Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Chương 77

Thần niệm của Kỳ Thí Phi vừa trông chừng tấm áo choàng Thiền Tuyết, vừa quan sát Quỳ Mão tu hành.

Hôm qua, Quỳ Mão đánh một giấc nghỉ ngơi, Kỳ Thí Phi thì ngồi tĩnh tọa cả tối trong phòng hang đầy linh khi để tích căng chân nguyên, sẵn sàng cho buổi tu luyện này.

Lượng chân nguyên Quỳ Mão hút vào không nhiều, chỉ một chốc, hắn đã dừng lại, tập trung vào việc vận chuyển chân nguyên để chuyển hóa thứ năng lượng như cam lộ đang chảy trong chân mạch.

Càng tu luyện, sắc mặt Quỳ Mão càng hồng hào, ửng cả lên. Thường thì lúc này hắn đã sớm toát mồ hôi, tu luyện xong thì ướt sũng như vừa chui hỏi đầm nước. Nhưng hôm nay được bọc quanh bởi nước biển lạnh lẽo, bao nhiệt lượng tỏa ra đã tan hết vào hành nước, nên chẳng thể tích nổi một giọt mồ hôi.

Quỳ Mão quen đường tu luyện, thấy hắn đã vào trạng thái, Kỳ Thí Phi cũng yên tâm, y tập trung vào việc vận chuyển công pháp để bổ sung chân nguyên của mình.

Mỗi lần tu luyện, số chân nguyên Kỳ Thí Phi hút về đủ cho Quỳ Mão tích được một tiểu cảnh giới.

Lượng chân nguyên tu sĩ có thể tích trữ tăng lên theo cấp bậc như cấu trúc cầu thang. Dù Quỳ Mão là trường hợp được chuyển hóa, thì vẫn theo cách tính như vậy.

Nếu tu luyện từng bước, với cái thể chất thiên thượng như hắn, từ Thuế Phàm tu lên Quy Nguyên trung giai cần ít nhất ba trăm năm nỗ lực. Mà giờ, hắn chỉ cần chưa đến một năm mà đã chạm mục tiêu, tốc độ này đến mơ cũng chẳng ai dám nghĩ tới.

Qua hồi lâu, Quỳ Mão từ từ hấp thụ giọt năng lượng ngọt ngào như cam lộ cuối cùng, sau đó, hắn cho chân nguyên trong đan điền lưu chuyển vài vòng rồi mới chấm dứt quá trình tu hành.

Mãi đến khi rời khỏi trạng thái nhập định, hắn mới cảm nhận được lần tu luyện này khác với những lần trước.

Nhiệt lượng khiến lỗ chân lông của hắn vẫn giữ ở trạng thái nở ra, tinh hoa linh khí từ ngoài không ngừng gột rửa cơ thể hắn, nhuộm dần vào tế bào hắn, cải tạo thân thể của hắn.

Hiện giờ, những kết cấu cũ trong cơ thể hắn đương bị đào thải liên tục, kết cấu mới không ngừng sinh ra. Cơ thể mới được trùng tố khiến làn da hắn vô cùng mẫn cảm.

Những xao động vốn đã dằn xuống, nay lại cuộn lên bất ngờ khiến người thanh niên cương lên.

Quỳ Mão hoảng hốt mở choàng mắt, góc mặt nghiêng với đôi mắt lại của tôn thượng cứ thế ập vào tầm nhìn của hắn.

Quỳ Mão thở dồn, xao động nọ lại càng xốn xang, người hắn nóng hầm hập.

Hắn xoay người đi, định dùng quần áo để che khuất phản ứng dưới hạ bộ của mình. Tiếc rằng Quỳ Mão vẫn quen mặc kính trang, mà loại đồ này có vạt áo ngắn, không đủ để hắn che đi cái vị trí khác thường kia.

Làm sao bây giờ? Quỳ Mão cuống cả lên, hắn chột dạ, chụm hai tay che đằng trước.

Nếu đang ở Thanh Hư Các, người thanh niên đã nhanh chân chuồn mất, nhưng ở đây lại khác, rời khỏi Kỳ Thí Phi thì chỉ có một con đường chết.

Quỳ Mão còn đương thầm nhủ hỏng rồi, hỏng rồi trong lòng, thì Kỳ Thí Phi đã từ từ mở mắt ra.

Người thanh niên đơ ra, tay hắn còn đang chụm ở chỗ nhạy cảm ấy, giờ tách ra cũng không được, mà không tách ra cũng không được.

Kỳ Thí Phi quay lại nhìn hắn một cái. Quỳ Mão nhếch nhếch khóe miệng cứng nhắc, cố nặn ra một nụ cười nhưng thất bại.

Vẻ mặt hắn kỳ quái như vậy, sao Kỳ Thí Phi có thể không nhận ra. Cặp mắt màu hổ phách của Kỳ Thí Phi đảo nhẹ, lông mày khẽ nhướn, y biết tỏng cậu chàng Lược Ảnh đang gặp phải vấn đề gì.

Ma tôn đại nhân nở nụ cười như có như không với hắn, “Hưng phấn nhỉ?”

Quỳ Mão xấu hổ không nói nên lời, đứng trước tôn thượng mà lại mất mặt thế này, hắn chỉ hận không có cái lỗ nẻ mà chui xuống.

Có lẽ do nhận thấy vẻ sượng sùng của Quỳ Mão, Kỳ Thí Phi thoáng che bớt ý cười nơi đáy mắt, y vươn tay ra với hắn, “Qua đây.” Quỳ Mão nhìn y với vẻ khó hiểu, Kỳ Thí Phi nói tiếp với giọng kiên định, “Nắm tay ta.”

Quỳ Mão dù hoang mang nhưng vẫn vươn ra cầm lấy đầu ngón tay của Kỳ Thí Phi. Kỳ Thí Phi thoáng dùng lực bèn kéo Quỳ Mão vào ngực mình.

Quỳ Mão há hốc miệng, định nói gì thì thấy giọng mình chỉ vang lên rất mơ hồ. May rằng cả hai dùng thuật tị thủy, không thì chắc đã sặc.

“Tôn thượng?” Quỳ Mão bối rối, đành truyền âm, tay hắn nâng lên, ngón tay căng thẳng đến run rẩy, không dám đụng vào Kỳ Thí Phi.

“Ngươi không cần phải thấy xấu hổ.” Giọng nói của Kỳ Thí Phi truyền tới tâm trí hắn, “Chân nguyên của ta vốn tinh khiết, sau khi ngươi hấp thụ, nó sẽ kích hoạt sức sống trong ngươi, nhạy cảm chút cũng là chuyện thường.” Thế nên người thanh niên mới dễ xao động, và gặp cái nông nỗi này như vậy.

Quỳ Mão ngây ra, rồi từ từ ngước lên nhìn Kỳ Thí Phi. Kỳ Thí Phi gật đầu khẳng định, bấy giờ, hắn mới choàng tỉnh ngộ.

Chúng tu sĩ thanh tu, nên chỉ cần không rung động thì sẽ không dễ có những ý nghĩ mơ màng. Quỳ Mão lại là người kính yêu Kỳ Thí Phi như nam thần, càng không dám vượt qua cái ranh giới ấy. Chân nguyên của Kỳ Thí Phi khiến cơ thể hắn rạo rực, vậy nên, chỉ cần nhớ đến ngài là nó đã có phản ứng.

Quỳ Mão dở khóc dở cười. Đoạn, chậm rãi hít sâu một hơi. Dù đã tìm được nguyên nhân khiến cơ thể nhạy cảm đến vậy, nhưng xét đến cùng, là do hắn ấp ủ thứ tình cảm không trong sáng với Kỳ Thí Phi, nếu không thì đã không có những xao động này.

Đúng lúc này, Kỳ Thí Phi đặt tay lên người hắn, cơ thể Quỳ Mão run lên. Người thanh niên nhìn ma tôn đại nhân với vẻ sững sờ.

Hắn vừa kinh ngạc, vừa bối rối, “Tôn thượng, ngài không cần phải làm vậy.” Hắn không muốn vấy bẩn tay của Kỳ Thí Phi.

Kỳ Thí Phi nhìn gương mặt người thanh niên, ánh mắt trở nên vô cùng nghiêm túc, “Ta nguyện vì ngươi làm việc này.”

Mắt Quỳ Mão hoe hoe, qua làn nước biển, cặp mắt đen láy ấy ầng ậng nước, “Không…không được…”

Hầu kết của Kỳ Thí Phi ực một đường. Rốt cục, y chẳng thể nhịn nổi nữa, bèn cúi xuống ngậm lấy bờ môi người thanh niên, hôn sâu lắng. So với mấy lần chạm khẽ trước đây, thì bây giờ mới đích thực là một nụ hôn chân chính. Kỳ Thí Phi hôn triền miên, chiếc lưỡi mềm mại luồn vào miệng Quỳ Mão, ôm lấy lưỡi Quỳ Mão đầy ép uổng.

Khi Kỳ Thí Phi vừa hôn lên, cặp mắt Quỳ Mão trợn tròn đầy kinh ngạc, nhưng khi ngài bắt đầu mút mát cánh môi, cuốn lấy bờ lưỡi, đôi mắt ấy bất giác nhắm lại.

Cơ thể vốn đã hầm hập lại càng rạo rực, nhiệt độ tỏa ra khiến nước biển cũng phải sôi trào. Kỳ Thí Phi ôm siết lấy Quỳ Mão, ép hắn rúc vào lòng mình, bàn tay luồn vào trong quần áo của người thanh niên.

Bộ đồ này vốn là pháp y có thuộc tính phòng ngự, đương nhiên là chẳng dễ cởi. Nhưng tiếc rằng Kỳ Thí Phi là người tạo ra nó, nên chỉ cần y trườn một cái thôi là nó đã chủ động cởi ra.

Giờ Quỳ Mão chẳng chút đề phòng, hắn cứ thế mặc cho Kỳ Thí Phi mơn man, rõ ràng không cần phải hô hấp, vậy mà bờ ngực hắn cứ lên xuống dập dìu.

Vốn cơ thể người thanh niên đã nhạy cảm lắm rồi, giờ lại được cái người mà hắn ngày nhớ đêm mong đụng vào, thành thử, chẳng mấy chốc đã tiết ra.

Kỳ Thí Phi thoáng khựng lại, từ từ xoa nhẹ một lát, đợi đến khi cơ thể Quỳ Mão thả lỏng xuống, y mới chịu buông bờ môi người thanh niên.

“Ừm…Lần đầu khó tránh khỏi việc nhanh như thế, ta biết đây không phải thực lực của ngươi.” Kỳ Thí Phi vươn đầu lưỡi ửng đỏ, liếm liếm bờ môi ẩm ướt, nở một nụ cười tà ác.

Quỳ Mão vừa thẹn lại vừa nghẹn, bày ra cái vẻ mặt rưng rưng nước mắt như vừa bị bắt nạt, đáng thương vô cùng.

Cái vẻ mặt ấy đốt cháy lên dục niệm ngàn năm chôn giấu trong lòng Kỳ Thí Phi. Thứ cảm giác xôn xao chưa từng xuất hiện bỗng lủi lên, y nuốt nước bọt, nếu không phải chỗ này không ổn, chắc y đã mần Quỳ Mão ngay rồi.

Kỳ Thí Phi nhíu chặt mày, vô cùng bất cam, sắc mặt cũng sầm lại.

Quỳ Mão nhìn vậy liền hiểu lầm, hắn vội vàng chống đôi chân đang nhũn ra, giãy dụa đòi đi.

Kỳ Thí Phi còn chưa kịp nhận ra người thanh niên định làm gì, Quỳ Mão đã vội vã trưng cái vẻ mặt “lấy chết tạ tội” để chuẩn bị quỳ đại lễ.

Kỳ Thí Phi đè ngay vai hắn lại, không cho quỳ xuống, giọng nói đầy nghiêm khắc, “Chẳng phải ta đã cấm ngươi quỳ đại lễ sao?”

Quỳ Mão cúi đầu, đáp, “Tôn thượng chỉ nói là không được tùy tiện.” Giờ hắn đâu có tùy tiện, mà đâu chỉ không tùy tiện, tình huống ngày nghiêm trọng tới độ long trời lở đất.

Kỳ Thí Phi nghẹn trong một thoáng. Bàn tay còn lại của hắn nâng mặt Quỳ Mão lên. Quỳ Mão không kìm lòng được, nhíu chặt mày, cánh mũi hấp háy. Vẻ mắt ấy đánh gục Kỳ Thí Phi. Y nâng cằm hắn, kéo Quỳ Mão qua, rồi ghé lại hôn lại khóe môi hắn, lời truyền âm quá đỗi dịu dàng, “Sao lại bày ra cái vẻ mặt này?”

Nụ hôn của Kỳ Thí Phi xoa dịu những đau đớn trong lòng Quỳ Mão, hắn nháy nháy mắt, đáp, “Ta sợ làm bẩn nơi này, cũng làn bẩn tay ngài.”

Kỳ Thí Phi bật cười, cúi xuống hôn nghiến môi hắn, “Ta đâu có chê.”

Vẻ mặt Quỳ Mão dịu đi. Hắn ngượng ngùng rũ mắt xuống. Hắn còn tưởng Kỳ Thí Phi cảm thấy hối hận vì hành động vừa rồi. Nếu là thế thật, Quỳ Mão cảm thấy mình chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi, trái tim tan nát.

Kỳ Thí Phi nhéo nhéo chóp mũi Quỳ Mão, nói dữ, “Nghe đây. Sau này không được nghĩ linh tinh nữa, rảnh ra là lại nghĩ mấy chuyện thừa thãi, đã có sức mà nghĩ thì nghĩ nhiều hơn về ta này!”

Quỳ Mão sững người, giờ, suốt cả ngày hắn chỉ nhìn tôn thượng, nghĩ về tôn thượng, còn phải làm thế nào nữa mới được tính là nghĩ nhiều?

Kỳ Thí Phi nói dữ xong bèn ra lệnh, “Từ nay về sau, ngươi ở bên cạnh ta, không được đi đâu cả. Dù tâm trí ngươi toàn những mộng tưởng hão huyền, thì ta cũng cho phép ngươi nghĩ thế.”

Sắc mặt Quỳ Mão xệch đi, có xấu hổ, nhưng càng nhiều là sợ hãi khi nỗi niềm bí ẩn của mình đã lồ lộ trước mặt nam thần. Hắn dịch dịch cơ thể với vẻ bất an, hàng mi run rẩy, tuyệt vọng như con thú non đương phải đối đầu với thiên địch.

Kỳ Thí Phi hôn lên đôi mắt đen trìu mến kia, “Ta cho phép ngươi. Trên thế gian này, chỉ mình ngươi có được sự khoan dung ấy của ta, dù có thế nào thì ta cũng sẽ không cho phép ngươi rời khỏi ta.” Vậy nên, cứ yên tâm mà yêu ta đi.

Những lời này, cùng với ẩn ý phía sau, đã là cách tỏ tình trắng trợn nhất của Kỳ Thí Phi.

————————————–

Ngáo:

Nào thì sờ, nào thì hôn, nào thì tỏ tình. Chap này kích thích không nào =))
Bình Luận (0)
Comment