Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Chương 90

Cảm giác nặng nề chưa từng xuất hiện này khiến ngực Quỳ Mão khó chịu. Hắn thử vận chuyển chân nguyên, nhưng không tìm được điểm gì bất thường.

Hàng lông mày của người thanh niên chau lại. Đưa mắt nhìn bóng dáng của Kỳ Thí Phi và Lưu Thi Dao mà cái cảm giác bức bối lại trào lên, cảm giác ấy dần bùng lên khi hắn thấy ma tôn đại nhân nói chuyện rất dịu dàng với cô nàng kia.

Dù ngọn lửa không tên đang cuộn trào trong lòng, nhưng Quỳ Mão biết rằng mình không được làm hỏng kế hoạch của tôn thượng. Vậy nên, hắn cứ đứng u sầu đằng sau. Đợi đến khi tỉnh táo lại thì cậu chàng Lược Ảnh đã lọt giữa bầy nữ tu của Thất Hà Môn.

Thất Hà Môn là một trong những môn phái hiếm hoi chỉ tuyển nữ tu của Tây Tứ Châu. Trong số các nữ tu, có người dịu dàng điềm đạm, có người sôi nổi hoạt bát, cũng có người hào sảng phóng khoáng.

Vừa hay, mấy cô nàng đứng bên Quỳ Mão đều là người dạn dĩ, nhanh nhẹn, họ bắt chuyện với hắn chẳng chút e dè, “Không biết vị đạo hữu này tên gì? Anh cũng là một sư huynh của Ngự Linh Tông chăng?”

Dù dáng người của Quỳ Mão hơi mảnh dẻ, nhưng lại cao lớn kiên cường, mặt mày cũng tuấn tú, bộ đồ đương mặc lại càng tôn thêm cái vẻ phiêu dật. Vậy nên, dù mặt hắn lạnh băng không chút biểu tình, nhưng vẫn khiến nhiều người phải ghé mắt.

Đa số người thuộc giới tu chân đều có ngoại hình khá, nhưng hôm nay, Quỳ Mão đi theo Kỳ Thí Phi (người hiện đang mang vẻ ngoài của Bạch Dương Phàm), vậy nên, dù là định gián tiếp nịnh Bạch Dương Phàm, hay có ý bợ đỡ tu sĩ Ngưng Hồn như hắn, thì số người muốn tiếp cận Quỳ Mão chẳng phải là nhỏ.

Quỳ Mão ngầm lui về sau một chút. Tiếc rằng, hắn tỉnh táo lại muộn quá, nên đã bị đám nữ tu tò mò bu đầy hết cả, chẳng trốn đi đâu được.

“Đường Thiên Phúc. Ta không phải người của Ngự Linh Tông.” Giọng điệu của Quỳ Mão rất đỗi lạnh nhạt, nhưng chẳng thể khiến chúng nữ tu đang tò mò chùn bước.

“Ra là Đường sư huynh.” Một cô nàng da hơi ngăm ngăm nở nụ cười tươi rói với Quỳ Mão.

Gọi người khác là “sư huynh” tức là đã mang hàm ý thân mật.

Khi hai người xa lạ có cách biệt một cảnh giới gặp gỡ, thường sẽ xưng là tiền bối – vãn bối. Chỉ có người cùng tông môn, cùng thế hệ thì mới gọi “sư huynh” dựa theo thứ tự lớn – nhỏ. Khi giao thiệp với những tông môn các, các tiểu bối được sắp xếp theo vai vế của trưởng bối.

Bạch Dương Phàm có thứ bậc rất cao, Lưu Thi Dao được gọi y là “sư huynh” cũng đủ chứng tỏ mối quan hệ thân mật giữa hai người.

Với những người có tính cách nghiêm túc, coi trọng chuyện vai vế thì rất phản cảm việc gọi “sư huynh” tùy tiện.

Quỳ Mão nhướn mày, đáp lại lạnh lùng, “Chỉ tình cờ gặp nhau mà thôi, cứ gọi ta là tiền bối thì hơn.”

Cô nàng kia vẫn nở nụ cười. Dù chẳng được nể mặt như thế, nhưng cô chẳng hề tỏ ra giận dữ và bối rối, vẫn cười như thể chẳng có gì xảy ra, “Vậy tôi sẽ xưng với anh là Đường tiền bối.”

Nhìn thái độ của Quỳ Mão, cô nàng nữ tu đon đả ban nãy liền biết hắn không phải người dễ tiếp cận. Vậy nên, cô bớt tỏ ra thân thiết, tiếng cười cũng nhỏ hơn, nhưng vẫn không từ bỏ chuyện làm thân với người thanh niên này, vẫn cứ xúm lại cạnh hắn.

“Sư đệ Thiên Phúc, qua đây.”

Cô nàng kia vừa định lấy đề tài nào đó ra bắt chuyện, thì đã bị ai đẩy mạnh ra, rồi kẻ nọ nghiêng người, lách qua cô, kéo lấy tay Quỳ Mão, dắt hắn khỏi nhóm nữ tu.

Người này không phải ai khác, chính là Kỳ Thí Phi đang trò chuyện với Lưu Thi Dao để dò la tin tức.

Ma tôn đại nhân không ngờ rằng mình mới lơ là chút thôi mà Quỳ Mão đã bị đủ loại nữ tu, béo gầy có hết, bu lại làm quen!.

Tình cảnh này làm dấy lên sự ghen tuông và cảnh giác của Kỳ Thí Phi!

Cái tính độc chiếm của ma tôn đại nhân ghê gớm lắm, không cần biết nam nữ, gần xa thế nào, chỉ cần hơi tiếp cận Quỳ Mão chút thôi cũng đủ làm ngài khó chịu.

Lưu Thi Dao còn đang dịu dàng trả lời những câu hỏi của Kỳ Thí Phi, thì y bỗng kéo xềnh xệch Quỳ Mão qua, bảo hắn đứng bên cạnh mình.

Cô nàng không khỏi ngơ ngẩn, các sư muội của cô xúm quanh Quỳ Mão vừa là để làm quen với mội tu sĩ Ngưng Hồn như hắn, vừa là để không làm phiền cô và Bạch Dương Phàm, hòng tạo cơ hội ở riêng cho hai người.

Lưu Thi Dao không hiểu vì sao Bạch Dương Phàm lại phá tan cơ hội được trò chuyện riêng của hai người như vậy, không hiểu y kéo người thanh niên này qua làm gì.

Đây là lần đầu tiên Lưu Thi Dao nhìn thẳng vào người thanh niên tuấn tú này. Bộ đồ hắn mặc có chất liệu, kiểu dáng rất tốt, cũng rất có khí thế, tu vi cao thâm, là một tu sĩ có tiềm lực lớn.

Lưu Thi Dao tán thưởng trong lòng. Người quen thân với Bạch Dương Phàm cũng tài giỏi hệt như y vậy. Cô nàng còn đang tưởng Bạch Dương Phàm định giới thiệu hai người với nhau, nào ngờ y lại lôi thêm cả ba người bên Quan Nhạc Phái ra giới thiệu cả thể.

Có ba thanh niên của Quan Nhạc Phái đứng đây, những nữ tu kia sẽ không thể lại gần cậu chàng Lược Ảnh được nữa! Ma tôn đại nhân rất hài lòng.

Lưu Thi Dao mỉm cười chào bọn họ. Quỳ Mão không muốn tỏ ra thất lễ, làm tôn thượng mất mặt nên chỉ đành lầu bầu đáp lại.

Kỳ Thí Phi nhận ra cảm xúc không vui trong câu nói của Quỳ Mão, bèn kín đáo liếc mắt nhìn qua với vẻ quan tâm. Muộn phiền trong lòng Quỳ Mão tan đi chút ít, ánh mắt cũng sáng lên. Kỳ Thí Phi thoáng nhếch môi, rút lại ánh nhìn rồi quay sang tiếp tục nói chuyện với Lưu Thi Dao.

Đã dò hỏi được kha khá thông tin, Kỳ Thí Phi không muốn tiếp tục ở lại đây nữa. Y muốn cắt đuôi đám người của Thất Hà Môn, nhất là cô nàng Lưu Thi Dao. Cảm tình và sự chú ý cô dành cho Bạch Dương Phàm khiến Kỳ Thí Phi rất khó triển khai hành động.

Kỳ Thí Phi vừa nói chuyện, vừa tính xem phải lấy cớ gì để rời đi.

“Ra ba vị đạo hữu đây cũng tới vì con Phi Kiêu đó.”Giọng của Lưu Thi Dao hay lắm. Đứng trước cô, ba nam tu của Quan Nhạc Phái bất giác bày ra cái dáng điệu tuấn tú nhất có thể của mình.

May mà họ đều là tu sĩ, lúc nào cũng tĩnh tâm tu luyện nên mới không lộ vẻ háo sắc. Dù mỹ nữ có đẹp tới mấy, nhưng nếu cô nàng không có ý tìm đạo lữ, thì chúng nam tu cũng sẽ không trễ nải chính sự vì nhan sắc ấy.

Nhất là người cầm đầu, sư thúc Trịnh Uyên. Hắn nói với Kỳ Thí Phi bằng giọng pha chút lo lắng, “Bạch tiền bối, không ngờ lại có nhiều người tụ lại đây vì con Phi Kiêu ngàn năm như thế. Chi bằng…chi bằng chúng ta thôi đi?”

Hai vị sư điệt của Quan Nhạc Phái cũng không nghĩ rằng họ có thể giành được con linh thú ấy. Sư môn của Bạch Dương Phàm cũng ở đây. Nghĩ thôi cũng đã biết không có chuyện y bồi thường họ bằng con Phi Kiêu rồi.

Ban nãy hi vọng nhiều quá, thậm chí còn xem như đã cầm chắc con Phi Kiêu ấy rồi, vậy nên giờ ba người họ tiếc đứt ruột. Nhưng cả ba không muốn đắc tội nhiều người, cũng không muốn tranh đoạt với số người ấy, nên dù có tiếc nuối thì cũng đành bỏ cuộc.

Nào ngờ Kỳ Thí Phi lại nói rất quả quyết, “Sao lại thôi chứ. Ta đã hứa sẽ bồi thường bằng con Phi Kiêu ấy, chắc chắn sẽ không nuốt lời. Mọi người yên tâm đi!”

Ba người của Quan Nhạc Phái cảm động vô cùng. Sức hút của con Phi Kiêu ngàn năm quá lớn, khiến họ không khỏi do dự.

Lưu Thi Dao ghé qua hỏi mới biết được đầu đuôi câu chuyện, cô lo lắng, “Bạch sư huynh, em nghe nói người của Ngự Linh Tông tới đông lắm, họ quyết tâm giành được con Phi Kiêu này. Vốn nhóm ấy và nhóm bên Thiên Lâm Phái đã là kỳ phùng địch thủ, khó phân thắng thua rồi, mà huynh còn…”

Nửa câu còn lại, cô không nói rõ thành lời: không giúp đồng môn, lại đi giúp người ngoài. Dù là để thực hiện lời hứa, nhưng phải biết cân nhắc chuyện nào quan trọng chuyện nào không. Cứ tự ý quyết định mà không thương lượng với ai thế này, có bốc đồng quá không?

Tâm trí đương mụ mị do mê mẩn hình tượng Bạch Dương Phàm của Lưu Thi Dao thoáng tỉnh táo lại. Cô cảm thấy quyết định này của Bạch Dương Phàm không sáng suốt, rất có thể sẽ khiến y và các đồng môn mâu thuẫn với nhau.

Những gì Lưu Thi Dao đang đắn đo chẳng phải điều Kỳ Thí Phi lo lắng. Thậm chí, y còn mong chuyện Ngự Linh Tông lục đục nội bộ được cả Tây Tứ Châu biết.

“Không sao, Ngự Linh Tông của ta đâu có thiếu thốn gì con Phi Kiêu nghìn tuổi như vậy.” Kỳ Thí Phi đáp rất thản nhiên, y vẫn khăng khăng với quyết định của mình.

Bờ môi Lưu Thi Dao thoáng mấp máy, cô vẫn muốn khuyên thêm y chút nữa. Ba người của Quan Nhạc Phái đứng bên thì xấu hổ lắm, giờ họ có nói gì cũng không ổn.

Quỳ Mão lại nói thẳng, “Ý cô là Bạch sư huynh phải nuốt lời, làm kẻ thất hứa đúng không?”

Lưu Thi Dao nghẹn lời, đương nhiên ý cô không phải thế.

Cô lắc đầu bảo, “Chuyện giữ lời hứa đương nhiên là đáng khen, nhưng Bạch sư huynh cũng cần để tâm tới tình nghĩa đồng môn chứ, hay là anh cứ qua thương lượng với họ trước đi?” Tính tình cô dịu dàng hiền lành, không nỡ thấy Bạch Dương Phàm bất hòa với đồng môn.

Quỳ Mão đáp lại bằng giọng khó chịu, “Lần này Bạch sư huynh tới một mình, không hề hẹn trước với họ, đôi bên ai đi đường nấy. Dẫu là đồng môn, nhưng ai mạnh ai được lợi, sao phải thương lượng? Dù Bạch sư huynh là đệ tử của tông chủ, nhưng chưa chắc bên đó đã nhường cho, cuối cùng thì vẫn phải tranh chấp. Bên đó nhiều người thế, nếu không giành được với Bạch sư huynh thì đương nhiên con Phi Kiêu đó là của huynh ấy. Bạch sư huynh muốn làm gì, giết nó hay tặng nó cho ai là quyền của huynh ấy. Bên đó làm gì có tư cách dị nghị!”

Đây là lý lẽ hiển nhiên của chúng ma tu. Dù là người cùng môn phái nhưng khi cùng muốn lấy một món đồ, họ phải dùng thực lực để giải quyết, kẻ thất bại đương nhiên là rời đi.

Xét tình thế bây giờ, nếu đôi bên cạnh tranh, nhìn mặt ngoài rõ ràng bên kia đông đảo và mạnh hơn, bên mình thì yếu hơn nhiều. Xét sao cũng thấy tỷ lệ thắng của bên mình nhỏ hơn, vậy mà cô nàng này lại muốn Bạch Dương Phàm thất hứa để nhường nhịn, có phải đang lo nhầm chuyện không?

Quỳ Mão vốn đã chất chứa bực bội trong lòng, nên lời hắn nói ra chua cay chẳng chút e dè, khiến Lưu Thi Dao không khỏi nghẹn họng. Rõ ràng cô cảm nhận được có điều gì không đúng lắm, nhưng lại không phản bác được.

Ánh mắt Kỳ Thí Phi sáng lên, không ngờ Quỳ Mão lại phối hợp tốt như vậy, nói ra được cái câu khiến cô nàng á khẩu.

Kỳ Thí Phi nương theo chiều đó, sầm mặt lại, cất giọng vô cảm, “Xem chừng Lưu cô nương không có cùng quan điểm với ta, vậy thì ai đi đường nấy cho khỏi mất lòng nhau.” Y quay sang nói với Quỳ Mão và ba người kia, “Đi thôi.”

Nói xong, không thèm đợi Lưu Thi Dao có phản ứng gì, Kỳ Thí Phi đã xoay người đi trước. Quỳ Mão theo sau chẳng chút chần chừ, ba người của Quan Nhạc Phái chào vội cô một tiếng rồi cũng chạy theo.

Lưu Thi Dao đứng ngơ ra, nhìn trân trối theo bóng dáng Bạch Dương Phàm rời đi. Cô mím môi đầy tội nghiệp. Đám sư muội đứng sau nhận thấy có chuyện không ổn bèn chạy ra hỏi nguyên do.

Lưu Thi Dao không để ý tới nhóm nữ tu đó, chỉ lẩm bẩm, “Chẳng qua là em thấy nên báo cho bên đó một tiếng thôi mà…”

Sau khi tách khỏi đội của Thất Hà Môn, Kỳ Thí Phi không đi về hướng nhóm người Ngự Linh Tông. Giờ thì hết thảy tu sĩ ở đây đều nhận thấy có điều không ổn, xem chừng Bạch Dương Phàm và những đệ tử đồng môn có xích mích với nhau.

Lời ra tiếng vào bắt đầu xuất hiện, lại thêm mấy câu đàm tiếu lọt tới từ phía Thất Hà Môn, kẻ thì hả hê, kẻ thì lo lắng cho đôi bên.

Hành động của Bạch Dương Phàm có người khen cũng có người chê. Câu chuyện về Ngự Linh Tông và Bạch Dương Phàm bỗng lưu truyền rầm rộ trong đám đạo tu.

Khi gièm pha về sự mâu thuẫn giữa Bạch Dương Phàm và nhóm đệ tử của các trưởng lão Ngự Linh Tông truyền tới tai, Lưu Thi Dao mới ngộ ra và hối hận về lời nói sai của mình.

Trời đã tối. Các đệ tử tông môn thoáng tách nhau ra để nghỉ ngơi.

Lưu Thi Dao lặng lẽ rời khỏi nhóm các sư muội. Cô định tìm gặp Bạch Dương Phàm để xin lỗi.
Bình Luận (0)
Comment