Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 549

Tên Đạo tặc kia đi ra khỏi cửa hàng, đi ngang qua chỗ Nhiếp Ngôn đứng không xa.

Thấy tên Đạo tặc kia dần đi xa, Nhiếp Ngôn liền dùng kỹ năng Dịch Dung Thuật, bộ mặt nhanh chóng biến đổi, lỗ mũi tẹt hơn một chút, mặt hơi rỗ, khô sáp hơn bình thường, nhìn rất giống tên Đạo tặc ban nãy, chỉ có một số điểm nhỏ hơi khác chút mà thôi.

Dịch Dung Thuật cũng có sơ hở, nếu gặp phải người chơi tương đối thân thuộc với người đó thì sẽ có một ít xác suất bị nhận ra.

Hắn chuẩn bị dùng Dịch Dung Thuật đi vào, còn về phần đám Vương Gia Thiên Hạ dùng cách nào lẻn vào thì hắn cũng chịu. Bất quá mấy chuyện cỏn con này chắc cũng không làm khó được bọn họ, nếu thật sự không còn cách nào khác thì cứ đợi lúc cửa thành vắng người rồi Tiềm Hành chui vào.

Sau khi dịch dung xong, Nhiếp Ngôn khoác áo choàng màu đen lên, áo choàng có thể dùng để che đi trang bị trên người.

Chuẩn bị xong hết, Nhiếp Ngôn mới hiện thân hình ra, đi về phía cửa thành.

Cửa thành tấp nập vô cùng, những người qua lại chỉ nhìn lướt qua Nhiếp Ngôn một cái sau đó bận rộn đi tiếp, không ai tiến lên chào hỏi.

Xem ra nhân duyên của tên Đạo tặc kia cũng kém quá rồi, bất quá lúc này Nhiếp Ngôn lại càng mừng, không ai để ý đến hắn là tốt nhất.

Nhiếp Ngôn đi qua cạnh một đám người, nghe thấy bọn họ đang thảo luận chuyện của Ngưu Nhân Bộ Lạc liền hơi ngưng lại, lắng tai nghe.

“Ngưu Nhân Bộ Lạc sắp đánh tới rồi, ngươi thấy ai là người thắng?”

“Ta cảm thấy phần thắng của chúng ta lớn hơn một chút, chúng ta cộng với Thần Thánh Thủ Hộ có hơn bảy tám mươi vạn người, Ngưu Nhân Bộ Lạc chỉ có hai ba mươi vạn thôi, hơn nữa đây còn là địa bàn của chúng ta.” Một tên Nguyên tố pháp sư nói, hẳn là người ủng hộ Pháp Sư Liên Minh.

“Ta lại cảm thấy chúng ta có thể sẽ thua, ban đầu Ngưu Nhân Bộ Lạc còn yếu, mà trận chiến ở cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư thì ngươi nhớ lại xem, Chiến Đao Thị Huyết, Pháp Sư Liên Minh cùng Thần Thánh Thủ Hộ có bao nhiêu người? Toàn bộ đều là tinh anh, chúng ta còn có thêm máy bắn đá, Ngưu Nhân Bộ Lạc thì chả có gì cả, ai nấy đều bảo Chiến Đao Thị Huyết sẽ thắng, kết quả cuối cùng thì sao? Còn trận đánh ở Tử vong cảnh vừa rồi nữa, chúng ta mời cả đống cao thủ, hơn 3000 người đi vào, quăng ra biết bao nhiêu tiền cuối cùng chỉ giết được hơn 300 người của họ. Chúng ta liệu so được với đám cao thủ được thuê đó không? Thật chả biết đám lãnh đạo nghĩ sao nữa.” Một Chiến sĩ khác nói, hắn hơi bất mãn với lãnh đạo của Pháp Sư Liên Minh.

“Thôi, những lời này hay là đừng nói ở đây nữa, chúng ta đi thôi.”

Đám người chơi này kéo nhau rời đi.

Nhiếp Ngôn hòa vào cả đám người mà đi, chỉ thấy trong thành người qua lại như con thoi, đường phố phồn hoa, hai bên đường là các quầy hàng tấp nập, người ở đây còn đông hơn ở cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư nhiều, chen tay chen chân mà đi mới được. Xem ra Cuồng Pháp cũng có nghề trong việc phát triển kinh tế.

Tiến vào rồi!

Nếu Cuồng Pháp biết hắn đang ở trong cứ điểm Ai Kiệt Đốn thì không biết sẽ có cảm tưởng gì?

Trong lúc Nhiếp Ngôn đang suy nghĩ vẩn vơ thì phía sau truyền đến một tiếng gọi.

“Mặt rỗ, chờ chút.”

Nghe thấy thế, Nhiếp Ngôn chợt giật mình.

“Mặt rỗ, ngươi không phải vừa đi theo đoàn ra ngoài sao, sao lại quay lại rồi?” Một tên Chiến sĩ thân hình cường tráng đi tới, hỏi.

Nhiếp Ngôn thấy vẻ mặt của tên kia vô cùng kinh ngạc, liền bình tĩnh nói: “Ta trở về mua một ít đồ, quên mua vài thứ.”

Nói xong, Nhiếp Ngôn liền không thèm nhìn tên Chiến sĩ này nữa, trực tiếp đi vào sâu trong cứ điểm.

Tên Chiến sĩ kia nhìn theo bóng lưng Nhiếp Ngôn, hơi nghi ngờ lẩm bẩm: “Tên mặt rỗ này hôm nay lạ thế, nếu bình thường mà bị gọi như thế thì đã liều mạng rồi, hôm nay không những không liều mạng mà thái độ còn lãnh đạm, như người xa lạ vậy, chẳng lẽ uống nhầm thuốc?”

Hắn vừa đang chuẩn bị gọi Nhiếp Ngôn lại thì ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng Nhiếp Ngôn đâu.

“Gặp quỷ rồi, chẳng lẽ vừa rồi ta hoa mắt?” Chiến sĩ dụi mắt nhìn xung quanh, làm gì còn thấy bóng dáng của Nhiếp Ngôn?

Hắn lấy lại tinh thần, nghĩ thầm thôi kệ, lần sau gặp mặt rỗ hỏi lại là được, sau đó liền xoay người đi ra khỏi thành.

Hắn và Nhiếp Ngôn chỉ gặp thoáng qua, không nhìn cẩn thận nên không nhìn ra được thân phận thật sự của Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn núp trong góc khuất, thấy Chiến sĩ kia đi xa mới yên tâm hơn. Hắn vẫn không tin hoàn toàn vào hiệu quả của Dịch Dung Thuật, may là còn chưa bị nhận ra, nếu không lần ám sát này coi như thất bại rồi.

Hắn đi vào một hẻm nhỏ, sau đó liền dùng Tiềm Hành đi về phía trung tâm cứ điểm Ai Kiệt Đốn, trước tiên hắn muốn tìm ra tổng bộ công hội của Pháp Sư Liên Minh đã!

Con đường trung tâm của cứ điểm Ai Kiệt Đốn phồn hoa lúc này lại hơi tiêu điều, có vài cửa hàng đang dán thông báo bán lại, hơn nữa giá tiền lại khá thấp. Rất nhiều người mất lòng tin vào tương của nơi này, nếu Ngưu Nhân Bộ Lạc đánh vào thì cửa hàng của bọn họ sợ là sẽ bị chiến tranh hủy hoại. Loại tình cảnh không an toàn này làm bọn hắn muốn nóng lòng bán cửa hàng, để lâu lại sợ không bán được. Cũng có rất ít người dám mua cửa hàng vào lúc này, không cẩn thận sẽ quăng sông đổ biển một món tiền lớn, muốn mua cũng phải đợi vài ngày sau xem tình hình sao đã rồi tính tiếp.

Đại khái hơn 10 phút sau, một tòa kiến trúc to lớn xuất hiện trong tầm mắt Nhiếp Ngôn.

Đây tuyệt đối là kiến trúc bắt mắt nhất trong cứ điểm Ai Kiệt Đốn, nhìn giống như một thần điện khổng lồ vậy. Bốn phía là từng cột trụ cao hơn 20 mét, hai bên là từng hàng điêu khắc đứng sừng sững, hai bên hành lang đi vào là những bồn hoa, trồng đủ loại hoa cỏ, ở giữa lối đi là một tấm thảm đỏ trải dài từ cổng vào đến cửa chính.

Nhiếp Ngôn không khỏi cảm khái, Pháp Sư Liên Minh đúng là chịu chơi, kiến tạo một kiến trúc như thế phải tốn ít nhất hơn 100 vạn kim tệ, Ngưu Nhân Bộ Lạc cũng không nỡ phô trương như vậy.

Rất nhiều công hội cảm thấy tổng bộ công hội chính là mặt tiền của bọn họ nên kiến tạo vô cùng xa hoa. Nhiếp Ngôn thì khác, hắn nghĩ thay vì đốt tiền vào trang trí tổng bộ còn không bằng gia cố tường thành, nên tổng bộ công hội của Ngưu Nhân Bộ Lạc nhìn qua rất giản lược.

Nhiếp Ngôn nhận được tin tình báo từ Quách Hoài là Cuồng Pháp và Thánh Diễm đang có mặt ở đây, đang đợi gặp đám người Ảnh Sát.

Hắn đi vòng vòng xung quanh tổng bộ công hội hơn 20 phút, thăm dò hết mọi đường đi lối vào, xem như cũng đại khái hiểu rõ tình huống bên ngoài.

“Niết Viêm đại ca, ta vào được rồi.” Aun nói, hắn là dùng Ba Hành Giả giới chỉ leo tường thành vào trong.

Chỉ chốc lát, Nhiếp Ngôn cũng nhận được tin đám Vương Giả Thiên Hạ, Nhất Chuy Định Tình cũng thành công lẻn vào, có người thì dùng kỹ năng trên vật phẩm đặc thù, có người thì canh lúc cửa thành vắng người thì Tiềm Hành vào, bọn họ dùng thời gian hơi dài một chút nhưng cũng xem như thuận lợi.

“Mọi người đến tổng bộ công hội Pháp Sư Liên Minh tập hợp, giữ liên lạc nha!” Nhiếp Ngôn nói xong liền nhìn về phía tòa kiến trúc đó. Tường của nó xây bằng đá trắng, tổng cộng có ba tầng, tầng hai có một cánh cửa sổ không đóng kín.

Nhiếp Ngôn thay Ba Hành Giả giới chỉ vào, dùng kỹ năng trên đó rồi leo lên tường, nhanh chóng bò lên.

Ai cũng không nghĩ tới lại có người dám to gan lớn mật lẻn vào trong cứ điểm của công hội đối địch, đây gần như là chuyện khó tưởng tượng nổi. Cho nên phòng ngự của cứ điểm Ai Kiệt Đốn ngoài chặt trong lỏng, bên ngoài tường thành thì đầy trạm canh gác, nhưng bên trong thì phòng ngự khá sơ sài.

Nhiếp Ngôn thuận lợi bò lên tầng hai, tung người nhảy vào, nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Bên trong cửa sổ là một hành lang dài, thông về phía xa, hai bên hành lang cứ cách mội năm mét là một bức tượng Chiến sĩ bằng đồng, tựa như vệ binh trấn thủ ở đây, trên mặt tường treo từng cái bích họa mang phong cách cổ điển.

Không biết trung tâm hội nghị ở đâu, Nhiếp Ngôn tiến vào trạng thái Tiềm Hành, mò dọc theo hành lang.

Hành lang yên tĩnh không ai qua lại, thỉnh thoảng mới có một hai tiếng trò chuyện truyền đến.

Đi đại khái chừng hai ba trăm mét, cuối đường hình như có người hoạt động.

Nhiếp Ngôn giật mình, đằng xa có tiếng bước chân truyền tới ngày càng gần, hình như có ai đó đang đi về phía này. Hắn vội vàng ngừng thở, trốn vào sau bức tượng.

Một người mặc áo giáp màu vàng đen xuất hiện tại chỗ rẽ của hành lang, đi về phía này.

Thấy người kia, Nhiếp Ngôn liền nhíu mày lại, không nghĩ đến lại gặp được người quen cũ ở đây, Người này chính là hội trưởng cũ của công hội đã giải tán, Thị Huyết Cuồng Đao của Chiến Đao Thị Huyết!

Chẳng lẽ sau khi Chiến Đao Thị Huyết giải tán, Thị Huyết Cuồng Đao mang theo người của mình gia nhập Pháp Sư Liên Minh?

Nhiếp Ngôn suy đoán, thật sự là có khả năng này. Mặc dù lúc này Thị Huyết Cuồng Đao không mang theo huy chương công hội nhưng một khi khai chiến, những đối thủ cũ của Ngưu Nhân Bộ Lạc nhất định sẽ không chút do dự đứng về phía đối lập. Nhiếp Ngôn buff thêm cho mình một vài kỹ năng tăng hiệu quả của Tiềm Hành, lúc này nếu đánh nhau với Thị Huyết Cuồng Đao thì việc hắn Tiềm Hành vào sẽ bị lộ ra ngoài!

Thị Huyết Cuồng Đao lúc này đang phiền não vô cùng, với trực giác chiến đấu của hắn thì đây là dấu hiệu có Đạo tặc. Hắn nhìn thoáng qua xung quanh, cái loại cảm giác phiền não rất nhanh biến mất, hắn cười khẩy, chắc là nhạy cảm quá mà trông gà hóa cuốc rồi. Nơi này là tổng bộ công hội Pháp Sư Liên Minh ở cứ điểm Ai Kiệt Đốn, ai dám vào đây chịu chết!

Thị Huyết Cuồng Đao lại đi tiếp, cho đến khi biến mất ở chỗ rẽ hành lang.

Nhiếp Ngôn nhìn theo bóng lưng Thị Huyết Cuồng Đao biến mất mới dám đi ra từ sau lưng bức tượng. Lúc hắn và Thị Huyết Cuồng Đao đứng sát nhau, khoảng cách hai bên không tới ba mét, thế mà Thị Huyết Cuồng Đao không phát hiện gì, bỏ đi.

Nhiếp Ngôn suy nghĩ một hồi, sợ rằng không chỉ có Chiến Đao Thị Huyết đâu. Lúc trước rất nhiều công hội bị Ngưu Nhân Bộ Lạc đánh cho phải giải tán, nào là Khải Hoàn Đế Quốc, Tung Hoành Thiên Hạ… Những công hội này sau khi giải tán, cũng có một lượng lớn thành viên gia nhập Pháp Sư Liên Minh, thực lực của Pháp Sư Liên Minh đúng là không thể xem thường!

Sau khi tách khỏi Thị Huyết Cuồng Đao, Nhiếp Ngôn tiếp tục mò theo thành lang, xuyên qua hai đại sảnh tiến vào khu vực phòng khách chính.

Xa xa có mấy bóng người đang ngồi trên ghế bàn bạc gì đó, Nhiếp Ngôn tập trung vào hai người trong đó, Cuồng Pháp và Ảnh Sát!

Rốt cuộc cũng gặp mặt hai người này! Ngón tay của hắn nhẹ nhàng lướt qua mũi Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm, đây là hành động bản năng khi hắn chuẩn bị giết người.

Trò chơi săn mồi bắt đầu rồi!
Bình Luận (0)
Comment