Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 5

Trong tiểu trấn chỉ có một ít kiến trúc căn bản nhất, dược điếm, trang bị điếm cấp thấp, kho hàng cá nhân vân vân, NPC cũng chỉ vài người như vậy, những NPC đó tuyên bố nhiệm vụ, phần lớn nhiệm vụ là thu thập các loại đồ vật cấp thấp, săn giết loại động vật nào đó, thu thập da động vật, dược thảo, khoáng thạch vân vân. Sau khi hoàn thành thưởng cho, cũng đều là kinh nghiệm hoặc là tiền bạc.

Nhiếp Ngôn đến dược điếm mua ba bình thuấn hồi huyết bình cấp thấp, một lần hồi phục ba mươi điểm huyết lượng, mỗi bình 1 đồng. Cửa hàng chỉ bán sơ cấp huyết bình, trung cấp huyết bình trở lên, chỉ có Dược tề sư mới có thể làm ra.

Sau khi mua ba bình huyết bình cấp thấp, còn dư 1 đồng.

Nhiếp Ngôn đi ra phía ngoài, ra tiểu trấn liền hướng địa điểm xuất hiện bảo rương chạy như điên, gặp phải quái vật liền lách ra xa, bảo trì một khoảng cách.

Hắn muốn đi là khu quái 5 cấp, lấy cấp bậc hiện nay của hắn, độ nguy hiểm vô cùng cao, nhưng mà kinh nghiệm hiện nay của hắn là 0 cấp 0%, mặc dù chết cũng không mất tí kinh nghiệm nào.

Vượt qua hai khu quái 1 cấp, một khu quái 3 cấp, một khu quái 4 cấp, mất hơn mười phút sau, Nhiếp Ngôn rốt cục đến khu quái 5 cấp xuất hiện Mèo hoang.

Quan sát một chút hoàn cảnh xung quanh, đây là một đồng cỏ rậm rạp, cỏ xanh tươi tốt dài tới thắt lưng, nhìn về phía xa đồng cỏ, chính giữa đồng cỏ có một gốc đại thụ, ở trên đồng cỏ trống trải, có vẻ đặc biệt cao.

Cách bảo rương Bạch Ngân kia không xa, tâm tình Nhiếp Ngôn trở nên khẩn trương.

Nơi này là nơi xuất hiện Mèo hoang 5 cấp, không phải cấp bậc bây giờ của Nhiếp Ngôn có thể địch nổi.

Ngẫu nhiên có một hai con Mèo hoang đi qua, Nhiếp Ngôn nhanh chóng ẩn núp.

Đạo Tặc có một loại thiên phú chức nghiệp, gia tăng hiệu quả ẩn nấp, là hiệu quả bị động, khi ẩn nấp không dễ bị khác sinh vật khác phát hiện.

Đồng thời hắn còn có thể sử dụng Tiềm hành.

Nhiếp Ngôn Tiềm hành cấp bậc thấp dùng công thức tính một chút, sau khi hắn Tiềm hành, khoảng cách an toàn giữa hắn và Mèo hoang là hai thước. Nói cách khác, lúc hắn đang Tiềm hành, nếu tới gần Mèo hoang trong vòng hai thước, hắn liền bị phát hiện. Giữa hai thước và ba thước, là một lớp đệm, có khả năng sẽ bị phát hiện, nếu là ở ngoài ba thước, là khoảng cách tuyệt đối an toàn.

Nhiếp Ngôn một kiếp trước chơi mười năm Đạo Tặc, đối với kỹ năng Đạo Tặc sớm rèn luyện như hỏa thuần thanh, hơn nữa dùng mắt xác định khoảng cách, cũng không có khó khăn gì.

Bụi cỏ phía xa sột soạt rung lên một cái, Nhiếp Ngôn biến sắc, tiến vào trạng thái Tiềm hành.

Một con Mèo hoang to như chó sói từ trong bụi cỏ chui ra, ánh mắt sắc bén nhìn quanh bốn phía, không có phát hiện dị thường gì, từ bãi đất trống phía trước băng qua, chui vào bên trong một bụi cỏ khác.

Xác định con Mèo hoang hoang đi xa, Nhiếp Ngôn mới dám mò ra tiếp tục đi về phía trước.

Dưới tàng cây là một mảnh đất trống phạm vi hơn mười thước, một bảo rương màu trắng bạc lẳng lặng đặt ở dưới tàng cây, trên mảnh đất trống này có sáu bảy con Mèo hoang hoạt động.

Những con Mèo hoang 5 cấp đó ít nhất phải một đoàn đội ngoạn gia hai mươi người ba cấp mới có thể xử lý sạch sẽ.

Lấy được bảo rương, thật đúng là không phải chuyện dễ dàng.

Nhiếp Ngôn ở trong bụi cỏ quan sát lộ tuyến hoạt động những con Mèo hoang đó, định tìm kiếm một con đường an toàn đến dưới tàng cây.

Lộ tuyến hoạt động những con Mèo hoang đó, có quy luật nhất định.

Quan sát một lúc, Nhiếp Ngôn thu lại toàn bộ trang bị trên người vào ba lô, mặc vào tân thủ trang không có phòng ngự, những tân thủ trang này bán cho NPC cửa hàng chỉ có 0 đồng, ném xuống đất cũng không có người đến nhặt.

Trừng phạt tử vong trong Tín Ngưỡng, chết một lần rớt một cấp, còn kèm theo rơi xuống một trang bị, nếu trang bị vừa mua đều rớt xuống, vậy thật không có lợi, về phần tân thủ trang, rớt thì rớt, mặc ở trên người chỉ che tạm thôi.

Nhiếp Ngôn Tiềm hành từ từ đi đến dưới tàng cây, đi được khoảng mười giây, dừng lại, ngừng thở, phía trước, hai bên và phía sau đều có con Mèo hoang cách chỗ hắn hai thước ngang qua.

Sau khi dừng lại tại chỗ 6 giây, Nhiếp Ngôn tiếp tục đi tới, cẩn thận khống chế khoảng cách với mỗi con Mèo hoang.

Từng chút từng chút, cách bảo rương càng ngày càng gần.

Nhiếp Ngôn tim đập nhanh hơn, hắn biết, nếu 0 cấp lại lấy được bản kỹ năng kia, đối với phát triển tương lai của hắn là vô cùng trọng yếu.

Lại có hai Mèo hoang đi về phía chỗ Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn nhanh chóng dừng lại, hai con Mèo hoang kia từ chỗ cách đó không xa đi qua, vừa vặn sát vị trí cách hai thước, làm cho toàn thân Nhiếp Ngôn ra mồ hôi lạnh.

Thời gian Tiềm hành liên tục tổng cộng hai phút, thời gian từng giây từng giây trôi qua, còn lại ba mươi hai giây Tiềm hành sẽ chấm dứt, trong lòng Nhiếp Ngôn bắt đầu có chút dao động.

Không kịp rồi, Nhiếp Ngôn dưới chân tốc độ thoáng nhanh hơn.

Một con Mèo hoang cách Nhiếp Ngôn không xa giật mình, đã phát hiện chỗ Nhiếp Ngôn, tập trung vào Nhiếp Ngôn, lộ ra răng nanh sắc nhọn, phát ra tiếng gầm nhẹ khè khè.

Không tốt, bị phát hiện!

Con Mèo hoang kia nhảy lên, đánh về phía Nhiếp Ngôn.

Mèo hoang công kích rất nhanh, tốc độ di động của Nhiếp Ngôn căn bản không bằng, nhưng hắn vẫn dựa vào rèn luyện năng lực kiếp trước phản ứng lại, nghiêng người tránh né.

Động tác cơ bản của nhân vật, có nghiêng người né tránh, lăn mình, nhảy vân vân, ngoạn gia có thể ở trong khung hệ thống thiết lập lợi dụng những động tác này né tránh công kích.

Móng vuột Mèo hoang sắc nhọn cách cổ họng Nhiếp Ngôn không đến một khoảng đánh tới, đánh vào không khí.

Nhiếp Ngôn vừa mới tránh né, mặt khác hai Mèo hoang từ bên cạnh đánh tới, một con Mèo hoang ở cắt một đường sau lưng Nhiếp Ngôn, một con Mèo hoang khác cắn vào cánh tay Nhiếp Ngôn.

Xong rồi.

Dưới tình huống này, dùng huyết bình cũng vô dụng.

-68, -32, hai giá trị thương tổn từ trên đầu Nhiếp Ngôn bay lên, huyết lượng hắn đã thấy đáy, ngã xuống mặt đất.

Cắt cảnh, Nhiếp Ngôn sống lại ở nghĩa địa Đặc Lạp Khắc tiểu trấn.

Vừa rồi kỹ năng Tiềm hành thi triển quá sớm, lúc thời gian kỹ năng Tiềm hành gần chấm dứt lại nóng vội, thế nên lộ sơ hở, đây là một nguyên nhân dẫn tới thất bại.

Nhiếp Ngôn tổng kết một chút bài học thất bại, nhìn thoáng qua trang bị trên người, bao tay đã rớt, nhưng mà là tân thủ trang, rớt xuống cũng không có gì đáng lo. Còn kinh nghiệm, dù sao cũng là 0 cấp 0%.

Hắn dự tính tốt việc chết, mới dám đi khu quái 5 cấp.

Nhiếp Ngôn một lần nữa lên đường, sau khi ra khỏi Đặc Lạp Khắc tiểu trấn, tiếp tục chạy về khu xuất hiện Mèo hoang.

Một lần nữa đến bên ngoài mảnh đất trống, Nhiếp Ngôn phát hiện, lộ tuyến hành động nhóm Mèo hoang có một ít thay đổi, vừa rồi bị hắn dẫn tới bên cạnh bảo rương, tụ tập ở nơi hắn chết, hắn muốn lấy được Bạch Ngân bảo rương lại càng khó khăn.

Khu vực hoạt động nhóm Mèo hoang là không ngừng thay đổi, trong lòng Nhiếp Ngôn khẽ động, trước hết hắn chỉ có thể liều chết dẫn dắt nhóm Mèo hoang rời đi, sau khi sống lại Tiềm hành đi qua mở bảo rương.

Cách nhóm Mèo hoang khoảng ba thước, hắn gián đoạn kỹ năng Tiềm hành, thân hình từ từ hiện ra.

Năm con Mèo hoang xung quanh đồng thời phát hiện Nhiếp Ngôn, đuổi theo về phía hắn.

Nhiếp Ngôn chạy như điên ra ngoài, nhưng mà tốc độ di động của hắn so với nhóm Mèo hoang kém xa, rất nhanh bị nhóm Mèo hoang đuổi theo. Một con Mèo hoang nhảy lên, đánh hắn ngã xuống đất, những con Mèo hoang khác cũng vây quanh lại đây, đánh chết Nhiếp Ngôn.

Bạch quang hiện lên, Nhiếp Ngôn lại trở lại nghĩa địa Đặc Lạp Khắc tiểu trấn, rớt một cái bảo vệ đùi.

Sau khi sống lại, hắn lại đi ra tiểu trấn, lao đi về phía bên kia, hơn mười phút sau, lại đến bên ngoài mảnh đất trống.

Nhóm Mèo hoang cách bảo rương hơi xa một ít, tính toán một chút lộ tuyến, ánh mắt Nhiếp Ngôn sáng lên, lúc này chắc là không có vấn đề gì.

Mở trạng thái Tiềm hành, tới gần Bạch Ngân bảo rương kia, tiến lên hơn 20 giây, dừng lại ở tại chỗ, hai Mèo hoang từ chỗ phía sau Nhiếp Ngôn băng qua, dần dần đi xa.

Tất cả Mèo hoang đều cách Nhiếp Ngôn khá xa, ước khoảng năm thước, rốt cục an toàn rồi, hắn bước nhanh hơn, đến bên cạnh Bạch Ngân bảo rương, thời gian Tiềm hành còn lại 36 giây, so với dự tính còn nhiều hơn 6 giây.

Nhiếp Ngôn ngồi xuống, mở ra bảo rương, khi duy trì trạng thái Tiềm hành có thể mở bảo rương.

Hệ thống: bảo rương mở ra, độ hoàn thành 20%... 50%.....

Có một con Mèo hoang ở gần đó ngang qua, đi đến chỗ cách Nhiếp Ngôn hơn hai thước, ngừng lại.

Tim Nhiếp Ngôn bất giác có chút đập nhanh hơn, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, hắn không ngừng ở trong lòng tự an ủi mình, tim đập từ từ bình ổn lại.

Con Mèo hoang kia quan sát chung quanh một chút, không có phát hiện gì, quay đầu rời đi.

Nhiếp Ngôn trong lòng thở nhẹ một hơi.

Hệ thống: bảo rương mở ra xong, tốn 27 giây.

Nhiếp Ngôn mở ra bảo rương, mò ở bên trong một chút, đụng đến một quyển sách bằng giấy, tim đột nhiên đập mạnh, chính là nó!

Lấy ra nhìn một chút.

Kỹ năng thư: Yếu hại công kích.

Miêu tả kỹ năng: Đạo Tặc thông qua công kích chỗ yếu địch nhân tạo thành sát thương tăng thêm.

Yếu tố thi triển: động tác ( cần vũ khí)

Thuộc tính kỹ năng: chính xác yếu hại khi đạt được thêm vào công kích kiểm định +5 thêm giá trị, sinh ra độ lệch thương tổn hạ thấp.

Thời gian phục hồi kỹ năng: 30 giây.

Giới hạn người sử dụng: Đạo Tặc, Chiến Sĩ, Thánh Kỵ Sĩ, trận doanh nào cũng có thể sử dụng.

Thật sự là muốn hại công kích không sai, 0 cấp có thể học tập cực phẩm kỹ năng! Đây là mục đích hắn đến đây, Nhiếp Ngôn bóp bản kỹ năng thành một đạo bạch quang.

Nhìn thoáng qua bảng kỹ năng, trên bảng kỹ năng lại nhiều hơn một kỹ năng, Yếu hại công kích!

Sau khi Nhiếp Ngôn lấy ra bản kỹ năng Yếu hại công kích, Bạch Ngân bảo rương dần dần mờ đi, biến mất vô tung.

"Hoàn thành, có thể dùng một lần trở về thành miễn phí." Nhiếp Ngôn thầm nghĩ.

Thời gian Tiềm hành hết, thân hình Nhiếp Ngôn chậm rãi hiện ra, mấy con Mèo hoang kia phát hiện Nhiếp Ngôn, đánh tới.

Dù sao không có kinh nghiệm, chết vừa lúc trở về thành, Nhiếp Ngôn im lặng chờ đợi vận mệnh của hắn.

Nhiếp Ngôn tử vong, lại về tới nghĩa địa Đặc Lạp Khắc tiểu trấn, bố giáp tân thủ trên người cũng rớt mất, nhưng mà so với bản kỹ năng Yếu hại công kích, những cái đó không tính là cái gì, có Yếu hại công kích, tốc độ hắn luyện cấp có thể nhanh hơn không ít.
Bình Luận (0)
Comment