Dịch giả: greenlife5898Cư dân của cứ điểm Hi Nhĩ Đốn mỗi ngày đều đang nói chuyện về núi lửa An Phất Lợi Đặc, khối Ám hồng chi kim kia cũng là lấy từ đó.
Nhiếp Ngôn có chút tò mò, cậu nhóc Tạp Luân Tư lúc nãy hắn gặp cũng chỉ là một NPC hơn 20 cấp, làm sao có thể đi qua nhiều bản đồ nguy hiểm để tới được chỗ núi lửa để tìm thấy khối Ám hồng chi kim này? Đây là một câu đố không thể nào giải được. Tạp Luân Tư tuy chỉ là một cậu bé, nhưng ánh mắt sáng ngời đó lại tỏa ra sức sống. Núi lửa An Phất Lợi Đặc, rốt cục hắn đã bỏ sót điều gì?
Lúc này đầuóc của Nhiếp Ngôn cực kỳ hỗn loạn, hắn mơ hồ cảm thấy được, hắn đã quên đi một thứ cực kỳ quan trọng, nhưng hắn mãi không thể nhớ ra.
Nhiếp Ngôn cố gắng nhớ lại tất cả tin tức về cứ điểm Hi Nhĩ Đốn. Hắn đột nhiên nghĩ đến, sau khi cứ điểm Hi Nhĩ Đốn bị ma vật vây thành, nhân khẩu giảm mạnh, hệ thống đã từng có một thông báo, mở màn cho sự kiện người chơi tham gia vào cuộc chiến bảo vệ cứ điểm Hi Nhĩ Đốn.
"Dung nham của núi lửa phun trào từ sâu trong lòng đất, là báo hiệu cho tai nạn. Vô số ma vật tiến đến cứ điểm Hi Nhĩ Đốn, biến thành thị to lớn này thành một phế tích hoang vu. Dũng sĩ, hãy dùng sức mạnh của ngươi, đuổi ma vật đi, lần nữa xây nên tòa thành thị anh hùng này. Mong cho linh hồn người đã mất được yên nghỉ, mong cho ý chí bất diệt mãi tồn tại..."
Dung nham phun trào, báo hiệu tai nạn. Đúng! Chính là tai nạn!
Nghĩ tới đây, Nhiếp Ngôn đột nhiên ngừng lại, rồi lại vui mừng cực độ. Hắn đã có thể liên kết tất cả sự kiện lại, mọi thứ đều trở nên rõ ràng.
Dung nham của núi lửa phun trào từ lòng đất, đây là chỉ núi lửa An Phất Lợi Đặc, dựa theo dòng lịch sử, khi núi lửa An Phất Lợi Đặc hoạt động trở lại, lượng lớn dung nham trào ra từ lòng đất, vì để né tránh dung nham, vô số ma vật dưới lòng đất đã chạy ra khỏi hang động. Khi chúng đến mặt đất, tất cả đều hướng về cứ điểm Hi Nhĩ Đốn, bắt đầu mạnh mẽ công kích nơi đây. Lần đó so với những lần tấn công trước đều mạnh mẽ hơn nhiều, chiến đấu kéo dài 5, 6 ngày, gây ra thương vong to lớn cho cứ điểm Hi Nhĩ Đốn, viện binh từ các thành phố lớn đến chậm thiếu chút nữa làm cho cứ điểm Hi Nhĩ Đốn thất thủ. Việc hoạt động lần nữa của núi lửa An Phất Lợi Đặc chính là dấu hiệu cho tai nạn.
Nếu có thể dự đoán được tai nạn lần này, để người chơi ở đây có thể chuẩn bị sẵn sàng, sẽ tránh được rất nhiều tổn thất.
Nhiếp Ngôn là một Đại Học giả, trong dòng lịch sử của Cách Lâm Lan và Tát Đặc Ân, Đại Học giả là người có tri thức uyên bác, nhận được ân sủng của thần, có được những năng lực phi thường, là sự tồn tại cao quý. Trên Đại Học giả, là Đại Tiên tri. Một Đại Học giả nếu như lời tiên đoán của hắn có thể giúp Cách Lâm Lan và Tát Đặc Ân tránh được những thương to lớn nhiều lần thì có thể trở thành Đại Tiên tri.
Địa vị của Đại Tiên tri còn cao quý hơn Đại Học giả, trong thần miếu của Tát Đặc Ân và thánh đường của Cách Lâm Lan, Đại Tiên tri đều có được quyền lực cực cao, gần bằng với Chấp Chính giả. Nếu hắn trở thành Đại Tiên tri, bất kể là ở đâu trong Cách Lâm Lan và Tát Đặc Ân, hắn đều có thể đi ngang. Nhiếp Ngôn đã có được danh xưng Đại Học giả, chỉ cần hắn tiên đoán thành công vài lần, hắn có thể trở thành Đại Tiên tri! Bây giờ hắn chỉ cần tiên đoán sự kiện ma vật công thành lần này là được.
Nhưng việc này hình như cũng không phải là lời tiên đoán, Nhiếp Ngôn đã biết được tiến trình lịch sử của trò chơi, chỉ cần hắn nói điều hắn biết cho người lãnh đạo của cứ điểm Hi Nhĩ Đốn là được. Lần này chắc chắn là chính xác.
Nhiếp Ngôn tìm kỹ năng Đại dự ngôn thuật trong thanh kỹ năng của mình rồi đi đến một nơi hẻo lánh, hắn chuẩn bị thi triển Đại dự ngôn thuật.
Hắn muốn dùng Đại dự ngôn thuật để xác minh suy đoán của mình!
Ánh sáng trắng nhu hòa trong lòng bàn tay của hắn đang chậm rãi lớn mạnh, ngày càng rực rỡ.
Thần quang từ phía tây giáng xuống, xuyên qua đất trời, Nhiếp Ngôn đứng trong ánh sáng thần thánh đó. Hắn nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống.
Thần thánh chỉ dẫn: Lửa đỏ mãnh liệt, năm ngày sau tai nạn sẽ giáng xuống.
Thần quang dừng lại, chùm ánh sáng này đã làm kinh động tất cả cư dân của Tạp La Nhĩ thành, họ đều đang nói về chuyện này. Sau khi nhận được Thần thánh chỉ dẫn, Nhiếp Ngôn liền rời đi, biến mất trong hẻm nhỏ.
Thần thánh chỉ dẫn có chút không rõ ràng, nếu bình thường, có lẽ hắn sẽ không hiểu, nhưng bây giờ, nó đã khẳng định một số suy đoán trong lòng Nhiếp Ngôn. Còn 5 ngày nữa là đến lúc ma vật công thành. Nhiếp Ngôn phải nói dự đoán của hắn cho Chấp Chính Quan của cứ điểm Hi Nhĩ Đốn.
Chấp Chính Quan của cứ điểm Hi Nhĩ Đốn là một Cao giai Đốc quân, bình thường không xuất hiện, phải có cách đặc biệt mới có thể tìm được hắn. Nhiếp Ngôn suy nghĩ, có lẽ hắn có thể thông qua Cao giai Đốc quân Bố Lôi Khắc Tư Bì Nhĩ để tìm được Chấp Chính Quan của cứ điểm Hi Nhĩ Đốn. Là một Đại Học giả, lời nói của Nhiếp Ngôn vẫn có phân lượng nhất định. Chỉ cần Chấp Chính Quan của cứ điểm Hi Nhĩ Đốn tin tưởng hắn, lần tiên đoán này chắc chắn thành công. Nghĩ tới đây, Nhiếp Ngôn đã thông suốt. Trong chớp mắt, hắn đã đi tới quân doanh của cứ điểm Hi Nhĩ Đốn. Nơi đây tường cao vây quanh, lều vải chập chùng khắp nơi.
Trên con đường bên ngoài tường vây, có một tòa nhà lớn máu trắng, đó là y quán. Nhiếp ngôn đi vào trong tòa nhà màu trắng, bên trong có rất nhiều căn phòng, mỗi phòng đều có lượng lớn thương binh là những y sư đang trị liệu cho họ. Nhiếp Ngôn tìm lần lượt các gian phòng, cuối cùng tìm được gương mặt quen thuộc, Y sư Bố Lai Văn Tư, chính là người đã câu cá bên bờ hồ.
Y sư Bố Lai Văn Tư đang băng bó vết thương cho một người bệnh, nhìn thấy Nhiếp Ngôn, hắn có vẻ kinh ngạc, sau đó nhanh chóng đi tới chỗ Nhiếp Ngôn:" Tôn kính Ác Ma Liệp Sát Giả, Đại Học giả, Đại Đạo tặc Niết Viêm tiên sinh, chào mừng ngài đến nơi đây."
Lần đầu tiên mà Y sư Bố Lai Văn Tư gặp Nhiếp Ngôn hắn chẳng có danh xưng gì cả, hơn nữa đẳng cấp cũng rất thấp, mà lúc nàu, Nhiếp Ngôn đã có tới 3 danh xưng quan trọng, thành tựu của Nhiếp ngôn làm cho Bố Lai Văn Tư giật mình. Địa vị của Nhiếp Ngôn lúc này đã cao hơn hắn, lời nói không dám có chút vô lễ nào.
"Bố Lai Văn Tư tiên sinh ngài khỏe chứ, thật vui khi gặp lại ngài." Nhiếp Ngôn mỉm cười thăm hỏi, lần này khác với lần đầu tiên họ gặp mặt, hắn không cần phải cung kính như trước.
"Ngài tìm ta có chuyện gì không?" Bố Lai Văn Tư hỏi.
"Bố Lai Văn Tư tiên sinh, ta muốn hỏi thăm ngài một chuyện. Ngài có biết ở cứ điểm Hi Nhĩ Đốn có nơi nào có bán da lông và bản vẽ cho thợ may không, ta muốn mua một ít da lông và bản vẽ cao cấp." Nhiếp Ngôn nói, Bố Lai Văn Tư là một y sư, địa vị không thấp, hơn nữa hắn còn là dân bản địa, chắc sẽ biết vị trí của cửa hàng ẩn kia.
Bố Lai Văn Tư suy nghĩ một lát, nói: "Cứ điểm Hi Nhĩ Đốn có hơn 50 cửa hàng chuyên bán ra da lông, có ba cửa hàng bán ra những nguyên liệu cao cấp nhất. Còn hi hữu da lông và bản vẽ cao cấp.. ngài có phải đang tìm cửa hàng da lông Y Cách Nội Tu Tư không? "
"Cửa hàng Y Cách Nội Tu Tư?" Nhiếp Ngôn nhìn Bố Lai Văn Tư.
"Y Cách Nội Tu Tư là một lão già kỳ quái, nhưng địa vị của hắn rất cao. Rất nhiều Cao giai Đốc quân đều đưa da lông họ săn được cho Y Cách Nội Tu Tư bán. Nhưng vị trí của cửa hàng này rất khó tìm. Hơn nữa còn cần phải có một bức thư tiến cử của dân bản địa mới có thể mua sắm trang bị ở đó."
"Đúng là người đó." Nhiếp Ngôn gật đầu nói, tuy hắn chưa từng tới cứ điểm Hi Nhĩ Đốn nhưng hắn đã từng nghe qua một số tin tức, người bán là một ông lão thấp bé, tính tình kỳ lạ.
"Y quán còn rất nhiều công việc, ta không thể bỏ được nên ta sẽ vẽ cho ngài một tấm bản đồ. Còn thư tiến cử, ta có thể giúp ngài, ta là dân bản địa." Bố Lai Văn Tư nói, hắn nhiệt tình với Nhiếp Ngôn, 1 phần do Nhiếp Ngôn từng giúp hắn, 1 phần do danh hiệu Ác Ma Liệp Sát Giả, Đại Học giả của Nhiếp Ngôn.
Bố Lai Văn Tư lấy giấy bút ra từ trong ngăn kéo, vẽ cho Nhiếp Ngôn một tấm bản đồ và một bức thư giới thiệu: Tiên sinh Y Cách Nội Tu Tư tôn kính, ta là Y sư Bố Lai Văn Tư..."
Nhiếp Ngôn nhìn sơ qua bản đồ giản lược mà Bố Lai Văn Tư vẽ, cửa hàng của Y Cách Nội Tu Tư nằm ở góc Đông Nam của cứ điểm Hi Nhĩ Đốn, vị trí hẻo lánh. Người chơi bình thường rất ít khi đi đến nơi như vậy. Dù tìm được cửa hàng, nếu không có thư giới thiệu của dân bản địa, cũng không thể mua đồ. Đã có bản đồ, Nhiếp Ngôn sẽ có thể tìm được vị trí cửa hàng Y Cách Nội Tu Tư."
"Cảm ơn ngài, Y sư Bố Lai Văn Tư."
"Giúp đỡ người mạo hiểm là chức trách của mỗi cư dân Hi Nhĩ Đốn, ngài còn cần gì nữa?" Y sư Bố Lai Văn Tư hỏi.
"Ta còn muốn hỏi một việc nữa, vị trí của khu giao dịch nô lệ là ở đâu?" Nhiếp Ngôn hỏi.
"Giao dịch nô lệ dơ bẩn." Y sư Bố Lai Văn Tư lộ ra vẻ chán ghét, rồi có chút áy náy nhìn về Nhiếp Ngôn. "Xin lỗi, tiên sinh tôn kính, là ta có chút kích động."
Nhiếp Ngôn gật đầu:" Ta có thể hiểu được, nhưng đôi khi, chúng ta không thể ngăn cản được những chuyện dơ bẩn đó xảy ra. Ngài là một người nhân từ."
"Ta thừa nhận ngài nói đúng. Khu giao dịch nô lệ nằm ở phía Tây cứ điểm Hi Nhĩ Đốn, nơi đó có một tòa Tử quang chi tháp, khu giao dịch nằm ở ngay bên cạnh." Y sư Bố Lai Văn Tư thở dài.
"Cảm ơn ngài vì đã nói cho ta biết những chuyện này." Nhiếp Ngôn nói, cuối cùng thì hắn cũng đã lấy được vị trí chính xác của hai nơi này, hơn nữa còn có một bức thư giới thiệu tới cửa hàng Y Cách Nội Tu Tư.
"Không cần khách khí. Mong Thánh quang đồng hành cùng ngài."
Nhiếp Ngôn tạm biệt Y sư Bố Lai Văn Tư thì nhanh chóng đi theo hướng tới cửa hàng Y Cách Nội Tu Tư. Hắn phải nhanh chóng xử lý xong hai chuyện này trước khi Cao giai Đốc quân Bố Lôi Khắc Tư Bì Nhĩ trở về. Nếu vậy thì sau khi nhận được phần thưởng nhiệm vụ đánh chết truyền kỳ vong linh vu sư hắn có thể trở về Tạp La Nhĩ Thành.