Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Chương 81

Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc, Quỳ Mão cởi tấm áo khoác xám nhạt của mình, truyền chân nguyên vào nó rồi dùng phép ném áo về phía miệng con cá.

Đây là tấm áo Kỳ Thí Phi vừa mới làm cho hắn. Nhưng đến giờ phút này rồi thì Quỳ Mão cũng chẳng còn lòng dạ mà luyến tiếc. Tấm áo choàng phóng to ra, lớn đến độ chùm kín cả miệng và mặt mày của con cá.

Chiêu thức ấy khiến nó sững sờ, hoành hành trong biển sâu bao năm nay, dễ chừng đây là lần đầu tiên nó gặp phải đòn đánh bất ngờ như vậy. Nó vẫy đầu hòng rũ tấm áo đi, nhưng tấm áo choàng như bị dính chặt lại, vùng vẫy thế nào cũng không thoát ra được.

Cá Kỳ Vương không có thứ vũ khí lợi hại như móng vuốt, nên chỉ đành vẫy đầu điên cuồng.

Tâm trí con hải quái bị phân tán, linh khí điều khiển dòng nước cũng tản mất, Quỳ Mão thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng cùng Mậu Thần trốn xa khỏi khu vực nguy hiểm.

Vùng vẫy chừng hơn một khắc, con cá Kỳ Vương mới tỉnh lại khỏi cơn giận. Xét đến cùng thì thứ làm nó khốn khổ thế này chính là hai miếng thịt chết tiệt kia, không ăn được thì thôi, còn bị chọc lại. Lửa giận trong lòng nó càng lớn.

Nó không để tâm đến tấm áo nữa, mà đong đưa vậy cá để tìm vị trí của hai kẻ nọ, rồi vác cái miệng nhọn hoắt lao vụt tới. Không há ra đớp được thì cũng phải dùng miệng xiên chết chúng nó!

Giờ Quỳ Mão chẳng còn chân nguyên, Mậu Thần cũng không khá khẩm hơn là bao. Không chân nguyên, không thể cản thế truy đuổi của con hải quái, chẳng mấy chốc nó sẽ lao tới đâm chết cả hai.

“Làm thế nào bây giờ? Cứ thế này, chúng ta sẽ bị nó giết!” Mậu Thần nói với giọng không cam tâm. Gã không chấp nhận được việc mình sẽ chết dưới mõm một con cá.

Quỳ Mão nhấp môi, rồi bật ra một câu khiến Mậu Thần kinh ngạc, “Giờ chúng ta chỉ còn cách mạo hiểm chạy đến khu vòi rồng.”

Khu vòi rồng nguy hiểm hơn nơi này nhiều, bất cẩn chút thôi là hai người sẽ bị nghiền nát. Mậu Thần không hiểu ý đồ của Quỳ Mão, làm thế chẳng phải tự lao đầu vào chỗ chết à?

Quỳ Mão giải thích, “Ta từng theo tôn thượng vào đó mấy lần, cũng coi như là biết đường. Giờ chúng ta không đi vào vùng trung tâm, chỉ men theo dòng nước xiết là được. Như vậy chỉ cần sử dụng số chân nguyên còn lại để tự bảo vệ, tiết kiệm được phần chân nguyên dùng để tấn công hải quái.”

Hai mắt Mậu Thần sáng rỡ, rồi đảo qua nhìn chằm chằm vào con hải quái, xem nó có theo chân không.

Quỳ Mão kéo tay áo Mậu Thần, dùng pháp thuật giúp mối dây liên kết giữa hai người ổn định, rồi lao vào khu vòi rồng. Khu vực này có vài miệng rồng cuộn xoáy, trừ địa phận giao nhau, thì những nơi khác cũng chỉ xiết hơn bình thường một chút.

Quỳ Mão từng đi qua chỗ này hai lần, nên nhớ rõ quy luật của lớp sóng. Hẵn dẫn Mậu Thần men theo chiều nước, lách khỏi khu vực giao nhau.

“Con cá kia đuổi kịp rồi.” Mậu Thần kéo kéo Quỳ Mão.

Bình thường, cá Kỳ Vương không qua đây là bởi luồng nước hỗn loạn làm nó chóng mặt, chứ không phải vì nó sợ. Da thịt nó dày dặn như vậy, chẳng khác nào lớp phòng ngự tự thân.

Con hải quái bơi không chút kỹ thuật, cứ thế lao thẳng về về hai người, tốc độ nó rất chậm do bị dòng nước xiết cản đường. Tình huống ấy khiến đôi bên duy trì được khoảng cách nhất định.

Quỳ Mão vừa thoáng yên lòng, thấy chỗ này có thể giúp họ kéo dài thời gian đợi hai người khác về cứu, nhưng không ngờ một cửa rồng đột nhiên phụt linh khí quá mạnh, tạo nên phản ứng dây truyền, dòng nước dữ dội bất ngờ, ụp đến khiến sợ dây liên kết giữa hai chàng Lược Ảnh đứt gãy.

Cả hai dạt về hai hướng ngược hẳn nhau!

“Mậu Thần!!” Quỳ Mão hô lên.

Mậu Thần không như Quỳ Mão, không biết rõ địa thế nơi này, không biết nơi nào có nước xiết, nơi nào có miệng rồng phun trào. Tách ra thế này, gã chỉ có đường chết!

Ngay lúc Quỳ Mão định mạo hiểm lao theo để túm lấy Mậu Thần thì một bóng người xuất hiện! Người này loáng qua một cái, bơi ngược dòng nước xiết, ôm chặt lấy Mậu Thần.

Thấy người nọ đã cứu được gã, Quỳ Mão yên tâm. Đúng lúc này, hắn không rợn người khi con cá Kỳ Vương kia đã đuổi kịp.

Vừa mới quay đầu định chạy thì một bóng người đã lao đến ôm Quỳ Mão vào lòng, một tay người nọ đánh ngất con cá đuổi theo hai chàng Lược Ảnh suốt chặng đường qua.

“Đợi chút, dao găm của ta còn dính trên người nó.”

Ngay giây phút được ôm vào lòng, Quỳ Mão đã linh cảm người này là tôn thượng, hắn vòng tay ôm lấy ngài như thể chết đuối vớ được cọc.

Kỳ Thí Phi vốn định quăng con cá vào vùng vòi rồng cho nó nát bét, nghe vậy đành kéo nó về.

“Đừng vứt thịt cá đi, giữ lại cho Mậu Thần ăn.” Chẳng hiểu sao mà Quỳ Mão đột nhiên dám to gan lớn mật, ra lệnh cho Kỳ Thí Phi như vậy.

Kỳ Thí Phi thoáng sửng sốt, dù lòng đang giận điên lên nhưng y chỉ ôm siết lấy người thanh niên.

Ghì chặt đầu Quỳ Mão vào lòng, Kỳ Thí Phi bơi một lèo khỏi vùng vòi rồng. Trở về khu nước lặng rồi Quỳ Mão mới thấy an tâm.

Hắn vừa định nói cảm ơn tôn thượng thì đã bị ma tôn đại nhân bắt ngửa đầu lên, bờ môi ngài phủ xuống môi hắn, nụ hôn điên cuồng choán hết tâm trí cậu chàng Ảnh Vệ.

Kỳ Thí Phi dùng nụ hôn mãnh liệt ấy để an tâm rằng Quỳ Mão vẫn an toàn. Ban nãy, khi quay về hang, nhìn đống đổ nát ấy, y quả thực chẳng đủ tỉnh táo để nghĩ ngợi gì nữa.

Từ lúc con hải quái tấn công, rồi Quỳ Mão và Mậu Thần trốn vào vùng vòi rồng mới chỉ qua nửa canh giờ. Nhưng trong nửa canh giờ ngắn ngủi ấy, xém chút thì cả bốn người mất mạng.

Kỳ Thí Phi siết chặt lấy Quỳ Mão, cơn đau khiến người thanh niên biết tôn thượng lo lắng đến nhường nào, hắn thậm chí còn cảm nhận được sự sợ hãi của ngài ấy.

Quỳ Mão nhẹ nhàng vòng tay lên ôm lấy bả vai Kỳ Thí Phi, hắn ngẩng đầu để tôn thượng có thể hôn mình sâu hơn nữa.

Bấy giờ, hắn mới nhận thức được trong lòng ma tôn đại nhân, mình đặc biệt đến nhường nào. Liệu hắn có thể vọng tưởng rằng tôn thượng cũng thương mình như mình thương ngài ấy không?

Quỳ Mão rón rén đưa đầu lưỡi ra, lần đầu đáp lại nụ hôn của Kỳ Thí Phi. Động tác ngây ngô ấy của hắn chẳng khác nào đồ dầu vào lửa. Ma tôn đại nhân dừng lại một chút, rồi quấn lấy hắn điên cuồng hơn nữa.

Hai cánh tay Kỳ Thí Phi ghìm chặt lấy Quỳ Mão, họ đứng cạnh vùng vòi rồng, hôn đến quên cả trời đất, quên chính bản thân mình.

“Chậc chậc…” Hạ Hạc đi qua, thấy cảnh đó liền sững người, “Ra cả hai đã thành bạn đời. Ta đã bảo mà, trần đời làm gì có chuyện tu sĩ Đại Thừa không dưng lại làm lô đỉnh cho tu sĩ Quy Nguyên.”

Mậu Thần ôm ngực khụ một tiếng, lắc lắc đầu, ói ra ngụm máu.

Hạ Hạc nhìn vẻ mặt xám ngoét của hắn, chần chừ một chút rồi cũng lấy ra một viên thuốc, “Cho ngươi đấy, mau ăn đi.” Mậu Thần nhìn hắn với vẻ ngạc nhiên, gã đang định từ chối liền bị Hạ Hạc đút thuốc vào miệng, “Đến nước này rồi, đừng có ngúng nguẩy!”

Hạ Hạc gầm lên trong đầu Mậu Thần với cái giọng dữ dằn ẩn chứa sự quan tâm, “Tự thân ngươi còn biết tu vi của mình không cao, tự dưỡng thương thì đến bao giờ mới bình phục?! Ngươi có biết là mạng ngươi còn cột thêm cả mạng ta không hả?! Ta không muốn chết chùm lãng xẹt với ngươi như thế.”

Mậu Thần đảo mắt khinh thường, chút cảm động khi được cứu cũng tan thành mây khói.

Gã nuốt viên thuốc xuống, luồng khí âm tỏa ra từ lồng ngực, cơn đau dịu đi. Vẻ mặt Mậu Thần cũng thoải mái hơn nhiều. Hạ Hạc đắc ý, “Không tệ đúng không. Đây chính là Tạo Hóa Đan cao cấp nhất. Là loại đan dược trị thương tốt nhất trong hàng đan dược cao đẳng, tu sĩ phàm tục không có được đâu.”

Cái vẻ mặt giương gương tự đắc ấy đúng là làm người khác muốn đập. Rõ ràng là đang giúp người khác, đang làm việc tốt, vậy mà lại bày ra vẻ mặt coi khinh kiểu “Lũ vô dụng ngu xuẩn”, làm người khác tay chân ngứa ngáy, chỉ muốn đè ra tẩn.

Mậu Thần bình tĩnh ngoáy ngoáy lỗ tay, “Đúng rồi. lũ tu sĩ phàm tục không có phước được dùng. Đợi ngươi theo chân tôn thượng về Ngục Thiên Tông, được nhận lương hàng tháng thì sau này không cần nghèo đói thế nữa.”

Mậu Thần vỗ vỗ vai Hạ Hạc, cái vẻ mặt ấy, cái giọng điệu ấy thương cảm vô cùng, chỉ còn nước thiếu điều nói thẳng rằng, “Xem kìa, xem ngày xưa ngươi nghèo đến chừng nào, đáng thương thế không biết.”

Kháy Hạ Hạc xong, Mậu Thần đi xử lý con cá Kỳ Vương đang nằm phương bụng chết ngất trên nền biển. Đống thịt này không biết chừng chính là đồ ăn của gã sau này, không thể làm nó chạy trốn được.

Hạ Hạc ngây như phỗng, nhìn bóng Mậu Thần đi xa, khi tỉnh lại mới mắng một câu, “Giàu, giàu thì giỏi lắm chắc!”

Hắn đứng hầm hừ một hồi.Cạnh đó, Nam Cảnh Ma Tôn vẫn đương ôm cậu người yêu bé bỏng hôn đến độ sắp hòa làm một, Mậu Thần thì rút máu cá, chẳng ai thèm để ý đến Hạ Hạc.

Một lúc sau, Hạ Hạc cũng tự kiếm được cái cớ cho mình đỡ mất mặt. Dù sao thì sau này hắn cũng là người củ Ngục Thiên Tông, được nhận lương rồi thì cũng bước vào hàng ngũ nhà giàu rồi. Đến lúc ấy, thích uống bao nhiêu Tạo Hóa Đan chẳng được, uống một viên, vứt một viên cũng chẳng ai can dự được ấy chứ!

Ngáo:

May mà là tu sĩ, chứ người thường đứng dưới nước hôn quên giời quên đất chắc chết sặc rồi
Bình Luận (0)
Comment