Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Chương 21

Dường như Thạch Tử Mặc không có chút ngạc nhiên nào khi thấy hắn, y lại gần hỏi: “Sao ngươi vẫn ở đây, còn không mau trốn đi?”

Bạch Dương Phàm không ngờ y sẽ nói vậy, bèn sửng sốt: “Kỳ đại ca còn lún sâu hiểm cảnh, là huynh đệ, sao ta có thể bỏ mặc, một mình bỏ chạy?”

Thạch Tử Mặc nở một nụ cười khó hiểu, nhìn Bạch Dương Phàm đầy ẩn ý. Ánh mắt ngập vẻ khinh thường, coi hắn là đứa ngốc.

“Nếu là ta, đã sớm nhân lúc Kỳ Thí Phi không cáng đáng được mà chuồn mất.”

Lửa giận ngùn ngụt trong lòng, nhưng Bạch Dương Phàm vẫn nín nhịn. Cảnh giới của kẻ này cao hơn hắn một bậc, nếu đôi bên so đấu, hắn không có phần thắng nào. Vậy nên, dù bị khinh thường, cũng phải chịu đựng.

Hắn hỏi: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Hắn không thể nào ngờ, một trong những tông môn lớn nhất của Đông Độ châu như Ngục Thiên tông lại có kẻ bạc bẽo như vậy, thà đứng đây nói quàng còn hơn qua giúp Kỳ Thí Phi.

Ma đạo đều vô tình vô nghĩa thế sao?!

Bạch Dương Phàm cảm thấy choáng váng, nhưng lời tiếp của Thạch Tử Mặc càng khiến hắn khiếp sợ.

Thạch Tử Mặc châm chọc: “Ngây thơ đến nực cười! Ngươi cho rằng một người tôn quý như Nam Cảnh ma tôn sẽ thực sự coi ngươi là bạn sao? Xưng huynh gọi đệ liền hết lòng hết sức, chỉ có lũ đạo tu ngu ngốc các ngươi mới thế.”

Bạch Dương Phàm ngây ra, rồi nổi giận đùng đùng: “Ngươi nói bừa! Kỳ đại ca đối đãi ta thế nào, ta đương nhiên biết!”

Thạch Tử Mặc lại quăng một ánh nhìn khinh miệt cho Bạch Dương Phàm: “Chẳng qua là món đồ chơi nhân lúc rảnh rỗi của tôn thượng mà thôi. Lần đầu tiên thấy ngươi, ta đã biết ý của ngài ấy.”

Giọng điệu chắc nịch của Thạch Tử Mặc khiến Bạch Dương Phàm dao động, hắn run rẩy cất lời: “Ý gì?”

Thạch Tử Mặc ung dung chắp tay sau lưng, đưa mắt quét hắn một lượt như đang kiểm nghiệm thứ đồ vật gì: “Một thiên tài trẻ tuổi của đạo tu, ngây thơ, bộc trực, đầu óc đơn giản, tu vi cũng không tệ, đơn thân độc mã chạy đến địa bàn của ma tu lại không biết kiêng dè ẩn náu. Kẻ như thế, hiển nhiên phải được dạy dỗ một phen chứ? Nhưng với cảnh giới của ngươi, một ma tôn có địa vị cao thượng như Kỳ Thí Phi sao có thể hạ mình động thủ, hành vi này khiến tôn thượng mất mặt, lại đề cao giá trị của ngươi. Vậy nên, phen dạy dỗ này phải thực bí ẩn, có thể giải buồn, giết thời gian thì càng tốt.”

Thạch Tử Mặc rảo bước quanh Bạch Dương Phàm một vòng, vừa đi vừa chậm rãi buông lời: “Còn gì so với việc ăn mòn tâm trí, dụ dỗ sa đọa càng kích thích sự khiêu chiến? Kỳ Thí Phi dẫn ngươi về Ngục Thiên tông, để mặc cho môn đồ vũ nhục ngươi, tùy ý cho người khác khiêu khích, chọc giận ngươi, khiến đạo tâm của ngươi dao động. Tiếp, lại đưa đường cho ngươi tham gia trận đại bỉ của tông môn. Một đạo tu lại đi tham gia trận đại bỉ của Ma tông. Nói hắn không sa đọa, ai mà tin?”

Theo từng lời Thạch Tử Mặc thốt ra, vẻ mặt Bạch Dương Phàm từ trắng bệch chuyển thành tái mét. Tâm trí đang vô cùng hỗn loạn, tư duy dễ dàng bị kẻ này dẫn lối. Ngẫm lại mới thấy, nếu Kỳ Thí Phi không ngầm đống ý, môn đồ của Ngục Thiên tông sao dám buông lời nhục nhã ngay trước mặt hắn.

Chỉ cần Kỳ Thí Phi nói một câu, sẽ không kẻ nào dám ăn gan hùm mật gấu, mạo hiểm chọc giận tôn thượng, nói những lời hạ lưu về hắn. Hai nắm tay của Bạch Dương Phàm cuộn lại, siết chặt.

Quỳ Mão náu mình cách đó không xa, hắn cảm thấy có chút hoang mang, Thạch Tử Mặc nói thật sao?

Thạch Tử  Mặc đã ở Ngục Thiên tông mấy trăm năm, hẳn là hiểu Kỳ Thí Phi hơn mình  nhỉ? Người thanh niên nghĩ bụng.

Hắn nghĩ vậy, đương nhiên Bạch Dương Phàm cũng như thế.

Lòng Bạch Dương Phàm rối như tơ vò. Lúc này, phía ngoài chợt vang lên một tiếng động đinh tai nhức óc, Bạch Dương Phàm giật mình, ngẩng đầu nhìn về hướng xa.

Trận đấu giữa Kỳ Thí Phi và Liệt Dập ma tôn càng lúc càng kịch liệt, những dòng linh lực lao vun vút thậm chí còn để lại vệt sáng loang láng. Pháp lực của Kỳ Thí Phi nhiễm thêm màu trắng giữa sắc lam, của Liệt Dập lại quệt tia đỏ hồng trên nền vàng. Hai loại chân nguyên mang  thuộc tính đối nghịch khuấy động, cát bụi mịt mù, không khí cuộn trào hỗn loạn. Nếu giờ có ai vô ý bay qua, chắc chắn sẽ bị dòng khí ấy xé toạc chỉ trong nháy mắt.

Ánh mắt Bạch Dương Phàm vụt sáng, hắn đột nhiên nói: “Không, không phải thế! Kỳ đại ca không màng hiểm nguy, chạy đến cứu ta. Đó là chứng cứ xác thực nhất, rằng huynh ấy thực lòng tốt tới ta! Ngươi chẳng qua là nói quàng, bôi xấu huynh ấy!”

Khóe miệng Thạch Tử Mặc vẽ nên một đường cong mỉa mai, giọng điệu cũng càng mềm nhẹ: “Nói ngươi đầu óc đơn giản, ngươi còn không tin. Trước lúc tới, Kỳ Thí Phi nào biết Liệt Dập cũng vừa lúc có mặt tại đây. Ngươi cho rằng hắn sẽ mạo hiểm đến cứu ngươi? Đừng có mơ. Chẳng qua là vì hắn chưa chơi đã, chưa nỡ để món đồ chơi này chết ở Xích Luyện ma vực mà thôi!”

Thấy Bạch Dương Phàm còn muốn phản bác, Thạch Tử Mặc mau chóng tiếp lời: “Mục đích cuối cùng của Kỳ Thí Phi là dụ dỗ ngươi sa vào ma đạo, buông tha thân phận đạo tu. Thịt Phức Lộ ngon không? Rượu Trường Hoan quả là say lòng người chứ? Những  thứ mỹ vị như vậy, hẳn ngươi chưa từng được nhấm nháp khi tại Tây Tứ châu? Có phải đã từng thoáng qua ý nghĩ nuối tiếc và tham lam? Giá như có thể được sống ở Đông Độ châu…. Chỉ cần ngươi có lòng muốn thế, mưu đồ của Kỳ Thí Phi đã thành công. Bị đùa bỡn trong lòng bàn tay mà không biết, còn cảm động đến rơi nước mắt. Kẻ ngu xuẩn như ngươi, tại Đông Độ châu này, chỉ có nước bị gặm nát, đến mẩu xương cũng không còn!”

Giây phút Thạch Tử Mặc nói ra ý nghĩ đó, Bạch Dương Phàm còn cho rằng mình thực sự thốt ra. Đúng vậy, khao khát ấy từng lướt qua tâm trí hắn.

Bạch Dương Phàm thoạt tiên xấu hổ, sau lại buồn bực, cuối cùng là nổi giận.

Kỳ đại ca…Kỳ Thí Phi, ngươi sự thực nghĩ thế sao?!

Nghĩ đến chuyện bị đùa bỡn, Kỳ Thí Phi còn coi mình là đứa ngốc, Bạch Dương Phàm vừa thẹn, vừa mất mặt, vừa phẫn hận.

Hắn giận run lên, Thạch Tử Mặc khẽ nhếch mí, liếc nhìn một cái, khinh miệt nói: “Ngươi cho rằng, đứng đây mà lo cho hắn, Kỳ Thí Phi sẽ cảm tạ ngươi sao? Hắn chỉ nghĩ rằng ngươi ngu hết chỗ nói!”

Bạch Dương Phàm thở hồng hộc như trâu, hắn hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên lạnh băng.

Hắn liếc nhìn Kỳ Thí Phi đang khổ chiến, xoay đầu đi một mạch về phía Thạch Tử Mặc xuất hiện. Chỉ muốn mau mau chóng chóng rời đi nơi khiến mình hoảng hốt và đau lòng này.

Bóng dáng Bạch Dương Phàm càng lúc càng xa, rồi dần dần mất hút. Thạch Tử Mặc cười hắt một tiếng, mang vẻ mặt ung dung đi về phần trung tâm của pháp trận.

Quỳ Mão lo lắng vô cùng. Nếu đến giờ mà hắn còn chưa nhìn ra Thạch Tử Mặc có vấn đề, thì quả không xứng với cái danh Lược Ảnh vệ!

Bạch Dương Phàm đúng là kẻ ngu si tứ chi phát triển, chỉ đó thôi mà đã bị dắt mũi, châm chích vài câu đã cho là đúng. Nếu như là Quỳ Mão, tin ai là sẽ tin đến cùng, tuyệt không phản bội, không thể nào có chuyện dễ dàng nghe theo lời một kẻ xa lạ như thế.

Người thanh niên không rõ, sao Thạch Tử Mặc phải nhọc lòng dùng miệng lưỡi lừa Bạch Dương Phàm đi nơi khác mà không ra tay thẳng. Nhưng giờ hắn không có nhiều thời gian ngẫm nghĩ, bởi rõ ràng là Thạch Tử Mặc có ý đồ xấu với Kỳ Thí Phi.

Tu vi của Quỳ Mão chỉ mới đạt cảnh giới Quy Nguyên, còn y lại cao hơn hắn tới ba bậc, cảnh giới Hóa Thần – gần với Đại Thừa. Hắn vốn không đấu nổi Thạch Tử Mặc.

Quỳ Mão lén lút theo sau y, sợ bị phát hiện nên hắn không dám áp sát.

Nếu Thạch Tử Mặc muốn hại tôn thượng, hắn phải làm gì để bảo vệ ngài đây?

Thạch Tử Mặc đã nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất, nương vào dòng đất đá vỡ vụn rơi xuống từ đỉnh chóp, âm thầm vòng ra sau Kỳ Thí Phi.

Hắn nên làm gì đây? Quỳ Mão đảo mắt nhìn quanh đầy lo lắng, ngay giờ phút này hắn không nghĩ ra nổi giải pháp nào, đành trơ mắt nhìn Thạch Tử Mặc từ từ áp sát tôn thượng.

Người thanh niên như quay về những ngày tháng chém giết hiểm nguy trước thời điểm trọng sinh, nhớ lại gương mặt Kỳ Thí Phi khi ngài yên lặng nằm trong chiếc quan tài huyền ngọc. Quỳ Mão đau xé lòng. Hắn nhìn hố nham thạch nóng chảy sâu hun hút, khẽ rùng mình một cái, rồi dứt khoát tiến về phía trung tâm.

Cả tòa núi chợt rung lên, hang động như muốn sụp xuống, đất đá vỡ vụn càng ngày càng dữ dội, thậm chí, trên đỉnh chóp đã xuất hiện khe hở. Nham thạch trong hố sâu xô đẩy, cuộn trào, chồm lên như những cơn sóng biển hung hãn.

Nung cháy rồi lại đóng băng, kết cấu của hang động không chịu nổi sự tra tấn của đôi bên, nó gầm lên một tiếng kinh thiên động địa như loài quái thú rền rĩ dưới lòng đất. Rồi đột nhiên, dòng dung nham sụt xuống, chảy ngược vào nền đất sâu hoắm.

Nhiệt độ giảm mau chóng, không có thuộc tính lửa dữ dằn phụ trợ, không có dung nham tiếp sức, Liệt Dập càng ngày càng uể oải trước những đòn tấn công của Kỳ Thí Phi.

Lão nghiến răng, lỗ mũi nở lên, thở dồn dập, rít một tiếng chát chúa và vang dội: “Còn không mau ra tay? Định để bản tôn và tiểu tử này đồng quy vu tận rồi ngư ông đắc lợi sao?!”

Kỳ Thí Phi thoáng khựng lại, vụt né sang bên cạnh một chút,  vệt pháp thuật xám ngắt, âm hiểm như độc xà sượt qua người y.

Thạch Tử Mặc xuất hiện, cất giọng oán giận nửa thật nửa giả với Liệt Dập ma tôn: “Đâu phải thế chứ? Ngài đúng là nóng vội, vạch trần sớm thế này sao có thể đánh lén được.”

Liệt Dập thừa cơ lùi về sau, lấy từ không gian chứa đồ một viên thuốc đỏ au rồi vội vàng nuốt xuống: “Dù sao hắn chỉ có một con đường chết, sớm hay muộn cũng thế!”

Tay áo Thạch Tử Mặc phiêu đãng, khuôn miệng y hàm chứa ý cười: “Tránh được chừng nào hay chừng đó, chẳng phải thế sao? Tôn giả ngài đây mà cũng phải gắng sức như thế, một ma quân nhỏ nhoi như ta sao có thể đấu lại cảnh giới Đại thừa.”

Bàn tay khô gầy rậm rịt chấm đồi mồi của Liệt Dập quệt qua miệng, lão nói với thái độ rất thiếu kiên nhẫn: “Đừng giả vờ giả vịt nữa! Ta không rảnh để diễn trò. Lời hứa hẹn ta đã làm được, giờ chỉ còn ước định của ngươi!”

Tấm ngoại sam nguyệt sắc của Kỳ Thí Phi phần phật trước cơn cuồng phong, mái tóc đen ánh xanh phiêu động. Y nhìn chằm chằm vào Thạch Tử Mặc, dường như muốn nhìn thấu tận tâm can con người này.

Hơi thở của Kỳ Thí Phi thoáng dồn dập, rồi dần bình tĩnh trở lại, để rồi chậm rãi cất lời: “Là ngươi.”

Thạch Tử Mặc không nhịn được nữa, để lộ ra vẻ mặt vặn vẹo. Nghĩ đến cái mộng tưởng sắp trở thành hiện thực, rằng sắp được ngồi lên ngôi vị cầm quyền của Ngục Thiên tông, lòng y đột nhiên hứng khởi: “Phải, chính là ta. Ngươi không ngờ đến phải không!”

_____________

Ngáo:

Bạn về rồi đây ~ Yo ~
Bình Luận (0)
Comment