Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Chương 28

Kỳ Thí Phi quăng cho Quỳ Mão một ánh nhìn kỳ quái, y nhận ra: dường như hắn không hề ngạc nhiên khi thấy sự xuất hiện đột ngột của người thứ ba. Chẳng nhẽ một Lược Ảnh lại có thể biết điều mà người đứng đầu tông môn như y lại không rõ ư?

Quỳ Mão ráng chống trụ trước ánh nhìn của tông chủ, kiên trì nói tiếp: “Mong thủ mộ nhân khép lại trận pháp, cho chúng ta vào.”

Truyền thừa của ngôi vị tông chủ tại Ngục Thiên tông có nói về công dụng của lệnh bài, vị trí của lăng mộ và rằng đây là nơi an táng và lưu giữ di cốt của người đứng đầu tông môn.

Nó còn hé lộ: nơi đây không chỉ được bảo vệ tuyệt đối – hòng giữ giấc ngủ yên cho những tông chủ quá cố – bởi một phương thức nào đó, mà còn cất giữ thứ bí bảo giúp Ngục Thiên tông mãi mãi trường tồn.

Đúng thế, không phải Kỳ Thí Phi không biết Ngục Thiên tông có bí bảo.

Nhưng nó không phải thứ có thể giúp tu sĩ ở cảnh giới Đại thừa thăng lên Đăng vũ như lời Thạch Tử Mặc đã nói với Liệt Dập, chỉ là một thứ giúp trấn phái mà thôi.

Nhiều người mơ hồ biết được Ngục Thiên tông có bảo vật, nhưng không ai biết nó là gì, có tác dụng như thế nào. Vậy nên, người ta thỏa thuê đồn đãi, tưởng tượng, để rồi thứ bí bảo ấy trở nên thần kỳ tới mức có thể thực hiện bất cứ ước nguyện của kẻ nào.

Trước những lời nhảm nhí ấy, Kỳ Thí Phi chỉ cười nhạt. Y cho rằng, thứ kia cùng lắm cũng chỉ là một món pháp bảo cao cấp hòng hù dọa lũ trộm cắp mà thôi. Tông môn nào chẳng có một món đồ trấn phái.

Chỉ có tông chủ mới biết, bí bảo đó được giấu ở lăng mộ. Vậy nên cách Quỳ Mão thể hiện rằng mình thông thạo nơi này thực đáng nghi.

Bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên căng thẳng.

Quỳ Mão biết mình đã khiến tôn thượng sinh nghi, nhưng hắn không thể không làm thế, không thể khiến Kỳ Thí Phi và thủ mộ nhân xảy ra xung đột.

Kiếp trước, Quỳ Mão gần như trút hơi thở cuối cùng sau khi lết được đến nơi đây. Chính thủ mộ nhân đã giúp hắn an táng di cốt của tôn thượng, khiến ngài có thể an giấc ngàn thu tại nơi niết bàn này.

Khi ấy, Quỳ Mão đã gắn bó với thi thể của Kỳ Thí Phi suốt mấy năm, hắn hoang mang khi mọi gánh nặng được trút bỏ, hắn mờ mịt trước một tương lai thiếu vắng tôn thượng.

Vậy nên, Quỳ Mão quyết định ở lại, trở thành thủ mộ nhân.

Vốn, thủ mộ nhân chỉ được truyền qua các đời tổng lĩnh của Lược Ảnh vệ, nhưng Thiên Càn đã qua đời, mọi Lược Ảnh khác đều đã hi sinh, vậy nên, hắn đương nhiên có tư cách đảm nhận vai trò này. Ở lại lăng mộ. Ở lại bên tôn thượng.

Quỳ Mão từng thề trước mặt thủ mộ nhân rằng: từ nay về sau, hắn tuyệt đối sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì về lăng mộ với bất cứ ai.

Quãng ngày yên bình chóng vánh và ngắn ngủi đến hụt hẫng. Cuộc loạn chiến mau chóng lan tới lăng mộ, những đợt tấn công dai dẳng của các tu sĩ khiến Quỳ Mão càng ngày càng rã rời và bất lực.

Đến giây phút cuối, thủ mộ nhân hi sinh thân mình để giúp hắn hoàn thành ước nguyện.

Đối với Quỳ Mão: Kỳ Thí Phi là thần, là tín ngưỡng; còn thủ mộ nhân lại là người có ân!

Sao hắn có thể để cả hai xảy ra tranh chấp chứ?

“Ra là tôn chủ… và thêm một Lược Ảnh?” Giọng nói khàn khàn của thủ mộ nhân vang lên.

“Đúng vậy. Mong ngài đóng pháp trận, cho chúng ta vào.” Quỳ Mão bình tĩnh đáp lại.

Thủ mộ nhân thoáng trầm mặc. Một chốc sau, pháp trận từ từ khép lại, hé ra một con đường an toàn.

Phía cuối con đường ấy đứng một bóng người.

Kỳ Thí Phi rời tầm mắt từ Quỳ Mão qua bóng người đó, y thoáng khựng lại khi nhìn rõ gương mặt của người ấy.

“Thủ mộ nhân đời thứ mười lăm, ra mắt tôn chủ.” Người nọ cúi gập xuống chào.

Ánh nhìn của Kỳ Thí Phi đan xen bao luồng ý nghĩ, giọng nói lạnh lẽo của y ấm lên một chút: “Miễn lễ.”

Thủ mộ nhân ngẩng đầu lên, điều này khiến Kỳ Thí Phi càng rối rắm.

Từ lúc nghe thấy giọng nói khàn khàn của lão, y đã lờ mờ đoán ra. Phỏng đoán ấy đã hoàn toàn được khẳng định khi cả hai thấy mặt. Thủ mộ nhân này là một lão giả có gương mặt và thân xác đã bị vét cạn sức sống.

Lão còn già nua hơn cả Liệt Dập.

Nếu vị ma tôn kia mới sáu mươi, thì lão đã tới cái ngưỡng gần trăm!

Những nếp nhăn xin xít, xô lại vào nhau, chiếc lưng còng sụp xuống, ánh mắt đục ngầu, xương bàn tay vặn vẹo biến dạng.

Dù năm tháng đã ăn mòn cơ thể, nhưng lão vẫn đứng vững chãi trên mặt đất.

“Mời tôn chủ đi theo thuộc hạ.” Thủ mộ nhân khom người nói.

Kỳ Thí Phi phất tay: “Dẫn đường đi.”

Lão cất từng bước chậm chạp, vóc người thấp bé, chỉ bằng nửa chiều cao của Kỳ Thí Phi.

Kỳ Thí Phi chợt cất tiếng, giọng điệu có chút oán trách: “Vì sao không để người khác làm thay?! Đường đường là Ngục Thiên tông, sao có thể không tìm được ai!”

Chỉ nhìn vẻ ngoài này thôi cũng đủ để biết lão đã đảm nhận trọng trách này từ rất lâu rồi.

Liệt Dập già nua vì tuổi thọ sắp cạn, thủ mộ nhân lại khác, họ vốn là Lược Ảnh, là người trần mắt thịt. Người trần không thể tu tiên, buộc phải dựa vào ma chủng và đoạt thiên đan để kéo dài thời gian sống. Cơ thể đã thoái hóa đến mức này, không biết nó đã chống trụ bao năm.

Thân xác của Lược Ảnh không thể so bì với các tu sĩ chân chính. Sau khi bước vào quá trình lão hóa, năm giác quan sẽ dần suy thoái, cơ thể bệ rạc, kết cuộc là phải sống lay lắt trong thống khổ.

Nhìn thân xác ấy đã mục rỗng đến mức này mà vẫn phải kiên trì tồn tại, người sắt đá như Kỳ Thí Phi cũng không khỏi chạnh lòng.

Thủ mộ nhân dẫn họ tới một căn nhà gỗ đơn sơ, rồi quay sang nói với Kỳ Thí Phi: “Thủ mộ nhân không phải muốn đổi là có thể đổi, tôn chủ đại nhân.” Lão gióng mắt nhìn khu lăng mộ mai táng đại tông chủ ở phía xa xa, thanh âm già nua chất chứa bao tình cảm, “Thủ mộ nhân là người đưa ma. Ta chỉ mong rằng không có ai thay thế vị trí của mình. Ấy mới là chuyện tốt.”

Kỳ Thí Phi trầm mặc.

Chỉ Lược Ảnh mới có tư cách đưa ma cho tông chủ, thủ mộ nhân thay người, tức là vị tông chủ đương thời vẫn lạc. Quả thực, đấy chẳng phải điều đáng chờ mong gì.

“Nhà gỗ đơn sơ, mong tôn chủ không ngại.” Thủ mộ nhân dắt cả hai vào sảnh chính của căn nhà.

Nơi này không có vật gì bài trí, vách tường bằng gỗ thô, mọi vật dụng cũng chỉ được làm từ cùng loại vật việt.

“Xin hỏi, tôn chủ vì cớ sự gì mà tới?” Thủ mộ nhân cất lời.

Kỳ Thí Phi quét mắt nhìn Quỳ Mão. Cho đến giờ, y không tin rằng tên Lược Ảnh này đề nghị đến đây chỉ vì muốn tìm nơi cho mình trị thương.

Quả nhiên, hắn đáp với thủ mộ nhân rằng: “Tiền bối, ma chủng của ta đã mất trong trận chiến trước, hiện rất cần được bổ sung. Ta biết tại đây có ma chủng từng được sử dụng, mong ngài cho phép ta mượn nó.”

Kỳ Thí Phí nhíu mày. Đôi mắt sâu thẳm của y nhìn chằm chằm vào người thanh niên.

Tên Lược Ảnh này quả nhiên không đơn giản. Hắn không chỉ rõ rất nhiều bí mật, mà đến cả nơi này có ma chủng cũng biết!

Vì mình mà Quỳ Mão mới kích nổ ma chủng. Tuy Kỳ Thí Phi không nói ra miệng, nhưng trong lòng cũng đã có dự tính. Y vốn định sau khi quay về Ngục Thiên tông sẽ bảo Thiên Càn đưa cho hắn ma chủng khác, không dư thì lấy bừa từ một Lược Ảnh nào đó là được.

Dưới ánh nhìn hoài nghi găm chặt vào sống lưng của tôn thượng, mồ hôi của Quỳ Mão vã ra như tắm.

“… Ngươi muốn mượn ma chủng?” Thủ mộ nhân nhìn người thanh niên đầy kinh ngạc.

Một tia sáng lóe qua đôi mắt đục ngầu của lão. Lão nhìn chằm chằm Quỳ Mão, tựa như muốn xác nhận điều gì. Truyện Xuyên Nhanh

“Đúng thế, chính là viên ma chủng ở cảnh giới ngưng hồn.” Quỳ Mão hít một hơi thật sâu, rồi khẳng định.

Nó chính là lý do vì sao hắn nhất định phải tới lăng mộ một chuyến.

Ma chủng mà các Lược Ảnh vệ sử dụng chỉ có tu vi ở cảnh giới Quy nguyên. Riêng ma chủng của tổng lĩnh lại có cấp độ cao hơn một bậc – Ngưng hồn.

Giờ hắn chỉ là một phàm nhân ở cảnh giới Luyện thể, chẳng khác nào phế vật. Hắn biết, nhưng hắn vẫn cố gắng hoàn thành tốt mọi việc để ma tôn không chê mình vô dụng.

Tuy ngài không tỏ ý muốn ruồng bỏ hắn, nhưng Quỳ Mão không hài lòng với hiện tại. Khó khăn lắm hắn mới được tới bên để phục vụ tôn thượng, không những thế, ngài còn đối xử với hắn rất tốt. Đã được trải qua những điều tuyệt vời đó, sao Quỳ Mão có thể cam lòng phải rời xa.

Nếu đạt được sức mạnh lớn hơn, phải chăng hắn sẽ càng phụ được nhiều điều cho tôn thượng?

Cặp mắt của người thủ mộ chợt trở nên sâu thẳm. Lão và Quỳ Mão nhìn nhau trong yên lặng, cả hai như đang âm thầm trao đổi điều gì đó.

Thần niệm của Kỳ Thí Phi vẫn ở cảnh giới đại thừa nên y biết, cả hai quả thực không dùng loại pháp thuật gì để ngầm trò chuyện. Dù đã sinh lòng hoài nghi với tên Lược Ảnh này, nhưng khi thấy mối liên kết vô hình nào đó tồn tại giữa ánh nhìn của hai con người ấy, Kỳ Thí Phi vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Có gì đẹp đẽ mà nhìn?!

Giọng điệu y trở nên gắt gỏng: “Sao? Ngươi không có viên ma chủng ấy?”

Thủ mộ nhân như sực tỉnh, lão khom người, đáp lại Kỳ Thí Phi: “Đương nhiên là có.”

“Vậy mau đưa cho hắn.” Kỳ Thí Phi ra lệnh.

Kỳ Thí Phi là tông chủ đương thời của Ngục Thiên tông, y có quyền bắt thủ mộ nhân phải làm theo ý mình. Vì vậy, lão tuân mệnh, nhưng trước khi rời đi vẫn liếc Quỳ Mão một cái.

Người thứ ba đã rời đi, trong gian phòng chỉ còn Kỳ Thí Phi và Quỳ Mão.

Đôi mắt màu hổ phách của y híp lại đầy nguy hiểm: “Ngươi rốt cuộc đã giấu ta điều gì?”

Chuyện gì tới rồi cũng phải tới, Quỳ Mão biết, hắn nhất định sẽ phải đối mặt với lời chất vấn của Kỳ Thí Phi.

Thực ra, hắn vô cùng kinh ngạc. Không ngờ tôn thượng lại khoan dung với mình như vậy. Ngài ấy chờ đến khi chỉ còn hai người rồi mới hỏi cho ra nhẽ mà không “xử lý” ngay khi dấy lên nghi ngờ.

Nỗi lo sợ và sự hồi hộp bóp nghẹt Quỳ Mão. Hắn bước tới trước mặt Kỳ Thí Phi rồi quỳ đại lễ: “Kể từ hôm nay, ta, Quỳ Mão, nguyện kính dâng lời thề hồn, vĩnh viễn không làm điều bất lợi cho Nam Cảnh ma tôn Kỳ Thí Phi! Nguyện kính yêu hắn, trung thành với hắn, luôn ở bên bảo vệ hắn. Bất cứ kẻ nào phản bội hắn, khiến hắn chịu thương tổn – dù có là bản thân ta – đều là kẻ thù. Nếu vi phạm lời thề này, cam nguyện để thần hồn vỡ nát, trọn đời bị chôn vùi vào vực sâu tăm tối!”

_______________

Ngáo:

Vâng, anh vừa nghi ngờ em được một chút thì em quăng ngay lọ thuốc an thần!

Kỳ Thí Phi: “Có gì đẹp đẽ mà nhìn?! Người thì nhăn nhúm như quả ô mai! Nhìn yêm đây này!”

Nhà mềnh chuẩn bị xong Tết rồi nhoa ~ Bánh chưng đã nấu xong rồi nhoa ~ Hoa đào năm nay đắt quá, may mà ngoài vườn có cây từ mấy năm trước =))) Nở hoa rực rỡ chứ lại.
Bình Luận (0)
Comment