng không thể quá đắc tội Nhiếp gia. Thế nhưng trước mặt bao nhiêu người ở đây, hắn cũng thể để cho quá mất mặt, liền cứng rắn nói lại:"Cho dù là con trai của chủ tịch thì sao? Chỉ là một đứa nhóc chưa đủ lông đủ cánh thì biết cái gì? Kiến thức trò chơi nửa vời, tình huống của nhà Thác Bạt và Chiến Thần Bộ Lạc ra sao cũng chẳng biết. Đứng ở đây chỉ huy sai lầm, cậu dựa vào thứ gì mà giáo huấn tôi?"

Nhiếp Ngôn lạnh lùng cười, nhìn chằm chằm người đầu trọc, nói:" Chỉ bằng tôi là hội trưởng của Ngưu Nhân Bộ Lạc! Có đủ tư cách chưa?"

Nhiếp NGôn vừa nói xong, cả hội trường đều yên tĩnh, tất cả mọi người đều dùng một ánh mắt không thể tin nổi nhìn hắn.

Cuồng tặc Niết Viêm là ai, đây là một bí ẩn. Ở Tạp La Nhĩ thành, địa vị của Cuồng tặc Niết Viêm có thể nói là chí cao vô thượng. Trong cả Đế quốc Cách Lâm Lan, hắn cũng là một nhân vật truyền kỳ. Bằng hai bàn tay trắng, thành lập Ngưu Nhân Bộ Lạc, đè ép tất cả công hội ở Tạp La Nhĩ, hàng phục Già Lam Thần Điện, Thần Thánh La Mã Đế Quốc và Quang Minh Thánh Diễm, cho đến cục diện bây giờ, có thể nói là một tay che trời trong Tạp La Nhĩ thành, vô số chiến tích huy hoàng làm người khác thán phục.

Rất nhiều người đều suy đoán Cuồng tặc Niết Viêm rốt cục là gì, có bao nhiêu bối cảnh, lại không nghĩ rằng, truyền kỳ đó đang sống động đứng trước mặt mình.

Tập đoàn Thế Kỷ và Thiên Sứ Phách Nghiệp bên kia chắc đã thấy được một số tư liệu liên quan đến Nhiếp Ngôn. Thân phận của hắn chắc đã không còn là bí mật, tối đa 10 ngày nữa, sẽ bại lộ. Hắn đã nhận được thông báo trúng tuyển của Đệ Nhất Trường Quân Đội, Tập đoàn Thế Kỷ chắc chắn sẽ không dám động thủ. Hơn nữa bên người hắn còn có cao thủ như Lưỡi Lê, còn có gì để sợ đây? Thế nên dù có có công bố thân phận, thì đã sao?

Người đầu trọc kinh ngạc, nếu như Cuồng tặc Niết Viêm cũng không đủ tư cách, thì có ai đủ tư cách? Trước mặt Cuồng tặc Niết Viêm, thủ lĩnh phòng làm việc Hắc Long như hắn tính cái gì?

"***, thì ra Ngưu Nhân Bộ Lạc và Chiến Thần Bộ Lạc là một nhà!"

"Tập đoàn Thiên Hạ thật mạnh!"
Bình Luận (0)
Comment